.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Vui quá!

Tình hình là sau 12 ngày bị mất chìa khoá vào nhà, hôm nay OM lại tìm thấy nó nhờ sự cẩn thận quá mức của Yahoo! Cứ chê lão dở hơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy lão cũng dễ thương lắm!

Năm ngoái, cũng thời gian này, OM chán đến mức không vào nhà cả tháng trời. Sau khi hết chán, OM mở cửa sổ bằng một câu chuyện kể đi ăn đám cưới. Hôm nay post lên đây chuyện đi ăn đám cưới của người ta - không phải của mình - gọi là lấy hên!



Hôm nay đám cưới ca em. H hàng hang hc đến xem rn ràng. Đáng nh pháo n đùng đoàng. Nhưng vì cm pháo, c làng im re. Tám gi mt chiếc xe. Cm đy hoa hoét le te đi vào. Tr con bu ti ào ào. Đa thì s lp, đa vào bóp phanh. M em la ó tht thanh. Tiên sư b lũ tr ranh quê mùa. B em lườm: “chuyện như đùa. Bà lên thành ph mi va my năm”.

Trang đim thuê hết năm trăm. Đang t đu ngõ xăm xăm đi vào. Gp ai cũng toét ming chào. Thì ra không biết đa nào cô dâu.

Chín gi khách kha đã bâu, n ào náo nhit như trâu xng chung. Cô dâu trang đim trong bung. Mt lũ gái gú da tường đng xem.

Mười gi đã thy bem bem. Xe nhà chú r màu kem, đi vào. Chú r đáng mt anh hào. Cao tầm thước rưỡi, đang chào bà con.

Ch hôn đng dy lon ton. Quát tháo inh i như còn thanh xuân. Hai h chào hi ân cn. Cô dâu chú r thì đn mt ra.

Ước gì đám cưới qua loa. Đ đêm hí hí, thế là xong phim. Bao năm mi gi đi tìm. Gi coi như được chết chìm cùng nhau.

Ch hôn nói mt lúc lâu. Bng nhiên Mic tt, dây đu b tuôn. Ch biết làm cách nào hơn. Ch hôn ngi xung "k con bà mày!".

Bây gi đến đon trao tay. Chú r rút nhn mt mày uy nghi. Khách kha hớn hở xầm xì. Đa bo 2 ch, đa thì mt cây.

Cô dâu hi nh: vàng tây? Chú r lm bm: tây thì đã sao? Nhn anh mua Hàng Đào. Em an tâm nhn, thôi, vào thp hương.

C 2 đng trước hương đường. Cô dâu tranh th soi gương, vut đu. Chú rm lu bu. Vái lia vái lịa hồi lâu, ri chun.

Cô dâu thoáng chút bun bun. Nm tay phụ mẫu, l tuôn m m. Chú r đóng ca đánh rm. Cô dâu git thót, đâm sm vào xe.

Đến chiu đám cưới vng hoe. Cô dâu gi đin: đã v đến nơi. B em th ht mt hơi. Thế là cc n có nơi rước ri.

(From: Yahoo! - edit by OM)

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

11.11.11

Hôm nay lại ốm, viêm họng, sụt sịt và đọc tin tức gì trên báo cũng thấy mủi lòng (chả hiểu tại sao). Công việc, bài vở bù đầu, lại bị cơ quan gọi vào họp cả buổi sáng. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên gõ vào đây mấy chữ để mai này còn có cái giở ra xem và nhớ lại cái ngày bao nhiêu năm mới có 1 lần như thế này, mình đã sống như thế nào.

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Ô, thật vậy sao?

Trong rất nhiều chuyên đề về công tác báo chí, có 1 ngày, lớp mình được học cả 2 buổi về công tác xuất bản. Giảng viên là Tổng biên tập của một nhà xuất bản (NXB) có tiếng trên toàn quốc – một nhà xuất bản vẫn đứng vững và phát triển mạnh trong thời buổi mà ngành xuất bản đang lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn như lúc này. Thầy giảng bài hay, nhưng càng nghe mình càng thấy… làm sao í, chả đúng với những điều mình nhìn thấy gì cả. Lại ghi chép ra đây một số vấn đề thầy truyền đạt, đặng giữ lại mà làm 1 tư liệu… buồn.

Thầy bảo:

- Trong một NXB, biên tập viên (BTV) luôn là linh hồn. Một cơ quan xuất bản không có BTV thì không thể gọi là NXB.
Hahaha! Vậy chớ cái chỗ chả có một mống BTV nào, toàn hành chánh với tổng hợp mà mình vẫn thấy hàng ngày í, gọi tên là gì cho đúng nhở?


- Chúng tôi rất tôn trọng BTV và lương của họ luôn phải cao nhất.
Chắc câu này thầy nói đùa? BTV chỉ làm sách, có in ấn, phát hành, buôn bán gì đâu mà có tiền! Không kiếm ra tiền thì lấy đâu ra mà trả lương cao! Đơn vị nào nhiều BTV thì lương của đơn vị đó phải thấp nhất, có khi chỉ bằng một nửa, có khi chưa bằng một nửa so với các đơn vị khác.
Rất nhiều lần, trong các cuộc họp, mấy bạn BTV có đưa ra câu hỏi đại ý là: Tại sao trong cùng một nhà mà cty của chúng tôi (tức là cty của các bạn BTV ấy mà) luôn luôn phải chịu thiệt thòi, luôn luôn nhận lương thấp hơn những cty khác. Câu trả lời mà các bạn í nhận được là thế này: Người ta có số, phải chấp nhận số phận thôi. (Mình thấy, rõ là các bạn đưa ra câu hỏi thật ngô nghê. Đúng vậy, giày dép còn có số nữa là… Nhưng có điều, số phận con người nói chung là do ông Trời định đoạt, còn số phận của BTV nói riêng thì không phải do ông Trời. Híhí, chắc là do ông nào đó bà con với ông Trời soạn thảo (?))


- BTV và Kỹ - Mỹ thuật là trái tim, là dòng chảy (thầy viết 2 dòng này ra giữa bảng và đập đập bàn tay vào những con chữ). Chúng tôi luôn làm hết sức để giữ chân những người này, vì để họ buồn, họ bỏ đi thì NXB sẽ đau lòng lắm!
Có ai đau lòng hem, giơ tay lên coi nà? Hầu hết những người quyết định chọn nghề làm sách đều là những người yêu sách vở. Họ có bỏ đi thì họ vẫn yêu sách và sẽ tìm đến những nơi khác cũng chuyên làm sách. Nhưng thời buổi mà các NXB sống lay lắt (Cả nước được mấy nhà như nhà của thầy đâu) thì họ biết đi đâu bây giờ! Cho nên cứ yên tâm làm cho họ buồn, làm họ bất mãn, mất lòng tin, chán nản… thoải con gà mái nhé!


- Hàng năm, nếu trên thế giới có hội chợ sách là chúng tôi ưu tiên cử BTV và hoạ sĩ đi dự. Chỉ có đi như thế, họ mới mở mang kiến thức, tiếp cận được những vấn đề mới mẻ, mới học tập được nghề làm sách của thiên hạ.
Thầy ơi, thế nếu có đứa đã làm nghề này mười mấy năm rồi, nhưng năm này qua năm khác chỉ ngồi một chỗ nhìn các bạn (í, các em chứ - vì toàn những người tuổi nghề ít hơn nó nhiều) đi dự hội chợ này, hội chợ kia thì sao? Có gọi nó là BTV hay hoạ sĩ được không? Nhiều em trong số đi hội chợ đó, cả đời chưa bao giờ làm 1 cuốn sách nào nên chắc là phải ưu tiên cho các em đi để biết nghề làm sách. Còn biết rồi – thậm chí có thể làm cả cuốn sách từ A đến Z - thì đi làm quái gì nữa, thầy nhở!


- Chúng tôi chỉ triệu tập BTV vào đầu giờ buổi sáng thứ 2, còn lại thì họ có thể làm việc ở bất cứ nơi đâu. Thậm chí, ở NXB của chúng tôi, có những BTV lâu lâu còn sang Mỹ ở vài tháng (thầy nói tên BTV này – hoá ra là 1 bạn hoạ sĩ hồi đó học cùng trường với mình). Chỉ cần họ bảo đảm tiến độ bản thảo là chúng tôi chấp nhận. Chúng tôi quản lý cái đầu chứ không quản lý cái mông của họ.
Hơhơhơ! Thế mới biết xưa nay có rất nhiều cái mông đã được quản lý  chặt chẽ.


Là lá la. Vậy là sao ta? Nghe giảng để mà vui và ghi chép lại để mà buồn.

Mở tử vi ra xem thôi!
PS. Ghi chép này có tính chất ngành nghề chuyên biệt nên không có ô bình luận để tránh làm mất thời giờ của bạn bè.
Đã đi học là phải ghi chép thôi, nên nếu ai không vừa lòng với ghi chép này thì cũng xin thông cảm! Bạn không nhất thiết phải vào nhà mình và đọc những điều làm cho bạn khó chịu, xin mời ra ngoài kia vì ở đó chắc chắn có rất nhiều điều dễ nghe đang chờ bạn.