.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Loanh quanh chuyện giáo dục

Chuyện thứ nhất: kỷ luật nhà trường
Cháu gái OM năm nay lên lớp 11. Cháu học trường mà ngày xưa, cách đây 25 năm, OM đã học. Thực ra chỉ có tên trường là còn quen thuộc, chứ mọi thứ liên quan đến ngôi trường đó nay đã trở nên xa lạ mất rồi. Cháu kể chuyện:
- Trường con đóng cửa lúc 6h20 mỗi sáng. Trước đây, nếu lỡ đi học sau khi cổng trường đóng thì sẽ bị ghi tên, ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phê bình hoặc hạ hạnh kiểm, nhưng bây giờ khác rồi. Bây giờ nếu lỡ đi trễ dù chỉ 2 phút thì nên biến thật nhanh, về nhà rồi viết giấy xin phép. Lỡ mà thò mặt vào trường thì sẽ bị ghi tên, trừ điểm hạnh kiểm và bị đuổi về, coi như nghỉ học không phép. Nữ sinh vào trường đi giày sandals, hoặc giày hở mũi là bị đuổi! Mặc váy ngang đầu gối cũng đuổi! Gửi xe trong trường lấy ra rất khó khăn và tốn 2000đ, trong khi  gửi ở ngoài vừa dễ dàng, vừa chỉ tốn 1500đ, nhưng nếu bắt được HS nào gửi xe ở ngoài là đuổi. Tóm lại là sẽ có rất nhiều trường hợp bị đuổi.(Hãi quá!)
Nhưng đó không phải là chuyện shock. Cháu kể chuyện shock hơn:
- Có lần con vào lớp lúc trái buổi. Con nhìn thấy có một cặp lớp trên đang làm “chuyện ấy” ở cuối lớp. Con chạy xuống thông báo với thầy chủ nhiệm, thầy đang mải chơi thể thao nên bảo “Kệ nó!”. Thế là thôi. Lần sau con còn bắt gặp thêm 1 lần nữa, nhưng con “kệ nó” luôn!
OM nghe cháu kể mà thấy rụng rời. Để lục xem Yahoo có cái icon nào che tai, không. Nếu không có, chắc phải đề nghị Yahoo bổ sung thêm cái icon này, đặng chuyên dùng khi nghe chuyện kỷ luật của trường THPT.


Chuyện thứ hai: Bài tập về nhà
Chưa đến ngày khai giảng, nhưng hôm nào đi học, bạn Tí Nhân cũng mang về nhà 1 tờ giấy photo khổ A4 chi chít bài tập Toán và Tiếng Việt. Tối tối, bạn Tí Nhân không còn thời gian chạy ra sân chơi nữa, thay vào đó là ăn cơm xong lập tức bị mẹ hò hét ngồi vào bàn học (mẹ đâu có muốn thế, nhưng không ngồi học giờ đó thì sẽ không kịp để đi ngủ lúc 10h30). Trên tờ giấy bài tập, mẹ – với tư cách là biên tập viên – phát hiện ra vô số lỗi về câu chữ. Nhưng thôi, chuyện ấy bỏ qua, chỉ show lên đây một vài bài (còn nhiều, nhưng mẹ không có thời gian show) mà mẹ không hiểu gì cả, hoặc không hiểu vì sao lại sai.


 
Bai tap lop 4_1

 
Bai tap lop 4_2

Mẹ chuyên làm thơ lục bát, vần “ồn” mà mẹ còn gieo được một cách thanh thoát, nhưng đến cái bài tìm vần này thì mẹ bó… toàn thân, chắc trình độ làm thơ lục bát của cô giáo thuộc loại siêu rồi, mẹ không bắt kịp! Chỉ tội nghiệp Tí Nhân, sáng nào ngủ dậy, câu đầu tiên cũng là: “Đi học như đi vào địa ngục, con muốn chuyển trường, mẹ ơi!” Mẹ thầm nghĩ: “Chuyển thì đâm đầu vào đâu hả con?” Mẹ làm sao có đủ khả năng để chuyển con sang “hệ” khác!

Chuyện thứ ba: Làm sách giáo khoa
Việc thay đổi chương trình sách giáo khoa là việc của Bộ GD&ĐT, việc xuất bản SGK là việc của NXBGD, và việc làm SGK là việc của cả một đội ngũ… to đùng những người chữ thì nhiều mà tiền thì ít. Khi có chủ trương thay SGK thì đội ngũ to đùng này phải khởi động trước đó ít nhất 6-7 năm. Họ “ăn SGK, ngủ SGK”, đến những ngày nước rút thì tất cả đều bị cuốn vào cái gọi là “chiến dịch SGK”. Trong mùa chiến dịch, cả đội quân miền Nam, miền Trung đều đổ ra miền Bắc, bỏ cả vợ / chồng con cái, gia đình của mình để ra đóng đô ở Hà Nội 2-3 tháng. Suốt những tháng chiến dịch, đội quân này làm từ 7h30 sáng đến thâu đêm, cao điểm có khi đến 1-2h sáng – với quyết tâm “Không để sách có lỗi”. Và sau đó, kết quả là những cuốn SGK thấm đầy mồ hôi, nước mắt – theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen – ra đời. Sau đó nữa thì sao? Đơn giản thôi, họ được thông báo là SGK năm nào cũng lỗ hàng tỉ đồng, NXB không thể nuôi được họ nên buộc họ phải ra công ty cổ phần để tự bươn chải, sống bằng… gì thì sống, miễn là không phải bằng SGK! Bữa trước có người bạn hỏi OM rằng  lương của đám nhiều chữ này khoảng bao nhiêu, OM thành thật khai lương nhiêu đó, bạn bảo rằng: “thế thì bằng lương tạp vụ bên mình”.
Nếu bỏ ra từng ấy công sức, từng ấy mồ hôi và chất xám để năm nào cũng lỗ, và lương trí thức ở nơi này chỉ bằng lương tạp vụ ở nơi khác thì cái giá để trả cho sự nghiệp trồng người quả là…
Nhưng cái vụ này OM chỉ viết lên đây, không có nói với ai đâu à nha! Đừng vì lỡ đọc bài này mà đổ tội cho OM đem chuyện nội bộ đi nói linh tinh.  Icon che miệng đâu, mang ra đây ngay!


Chuyện thứ tư: Quậy bùn khua sóng
Đọc bài viết này trên báo Thanh niên, OM thấy khó chịu quá. Bạn nào quan tâm đến sách giáo khoa thì chịu khó vào đây mà đọc, đọc xong thì đừng tin nhé. Bài viết đề cập đến 2 vấn đề, thứ nhất là trong SGK Tiếng Việt lớp 1, kênh hình không chuyển tải được nội dung kênh chữ, thứ hai là chuyện tuỳ tiện khi viết hoa hoặc không viết hoa tên của các con vật.
Tác giả bài viết là một vị tiến sĩ (eo ôi, nể quá!). Ông bảo: Xếp hàng vào lớp mà vẽ học sinh bá va bá cổ, cười đùa (chạnh lòng nghĩ ngay đến trẻ con, phen này xếp hàng vào lớp, mặt mũi phải nghiêm trọng, hàng phải thẳng tắp như đi vào… tù thì mới rõ vấn đề) ; Bài học thì ao, hồ, giếng, thế mà vẽ có cái giếng với cái ao, không vẽ hồ ; Bài học thì Nghe lời cha mẹ, thế mà chỉ vẽ mỗi mẹ (chết thật, quên không vẽ cha, phen này cả một thế hệ học sinh sẽ chỉ nghe lời mẹ thôi, không nghe lời cha). OM là hoạ sĩ trình bày nên đặc biệt quan tâm đến vấn đề này. Đọc bài xong rồi trộm nghĩ: May quá, các ông trên Bộ không đưa mấy bài đồng dao hay thơ Trần Đăng Khoa vào sách. Mấy bài này vốn rất nhiều hình ảnh, chẳng hạn:
Chi chi chành chành
Cái đanh thổi lửa
Con ngựa chết trương
Ba Vương mũ đế
Bắt dế đi tìm
Con chim làm tổ
Miếng mỡ mèo tha
Bà già chết cóng
(Đồng dao)
Hay là:
Một vùng trời đất hôm nay
Trời đầy én bạc, đất đầy ô tô
Biển đầy tiếng hát câu hò
Việt Nam gương mặt Bác Hồ sáng tươi
(Trần Đăng Khoa)
Thì lấy giấy đâu ra mà vẽ nhỉ? Nếu cố lắm, lấy 1 trang giấy ra để vẽ cho đủ từng ấy nhân vật thì thế nào cũng bị dư luận chửi bới là lãng phí giấy, tiền lại đổ lên đầu phụ huynh
Ý thứ hai, tác giả cho rằng SGK đã tuỳ tiện, cùng là tên con vật, nhưng chỗ viết hoa, chỗ lại viết thường. Ui, tức quá, tức quá! Không biết hồi tiểu học, ông tiến sĩ này có được học bài nhân cách hoá không mà không phân biệt được ngữ cảnh của từng bài nhỉ?
OM hơi buồn vì báo Thanh Niên chắc cũng nghĩ tiến sĩ viết ra là phải đúng, nên đã duyệt đăng bài này. Nhưng thôi, xét cho cùng thì có được bài thế này, chắc là toà soạn cũng mừng rồi, vì không cho đăng những bài kiểu như thế thì loanh quanh chắc cũng chỉ mấy bài đâm chém nhau ở bệnh viện, giá vàng tăng giảm, học sinh tấn công bạn hay là xác định nghi can cướp tiệm vàng…, đại loại thế thôi! Bạn nào cho OM mượn cái icon che mắt để gắn vào đây nhé!


Vậy là đủ bộ 3 Icon dành cho giáo dục rồi. Mượn tạm hình này bên nhà Mintar trong khi chờ đợi Yahoo nâng cấp:

 
Ba Khong

 

Bây giờ OM viết bài về giáo dục đưa lên bờ lốc, lát nữa, chiều về phải nghĩ cách làm sao mà gặp được cô giáo chủ nhiệm lớp của bạn Tí Nhân, đặng mà thọ giáo cô về cách làm bài tập sao cho đúng. Mẹ ngại quá Tí Nhân ơi.  Mẹ còn ngại thế, thảo nào mà con cứ suốt ngày đòi chuyển trường. Chao ôi là khổ!

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Khổ

Trên đời này có nhiều nỗi khổ. Một trong những nỗi khổ đó là đi ăn chơi.

Này nhé, sau một đêm lăn qua lăn lại vì hồi hộp, đúng 5 giờ sáng, OM phải lật đật thức dậy, làm vệ sinh nhanh như lính, rồi vai đeo balô, cổ đeo túi xách vừa đi vừa chạy đến nhà bác Dona cách nhà OM khoảng 800m. Hôm trước, bác Dona đã nhắn tin cho OM là bác phải dậy từ rất sớm để lo cơm nước cho cả nhà rồi mới đi được (khổ chưa!). Vì vậy, đến cửa nhà, sau khi gọi vào máy di động của bác, nghe giọng đầm ấm bên kia bảo: “Chờ chị một lát”, OM yên tâm ngồi đợi. Đúng 7 phút 52 giây sau, OM thấy bóng bác lao ra cửa như một cơn lốc màu da cam (hình như thế). Cơn lốc màu… gì đó, tóc chưa kịp chải bay tung trong gió, bảo: “Vào xe đi”. OM phóng vào xe, sập cửa. Chiếc xe đẹp đẽ băng qua đường tắt, lao thẳng vào những vũng bùn làm bùn văng lên tung toé và chỉ trong nháy mắt đã ra đến phố. Lúc này OM mới kịp nhìn thấy bác mặc áo màu xám và đỏ, quần lửng rách một lỗ ở đầu gối. Thương chưa!

Hai chị em làm một cái vèo đến 400 LHP, thấy 3 gái đã đứng chờ sẵn. Em TV cao, gầy nổi bật giữa 2 chị. Em tay xách nách mang lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ đặc sản vào làm quà cho các chị gái mạng mà em chưa gặp bao giờ.  Rõ khổ! Ông bà ta vẫn bảo như thế là dại gái, em thừa biết từ ấy, nhưng vẫn dấn thân. Ăn chơi mà, có mấy khi sung sướng!

Xe đến Bò sữa Long Thành, 5 gái xuống xe gọi cà phê và xử lý bánh mì cùng chả cá của em TV. Bác Dona tranh thủ mở laptop ra làm việc. Các gái còn lại thì tranh thủ chụp hình. Khổ thân các gái, ở bò sữa Long Thành thì có gì đẹp mà chụp, có lẽ đẹp nhất là… ti của mấy ả bò cái thôi! Nhưng OM không thích mấy cái ti đó, nên đăng ảnh bác Dona lên thế chỗ vậy.

 
IMG_2809

Bác Dona vốn đã khổ nhiều lần vì ăn chơi, nên lái xe rẽ vào đảo Long Sơn để các bạn có dịp nếm nỗi khổ một lần cho biết. Trên đường ra đảo, bác dừng xe 2 lần để cho các gái tự đày đoạ mình bằng cách lội sình đi chụp hình. Ở Sài Gòn biết bao nhiêu phong cảnh đẹp như Đầm sen đầm súng, Suối tiên suối bụt, Nhà Rồng nhà rắn… thì chả chụp, lại kéo nhau ra mấy cái đầm ngập mặn, cây cối thì cụt ngủn, trơ xương mà đứng tạo dáng đủ kiểu chụp hình.

 
IMG_2814

IMG_2861

IMG_2857

Ra đảo phải đi bằng tàu. Bác Dona không quên dặn các bạn: “Áo phao để ở trên đầu, hễ tàu chìm thì còn biết chỗ mà lấy xuống”. OM nghĩ: lấy xuống chắc gì đã kịp mặc, mà có mặc rồi chắc gì đã nổi, có em TV gầy thế, may ra… Ơn trời, cuối cùng tàu cũng ghé vào đảo.

Nhà hàng trên đảo phải ngồi xẹp xuống sàn gỗ, gió trời thay cho máy lạnh. Đồ ăn thì chả có cao lương mỹ vị gì: mấy con sò huyết sốt me, dăm con cá gì mà mồm ngoác ra như mồm ếch, gà thì đúng gà quê mùa, cả ngày chạy loanh quanh nên đùi thể thao chắc nịch. Cá với gà nướng muối ớt, ăn vào bỗng chạnh lòng nhớ bạn Taconem. Có bạn í ở đây thế nào bạn cũng bảo “nhức nách”. (Lúc còn hàn vi ở KTX, bạn Taconem nổi tiếng với câu cửa miệng không đụng hàng, mỗi khi ăn gì đặc biệt, bạn í đều bảo “ngon nhức nách”).

 
IMG_2915

Sau khi ăn uống quần quật, các gái dẫn nhau quay lại bờ bên kia, tiếp tục hành trình ra Long Hải. Các gái chê resort TD ở phía ngoài, phòng ốc gì mà có 3,6 triệu/đêm, không bõ cái công vượt hơn trăm cây số. Bác Dona đành chiều theo cái tính đỏng đảnh của các gái, lái xe vào sâu thêm 20km nữa ở KS xịn hơn. (quả là xịn, hôm sau tính tiền, 5 người hết những… 1 triệu. Chưa thấy ở đâu có cái giá như vậy). Nhận phòng xong, thay vì nghỉ ngơi thì 4 gái lại tiếp tục tự hành hạ mình bằng các màn trình diễn đồ mát mẻ với đủ các kiểu dáng.
IMG_2991

IMG_2993

IMG_2984

IMG_3028

Bác Dona thì tự nhốt mình trong phòng, ôm em laptop, đến nỗi chả thấy mặt mũi bác đâu. May quá, chộp được tấm này khi bác vừa ló mặt ra (tay vẫn còn cầm kính kìa).

 
IMG_2985a

Vì vào sâu quá nên buổi tối cả bọn phải lái xe đi thật xa mới đến quán ăn. Lại cũng không được ngồi trong restaurant máy lạnh mà phải ngồi ở một cái chòi bên hồ nước. Lại phải ăn uống quần quật hết gỏi cá đến lẩu, mệt phờ đến nỗi sau khi ăn, chẳng còn thiết đi đâu ngoài việc chạy bay về KS. Bác Dona mở một chai rượu sữa, bắt các gái phải uống và nghe bác kể chuyện tình. Chuyện của bác kết thúc cũng là lúc rượu vơi, các gái rơm rớm cảm động với chuyện tình tự kể, sụt sịt một lúc trước khi lần lượt đi vào giấc ngủ. Bác Gà con và bác Dona ngủ chung với nhau, bác Dona lăn qua lăn lại, chắc vì dư âm của câu chuyện tình vẫn còn vương vấn đâu đây, muốn ôm ai đó mà chả lẽ lại ôm… bác Gà con, nên trằn trọc hoài không ngủ được.

Buổi sáng hôm sau vẫn còn niều nỗi khổ nữa, trong đó có 1 pha bác Dona lái xe chạy đua với thời gian y như trong phim Mỹ, nhưng OM bận quá, không có thời gian kể chi tiết. Thôi, nhấn phím FF tua nhanh vậy. Đại khái là TV mua vé xe khách khởi hành lúc 11h ở SG. Biết là không thể đến kịp nên gọi điện cho nhà xe. Nhà xe giao hẹn sẽ chỉ chờ đến đúng 11h5’. Bác Dona đã xuất sắc lăn bánh đến mũi xe khách lúc 11h4’, kết thúc 1 chuyến du lịch cực kỳ vất vả.

Không có nỗi khổ nào như nỗi khổ đi du lịch! Tuy vậy, OM vẫn muốn mình khổ mỗi tháng 1 lần để có dịp rèn luyện ý chí. Phen này phải xin làm đệ tử của bác Dona thôi!  Tèn ten ten!
IMG_3074

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Nhà xinh cái tỉnh tình tinh cũng...

Câu vìu thế thôi, tại vì sang nhà bác Dona thấy show bài lên sớm quá nên mình cũng nóng lòng muốn câu 3 bạn ở xa.




Hoa chuối ở hiên nhà bác Dona nhé! Giữa trời mưa, bác đội nón ra vườn cắt cái hoa này để đón các gái quê nè!






Vào nhà bác choáng luôn vì nội thất màu sắc cực đẹp và sang trọng.






Ku nhà bác - trộm vía - to khoẻ và đầy cá tính (nghe đồn). Gái 7 đang nhìn Ku đầy trìu mến.






Gái 7 phấn khởi vào bếp (làm màu mè để chụp hình thôi, chứ còn việc gì nữa đâu!)






Chẹp chẹp! Có mẹ bầu nào thèm không nhỉ?
Tóm lại mọi thứ đều hoàn hảo.






Tóm lại, nhà xinh cái tỉnh tình tinh cũng... tuyệt vời!



Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Gái mạng

Bận quá, không có thời gian viết bài nên vẽ chân dung thay cho bài viết vậy. Ưu tiên từ nhỏ đến lớn nhé!

Gái 1:Nhà em trồng một vườn hoa
Em đem em tặng mỗi nhà vài bông
Hoa lan hoa cúc hoa hồng
Chị em hớn hở từ trong ra ngoài.


Gái 2:Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa
Có nàng ếch mẹ tuổi vừa bốn mươi
Nhăm nhe mơ chức bà nôi (bà nội)
Vừa chơi blog vừa chơi… bú bình.


Gái 3:Xưa em ngang dọc tung hoành
Nay em hiền dịu loanh quanh bên chồng
Cây tình nay đã trổ bông
Lùm lùm một trái bạn trông phát thèm!


Gái 4:Mặn mà khỏi chấm nước tương
Giai nào ngó thấy cũng thương em liền
Má em có lúm đồng tiền
Em cười một phát ló duyên ra ngoài.


Gái 5:Em là gái đã có chồng
Chả thèm tơ tưởng mấy ông già già
Em mê nhất chị Dona
Mê nhì là mấy giai nhà (blog) xung quanh.


Gái 6:Đời tui khoái mấy món này:
Váy đầm, cơm Pháp áo dài, guốc cao
Tui đắt “kép”, đắt cả “đào”
Thấy tui, gái mạng ào ào tấn công.


Gái 7:Ai về xứ Huế mưa sa
Áo dài tha thướt đã là ngày xưa
Bây giờ quần lửng xì-po
Ăn chơi bát ngát chẳng thua thằng (Tây) nào.

Xong rồi. Của ai người nấy nhận nha. Ủa, còn em nào nữa nhớ hoài không ra nhỉ?

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

Nghỉ mát

Lúc trước, khi mọi người trong cơ quan còn chung một mái nhà yên ấm, mỗi dịp hè đến là công đoàn lại tổ chức đi nghỉ mát. Nghỉ mát cho ra nghỉ mát! Tức là mọi người sẽ được giải lao 3-4 ngày ở Đà Lạt, Mũi Né, Nha Trang hay đâu đó xa xa Sài Gòn. Chuyện xưa rồi! Bây giờ chia năm xẻ bảy, người bỗng dưng khá thì sẽ đi nghỉ theo kiểu bỗng dưng khá, còn người bỗng dưng nghèo thì đi gần thôi, Vũng Tàu chẳng hạn. Vừa đi du lịch, người bỗng dưng nghèo vừa kết hợp công tác luôn. Công ty bỗng dưng nghèo thu xếp cho nhân viên ở nhà nghỉ có sẵn của công ty mẹ, cơm ăn tổng cộng 3 bữa kể cả tô bún bò buổi sáng, trưa thứ sáu đi, trưa thứ bảy ta lại kéo nhau về. Nghỉ mát ngon bổ rẻ!

Nhưng mà xem ra mình chả thích ngon bổ rẻ, cho nên rủ vài bạn quyết ở lại thêm một ngày nữa để có thể tự hào thấy mình “vượt lên trên số phận”.

Thế là bye bye các đồng nghiệp, ra về vui vẻ nhé, tớ cuốn gói đi sang khách sạn khác, đường hoàng rút một nắm tiền (nói cho oai ấy mà, thực ra thì vài trăm lẻ thôi), bảo với em tiếp tân: “thu xếp cho tụi chị một phòng 3 người nhé, tiền không thành vấn đề!”. Em tiếp tân uể oải lệnh cho em phục vụ phòng: “đưa các chị xuống phòng 007” (nghe giống tên điệp viên quá!). Mình theo em phục vụ phòng đi – đúng là đi xuống phòng chứ không phải đi lên phòng – Ôi không, tiền không thành vấn đề nên ta kiên quyết không ở cái phòng gì mà phải đi xuống như thế! Quay về phòng khách, em tiếp tân lại lệnh: “Đưa các chị lên”. Lần này thì đúng là đi lên. Tầng 2, tầng 3… vẫn chưa đến nơi. Hoá ra là em đưa các chị lên tầng 3 rưỡi – tầng áp mái. Các chị sung sướng thả phịch ba-lô xuống. Việc đầu tiên là bật máy lạnh. Ơ hơ, bật lạnh hết cỡ mà chả thấy lạnh, nhìn kỹ lại mới thấy máy lạnh hiệu Panasonic, còn remote hiệu Fucheng hay cái gì đại loại thế. Em phục vụ phòng bảo remote để chơi thôi, không phải để xài. Máy lạnh thì cứ để nguyên như thế, lát nữa là mát ngay, chả thua gì quạt máy đâu các chị ạ. Các chị chặc lưỡi: “Thôi, thông cảm, khách sạn của nhà nước mà, bao giờ cổ phần hoá như các chị đây thì mọi thứ sẽ khác ngay. Lúc ấy máy lạnh sẽ tha hồ mà lạnh, KS các em sẽ tha hồ mà thu tiền của khách và các em sẽ tha hồ mà tiến nhanh, tiến mạnh, tiến đến chỗ… bỗng dưng nghèo”.

Nghỉ một lúc, định đi tắm biển thì trời bỗng dưng tối sầm. Nhưng đã ở lại, lẽ nào lại ngồi trong phòng mà nhìn trời mưa, nên các chị quyết tâm phải ra biển. KS cách biển 500m, vừa ra đến nơi thì trời đổ mưa. Eo ôi lạnh, vừa tắm vừa run lập cập nhưng miệng thì vẫn hát vang: “Ah… Ah… Ah… 4 nghìn năm ta lại là ta / Từ trong hang đá chui ra / Vươn vai một cái rồi ta chui vào. Ah… Ah… Ah…”
 Vung tau 1

Chiều tối, 3 chị dẫn nhau đi ăn. Ghẹ 390/kí. Oh, tiền chả thành vấn đề, nhưng đắt quá thì ta chả ăn! Tôm 320/kí. Oh, ăn tôm có lẽ tốt cho sức khoẻ, và ăn nửa kí thì tốt cho sức khoẻ hơn là ăn cả kí. Mình giữ tiền cho 2 đứa kia. Ăn tối xong, thấy tiền còn rủng rỉnh, mình hào phóng hỏi các bạn xem có nhu cầu ăn uống chơi bời gì nữa không. Bạn nào thích ăn gì mình cũng chiều, nhưng ăn xong thì chịu khó đi bộ 3, 5km về KS cho tiêu cơm nhé! Đi 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng về đến KS, tiết kiệm một khoản tiền taxi (3 chục ngàn cơ đấy, nhiều ơi là nhiều!), và kết quả thật khả quan: các chị không cần hít thở bằng bụng, chẳng cần tập Yoga cũng chẳng kịp đếm đến 100 để dỗ giấc ngủ, đã lập tức mơ về nơi xa lắm vì quá mệt.

Buổi sáng, mặt trời thò lên từ biển và ló mặt vào cái cửa sổ áp mái không có rèm của KS. 3 chị dậy, ăn sáng bằng bánh mì với đồ hộp (tranh thủ mua từ tối hôm qua) rồi tiếp tục tranh thủ chụp hình. KS bèo nhưng mà được cái khung cảnh đẹp, lên ảnh lại càng thơ mộng hơn.


Vung tau 5

Chỗ này nằm trong khuôn viên KS nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai qua lại, mình trộm nghĩ giá mà có người yêu dẫn ra đây ngồi tâm sự thì thật tuyệt! Nghĩ xong rồi nghĩ lại: Ủa, sao lại phải dẫn ra đây? Dẫn thẳng vào cái phòng phía sau có phải tiện hơn không! Rõ là mình không còn trẻ nữa (gọi là không còn trẻ vì mình chúa ghét từ “già”) để mà tốn một mớ thời gian cho mơ mộng.
Vung tau 3

Buổi trưa, 3 chị trả phòng KS đúng giờ, đi ăn cơm rồi ra bến xe khách về lại SG. Về đến bến xe miền Đông, các chị leo lên xe bus máy lạnh mát hơn ở KS, lại được nhà xe khuyến mãi nhạc sến suốt cả chặng đường. Mình về cơ quan rồi ung dung alô gọi chồng đến đón, y như là đi công tác thật.

Kiểm lại thấy vẫn còn thừa tiền, chả biết làm gì nên mình đem ảnh đi rửa. Rửa thế nào mà vẫn chưa hết tiền. Lạ thật! Hoá ra không thích nghỉ mát kiểu ngon bổ rẻ nhưng loanh quanh thế nào lại vẫn cứ ngon bổ rẻ mà chơi, và thấy mình vẫn chưa thoát khỏi diện xoá đói giảm nghèo.

Bạn này chắc đang bảo phải lên kế hoạch nghỉ mát tập 2, còn mình đang nghĩ gì đây nhỉ?
Vung tau 4