.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

THÔI NÔI

Chuyện về Bé bắt đầu khi ta quyết định bỏ người yêu.

Ta đã yêu người mười mấy năm, một thời gian đủ dài để ta tan nát, quặn đau từng khúc ruột khi phải quyết định chia tay với người. Ta thu dọn đồ đạc và một buổi chiều, ta lặng lẽ từ bỏ nơi ta với người đã gắn bó, sẻ chia với nhau bao niềm vui, nỗi khổ. Quay đi mà không dám ngoảnh lại, vì ta biết ta vẫn còn yêu người đau đớn như thế nào.

Ta dọn đồ đạc đến nhà một người mới – người mà ta quyết định sẽ tìm hiểu để tiến tới thay thế cho người cũ. Người mới không phải là nghệ sĩ như người cũ. Người mới được xếp vào hàng trí thức cấp cao trong xã hội. Anh nhẹ nhàng, lịch sự chào đón ta và cũng tiếp tục nhẹ nhàng lịch sự khi yêu cầu ta phải đáp ứng một số yêu cầu khi quyết định chung sống với nhau. Yêu cầu của anh thật ra cũng không có gì khó, ta hoàn toàn có thể làm được, và trong thời gian sống thử, anh đã phải thốt lên: “Em thật tuyệt!”. Nhưng cũng chính vào thời điểm đó, ta lại phát hiện ra mình đã trót mang giọt máu “nghệ” trong mình.

Trước đó, ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình sẽ cho ra đời một em bé. Trong đầu ta chưa bao giờ vơ vẩn hình ảnh về một đứa trẻ oe oe, rồi mọi người nghe tin sẽ đến thăm, mỗi khi nó bập bẹ nói được một câu hoặc biết làm thêm một trò gì mới lạ, mọi người sẽ vỗ tay tán thưởng…

Ta bắt đầu quan tâm đến các em bé của bạn bè để suy nghĩ và quyết định xem có nên cho ra đời một đứa trẻ mang dòng máu “nghệ” không. Ta phân vân lắm! Cuộc sống của ta có xu hướng khép kín nên việc một đứa trẻ ra đời sẽ không tránh khỏi sự ồn ào và chắc chắn sẽ là lý do để hàng xóm láng giềng có dịp nhòm ngó và bình phẩm. Ta sợ…

Nhưng không hiểu sao, ai cũng động viên ta. Cậu bạn thân một mực khuyên ta nên đẻ (dù cậu ấy chả được tí lợi lộc nào trong chuyện sinh nở ấy). Sau một thời gian phân vân, ta quyết định sẽ cho Bé một cuộc đời!

Và một ngày, Bé xuất hiện. Bé giơ bàn tay bé xíu vẫy chào cuộc đời. Bàn tay của Bé chắc chắn sẽ giống cha. Ta nhìn cái hình hài bé xíu ấy và hình dung mình sẽ yêu Bé như đã từng yêu cha của Bé.

Sau một thời gian sống thử với người mới, ta cảm thấy tình cảm của ta dành cho anh không giống với tình yêu mà ta đã từng nếm trải. Thế là ta lại làm một cuộc chia tay nữa. Nhưng cuộc chia tay sau này chẳng làm ta buồn mấy, một phần lớn chắc là vì ta đã có Bé. Từ ngày đời có thêm Bé, ta thấy cuộc sống dễ thương hơn, ấm áp hơn. Ta cũng có thêm nhiều bạn bè hơn, thậm chí nhiều đến nỗi trước đây có mơ ta cũng không hình dung ra được.

Cám ơn nhiều nhé, bé yêu của ta!

Chúc mừng ngày thôi nôi của Blog Old Monkey! (hay gọi là OM cũng được!)
PS: Ngày Bé ra đời đây nè

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Cần mua

Mỗi ngày, mình cần mua một số thời gian cho những việc sau:
- 30 phút để tập thể dục buổi sáng. Ưu tiên hàng đầu cho sức khoẻ và ưu tiên thứ nhất cho dáng vóc tuổi tứ tuần.
- 30 phút để ngồi ăn sáng thảnh thơi với bạn hoặc bồ. Tất nhiên ưu tiên nhiều cho bạn và ưu tiên nhiều nhất cho bồ (nếu có).
- 3 giờ để làm thêm các công việc không phải việc cơ quan. Tiền làm thêm ưu tiên cho du lịch nước ngoài (thích nhất là du lịch Mỹ, thứ nhì là Kenya), nếu du lịch chưa hết tiền thì mới tính đến việc mua nhà ở Phú Mỹ Hưng.
- 2 phút để gặp sếp vào buổi sáng và nói: “Hôm nay anh thử ngồi vào chỗ của em một ngày nhé! Một ngày thôi, anh sẽ hiểu giá trị của đồng tiền lao động”.
- 3 giờ yên tĩnh, không có người đi qua đi lại nhìn vào màn hình của mình, không có chuông điện thoại và các loại email, chat liên quan đến công việc. (Thay vì 8 tiếng lần quần trong mấy thứ đó, mình chỉ cần 3 tiếng để giải quyết hết các công việc của 1 ngày. Thật đấy!).
- 1 giờ để check meo, trả lời các còm men và đi còm khắp các nhà trên blog. (Vừa check, vừa còm, mình vẫn có thể cùng lúc tán tỉnh các em giai quen trên mạng, hứa hẹn sẽ mời các em cà phê dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ gặp.)
- 1 giờ buổi chiều để ngồi quán cà phê quận 7, sau khi đã đạp xe 8 cây số, hít đủ các thứ khói bụi. Mình sẽ ngồi ở một góc nào đó có thể vừa nhìn ra đường vừa nhìn anh chủ quán để lấy cảm hứng làm thơ.
- 1 giờ nữa để ngâm mình trong bồn tắm, mặc dù nhà mình chả có bồn tắm. (Không sao, mua cái chậu thau to cũng được).
- Thêm một giờ nữa để trò chuyện và chơi game với con trai. Không dạy con học được thì cũng có thể kiếm một chỗ cho con học thêm, nhưng không biết chơi game thì nó sẽ qua mặt cái vèo, chả biết đường nào mà lần!
- 1 giờ 30 phút để xem tiếp phim Mỹ xuất khuya. (HBO rất khó chịu, những phim hay toàn chiếu vào lúc khuya khoắt. Rõ là nó không muốn phục vụ cho những đối tượng biết chăm lo đến sức khoẻ bằng cách đi ngủ đúng giờ như mình).


Ơ, sao mình không có nhu cầu mua thời gian dành cho chồng nhỉ? Xem ra như thế có vẻ hờ hững với anh giai quá! Thôi, thì đành rụt rè đăng tiếp:

- Cần mua 20 phút, (thôi, cho hẳn 30 phút đi), để dành cho chồng. Trong 30 phút đó, anh phải thu vén cho khéo để vừa nói chuyện chính trị, vừa chuyện văn hoá văn nghệ, vừa chuyện công việc, nhà cửa, tiền nong, chuyện con cái… Nói xong từng đó chuyện, còn thừa thời gian thì mới làm gì thì làm, nhé!

Mình cần mua từng đó thời gian cho mỗi ngày, bạn nào bán thì liên hệ với mình. Phương thức thanh toán: trực tiếp hoặc chuyển khoản, tiền mặt hoặc tình yêu, gì cũng được!
Còn hôm nay, quỹ thời gian mình hết rồi, nên có lẽ dừng ở đây để còn kịp chúc mừng sinh nhật chồng trước khi leo lên giường… mơ về nơi xa lắm.


Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Học giỏi để làm gì?

Con trai hỏi:
- Mẹ ơi, lúc bằng tuổi con, mẹ có học giỏi không?
- Có. Mẹ được làm lớp trưởng đấy!
- Ba bảo mẹ học giỏi văn lắm, có đúng không?
- Đúng một phần thôi. Hồi phổ thông mẹ học bình thường, nhưng lên đại học, mẹ thích học nên mẹ được học bổng loại A cơ!
- Thế mẹ có học giỏi môn vẽ không?
- Đầu tiên mẹ không giỏi, nhưng cũng tại mẹ thích học nên sau này mẹ luôn đứng đầu lớp.
- Mẹ vẫn bảo con mà học không giỏi thì sau này con sẽ nghèo, phải không mẹ?
- Đúng rồi!
- Vậy con hỏi mẹ câu này: mẹ vừa bảo mẹ học giỏi, nhưng con thấy bây giờ mẹ có giàu đâu!


Con trai ơi! Mẹ là mẹ của con, nên tất nhiên mẹ tìm được câu trả lời hợp lý. Nhưng trả lời xong, mẹ lại đâm hoang mang. Có lẽ nào con nói đúng?

Mấy hôm nay, ở công ty, mẹ phải làm gấp một số việc nên quá mệt mỏi. Trong một lần đang mệt mỏi như vậy, có cô đồng nghiệp hỏi mẹ:
- Chị có cho cháu đi học hè không?
Mẹ buột miệng:
- Không, chị để nó nghỉ ở nhà cho khoẻ! Rốt cuộc đi học thêm để làm gì? Được điểm cao chắc gì đã giỏi, mà giả sử có giỏi thực sự thì chắc gì đã hay. Cứ nhìn em đi thì biết. Em cũng giỏi giang, có bằng thạc sĩ, đã từng đi dạy cho sinh viên đại học, rồi cuối cùng sự nghiệp của em bây giờ có gì ngoài một tương lai mờ mịt?
Trước khi quay bước, mẹ thấy cô đồng nghiệp của mẹ há hốc miệng sửng sốt. Chắc hẳn mẹ vừa làm cho cô ấy cụt hứng khi cô định khoe con cô đang đi học hè, và biết đâu tối nay về nhà, cô ấy sẽ lại hoang mang giống như mẹ.


Nói chuyện với cô ấy xong, mẹ về phòng và không tiếp tục làm việc được nữa vì một cảm giác nửa như chán nản, nửa như thất bại cứ lẩn quẩn trong tâm trí. Mẹ nghĩ: trong tất cả những người mẹ quen biết, không ai có thể làm được một quyển sách từ A đến Z như mẹ. Này nhé, mẹ có thể vừa biên tập nội dung, vừa biên tập mỹ thuật, vừa vẽ bìa, trình bày ruột, vẽ minh hoạ, chế bản, đọc sửa bản in…, thậm chí mẹ còn có thể in phim và đến nhà in cùng với công nhân đứng mày canh màu bản in cho chuẩn. Mẹ làm được việc của 5-6 người cộng lại thì có thể gọi là giỏi chứ! Nhưng… đúng như con nói, mẹ vẫn nghèo!

Hôm nay, mẹ cáo ốm, nghỉ phép ở nhà để làm thêm. (Mẹ phải làm thêm thì mới đủ tiền cho con đi học tiếng Anh, đi học bơi, mua đồ chơi cho con, mua quần áo và… nước hoa cho mẹ). Con về nhà ngoại, ba leo lên xe máy đi chu du miền Tây. Mẹ được thảnh thơi làm việc mà không có ai loanh quanh bên cạnh, cũng không phải ngồi trong cơ quan, người ra người vào, điện thoại réo liên tục, email gửi qua gửi lại thúc giục, sửa chữa bản thảo… Và mẹ thấy mình tỉnh táo ra, mẹ hết stress, mẹ nghĩ là mình cần phải giỏi, con ạ! Dẫu con không giàu có thì cái sự giỏi cũng sẽ làm cho con trở thành người tử tế hơn, đàng hoàng hơn, kiêu hãnh hơn. Mà mẹ hy vọng, à không, mẹ tin rằng đời con sẽ hơn đời mẹ. Chắc chắn là như thế nếu con cố gắng học cho giỏi, con trai ạ.

Ti Nhan lop 1

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Tàu đêm đi qua thành phố

Tau dem

Ai đã từng ngồi bên ô cửa sổ của một chuyến tàu đêm đi qua thành phố có thể sẽ hiểu cảm giác này. Nếu như những người đang đi trên đường buộc phải dừng lại trước thanh barie chắn tàu, mắt nhìn chăm chăm vào những toa tàu sầm sập kéo qua trước mặt với cảm giác sốt ruột, thì ta – kẻ ngồi bên ô cửa sổ toa tàu – lại nhìn họ với cái nhìn lướt qua, không hẳn hờ hững, không hẳn quan tâm. Có gì đâu, trong giây lát, ta sẽ bỏ lại phía sau tất cả những gương mặt xa lạ: một anh phát thanh viên trên đài truyền hình vừa tan ca, một chị công nhân đang đến nhà máy thay ca trực cho đồng nghiệp của mình, một cô gái làm ở quán bar vừa dọn dẹp xong đống ly tách bia bọt, đang trên đường trở về căn gác trọ, một gã say rượu đang ngất ngưởng tìm đường về nhà…Có gì đâu, ta chỉ lướt qua họ trong tích tắc và có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ trong đời.

Nhưng đấy là bạn ngồi bên cửa sổ một toa tàu đêm bình thường. Còn nếu bạn ngồi bên cửa sổ một toa tàu đang mang bạn đi khỏi nơi mà bạn đã từng sinh ra, lớn lên và trải qua những tháng ngày tươi đẹp nhất thì cảm giác của bạn sẽ không dễ gì tả lại được bằng lời.

Một lần, tôi có việc nên phải về nhà lúc khá khuya - chẳng may phải đi qua con đường quen thuộc có tuyến xe lửa chạy qua - vừa đúng lúc barie hạ xuống trước mặt. Không hiểu sao, đoàn tàu chạy qua hôm đó đi rất chậm, và ở một ô cửa sổ sẫm tối nhưng có ánh đèn đường hắt vào, tôi chợt bắt gặp gương mặt đầm đìa nước mắt của một một bé gái chừng 10 tuổi. Gương mặt chầm chậm lướt qua tôi và bỗng chốc tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Trời ơi, tôi nhớ, nhớ quá đi mất những căn nhà mái ngói màu nâu xám dưới ánh đèn vàng, bóng những cây sấu già in xuống mặt đường, những người đàn ông đeo trên ghi-đông xe đạp một chiếc cà-men sắt, những người đàn bà mặc quần lụa đen và áo phin nhấp nhổm trên chiếc xe đạp Phượng hoàng đang đứng chờ tàu đi qua… Đó là một đêm mùa hè và cũng là hình ảnh cuối cùng dưới con mắt trẻ thơ của tôi về một Hà Nội thân thương, hiền hoà và đầy ắp kỷ niệm.

Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn giữ hình ảnh đó trong lòng, dù Hà Nội bây giờ với tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi không còn di chuyển bằng tàu hoả và cũng không có ý định thử đi tàu hoả lại một lần, nhưng mỗi lần dừng lại trước thanh barie chờ cho đoàn tàu sầm sập chạy qua, tôi vẫn cứ cảm giác mình như đang ngồi bên một ô cửa sổ và nhìn xuống con đường với một thứ tình cảm không có lời diễn tả.

Đêm đêm, những con tàu vẫn lặng lẽ chạy ngang thành phố. Nếu một trăm lần bạn đã lơ đãng và sốt ruột nhìn nó nặng nề lăn bánh qua trước mặt thì hãy thử một lần nào đó nhìn sâu vào những ô cửa sổ sẫm tối xem có nỗi buồn nào đang lướt ngang qua không. Nếu thấy được điều gì đó, bạn sẽ hiểu rằng tận sâu trong trái tim, ta đã không hờ hững với những khoảnh khắc vụt qua trong cuộc đời này.