.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Thiệp Tết


Tết đang gần kề. Tôi vào nhà sách tần ngần đứng trước một rừng thiệp muôn màu muôn vẻ. Nhiều công ty thiết kế quảng cáo đã đầu tư làm thiệp Tết rất đẹp, đủ để làm cho đám Designer  mỗi lần đi qua đều phải dừng lại nhìn ngắm một chút trước khi chặc lưỡi “không biết mua làm gì” rồi bước mới tiếp, trong bụng nghĩ: chắc về nhà, mình phải thiết kế vài cái đẹp hơn thế này gửi tặng bạn bè, tiện thể PR luôn.
Trước đây, năm nào cũng vậy, cứ vào dịp trước Tết khoảng 2 tuần là tôi lại đi tìm mua những tấm thiệp đẹp nhất để gửi cho ông bà ngoại ở Hà Nội. Không phải tự tôi nghĩ ra chuyện này. Từ ngày tôi còn là một con bé học mẫu giáo, ở cùng nhà với ông bà, tôi đã thấy ông bà làm như vậy. Chỉ có điều khác là ông không đi mua thiệp ở cửa hàng, mà tự tay ông làm những chiếc thiệp rất đẹp rồi ông bà cùng nắn nót những dòng chúc Tết gửi cho bạn bè, người thân. Năm lên 8 tuổi, tôi phải rời xa ông bà để vào Sài Gòn. Cứ mỗi độ Tết đến, tôi lại bắt chước ông, ngồi tô tô vẽ vẽ những chiếc thiệp có hoa mai, hoa đào… Gửi thiệp ra Hà Nội xong, tôi được nhận lại chiếc thiệp Tết của ông bà gửi vào với những lời yêu thương mà không phải đứa trẻ nào cũng diễm phúc có được. Thế rồi năm tháng trôi qua, tôi không còn thời gian rảnh rỗi nữa, hoặc có rảnh rỗi thì cũng không bỏ công ra làm những chiếc thiệp chỉ dùng được một lần. Tôi bắt đầu đi mua thiệp cho tiện. Gõ bàn phím đã quen, nên chữ viết của tôi mỗi ngày một xấu đi, nhưng khi đặt bút lên chiếc thiệp xinh xắn còn thơm mùi giấy, tôi vẫn cố gắng viết thật nắn nót “Ông, Bà yêu quý của cháu…”.
Rồi một ngày Ông mất, những chiếc thiệp của tôi chỉ còn ghi: “Bà yêu quý của cháu”.
Còn nhớ mấy năm trước, cũng vào dịp giáp Tết, tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ: mất cảm giác một phần mặt và lưỡi. Đi khám bệnh, bác sĩ lập tức chỉ định đi chụp MRI đầu vì nghi có khối u trong não. Lúc ấy máy chụp MRI còn ít, muốn chụp phải đăng ký, chờ đợi có khi phải đến mấy ngày, khi nào đến lượt thì phòng chụp sẽ gọi. Tôi đã chờ đến ngày thứ hai vẫn chẳng thấy bệnh viện gọi. Không hề thông báo với bất cứ ai trong gia đình, một mình – với đầu óc mụ mẫm vì những ý nghĩ tiêu cực - tôi chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nên bỏ cơ quan, đi lang thang trong nhà sách, chọn cả tiếng đồng hồ mới tìm được mấy chiếc thiệp ưng ý. Tạt vào một quán cà phê, tôi mở chiếc thiệp ra, cố viết nắn nót “Bà yêu quý của cháu…” Nhưng càng nắn nót, tôi lại càng thấy chữ mình thêm nguyệch ngoạc, các nét chữ như nhoè nhoẹt hơn. Bỏ đi 2 chiếc thiệp viết hỏng, tôi nhắm mắt, trong đầu chợt nghĩ có khi nào đây sẽ là lần viết thiệp chúc Tết cuối cùng trong đời mình không? Quán cà phê vắng khách, buổi chiều lãng đãng trôi trong cái ngột ngạt, căng thẳng chờ đợi một cuộc gọi từ bệnh viện. Tôi bỗng nhớ Ông ngoại. Mỗi lần tôi buồn chán, thất bại hay muốn từ bỏ một việc đang làm dở, ông lại động viên: “Ông tin là cháu làm được mà, thử lần nữa xem sao!”. Hít một hơi thật sâu, tôi mở mắt, cầm bút và viết lại một tấm thiệp khác “Bà yêu quý của cháu…”
Tôi ra bưu điện gửi thiệp ngay sau đó. Vừa gửi xong thì có điện thoại từ phòng chụp. Sau khi chụp hai ngày, tôi nhận được kết quả không có khối u nào trong não. Lúc đó, tôi tin là Ông ngoại đã phù hộ cho tôi, để cho tôi tìm lại và hiểu rõ được niềm hạnh phúc lớn lao mà mình đang sở hữu, đó là Một-cuộc-sống-khoẻ-mạnh.
Tôi còn gửi thiệp cho Bà được thêm 3 lần nữa kể từ mùa xuân hạnh phúc ấy.
Lúc này chỉ còn chục ngày nữa là Tết. Không cưỡng lại được thói quen cũ, tôi lại chọn mua vài tấm thiệp thật đẹp. Ra quầy tính tiền, tôi vơ vẩn nghĩ, giả dụ mình cần gửi tặng thiệp cho một vài người nào đó thì mình cũng chẳng có địa chỉ nhà của họ mà gửi. Từ lâu rồi, địa chỉ email đã thay thế cho địa chỉ nhà.
Cầm trên tay những chiếc thiệp Không-biết-gửi-ai, bất chợt lại nhớ ngày xưa, nhớ Ông Bà đến rưng rưng...

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Hướng dẫn dọn đồ đạc từ Yahoo!Blog sang nhà mới


Mỗi người đón nhận sự ra đi đi không trở lại của Yahoo!Blog một cách khác nhau, nhưng nhìn chung, chúng mình đều có cảm giác tiếc nuối. Tuy nhiên, cũng phải ghi nhận một điều là lão Già Hú trước khi nhắm mắt cũng đã cố làm một nghĩa cử đẹp, đó là cho chúng ta một công cụ để tải toàn bộ nội dung blog về.
Nếu trước đó, bạn nào đã dùng phần mềm HTTrack để download Yahoo!Blog thì sẽ được sở hữu một mớ kỷ niệm thú vị. Đó là có thể nhìn thấy gần như toàn bộ ngôi nhà cũ – với cách bài trí quen thuộc của mình. Không những thế, các bạn còn có thể vào thăm lại nhà cũ của bạn bè bằng cách click vào những avatar của khách ghé thăm. Từ nhà bạn bè, bạn lại có thể tiếp tục lặp lại động tác đó để đến thăm nhà cũ của những người khác nữa…
Nếu bạn không dùng phần mềm HTTrack thì đã có công cụ của Yahoo!Blog. Với công cụ này, tuy không thể nhìn lại được ngôi nhà cũ với cách bài trí quen thuộc, nhưng bạn có thể tải về máy tính của mình toàn bộ nội dung bài viết và các lời còm để lâu lâu mở ra coi… một mình cho đỡ ghiền.
Bây giờ, chúng mình sẽ làm theo hướng dẫn này để mang của cải mà mình đã tích trữ được trong thời gian ở với lão Già Hú sang nhà mới nhé!
1. Dọn sang WordPress:
- Sau khi download được tập tin nén từ Yahoo!Blog, các bạn hãy đăng ký một Blog trên Wordpress tại địa chỉ này: http://wordpress.com
Lưu ý: Các bạn đừng vào Google search Wordpress rồi vào trang Wordpress tiếng Việt nhé! Đây là một cái chợ chứ không phải là nơi cất nhà blog đâu!
- Đăng ký xong, bạn vào bảng điều khiển=> công cụ=> nhập vào
Chọn công cụ nhập Yahoo 360





- Chọn file yahoo_blog.zip của bạn, chọn Tải lên tập tin nhập

















Quá trình này mất từ 5 đến 20 phút tuỳ theo tình trạng mạng và tuỳ theo blog.
Vậy là ta đã có được căn nhà ở Wordpress với đầy đủ của nải mà ta tự tay gây dựng từ xưa đến giờ.

2. Dọn sang Blogspot
Vì mình chưa tìm ra cách chuyển thẳng từ Yahoo! sang Blogspot nên trước mắt ta phải qua "trạm trung chuyển" Wordpress.
- Sau khi nhập thành công, ta tiến hành xuất ra thành file XML bằng cách vào Công cụ=> Xuất ra




- Bạn lưu file .XML vào máy tính.

- Để Blogspot hiểu được trang XML này, ta phải convert bằng cách vào
http://wordpress2blogger.appspot.com/
- Chọn file XML xuất ra được và nhấn convert, sau đó tải về 1 file XML mà Wordpress trả về có tên blogger-export.xml




- Bạn lưu file này vào máy tính để sẵn sàng cho việc chuyển sang Blogspot
- Vào blospot.com của bạn, vào Cài đặt=>Khác=>Nhập blog





- Chọn file blogger-export.xml vừa convert được. Nhập mã xác minh rồi nhấn Nhập blog.
Công đoạn này mất khoảng vài phút.

Lúc này, Blogger của bạn đã có bài nhưng chưa hiển thị. Để hiển thị các bài này. Bạn vào
Bài đăng, chọn show 50 bên góc phải màn hình, sau đó click vào check select bên góc trái. Chọn Xuất bản.
- Lần lượt qua trang khác làm thao tác này cho đến hết blog.

Với việc chuyển nhà này, chúng ta lưu giữ được toàn bộ tài sản do mình tạo dựng, nhưng không thể lưu được những gì mà bạn bè đã tặng cho mình. Đành phải chấp nhận thôi! Khi dọn nhà, mình phát hiện thêm 1 điểm yếu nữa của Yahoo như sau:
Nếu trước đây, bạn tải hình ảnh lên một trang web khác (như Facebook, Picasa, Photobucket...) rồi mới chèn vào bài thì khi chuyển sang nhà mới, hình ảnh sẽ được giữ nguyên. Nhưng nếu bạn tải hình lên Yahoo!Blog thì nhiều khả năng hình ảnh của bạn sẽ bị mất. Lúc đó đành phải edit lại từng bài thôi! Hix. Anh Già Hú bất lực rồi, biết làm sao!

Nào, cùng nhau dọn dẹp đi thôi! Bạn nào thấy bài này hữu ích thì nhớ like vài phát nhá!

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Ngày cuối cùng của Yahoo!Blog

 
 
 
  


Cám ơn tất cả những người bạn đã ghé thăm hằng ngày, đã chia sẻ động viên mình, để mình có được những kỷ niệm Thực - Ảo vô cùng dễ thương ở thế giới này!

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Việc tốt

Con trai loay hoay với đề tập làm văn cô giáo cho về nhà: “Em hãy kể lại một việc tốt mà em làm được”. Mình gợi ý:
- Việc làm tốt thì nhiều lắm. Con không cần phải kể một việc cao siêu, chỉ cần kể những việc nhỏ nhỏ thôi.
- Nhưng con nghĩ mãi chẳng thấy con làm được việc gì tốt cả. Con không giúp mẹ làm bếp vì con có biết nấu gì đâu, con không rửa chén vì mẹ bảo rửa chỉ thêm bẩn, con không dọn dẹp nhà cửa vì cứ tối đến là phải làm bài về nhà, con cũng chẳng có em bé để trông coi… Viết gì bây giờ?
Mình ngớ người. Ừ nhỉ, chẳng biết phải kể gì đây! Nhớ hồi xưa, mình cũng đã từng phải làm tập văn với đề bài y hệt thế này. Lúc ấy cũng chẳng biết viết gì, thằng bạn thân rủ: “Chúng mình ra ngoài đường đứng, thế nào cũng tìm được việc tốt để làm.” Hai đứa ra đường đứng lơ ngơ. Thằng bạn nhìn chăm chăm vào một ngôi nhà lầu phía bên kia đường. Nhà rất đẹp, cửa cao, có hoa tigôn leo bờ tường, rồi thú nhận: “Tui chỉ ước ao được ở trong ngôi nhà đó một lần cho biết!” Mình bảo: “Ước gì vớ vẩn, ráng tìm xem có việc tốt gì để làm không!”. Nó vẫn không rời mắt khỏi ngôi nhà, tiếp tục: “Nếu không được ở, tui cũng muốn được bấm cái chuông đó! Nhưng mà cao quá, chắc tui với không tới đâu!”. Đứng một hồi, chả có cơ may làm được việc gì tốt, hai đứa vừa định quay về nhà thì chợt thấy có bà cụ đang dừng lại trên vỉa hè nhìn hai đứa. Không ai bảo ai, cả hai đều đoán chắc bà cụ đang cần người dẫn qua đường. Thế là mình một bên, thằng bạn một bên, vội vàng chạy đến nắm tay dắt bà qua đường. Sang đến bên kia, bà cụ hỏi: “Bà dẫn các cháu qua đường rồi nhé! Còn cần bà giúp gì nữa không?”. Chúng mình ngẩn tò te. Cứ tưởng vừa làm một việc tốt, hoá ra… Rồi tự nhiên cậu bạn bỗng buột miệng: “Dạ, con nhờ bà nhấn giùm cái chuông kia, con với không tới!” Mình chẳng kịp ngăn lại đã thấy bà cụ với tay bấm chuông. Cậu bạn la lên: “Rồi, bây giờ thì… chạy đi, bà ơi!”. Cậu ấy nắm tay kéo bà cụ, thấy bà còn ngơ ngác, cả hai đứa ù té chạy mất. Hôm ấy về nhà, hai đứa mình đều làm bài tập làm văn dẫn bà cụ qua đường, tất nhiên là không có đoạn “bà dẫn các cháu qua đường rồi nhé”, với đoạn nhờ bà bấm chuông. Tóm lại là bài văn dùng toàn những tình tiết “kinh điển” mà ai cũng biết rồi. Bạn làm sơ sài nên được 6 điểm, mình thêm thắt một tí, được 7 điểm.
Suốt 11 năm học phổ thông, chẳng mấy khi mình được là học sinh giỏi văn. Bây giờ phải dạy văn cho con, thấy khó quá!
Mình dắt xe đạp ra đường, dặn con: “Mẹ đi siêu thị đây. Nếu không nghĩ ra được việc tốt nào thì cứ bịa chuyện gì cũng được!”.
Ở siêu thị, mình mua đồ ăn cho vài ngày, một gói xúc xích để chiều về uống bia với chồng (thỉnh thoảng nịnh giai nhà tí!). Ra quầy tính tiền, xếp sau lưng một hàng dài toàn những người là người, mình thở dài ngao ngán. Đã thế, lúc gần đến lượt,  còn có một con nhóc láu cá cứ vờ quanh quẩn ở quầy kẹo cao su rồi làm như vô tình chen vào, đứng trước mặt mình. Mình mắng nó “Con phải xếp hàng chứ!” Nó cười “Con mua có mấy món thôi, cô cho con lên trước!”. Chẳng lẽ đi đôi co với trẻ con, mình để nó tính tiền trước, trong bụng tưởng tượng chắc nó khổ lắm, không được như con mình đâu, chắc nó phải nấu cơm, phải làm việc nhà, trông em… Thôi, coi như mình làm một việc tốt đi! Tính tiền xong mới biết hoá ra mẹ nó đứng chờ ở phía ngoài. Chuyện nó chen ngang chắc là do mẹ nó “đạo diễn” cả. Đấy, muốn làm một việc tốt đâu phải dễ!
Mình tranh thủ đạp một vòng xe tập thể dục. Trên đường, thấy có hàng bán chân gà nướng thơm phức, nghĩ bụng món này mà uống với bia thì hết ý! Đứng chờ nướng xong mấy cặp chân gà là vừa chập tối, mình đạp vội xe về nhà. Đến đoạn dọc bờ sông, có mấy thằng bé nhếch nhác cầm trên tay một xấp giấy dò vé số đang đuổi nhau. Nó va vào xe đạp của mình. Xe đổ, chân gà nướng văng ra ngoài một nửa. Mình tức quá, hét ầm lên: “Chúng mày không có mắt à! Còn đứng đó, không biết xin lỗi nữa sao!” Mấy đứa nhem nhuốc ấy nghe mình nói như nghe tiếng nước ngoài. Chúng cứ giương mắt lên nhìn, chả ra vẻ sợ sệt, chả ra vẻ hối lỗi. Bực mình quá, mình buộc lại mấy cái chân gà còn lại, để vào giỏ xe, hậm hực đạp tiếp. Đi một đoạn, ngoái lại, thấy ở đâu cả một đám lau nhau, đứa nào đứa nấy bẩn thỉu như chui từ dưới cống lên, đang xúm vào giành giật mấy cái chân gà nướng rơi trên đường. Đang cơn tức, có gì đó trong lòng mình bỗng chùng xuống. Mình quay xe, đưa cho thằng lớn nhất hộp chân gà còn lại, bảo: “Đồ ăn rớt xuống đường rồi, bỏ đi! Cho mấy đứa nốt chỗ này, nhớ chia nhau, đừng có giành giật!”. Rồi mình nghĩ chắc đám trẻ con này cả đời chẳng biết xúc xích là gì. Chả bù cho thằng con ở nhà, mẹ ép ăn cũng nhất định không ăn. Tần ngần giây lát, mình cho chúng nó luôn cả gói xúc xích vừa mua ở siêu thị. Thế là đi tong một buổi uống bia với chồng! Thôi, đành nịnh giai nhà vào dịp khác vậy!
Về nhà, mình mở tủ lạnh, lấy lon bia uống suông một mình. Con trai bảo “Con làm xong bài tập làm văn rồi!”. Vừa uống bia, mình vừa đọc bài văn của con. Toàn những chuyện dở hơi, chưa đọc đã biết nó viết gì, nhưng vẫn cứ phải đọc để sửa câu cú, lỗi chính tả. Mình chợt nghĩ nếu hôm nay mình phải làm bài tập làm văn Kể lại một việc tốt thì chắc là mình có chuyện để kể rồi! Nhưng mà đưa chân gà và xúc xích vào bài thì xem ra chẳng hay ho gì, nên có lẽ mình sẽ sửa lại thành một giỏ trái cây thơm ngon và những chiếc bánh ngọt ngào cho nó… văn vẻ!
Hei dà! Lâu lắm rồi mới làm được một việc tốt, cho nên phải viết… blog mới được!