Nghỉ lễ 2/9, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ:
- A lô, chị có phải là chị T.H. ?
- Vâng, tôi đây.
- Chào chị, em là… (xưng tên một blogger).
Ồ, ngạc nhiên chưa !
Blogger này tôi mới quen chừng nửa năm nay. Em kém tôi kha khá tuổi nhưng
chưa bao giờ gọi tôi bằng chị xưng em trên blog. Em lấy một nickname khá
shock với một lời giới thiệu treo trước cửa cũng khá shock. Lần đầu tiên theo
chân về nhà em, tôi "dội ngược" vì những bài viết sắc sảo, chặt
chẽ, mang nhiều tính lý trí cùng những câu trả lời comment gai góc, thẳng thừng
đôi khi đến tàn nhẫn.
Nhưng em đã sang nhà tôi, đã có những góp ý rất tỉ mỉ với nhiều bài viết
của tôi, nên… chẳng lẽ tôi lại… sợ em ! Nghĩ thế nên tôi quay lại và… rón
rén nói một vài lời. Em trả lời tôi không vòng vo, với cách xưng hô lịch sự và
lạnh lùng. Dần dần rồi tôi cũng quen và mạnh dạn hơn. Tôi ngỏ ý muốn gặp em vào
mùa thu, cụ thể là tháng 10, khi tôi lấy phép năm để ra Hà Nội chơi. Thay cho một
câu trả lời kiểu các blogger vẫn thường dùng, đại khái như "Ôi, em mong đến
ngày gặp chị quá" hay là "gặp nhau chắc sẽ vui lắm đây", thì em buông gọn lỏn :
"Bao giờ cho đến tháng Mười!".
Đã thế, tôi sẽ gọi tên em là Tháng Mười.
Vậy là tôi nhận được cuộc gọi của Tháng Mười vào ngày nghỉ lễ 2/9. Em bảo
đang ở Sài Gòn, xưng chị em với tôi
và hỏi tôi có thể dành thời gian để gặp nhau được không. Nếu cần thì em đến nhà
tôi cũng được. Chỗ Tháng Mười ở cách nhà tôi chừng hai mấy cây số nên tôi biết
mình không thể đến đó, cũng không thể bắt em đến nhà mình được. Tôi hẹn em ở
một quán cà phê dễ tìm, ngay trung tâm Sài Gòn.
Trời đổ cơn mưa lớn. Tôi đến trước, tìm một chỗ ngồi trên gác, gần cửa sổ
để có thể nhìn xuống đường, ngắm những người đi vào quán và đoán xem ai sẽ là
Tháng Mười.
Nghe nói Tháng Mười sẽ đi cùng một người bạn nữa, tôi để ý hai cô gái đang
loay hoay gửi xe, chuẩn bị vào quán. Cô nhuộm tóc vàng hoe hoe đứng trước cổng
ra vào, rút điện thoại bấm gọi. Tôi cầm sẵn điện thoại chờ đợi. Nhưng cô gái
tóc hoe đã lên tiếng nói chuyện mà điện thoại của tôi vẫn chưa reo. Không phải
rồi! Tiếp theo là một cặp nam nữ có vẻ rất đẹp đôi bước vào. Cô gái cũng vừa đi
vừa bấm điện thoại. Nhưng rồi máy của tôi vẫn hoàn toàn yên lặng. Chán. Tôi
không nhìn xuống đường nữa mà bắt đầu quay sang đoán hình dáng của Tháng Mười. Tôi hình
dung Tháng Mười có dáng người hơi thô, tóc nhuộm highlight, mặc quần jean bạc, có vài vết xé rách ở đùi và đầu gối.
Cũng có thể Tháng Mười có style giống tôi - quần bó, mang giày boot, đeo ba-lô. Hehe! (đấy
là tôi cười một mình).
Chợt điện thoại của tôi reo vang. "Lên gác rồi rẽ trái nhé!" - Tôi nói với
Tháng Mười. Trong chốc lát, một cô gái nhỏ bé đi lên cầu thang, xuất hiện trước
mặt tôi. Đi theo cô là một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông gặp tôi tay
bắt mặt mừng như đã quen nhau từ lâu lắm. Phải 15 phút sau, tôi mới biết anh là
một blogger nổi đình nổi đám trên blog và trên FB với những bài viết phân tích
các vấn đề xã hội một cách sâu sắc. Mà thôi, có lẽ tôi sẽ ký hoạ về anh sau,
còn giờ thì tập trung vào cô gái Tháng Mười.
Hoàn toàn không như tôi hình dung, Tháng Mười ăn mặc nghiêm chỉnh một cách
vừa phải, xách một chiếc túi nữ tính
một cách vừa phải, đi một đôi giày mà một phụ nữ vừa phải sẽ chọn để đi. Em nở nụ
cười thân thiện, gọi một ly sữa chứ không phải ly cà phê đen như tôi nghĩ. Ngạc
nhiên chưa! Thế mà tôi cứ ngỡ em sẽ nghênh ngang, phớt đời, có khi còn hút
thuốc và nói chuyện trống không với tôi kia! Em nghe nhiều hơn nói, cười nhiều
hơn là tự kể về mình, giọng em mỏng mảnh với âm vực hơi cao, nghe vui vui.
Tháng Mười làm khoa học, sống bằng một nghề mà xã hội luôn mặc định là nghề cao
quý, thậm chí nhiều người đang hái ra tiền với nghề ấy. Vậy mà một ngày Tháng Mười bỏ việc.
Em liên hệ với anh blogger nổi đình nổi đám này, đề nghị anh giúp em tìm một
công việc ở Sài Gòn, việc gì cũng được.
- Thế rồi anh tìm việc gì cho em ? – Tôi hỏi.
- Bưng bê cà phê buổi tối chị ạ ! – Em trả lời.
Dĩ nhiên là tôi không tin lời em, nhưng Anh Nổi Tiếng gật đầu xác nhận.
Đợi cho Anh Nổi Tiếng rời khỏi bàn đi ra ngoài một chút, tôi tranh thủ hỏi
Tháng Mười xem sự thật là như thế nào. Em trả lời thành thật rằng em bưng bê cà
phê buổi tối, còn ban ngày thì được tự do. Em nghiên cứu đường xe bus và sẽ đi
khám phá Sài Gòn. Em sẽ ở lại đây đến một ngày nào đó – ngày nào thì em cũng
chưa biết và chẳng ai biết được, trừ người ở trên kia – Em đưa tay chỉ lên
trời.
Ba tiếng đồng hồ buổi chiều trôi qua nhanh với những câu chuyện liên tục, gần như không có khoảng thời gian nghỉ. Chia tay hai người bạn, tôi về, trong đầu cứ
nghĩ mãi về cuộc gặp gỡ kỳ lạ này, về việc Tháng Mười đã làm - cái việc mà ngay cả trong mơ tôi cũng không bao giờ dám nghĩ là mình sẽ làm được. Ai cũng sống, nhưng có lẽ mục đích sống của mỗi người khác nhau. Tôi cần và luôn hướng tới một cuộc sống ổn định, còn Tháng Mười thì không dừng lại. Em đang tìm kiếm cho mình một điều gì đó - điều không ai biết - đó là bí mật của riêng em.
Hồi xưa, thầy dạy vẽ khuyên chúng tôi nên có một cuốn sổ ký hoạ thường xuyên mang theo bên mình. Những bức ký hoạ chưa phải là tranh, nhưng đến một ngày, nó sẽ là một phần da thịt, hoặc là cái cớ để ta tạo nên một bức tranh.
Hồi xưa, thầy dạy vẽ khuyên chúng tôi nên có một cuốn sổ ký hoạ thường xuyên mang theo bên mình. Những bức ký hoạ chưa phải là tranh, nhưng đến một ngày, nó sẽ là một phần da thịt, hoặc là cái cớ để ta tạo nên một bức tranh.
Bây giờ, với tôi, việc viết blog dường như là việc xa xỉ. Dẫu chỉ là "viết
cho khỏi quên chữ" thì nó cũng khiến tôi phải bớt đi một chút việc nhà, bớt đi
một khoảng thời gian đáng ra có thể làm một công việc nào đó kiếm thêm tiền, hay chí ít thì nó cũng làm tôi bớt đi một khoảng được nghỉ ngơi, trò chuyện với con. Nhưng tôi vẫn phải viết như
một kiểu ký hoạ.