.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Chuyên mục “Sức khoẻ và đời sống” - LÊN ĐỈNH MÀ KHÔNG XUỐNG ĐƯỢC

Có khi nào bạn lâm vào tình thế trớ trêu: lên đỉnh mà không xuống được? Xin mời tham khảo bài viết sau:
Ảnh chỉ mang tính chất câu view

Đó là vào một ngày cuối thu, trời mát mẻ, có 3 chị sồn sồn tự dẫn nhau lên đỉnh.

Nghe dân địa phương chỉ đường, trên đỉnh núi là bản Pa Phách của người Mông. Bản Pa Phách cách thị trấn Mộc Châu chừng 5-7 cây số. Đường đi đến chân núi rất đẹp. Ba chị đi 2 chiếc xe Honda cũ, thuê của nhà nghỉ, vừa đi vừa ngắm cảnh, xuýt xoa và hăm hở.






Đến chân núi, nhìn lên ngọn núi hiểm trở, dốc đứng, các chị chẳng biết sợ là gì. Thi Nhung bảo: “Em đã từng đi đến những bản như thế này, đường đi cũng khó chẳng kém, em có kinh nghiệm!”. Nàng cài số 1, tăng hết ga leo dốc. Nàng Cua Biển cũng hăng hái không kém, rồ ga bám sát theo. Chỉ có nàng OM là hơi hèn hơn một chút nên đi bộ. 


Đi được một quãng dốc thì xe không thể lên tiếp được nữa, các nàng bèn cài số 1, đẩy bộ. Thêm được một quãng nữa thì đẩy bộ cũng chẳng ăn thua, các nàng đành thở dốc dừng xe lại.

Khi  tim đã bớt đập nhanh, nhịp thở ổn định trở lại, cả 3 nàng biết rằng không thể lên đến bản nên quyết định quay trở xuống. Lúc này, nhìn lại con đường, các nàng mới kinh hãi nhận ra mình không thể leo xuống được nữa. Họ đang lâm vào một tình thế tiến thoái lượng nan và chiều đang xuống dần. Sau một hồi bàn tính, Thi Nhung quả quyết: “Các chị cứ làm theo em, cài số 1 và dẫn bộ từ từ xuống, vì bản thân số 1 đã ghìm bớt xe của mình lại!”. Cua và OM không chấp nhận giải pháp đó, nhưng Thi Nhung vẫn kiên quyết làm. Nàng dẫn xe đi trước để làm mẫu cho các chị. Dẫn bộ được một đoạn ngắn, tự nhiên chiếc mũ bảo hiểm của nàng rơi xuống đất. Cua và OM hét lên: “Không được cúi xuống nhặt! Bóp thắng, dừng lại!” Nhưng như có ai khiến, Thi Nhung vẫn cúi xuống dùng tay trái nhặt mũ. Lúc này tay phải vẫn đặt trên tay ga nên khi cúi người, tay ga đột ngột bị tăng. Chiếc xe vọt lên trước, kéo theo cả người trượt theo trườn dốc rồi đổ lăn quay giữa đường. Thi Nhung bị ngã đau, thâm tím và xây xát. Khi Cua và OM chạy xuống đến nơi thì chiếc xe thuê đã vỡ nát phần nhựa phía trước. Cả người và xe nằm sát bên mép vực, chỉ còn chừng 2 tấc nữa là… xong phim!

Các nàng mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thiếu nước ôm nhau ngồi khóc giữa đường. Nhưng rồi, như một phép màu, từ trên đỉnh núi vắng tanh, bỗng một chiếc xe máy lượn lách, nhảy chồm chồm trên những tảng đá từ từ chạy xuống. Ngồi trên xe là một thanh niên trẻ. Ba nàng vẫy tay rối rít ra hiệu cho chiếc xe dừng lại và nhờ em trai “dẫn độ” 2 chiếc xe của mình xuống chân núi. Em trai tự giới thiệu mình là người dân tộc Mường – nhiệt tình và vui vẻ giúp các bà chị “đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm”. Tổng cộng, để mang hết 3 chiếc xe xuống núi, em phải chạy xe xuống dốc tất cả 3 lần và đi bộ lên 2 lần. Xuống đến nơi, em còn loay hoay cả tiếng đồng hồ giúp các chị “băng bó” tạm chiếc xe để có thể chạy đến điểm sửa xe gần nhất cách đó khoảng 5km. 



Đưa một phong bì gọi là “mời em ly cà phê”, nhưng em kiên quyết từ chối. Chia tay với em, các chị chỉ kịp biết tên em là Trung.


Câu chuyện “Lên đỉnh mà không xuống được” là như vậy. (Thực ra đã kịp lên đến đỉnh đâu, nói cho oai vậy thôi!).



 Sau đây là một số kinh nghiệm du lịch bụi Mộc Châu.

Mộc Châu cách Hà Nội 190km về phía Tây Bắc. Quãng đường không xa lắm, nên có thể đi xe máy theo hướng QL6. Tuy nhiên, nếu không đủ sức thì bạn có thể đi xe khách. Lên mạng thấy có 2 bến xe khách là Mỹ Đình và Yên Nghĩa có xe đi Mộc Châu, nhưng tụi mình chọn xuất phát từ một bến xe nhỏ ở số 35 Nguyễn Tuân (Q. Thanh Xuân). Chất lượng xe khách ở Hà Nội nói chung ngang với cất lượng xe khách Sài Gòn cách đây… 15 năm, tức là vẫn còn phổ biến cảnh nhồi nhét khách, chất hàng hoá cồng kềnh, đưa đón, thả khách liên tục suốt quãng đường. Vì vậy, các bạn nên chuẩn bị tâm lý, giày dép, quần áo gọn nhẹ, và nhất là người phải… sạch sẽ thơm tho, để khi cần có thể… leo qua đầu các hành khách trên xe. Ngoài ra, nếu giữa đường cần phải xuống xe, bạn cũng có thể chọn cách tiện lợi hơn là leo ra ngoài bằng cửa sổ. Đón xe khách cả lượt đi lẫn lượt về đều khá dễ dàng vì nhà xe nào cũng tích cực tìm khách.

Khách sạn ở Mộc Châu không nhiều và cũng không được mới, giá vừa với chất lượng (khoảng trên dưới 100 ngàn/ người/ đêm). Tuy nhiên ta cũng có thể lựa chọn phương án ở các homestay và nhà sàn. Nhà sàn có thể ở được đông người, giá chừng 50 ngàn/ người/ đêm, nhưng phải dùng chung nhà vệ sinh.

Khi thuê xe máy để đi, các bạn phải xem xét thật kỹ chiếc xe và kiên quyết từ chối nếu chủ xe đưa cho bạn những xe có vấn đề về thắng (phanh) và số. Ở Mộc Châu có một số bản người dân tộc, nghe nói rất đẹp. Các bạn chỉ cần lên mạng search là sẽ thấy hình ảnh và các hướng dẫn cụ thể. Những bản của người Mông thường được chia ra làm 2: bản trên núi và bản dưới, mỗi bản đều có nét đẹp riêng. Nếu lượng sức mình không thể leo lên cao thì các bạn không nên liều (như 3 chị “lên đỉnh” vừa kể). Chỉ nên chọn những phương án chắc chắn và an toàn nhất.

Xem Album ảnh Mộc Châu tại đây