.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

Tâm sự tí

Mình tham gia blog trước hết là để giải trí, để tìm kiếm những nguồn vui. Khi viết xong một bài, bản thân mình cảm thấy rất sảng khoái. Tiếp đó, khi nhận được những lời comments của bạn bè, dù là có thể đúng hoặc không đúng với các tiêu chí của mình, thì điều đó cũng làm mình rất phấn khởi. Những comments của các bạn – quen và chưa quen – luôn luôn là món quà quý giá đối với mình. Blog là nơi để mình giải toả những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày, là nơi mình tìm được những người bạn ảo dễ thương, rồi từ bạn ảo có khi lại thành bạn thật ngoài đời, cũng dễ thương luôn!
Vui lắm, blog ơi!.
Tuy nhiên, chơi blog cũng có những áp lực riêng (mà xem ra thì “nghề chơi cũng lắm công phu”, trò chơi nào mà chả có áp lực!). Mình mất quá nhiều thời gian cho việc quản lý blog. Chỉ riêng việc ra vào hàng ngày để trả lời và thăm nhà bạn bè cũng đã là một cố gắng lớn. Rồi đôi khi được bạn bè khen ngợi nhiều cũng lại là một kiểu áp lực. Điều đó thúc đẩy, thậm chí bắt buộc mình phải viết cho tốt, không thể viết chỉ để viết, viết cho có.
Và mình gọi tên loại áp lực này là “Áp lực tích cực”.
Và mình sung sướng khi hàng ngày đối diện với nó. :X
*********************************
Lúc lập blog, mình đưa ra tiêu chí “Viết cho khỏi quên chữ”.
Đi kèm với tiêu chí lớn đó là một vài tiêu chí nhỏ như:
- Viết phải thật đơn giản, dễ hiểu, không dùng những từ ngữ quá cao siêu. Mình thực hiện điều đó để mọi người, mọi đối tượng đọc đều có thể hiểu được mình viết gì, và để chính mình không bị rơi vào cái “bẫy từ ngữ”, từ đó sinh ra ảo tưởng là mình viết hay, viết “trí tuệ”.
- Không viết những câu văn quá bóng bẩy, chải chuốt, vì sự bóng bẩy, chải chuốt có lẽ chỉ nên dành cho thơ. Nếu là văn xuôi, nó sẽ tạo một lớp vỏ bên ngoài khiến người ta quên đi cái giá trị thực của bài viết.
- Không được viết dài. Tất cả những đoạn, những câu, những từ ở tình trạng “có cũng được, không có cũng được” thì cương quyết cắt bỏ, để tránh làm mất thời gian của người đọc.
- Phải cố gắng trả lời một cách nhanh nhất cho tất cả các bình luận.
- Khi bình luận ở nhà người khác, cần nói đúng vào vấn đề của bài viết, không nói chung chung, không viết những câu bình luận giống nhau.
- Mình quan niệm báo chí là thông tin, còn văn chương là thông điệp. Mỗi sân chơi sẽ có những tiêu chí riêng. Ví dụ như Facebook là nơi mà tính thông tin được đưa lên hàng đầu. (Tất nhiên, nếu đằng sau thông tin mà lại có các thông điệp thì quá tốt!). Còn ở Blogspot, thông tin chỉ là hàng thứ yếu. Tìm đến với blog, người đọc luôn mong muốn bắt gặp những thông điệp. Vì vậy, tiêu chí của mình là sẽ không đưa lên đây bất cứ một bài viết nào chỉ mang tính chất “kể chuyện” thông thường.
Đưa ra các tiêu chí như vậy, nhưng để thực hiện nó lại là chuyện khác. Khó lắm chứ chẳng chơi! Hehe! :-j
*********************************
Và đôi khi Blog cũng làm cho mình mệt.
Như lúc này, mệt rồi đây! :D
Mình sẽ nghỉ một thời gian.
Trước khi nghỉ, xin các bạn cho mình những ý kiến phản hồi về mấy vấn đề mình đưa ra trong bài viết này. Mình xin những ý kiến thẳng thắn nhé, không cần phải lựa lời, không cần phải động viên đâu! :) :D

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Chuyện ma của ông Ngoại (2)

Chuyện thứ hai: TÓC THƠM
Lúc ấy ông tôi còn trẻ. Ông ở riêng, làm một cái chái trên đất của ông bà cụ.
Ở làng bên có một thiếu phụ tên L goá chồng đã được mấy năm, ở một mình nuôi đứa con gái nhỏ. Ông không rõ tuổi của nàng, có thể hai người bằng tuổi, có thể nàng lớn hơn một chút, nhưng nàng gọi luôn ông bằng Anh B. Thương nàng xinh đẹp mà hoàn cảnh lại đơn chiếc, thỉnh thoảng anh B cũng qua lại giúp nàng, khi thì xách nước đổ đầy mấy cái chum, khi thì làm lại hàng rào cho mấy luống rau để gà khỏi vào bới đất, khi thì sửa mái nhà lá lâu ngày bị dột… Tình cảm giữa hai người cũng dần dần hình thành, dẫu lúc bấy giờ chỉ mong manh như sương khói và cũng chưa có ai ngỏ lời hay bày tỏ tình ý gì.
Một buổi chiều, giặc Pháp bất ngờ càn vào một ngôi làng gần đó, làng của nàng cũng bị ảnh hưởng nặng. Anh B có việc lên thị xã, đến 10 giờ tối mới về nhà nên không hay chuyện. Mệt mỏi vì chuyến đi cả ngày, tắm rửa xong là anh lăn ra ngủ. Khoảng nửa đêm, anh chợt thức dậy vì nghe tiếng gọi cửa. Mắt nhắm mắt mở, anh lồm cồm bò dậy nhấc then, kéo tấm liếp và bất ngờ khi nhìn thấy nàng đứng ngay trước mặt.
- Anh B ơi – nàng nói giọng cầu khẩn – Nhà em bị cháy mất mái rồi, đêm nay em không biết ngủ thế nào đây!
- Thế con gái L đâu?
- May quá, hôm qua em gửi cháu cho bà ngoại rồi anh ạ.
Thoáng chút bối rối, thêm một hồi lưỡng lự, anh B bảo:
- Được rồi, tôi sẽ sang nhà L, dựng tạm cái gì đó để che sương cho qua đêm nay, ngày mai rồi tính tiếp.
Hai người đi cùng nhau về nhà nàng. Đêm thanh vắng đến nỗi tiếng côn trùng rỉ rả như được phóng đại thêm lên gấp nhiều lần. Có vẻ như nàng ngại có ai bắt gặp một trai một gái đang đi với nhau trong đêm, nên nàng quầy quả đi trước, anh B theo sau. Chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà gió ngược chiều cứ thổi để mùi thơm từ mái tóc của nàng như quấn lấy, như trêu ngươi trái tim còn tinh khiết, nồng nàn sức sống của anh. Anh thấy nhịp thở của mình mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp hơn. Có một đôi lần, anh gần như đuổi kịp, sánh bước với nàng. Vài sợi tóc nàng loà xoà bay bay chạm nhẹ vào má anh. Bất giác, anh quờ tay, định giữ lại mái tóc đó, nhưng nàng đã nhanh chóng vượt lên, để tay anh chỉ kịp lướt qua vài sợi đen nhánh, mềm như tơ và ướt sương đêm.
Đến cổng làng, nàng đi chậm lại. Ở cổng làng có một cây đa. Người ta đồn là cây đa này thiêng lắm, những đêm trăng hay có tiếng rên rỉ từ vẳng ra từ những tán đa. Trên cành cây vắt vẻo một người đàn bà tóc xoã đang than thở về một mối tình không thành, để người ấy buồn tủi đến nỗi phải treo cổ ở đây.
Nàng L có vẻ sợ. Nhân lúc đó, anh B nắm lấy cơ hội đi sát bên nàng và cảm nhận rõ hơn về mùi hương trên mái tóc. Chắc hẳn chiều nay nàng vừa gội đầu bằng bồ kết với hoa bưởi. Nàng hỏi anh có biết chuyện xảy ra ở cây đa này không. Anh bảo biết, nhưng không sợ. Ma thì trước đây cũng là người thôi, với lại L đã đi bên cạnh tôi rồi, tôi sẽ chẳng để cho ma nào chạm được đến L đâu. Nàng bảo:
- Không chạm vào em nhưng nó chạm vào anh thì sao?
- Thì tôi để cho nó chạm chứ sao. Tôi cũng muốn biết ma nữ chạm vào mình thì cảm giác như thế nào, có giống người không.
Nàng cười, khẽ khàng như vô tình chạm vào vai anh: “Anh làm em vững bụng, bớt sợ rồi!”.
Đêm hôm đó, anh B căng tạm tấm bạt phía trên giường cho L có chỗ ngủ qua đêm, rồi anh quay về, hẹn mai sẽ đến sửa mái nhà cho nàng. Lúc đi ngang qua chỗ cây đa, anh chợt thoáng rùng mình, nghe có chút hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng. Anh nhìn lên cây, thoáng như mắt mình vừa nhìn thấy một bóng trăng trắng. Không còn đủ can đảm như lúc nãy, anh bỏ chạy thật nhanh về nhà. May quá, chẳng có chuyện gì xảy ra. Lúc thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, anh phát hiện trên chiếc áo sơ-mi trằng của mình có một sợi tóc dài, đen nhánh. Anh mân mê sợi tóc, thầm nhớ lại mùi hương bồ kết và hoa bưởi quyến rũ đến mê hồn. Khẽ mỉm cười, anh chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh B nghe trong xóm có tiếng lao xao. Ra ngoài ngõ, anh thấy một đám người tụ tập kháo nhau rằng tối qua làng bên có người bị trúng đạn, đã chết ở đầu làng. Mãi đến sáng nay người ta mới phát hiện ra. Hỏi tên người xấu số, chân anh như muốn khuỵu xuống khi người ta nói đúng tên nàng.
Anh tức tốc chạy qua làng bên, chạy đến nhà nàng. Người ta đã đem nàng về nhà, đặt lên giường, ngay dưới chỗ đêm qua anh căng tấm bạt. Mái tóc đen của nàng xoã trên gối trắng.
Người ta bảo nhau, không hiểu sao lúc Pháp càn làng bên, trời chỉ mới chập tối, có nghĩa là nàng chết lúc còn sớm mà chẳng ai phát hiện ra.
Anh không nói gì, chỉ về tìm lại sợi tóc ép vào trang sách.

Tôi hỏi ông “Thế sợi tóc ấy đâu rồi?” Ông bảo: “Có những thứ người ta không thể giữ mãi được cháu ạ!”.
Tôi băn khoăn. Liệu mùi hương kia có thể nào vĩnh viễn mất đi trong ký ức của ông không?