Tết đang gần kề. Tôi vào nhà sách tần
ngần đứng trước một rừng thiệp muôn màu muôn vẻ. Nhiều công ty thiết kế quảng
cáo đã đầu tư làm thiệp Tết rất đẹp, đủ để làm cho đám Designer mỗi lần đi qua
đều phải dừng lại nhìn ngắm một chút trước khi chặc lưỡi “không biết mua làm
gì” rồi bước mới tiếp, trong bụng nghĩ: chắc
về nhà, mình phải thiết kế vài cái đẹp hơn thế này gửi tặng bạn bè, tiện thể PR
luôn.
Trước đây, năm nào cũng vậy, cứ vào
dịp trước Tết khoảng 2 tuần là tôi lại đi tìm mua những tấm thiệp đẹp nhất để
gửi cho ông bà ngoại ở Hà Nội. Không phải tự tôi nghĩ ra chuyện này. Từ ngày
tôi còn là một con bé học mẫu giáo, ở cùng nhà với ông bà, tôi đã thấy ông bà
làm như vậy. Chỉ có điều khác là ông không đi mua thiệp ở cửa hàng, mà tự tay
ông làm những chiếc thiệp rất đẹp rồi ông bà cùng nắn nót những dòng chúc Tết
gửi cho bạn bè, người thân. Năm lên 8 tuổi, tôi phải rời xa ông bà để vào Sài
Gòn. Cứ mỗi độ Tết đến, tôi lại bắt chước ông, ngồi tô tô vẽ vẽ những chiếc
thiệp có hoa mai, hoa đào… Gửi thiệp ra Hà Nội xong, tôi được nhận lại chiếc
thiệp Tết của ông bà gửi vào với những lời yêu thương mà không phải đứa trẻ nào
cũng diễm phúc có được. Thế rồi năm tháng trôi qua, tôi không còn thời gian
rảnh rỗi nữa, hoặc có rảnh rỗi thì cũng không bỏ công ra làm những chiếc thiệp
chỉ dùng được một lần. Tôi bắt đầu đi mua thiệp cho tiện. Gõ bàn phím đã quen,
nên chữ viết của tôi mỗi ngày một xấu đi, nhưng khi đặt bút lên chiếc thiệp
xinh xắn còn thơm mùi giấy, tôi vẫn cố gắng viết thật nắn nót “Ông, Bà yêu quý
của cháu…”.
Rồi một ngày Ông mất, những chiếc
thiệp của tôi chỉ còn ghi: “Bà yêu quý của cháu”.
Còn nhớ mấy năm trước, cũng vào dịp
giáp Tết, tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ: mất cảm giác một phần mặt và lưỡi. Đi
khám bệnh, bác sĩ lập tức chỉ định đi chụp MRI đầu vì nghi có khối u trong não.
Lúc ấy máy chụp MRI còn ít, muốn chụp phải đăng ký, chờ đợi có khi phải đến mấy
ngày, khi nào đến lượt thì phòng chụp sẽ gọi. Tôi đã chờ đến ngày thứ hai vẫn
chẳng thấy bệnh viện gọi. Không hề thông báo với bất cứ ai trong gia đình, một
mình – với đầu óc mụ mẫm vì những ý nghĩ tiêu cực - tôi chẳng còn tâm trí đâu
mà làm việc nên bỏ cơ quan, đi lang thang trong nhà sách, chọn cả tiếng đồng hồ
mới tìm được mấy chiếc thiệp ưng ý. Tạt vào một quán cà phê, tôi mở chiếc thiệp
ra, cố viết nắn nót “Bà yêu quý của cháu…” Nhưng càng nắn nót, tôi lại càng
thấy chữ mình thêm nguyệch ngoạc, các nét chữ như nhoè nhoẹt hơn. Bỏ đi 2 chiếc
thiệp viết hỏng, tôi nhắm mắt, trong đầu chợt nghĩ có khi nào đây sẽ là lần
viết thiệp chúc Tết cuối cùng trong đời mình không? Quán cà phê vắng khách,
buổi chiều lãng đãng trôi trong cái ngột ngạt, căng thẳng chờ đợi một cuộc gọi
từ bệnh viện. Tôi bỗng nhớ Ông ngoại. Mỗi lần tôi buồn chán, thất bại hay muốn
từ bỏ một việc đang làm dở, ông lại động viên: “Ông tin là cháu làm được mà,
thử lần nữa xem sao!”. Hít một hơi thật sâu, tôi mở mắt, cầm bút và viết lại
một tấm thiệp khác “Bà yêu quý của cháu…”
Tôi ra bưu điện gửi thiệp ngay sau đó.
Vừa gửi xong thì có điện thoại từ phòng chụp. Sau khi chụp hai ngày, tôi nhận
được kết quả không có khối u nào trong não. Lúc đó, tôi tin là Ông ngoại đã phù
hộ cho tôi, để cho tôi tìm lại và hiểu rõ được niềm hạnh phúc lớn lao mà mình
đang sở hữu, đó là Một-cuộc-sống-khoẻ-mạnh.
Tôi còn gửi thiệp cho Bà được thêm 3 lần nữa kể từ mùa xuân hạnh phúc ấy.
Tôi còn gửi thiệp cho Bà được thêm 3 lần nữa kể từ mùa xuân hạnh phúc ấy.
Lúc này chỉ còn chục ngày nữa là Tết. Không
cưỡng lại được thói quen cũ, tôi lại chọn mua vài tấm thiệp thật đẹp. Ra quầy
tính tiền, tôi vơ vẩn nghĩ, giả dụ mình cần gửi tặng thiệp cho một vài người
nào đó thì mình cũng chẳng có địa chỉ nhà của họ mà gửi. Từ lâu rồi, địa chỉ
email đã thay thế cho địa chỉ nhà.
Cầm trên tay những chiếc thiệp Không-biết-gửi-ai, bất chợt lại nhớ ngày xưa, nhớ Ông Bà đến rưng
rưng...