.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Viết "lấy ngày"

Hôm nay ngày đẹp 12.12.2012, tớ chào từ biệt anh Yahoo!, dọn sang đây với 2 bàn tay trắng.
Tớ cũng là người bình thường thôi, nên chẳng thể không buồn với các cuộc chia tay. Tuy nhiên, ngẫm đi ngẫm lại, thấy hợp - tan là chuyện thường, và trong cuộc đời, người ta vẫn cứ phải làm lại từ đầu chuyện này chuyện nọ - cũng là bình thường thôi.
Tớ sẽ vui với nhà mới này và rủ bạn bè cùng vui! Vậy đi!

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Chia tay

Bạn sẽ làm gì khi biết chỉ còn vài ngày nữa là phải chia tay vĩnh viễn với ngôi nhà của mình?
Buồn, khóc (kiểu này )?
Đi tìm bạn bè để chia sẻ nỗi buồn?
Vội vàng đóng gói, thu dọn đồ đạc vì sợ mất?
Hoang mang?
Bơ vơ, không biết mình sẽ về đâu?
Đi tìm khu đất mới?
...
Nhưng dù cảm xúc thế nào, làm gì và đi đâu thì bạn cũng phải / nên / cần thiết tiếp tục vui sống.
Mình cũng vậy.
Thôi, chào Yahoo! nhé! Mình đi đây! 

Nhà mới của mình: http://tuehuong-ha.blogspot.com/


Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Có ai buồn không?


Xem hình ảnh này, không biết có ai buồn không? Bỗng dưng trước cửa nhà mình hiện thông báo Yahoo!Blog Việt Nam sẽ chấm hoạt động vào ngày 17.1.2013, không một lời giải thích. Mình tức tốc chạy sang nhà người đại diện định hỏi thì đã có đến 208 comments ở bên đó, và chủ nhà im lặng, không trả lời. Có lẽ đã đến lúc chúng mình phải nghĩ đến chuyện dời hẳn nhà, nhưng đi đâu thì mình chưa tìm ra. 
Chơi Facebook thì mình thấy không ổn. Thứ nhất là Facebook dường như không được nhà nước Việt Nam ủng hộ. Chơi ở đây cũng phập phồng lắm, chẳng biết lúc nào thì die. Thứ hai là khi vượt tường lửa vào Facebook thì mọi thứ đều bị chậm, ảnh hưởng đến công việc. Thứ ba là Facebook như một cái chợ, không thích hợp để đưa lên những bài viết ít nhiều mang tính tự sự như chúng mình vẫn đăng ở đây.
Rời bỏ ngôi nhà đã gắn bó nhiều năm với mình là điều không ai muốn, nhưng rõ ràng Yahoo!Blog có vẻ đang ngắc ngoải thật rồi!

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Kiễng chân

Nhớ có đôi lần, mình với bạn đã tranh
luận với nhau. Mình bảo rằng mỗi khi có dịp cần phải thi đua, cần phải chứng tỏ
bản thân là mình luôn cố gắng hết mức, có thể nói là mình luôn “kiễng chân” lên
để với tay cao hơn những người cùng với. Bạn bảo:
- Kiễng thế để làm gì?
- Để khẳng định mình.
- Khẳng định để làm gì? Có ai quan tâm đến việc mày phải cố sức thế đâu!
- Không cần ai quan tâm, chỉ cần tao biết mình cố gắng và đạt được thứ cao hơn
mọi người.
- Đó là một kiểu “làm nổi”.
- Tao không “làm nổi” (mà thật là mình đâu có muốn “làm nổi”!). Nhưng khi với
được cao hơn mọi người, tao sướng trong lòng.
- Mày tự lừa dối mình thôi. Mày vẫn chỉ cao bằng chừng đó. Có cố kiễng chân thì
thực chất mày cũng đâu có cao hơn.
- Vấn đề không phải là tao muốn mình cao hơn, mà vấn đề là tao muốn nhìn thấy
mình với tới những thứ cao hơn.
Bạn cáu:
- Nói chuyện với mày bực mình, mày ngang lắm!
Mình cũng cáu:
- Còn mày thì bảo thủ bỏ xừ!
Những cuộc tranh luận như vậy hầu như chẳng bao giờ có hồi kết.

Đó là chuyện mấy năm về trước.

Bây giờ đôi lúc mình lờ mờ nhận ra
hình như bạn nói có lý.

Bởi vì nếu chịu khó quan sát, mình sẽ
thấy được nhiều kiểu “với” mà chẳng cần kiễng chân.

Người ta có thể leo lên ghế. Không có
ghế thì đi mua ghế - dĩ nhiên!

Người ta có thể trèo lên những tấm
lưng - vốn đã khòm sẵn - của người khác.

Người ta có thể được người khác công
kênh lên (mà mục đích có khi lại là với chùm nho trên cao đưa xuống cho người ở
dưới).


Tóm lại là nhiều cách lắm. Không cần
nghĩ, chỉ cần tận mắt nhìn thấy các kiểu leo trèo là mình thấy mệt lắm rồi.
Mình muốn nói với bạn rằng “Mày nói cũng có lý, tao cứ kiễng chân thế để làm gì
nhỉ? Chỉ là thoả mãn một chút ngông nghênh của tuổi trẻ thôi!”. Đấy, mình đã định nói
với bạn như thế.

Nhưng, mỗi buổi sáng tỉnh dậy, chuẩn bị bắt đầu một
ngày mới với những công việc đang chờ đợi, đột nhiên mình lại thấy mình đang
kiễng chân…


pxAHZ48qzTdVE0RlaNE8rg