.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Hôm nay...

Có thể đây là lần cuối cùng bạn OM ngồi gõ gõ ở cái nhà Y360Plus này, vì anh Yahoo đang rục rịch nhắc bạn OM chuyển nhà. Nhưng đấy là chuyện ngày mai của ngày mai. Tất cả sẽ tính sau.


Còn hôm nay, theo như thông lệ thì là ngày bạn OM cần viết một bài mới. Tuy nhiên, bạn í sẽ không viết đâu, vì lúc này các gái mạng đang nô nức chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ hoành tráng nhất từ xưa tới giờ, nên sẽ không ai còn tâm trí đâu mà đọc bài trên blog nữa. Ngày mai, ngày mai, ngày mai... sắp đến rồi!


Trước đây thật khó mà tưởng tượng được sẽ có một ngày, chúng mình - mỗi người ở một nơi trên trái đất, mỗi người một cuộc sống, một hoàn cảnh riêng - lại có thể bay đến với nhau. Ngày mai ơi...


Bây giờ bạn OM sẽ tự cho phép mình không dạy con học bài. Bạn OM sẽ xem một bộ phim thật hay rồi lên giường với một tâm trạng lâng lâng và mơ một... lô giấc mơ đẹp. Hẹn ngày mai nhé!

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Memory

Ngoài những món quà mà phụ nữ nào cũng muốn được nhận, mình còn thích một vài thứ khác. Như bây giờ, nếu có ai hỏi mình muốn nhận được quà tặng gì thì mình sẽ trả lời ngay…

Trả lời ngay, nhưng mà trước tiên phải kể lể một chút.

Về nghề nghiệp chuyên môn, có thể nói cái nghề của mình cần rất nhiều tư liệu. Hồi xưa, cạnh bàn làm việc của mình ở cơ quan có cả một chiếc tủ to đựng các loại tư liệu, chủ yếu là sách, kế đến là tạp chí và hình ảnh cắt từ các loại nguồn. Sách thì mình nhớ vị trí, nhớ nội dung trong ruột sách nên cần gì thì tìm ra ngay. Ảnh thì xếp theo từng chủ đề nên việc tìm kiếm cũng dễ. Chỉ có tạp chí là không thể nhớ được, nên phải có quyển sổ ghi chép tạp chí số mấy số mấy có bài gì bài gì…

Về sở thích thì thứ làm mình mê nhất là phim ảnh. Thời còn con gái, thỉnh thoảng mình phải đi thuê đầu xem băng video về, cả nhà tụ tập nằm ngồi, nhiều khi mang cả tô cơm ra trước TV để vừa ăn vừa xem. Thời đó, phim được đánh ra băng lậu, hình ảnh lèm nhèm, lời dịch thuyết minh thì vô cùng “chợ búa”, cứ vài phút là lại thấy nhân vật trên phim chửi “đồ chó chết”, thành ra ăn cơm cứ như là nhai phải sạn (là nói cho dễ nghe, chứ đúng ra thì cứ như ăn cơm với thịt chó chết vậy)   Đến thời lấy chồng, mình vớ được một anh giai còn mê phim hơn cả mình. Đầu VCD đắt như vàng mà anh sẵn sàng bỏ một cục tiền ra mua, xem ra còn dễ hơn đi mua một két bia. Mua đầu về thì phải mua đĩa. Qua thời đĩa VCD thì đến thời DVD, không thuyết minh, không phụ đề, vừa xem vừa đoán. 10 năm sau khi có đầu máy, nhà mình trở thành một kho chứa đĩa phim – bỏ đi thì tiếc mà giữ lại cũng chẳng biết để làm gì.

Kể lể xong rồi, bây giờ ai hỏi mình thích gì, mình sẽ trả lời ngay: thích ổ cứng. Không kể ổ cứng gắn trong, nhà mình hiện còn có 4 cái ổ cứng rời, dung lượng mỗi ổ từ 320 đến 500GB, thế mà vẫn chưa đủ.

Này nhé, có thêm ổ cứng, mình sẽ lưu trữ được nhiều sách hơn, nhiều tạp chí hơn, nhiều tranh ảnh hơn, nhiều phim hơn…

Có thêm ổ cứng, mình cảm thấy giàu có hơn vì được nắm trong tay cả kho tư liệu, kiến thức.

Có thêm ổ cứng, mình cảm thấy quá khứ không quá xa và bạn bè thật gần vì bao nhiêu ảnh mình chụp đều được lưu giữ lại.

Có thêm ổ cứng, mình cảm thấy đời vui hơn vì những lúc rảnh rỗi không phải chầu chực xem những bộ phim mà nhà đài đã cắt phéng hết tất cả những đoạn mát mẻ lẫn nóng bỏng.

Có thêm ổ cứng, mình cảm thấy…

Ồ, mà cảm thấy gì nhỉ, khi có những điều không thể lưu vào ổ cứng?

như buổi chiều hôm qua Sài Gòn mưa…

như quán karaoke vắng khách chỉ có T và mình - thật gần mà cũng thật xa …

như những bài hát T hát riêng cho mình nghe với ước muốn : Giá mà một lần nào đó, T được sống hoàn toàn theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm…

như tim mình có lúc loạn nhịp khi chỉ cần nhích sang bên chút nữa là sẽ xoá sạch khoảng cách giữa mình và T…

như sợi dây nối một chiều mưa đã xa lắm rồi với chiều mưa Sài Gòn mới hôm qua…

Ước gì có loại ổ cứng lưu trữ được những điều như vậy…

Nhưng để làm gì nhỉ? Nếu có loại ấy thì chắc mình cũng lại đem nó cất vào một góc nào đó thôi, để tối tối vẫn lôi những ổ cứng bình thường ra, cắm vào TV và rủ chồng: “Phim hấp dẫn, không bị cắt đoạn nào nhé, anh xem với em không?”

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

17 cái xuân ngời

Bạn í là bạn trai của mình. Mình không nói tên thật của bạn í ra đây đâu, vì bạn í đọc được thì kỳ lắm! Tạm gọi bạn í bằng tên viết tắt thôi nhé, tên bạn í bắt đầu bằng chữ L. Mình kết bạn với L. thấm thoát đã được 17 năm rồi.

Lúc mới quen L, mình nghe mọi người khen L đẹp trai lắm, nhưng thực ra mình thấy cũng bình thường thôi, được cái trắng trẻo, lông mày đậm, mắt to, hiền, nụ cười dễ thương. Bạn của L cũng là bạn của mình, nên trong một lần cùng nhau đi ăn uống, mình quen L ở một quán gỏi vịt. L nhìn mình cười, còn mình thì – trời xui đất khiến thế nào lại vớ phải miếng thịt vịt dai nhách – nên cứ loay hoay, nhè ra thì bất lịch sự, mà nuốt vào thì không xong. Ăn xong, ra về, trong đầu mình chỉ còn mỗi món thịt vịt, chẳng có tí hình ảnh nào của L trong tâm trí. Lần thứ 2, mình gặp L ở quán gỏi cá. Quán ồn ào, nóng nực, L ngồi cạnh nói gì đó với mình, câu được câu mất. Câu mà mình nghe rõ nhất là “lần trước mình đã gặp nhau, em quên rồi à?”. Mình thú nhận “Em chẳng nhớ gì cả!”. L cười hiền, chả tỏ vẻ gì là bất mãn. Lần thứ 3, mình gặp L ở một quán nhậu không tên. Lần này thì mình nhớ mặt L rồi. Chuyện trò vui vẻ đến khuya rồi L đưa mình về một đoạn đường.

Nửa năm sau, mình đăng ký thi vào trường Mỹ thuật. Trước giờ thi, mình ăn sáng ở quán gần trường và lại gặp L.
- Em đi đâu thế? -  L hỏi.
- Em đi thi.
- Anh cũng đi thi.
Rõ là ý Trời!


Mình thi đậu thủ khoa, còn L thì đậu vớt, nhưng L chẳng lấy đó làm phiền. Vào học cùng một lớp, bạn í lập tức vượt lên trên mình. Mình vẫn được điểm cao hơn bạn í, nhưng trong thâm tâm, mình biết khả năng của bạn í trên mình một bậc. Mình ức lắm, cố gắng mọi cách để “qua mặt” L, nhưng cứ qua được một lần thì lần sau L lại vươn lên một tầng cao mới mà mình không sao bắt kịp. Một năm học trôi qua trong những cuộc chạy đua như vậy, và kết thúc năm học, thế quái nào chuyện lại xảy ra như thế này:


DamcuoiLiem-THuong.jpg



Mình mặc áo dài đỏ cười nhắm cả mắt, còn L mặc complet đen đang cười hết ga đó!

17 năm trôi qua, L làm mình shock nhiều lắm, sóng gió cũng không ít, nhưng mình tự hào là chúng mình chưa đập bể cái chén nào nên cũng không phải nhờ ai hàn gắn, chúng mình cũng chưa viết tờ đơn nào nên cũng chẳng có gì để xé. Dẫu biết là cuộc sống này chẳng có gì tròn trịa nhưng mình vẫn cầu mong mãi mãi là như thế.

Hôm rồi, kỷ niệm 17 năm ngày mình mặc áo dài đỏ và L cười hết ga, mình rủ L đi Bình Qưới. Đường đến Bình Qưới phải đi qua Thanh Đa. Chúng mình đi qua quán gỏi vịt, đi qua quán cháo cá, đi qua quán nhậu không tên, đi qua 17 cái xuân ngời vừa dài dằng dặc, vừa ngắn như một giấc chiêm bao và mình hiểu là trên đời này có một đôi điều thật giản dị nhưng lại vô cùng quý giá.

Bạn L thì vẫn cười vô tư, chẳng biết bạn í có nhìn thấy điều quý giá đó không?






Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Đường ra Hồ Đá Xanh

Tôi tin rằng ai đã từng học ở trường ĐH đó, vào khoảng thời gian đó thì cái tên Hồ Đá Xanh sẽ nằm mãi trong ký ức của họ đến suốt cuộc đời.

Con đường dẫn ra Hồ Đá Xanh thời đó là một con đường nhỏ, vắng vẻ, thi thoảng mới có bóng người qua lại. Một vài buổi chiều tuổi hai mươi nào đó, thấy trong lòng chợt buồn vu vơ, tôi thường ra Hồ Đá Xanh một mình, ngắm mặt nước lặng như tờ với màu xanh khó diễn tả, nửa như màu ngọc, nửa như màu của những đám rêu trăm năm tuổi. Tôi đứng đó, suy nghĩ về những vấn đề triết lý cao siêu mà thực ra mình chẳng hiểu mấy, sau triết lý thì nghĩ đến đề tài muôn thuở mà đám con gái cùng phòng ký túc xá luôn nhắc đến những lúc rảnh rỗi: đề tài về những cậu con trai cùng lớp, cùng trường hoặc chẳng cùng lớp cũng không cùng trường.

Có vài cậu con trai như vậy đi qua con đường đến Hồ Đá Xanh, đi qua tuổi hai mươi của tôi.

Đầu tiên là anh A với mái tóc đen dày dợn sóng, gương mặt và đôi mắt đẹp luôn ánh ánh một nụ cười đầy bí ẩn. Anh học năm cuối ĐH, vừa đủ thời gian để vắt vai một mối tình trước khi quen tôi. Thỉnh thoảng anh rủ tôi ra Hồ Đá Xanh chơi. Anh và tôi đi dạo trên con đường nhỏ vắng tanh từ lúc mặt trời đỏ ối chiếu những tia sáng cuối ngày xuống mặt hồ cho đến khi trăng lên lấp lánh ẩn hiện trên làn nước đen thẫm. Tôi nói về thơ văn, còn anh lắng nghe, vẻ rất quan tâm. Thỉnh thoảng tôi hỏi anh đã đọc tác phẩm này, tác phẩm kia chưa, anh trả lời là “có nghe nói, nhưng chưa đọc”. Nói mãi về văn chương, cũng đến lúc tôi “cạn vốn” nên đề nghị đến lượt anh nói. Anh bèn nói về vi khuẩn. Theo anh biết thì khi hôn nhau, người ta được tiếp nhận những loại vi khuẩn có lợi cho sức khoẻ. Tôi hỏi “thế trước đây, anh đã được tiếp nhận nhiều vi khuẩn có lợi cho sức khoẻ chưa?”, anh trả lời “Rồi. Bây giờ muốn tiếp nhận thêm”. Tôi nghĩ đến những con vi khuẩn và thấy nụ cười trong đôi mắt đẹp của anh hoá ra không có gì bí ẩn. Tôi bỏ về phòng, còn anh thì ngơ ngác mệt mỏi với tính cách phức tạp của đám con gái Văn. Sau đó, tôi vẫn không thể quên được những con vi khuẩn mỗi khi gặp anh, nên có đôi lần, tôi đã để anh đứng mỏi chân trước phòng mà không ra mở cửa. Anh học hết năm cuối, tốt nghiệp, đi làm và chúng tôi chia tay nhau.

Người thứ hai đi cùng tôi trên con đường đến Hồ Đá Xanh là anh B mắt tròn, tóc nâu, gương mặt trẻ con ngây thơ. Tôi yêu gương mặt ấy, yêu cái vẻ trẻ thơ hoàn toàn không xứng với sự già dặn của tôi lúc bấy giờ – hay ít ra tôi cũng tự nghĩ mình già dặn như vậy. Chắc anh B cũng yêu tôi, nhưng ngoài tình yêu ra, anh còn một một loại cảm xúc khác gần như sự ngưỡng mộ. Tất tất những gì tôi làm, tôi nghĩ, tôi phát biểu, anh đều coi là chuẩn mực. Thỉnh thoảng, muốn trêu tức anh, tôi cố tình làm những chuyện khá “chướng”, nhưng anh chỉ im lặng, không nổi nóng, không to tiếng. Ôi chao, cái tuổi hai mươi ngồng cuồng! Lúc đó không hiểu sao tôi lại thèm cãi nhau đến thế! Tôi muốn sau những lần tôi cố ý gây sự, anh phải nổi giận, phải chứng tỏ anh cao hơn tôi và có quyền “dạy bảo” tôi. Tôi đã chờ đợi sự nổi giận của anh cho đến một ngày chính tôi nổi giận và thực sự mệt mỏi với mình, với tình yêu của mình.

Trong một lần mệt mỏi như vậy, tôi lại ra Hồ Đá Xanh. Trên con đường nhỏ, dưới ánh nắng cuối ngày, tôi nhìn thấy một người ngồi bên hồ, trên đùi là chiếc bảng vẽ với một bức ký hoạ đang vẽ dở. Anh C không nhìn thấy tôi vì anh đang chăm chú thu cả bầu trời, cả hồ nước có màu rêu trăm tuổi lên bức ký hoạ của mình. Tôi sững người, cảm thấy bên trong con người có tầm vóc nhỏ bé kia là cả một tâm hồn rộng lớn. Không nhớ có lúc nào tôi có yêu anh C không, nhưng sau đó chúng tôi có đi chơi với nhau vài lần. Anh C già dặn, từng trải. Với tuổi hai mươi non nớt, tôi cho rằng anh là sự kết hợp khó hiểu giữa lãng mạn và thực tế, giữa nghệ sĩ và giới làm ăn, giữa thiên thần và quỷ sứ. Tất nhiên đấy chỉ là cảm nhận của tuổi hai mươi. Tôi hỏi anh: “Có biết con đường tiếp theo dẫn đi đến đâu không?” Anh trả lời: “Hôm nào em với anh cùng đi rồi sẽ biết nó đến đâu”. Tôi sợ. Tôi không đi với anh, cũng biết anh có cùng ai đi tiếp con đường đó không? Có thể người đi với anh là một người bạn cùng lớp, cũng có thể ở lớp khác, cũng có thể không ai cả. Chỉ biết rằng con đường dẫn anh với tôi đến Hồ Đá Xanh chỉ dừng lại ở đấy.

Hai năm cuối ĐH, chúng tôi chia tay con đường nhỏ để về lại thành phố ồn ào, nơi có trăm ngàn con đường rẽ về trăm ngả.. Mãi sau này, khi đã ra trường, tôi vẫn nhớ và cố gắng thỉnh thoảng ngược hơn 20 cây số trở lại, đôi khi chỉ để đứng lặng một lúc nhìn mặt nước hồ có màu xanh khó diễn tả ấy và se sắt nhớ thương một giấc mơ thơ trẻ của mình.

Còn nhớ năm ấy, tôi 24 tuổi, chưa lập gia đình, đang được anh D – một sinh viên Mỹ thuật – để ý. Anh D hỏi tôi có nơi nào không khí trong lành, khung cảnh lãng mạn để chúng tôi có thể đi chơi được không, tôi lập tức nghĩ ngay đến con đường dẫn đến Hồ Đá Xanh. Anh D hôm đó diện một chiếc áo đỏ, nổi bật với mái tóc đen quăn tự nhiên và làn da trắng mịn. Anh nói chuyện nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại cười bẽn lẽn khi tôi kể cho anh nghe nơi đây đã từng là nơi lũ con gái văn chương chúng tôi mặc sức tung hoành như thế nào. Có vẻ lần đó, anh D chuẩn bị ngỏ lời với tôi thì phải. Nhưng chắc chúng tôi không có duyên với nhau, nên trong một giây phút trớ trêu, khi vượt qua một đàn bò đang nghêng ngang trên đường, chúng tôi đã để tuột mất nhau. Như đã kể, anh D mặc một cái áo đỏ. Không rõ có phải vì màu đỏ ấy làm cho một ả bò cái không “vừa mắt” không mà ả lồng lên đuổi theo anh. Anh cuống cuồng, bỏ chạy thục mạng vào vườn điều ở gần đó, bỏ cả bạn gái ngơ ngác – là tôi – đứng chơ vơ trên con đường đầy lãng mạn tuổi 20. Sau lần đó, tôi chủ động chia tay anh. (Mà gọi là “chia tay” cho oai thôi, chứ nào đã có ai ngỏ lời với mình đâu!).

Tiếp theo anh D là anh L lại được tôi dẫn trở lại con đường ra Hồ Đá Xanh. Tôi kể cho anh L nghe chuyện ả bò cái. Anh L. nắm chặt tay tôi cười mãn nguyện: “cám ơn con bò cái đã khiến anh có ngày hôm nay được đi với em!”.

Sau chuyến đi chơi, một ngày kia tôi lên xe hoa với anh L.

Bonus: Tất nhiên, như hầu hết các câu chuyện cổ tích – nhân vật chính lên xe hoa là chuyện kết thúc – chuyện của tôi cũng vậy, chỉ khác một chút là tôi còn vài lần cùng với anh A, rồi cùng anh B quay lại con đường dẫn đến Hồ Đá Xanh. Anh A bảo “Hồi ấy mình còn trẻ quá, chia tay mà chẳng rõ vì chuyện gì”. Tôi đáp: “Khi còn trẻ, người ta có thể có vô vàn lý do lãng nhách để chia tay nhau, nhưng mừng là cả anh cả em đều có một kết thúc tốt đẹp”. Anh B thì bảo “Nhìn lại chúng mình đi, bây giờ đáng tuổi cô tuổi chú so với các bạn trẻ ở đây. Già mất rồi!”. Tôi không nhìn thấy mình, nhưng có thể nhìn lại anh B. Ừ, quả là anh già thật! Không còn cái vẻ ngây thơ trong trắng để một con bé “quái chiêu” như tôi có thể bắt nạt đủ điều.

Lần họp lớp năm ngoái, bạn Cô Gái Đồ Long cũng đánh xe hơi đưa mấy đứa con gái lớp tôi trở lại con đường cũ. Không còn là con đường nhỏ vắng tanh như xưa, bây giờ con đường trở nên to lớn ngoài sức tưởng tượng và ban đầu đã làm chúng tôi mất phương hướng. Khi định thần trở lại, chợt có một chút gì đó quá đỗi thân quen lướt dọc mơn man trong tâm trí tôi.

Dù bạn đã trở thành người như thế nào, dù bạn đã đi đến đâu, dù bạn đã có một kết thúc có hậu hay vẫn còn chờ một câu chuyện cổ tích đến với mình thì tôi vẫn tin rằng cái tên Hồ Đá Xanh sẽ nằm mãi trong ký ức của các bạn đến suốt cuộc đời.

Tue Huong-Ho Da Xanh
Photo: De&Soi