Trong mắt tôi,
Thầy luôn là một người đàn ông “chuẩn man” với dáng vóc vạm vỡ, khỏe mạnh, cơ
bắp chắc nịch. Trông Thầy không giống lắm với vẻ bề ngoài của một anh họa sĩ mà
ta thường bắt gặp trong các tác phẩm văn chương cũng như ở ngoài đời. Không “bẩn
bẩn, nhếch nhác”, không liêu xiêu, lúc nào cũng ngà ngà say và nói những câu chuyện
trên mây, Thầy nói chuyện có duyên, cười rất tươi và cái bắt tay luôn khiến
người ta có cảm giác vừa tin cậy vừa thân thiện.
Năm đầu tiên
bước chân vào trường Mỹ thuật, tôi được xếp vào lớp do Thầy làm chủ nhiệm. Thầy
đòi hỏi khá cao ở những đứa sinh viên năm nhất như chúng tôi. Điều đó làm tôi
rất quyết tâm mỗi khi làm bài, vì tôi muốn bài mình phải thật hoàn chỉnh, phải
được điểm cao. Mỗi khi vẽ xong, lớp bày bài hàng ngang để Thầy nhận xét và
chấm, tôi luôn ngắm nghía tác phẩm của mình, trong lòng đầy tự tin và chắc mẩm
bài mình sẽ được Thầy tuyên dương, được đem ra làm mẫu cho các bạn. Và quả
thật, bài của tôi thường được điểm cao, vì như Thầy nói thì “những bài như thế
này, đối với sinh viên năm nhất, không có gì để chê nữa!”. Tôi nở mặt nở mày,
trong lòng hỉ hả mà không mảy may suy ngẫm cho kỹ về lời “khen” của Thầy. Chỉ
đến một lần, như mọi lần, tôi nộp một bài vẽ chỉn chu, hoàn hảo và khoanh tay
đắc ý đợi Thầy mang bài mình lên đặt ở hàng đầu…
Nhưng, tôi đã
bị choáng! Thầy đem bài tôi xuống phía gần chót lớp và “phang” cho tôi một điểm
4 mặn chát. Điểm 4 như cái tát giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi giận run, bước ra
giữa lớp hỏi Thầy:
- Em không
hiểu tại sao bài em lại bị điểm kém? Thầy có thể chỉ ra chỗ sai của em được
không?
Thầy nhìn tôi
mỉm cười:
- Em vẽ khá,
tôi không cố tình hạ thấp em, nhưng tôi phải làm những gì cần làm. Hy vọng một
ngày nào đó, nhìn lại bài vẽ này, em sẽ hiểu vì sao tôi cho em điểm thấp.
Điểm 4 thầy
dành cho tôi mang một ý nghĩa sâu sắc mà tôi biết trong suốt cuộc đời, mình sẽ
chẳng thể nào quên được. Đôi khi, người ta cần phải nhận được những cú hích tích cực.
Những cú hích có khi làm người ta đau điếng, thậm chí ngã sóng soài, nhưng nếu
không có nó, người ta có thể dễ ngủ quên trong sự tự hài lòng, mãn nguyện với những sản phẩm “đèm đẹp” - không mang một dấu ấn riêng nào - của mình.
Khi ra
trường, Thầy gặp tôi với tư cách một đồng nghiệp và gợi lại câu chuyện xưa. Tất
nhiên là tôi nhớ từng chi tiết một. Tôi cám ơn Thầy. Cả Thấy và tôi cùng tôi cười xòa, và đó
là lần duy nhất chúng tôi nhắc đến điểm 4 ấy.
Là đồng
nghiệp, đôi lần chúng tôi đi nhậu với nhau. Thầy không cho tôi gọi Thầy bằng
Thầy nữa.
– Ngoắc tay
nhé – Thầy bảo – Từ giờ bình đẳng, không đứa nào là Thầy là Trò gì hết. Gọi tớ
bằng Anh cho khỏe. Đi nhậu mà cứ thầy thầy trò trò, nhậu cái quái nào được!
Khi cuộc nhậu
đã đến hồi “nóng” lên vui vẻ, Thầy thường cao hứng hát. Thầy có tố chất của một ca sĩ với chất giọng ấm và âm vực vô cùng rộng. Bài tủ của Thầy là bài Đồng xanh:
“Đồng xanh là chốn đây, thiên đường cỏ cây
Là nơi bầy thú hoang đang vui đùa trong nắng say
Đây, những dòng suối vắng im phơi mình bên lùm cây
Đây những dòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng
Và những đôi nhân tình đang thả hồn dưới mây chiều.
Ta yêu đồng xanh như đã thương yêu con người
Ta yêu đôi tình nhân kia, như gió thương yêu mây trời …”
Là nơi bầy thú hoang đang vui đùa trong nắng say
Đây, những dòng suối vắng im phơi mình bên lùm cây
Đây những dòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng
Và những đôi nhân tình đang thả hồn dưới mây chiều.
Ta yêu đồng xanh như đã thương yêu con người
Ta yêu đôi tình nhân kia, như gió thương yêu mây trời …”
Thầy hát “phiêu”
như những bức tranh Thầy vẽ. Chúng tôi thì phiêu theo giọng hát của Thầy. Những
lúc ngà ngà như vậy, chúng tôi thấy cuộc đời là những bức tranh còn thơm mùi
sơn dầu mới vẽ, còn ướt đẫm những mảng màu tươi rói của những cánh đồng ngát hương Tình yêu. Chỉ thế thôi, đủ để thấy cuộc đời này đáng sống lắm rồi.
Mấy tháng
trước, tôi nghe nói Thầy bị bệnh nặng, nhưng lên Facebook vẫn thấy Thầy cười
tươi như chưa từng mang một căn bệnh hiểm nghèo nào. Nụ cười dường như vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi năm mươi đời cuối của Thầy.
Cách đây mấy
ngày, nhân dịp 20/11, tôi ghé nhà thăm Thầy. Người nhà Thầy ra tiếp, bảo rằng
mấy hôm nay Thầy mệt, giờ đang ngủ nên không ra được. Tôi đành ra về mà không
gặp Thầy.
Trưa nay,
nghe bạn bè nhắn tin, nói Thầy vừa mất.
Tôi choáng
váng thẫn thờ, chẳng làm việc được nữa. Bên tai tôi giờ đây chỉ còn văng vẳng giọng hát
của Thầy:
“Ta yêu đồng xanh như đã thương yêu con người
Ta yêu đôi tình nhân kia, như gió thương yêu mây trời …”
Ta yêu đôi tình nhân kia, như gió thương yêu mây trời …”
Vĩnh biệt
Thầy! Có một vầng mây trắng vừa bay lướt qua Đồng xanh, nơi mà những mảng màu lúc
nào cũng ánh lên sắc lóng lánh của Tình yêu dành cho cuộc đời này.
26.11.2013
Bài viết liên
quan: Những
người thầy của tôi