Mình tham gia blog trước hết là để giải trí, để tìm kiếm những
nguồn vui. Khi viết xong một bài, bản thân mình cảm thấy rất sảng khoái. Tiếp
đó, khi nhận được những lời comments của bạn bè, dù là có thể đúng hoặc không
đúng với các tiêu chí của mình, thì điều đó cũng làm mình rất phấn khởi. Những
comments của các bạn – quen và chưa quen – luôn luôn là món quà quý giá đối với
mình. Blog là nơi để mình giải toả những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày,
là nơi mình tìm được những người bạn ảo dễ thương, rồi từ bạn ảo có khi lại
thành bạn thật ngoài đời, cũng dễ thương luôn!
Vui lắm, blog ơi!.
Tuy nhiên, chơi blog cũng có những áp lực riêng (mà xem ra
thì “nghề chơi cũng lắm công phu”, trò chơi nào mà chả có áp lực!). Mình mất
quá nhiều thời gian cho việc quản lý blog. Chỉ riêng việc ra vào hàng ngày để
trả lời và thăm nhà bạn bè cũng đã là một cố gắng lớn. Rồi đôi khi được bạn bè
khen ngợi nhiều cũng lại là một kiểu áp lực. Điều đó thúc đẩy, thậm chí bắt buộc
mình phải viết cho tốt, không thể viết chỉ để viết, viết cho có.
Và mình gọi tên loại áp lực này là “Áp lực tích cực”.
Và mình gọi tên loại áp lực này là “Áp lực tích cực”.
Và mình sung sướng khi hàng ngày đối diện với nó. :X
*********************************
Lúc lập blog, mình đưa ra tiêu chí “Viết cho khỏi quên chữ”.
Đi kèm với tiêu chí lớn đó là một vài tiêu chí nhỏ như:
- Viết phải thật đơn giản, dễ hiểu, không dùng những từ ngữ
quá cao siêu. Mình thực hiện điều đó để mọi người, mọi đối tượng đọc đều có thể
hiểu được mình viết gì, và để chính mình không bị rơi vào cái “bẫy từ ngữ”, từ
đó sinh ra ảo tưởng là mình viết hay, viết “trí tuệ”.
- Không viết những câu văn quá bóng bẩy, chải chuốt, vì sự
bóng bẩy, chải chuốt có lẽ chỉ nên dành cho thơ. Nếu là văn xuôi, nó sẽ tạo một
lớp vỏ bên ngoài khiến người ta quên đi cái giá trị thực của bài viết.
- Không được viết dài. Tất cả những đoạn, những câu, những
từ ở tình trạng “có cũng được, không có cũng được” thì cương quyết cắt bỏ, để
tránh làm mất thời gian của người đọc.
- Phải cố gắng trả lời một cách nhanh nhất cho tất cả các bình
luận.
- Khi bình luận ở nhà người khác, cần nói đúng vào vấn đề của
bài viết, không nói chung chung, không viết những câu bình luận giống nhau.
- Mình quan niệm báo chí là thông tin, còn văn chương là
thông điệp. Mỗi sân chơi sẽ có những tiêu chí riêng. Ví dụ như Facebook là nơi
mà tính thông tin được đưa lên hàng đầu. (Tất nhiên, nếu đằng sau thông tin mà
lại có các thông điệp thì quá tốt!). Còn ở Blogspot, thông tin chỉ là hàng thứ
yếu. Tìm đến với blog, người đọc luôn mong muốn bắt gặp những thông điệp. Vì vậy,
tiêu chí của mình là sẽ không đưa lên đây bất cứ một bài viết nào chỉ mang tính
chất “kể chuyện” thông thường.
Đưa ra các tiêu chí như vậy, nhưng để thực hiện nó lại là
chuyện khác. Khó lắm chứ chẳng chơi! Hehe! :-j
*********************************
Và đôi khi Blog cũng làm cho mình mệt.
Như lúc này, mệt rồi
đây! :D
Mình sẽ nghỉ một thời gian.
Trước khi nghỉ, xin các bạn cho mình những ý kiến
phản hồi về mấy vấn đề mình đưa ra trong bài viết này. Mình xin những ý kiến thẳng
thắn nhé, không cần phải lựa lời, không cần phải động viên đâu! :) :D