.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Viết đi để mình gần nhau hơn








Lâu ngày mình quên mất nhiệm vụ "phó nháy" (xem ra cũng già cả mất rồi). Mãi sau khi em P, bạn K và bạn L về, mới nhớ ra. Cáo lỗi cáo lỗi!

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Chuyện chó mèo

THƯ MÈO GỬI CHÓ

Phú Nhuận, ngày 13/11/2010
Chị Na yêu quý!


Mấy hôm nay nghe báo đài nói triều cường lên đến mức lịch sử, em chợt nghĩ đến chị, không biết nhà chị bên quận 7 có bị ngập không? Chị em mình chỉ mới gặp gỡ online, chưa một lần gặp nhau ngoài đời, nhưng không hiểu sao em cảm thấy mình thật gần gũi với nhau. Mặc cho người đời nói “ghét nhau như chó với mèo”, nhưng em vẫn biết quan hệ của chúng mình thân thiết cũng gần giống như chị em ruột thịt vậy.

Lúc này chị khoẻ không? Có quen với anh nào mới nhớ thông báo cho em biết nhé! Tụi em thì vẫn vậy, ban đêm thức, ban ngày lim dim ngủ bù. Cô Phúc ở Mỹ về cho chúng em ăn cơm ngày 3 bữa, gồm 1 bữa cơm truyền thống với cá kho và một bữa hiện đại theo kiểu phương Tây: đồ ăn sẵn đóng gói, mua ở siêu thị. Hai đứa em muốn thực hiện kế hoạch hoá gia đình. Cô Phúc cũng cùng ý đó, vì thời buổi này, đẻ ra một đàn con sẽ phức tạp lắm chị ạ! Cô Phúc đã dẫn chồng em đi triệt sản. Thoạt đầu, em sợ triệt sản xong, anh ấy sẽ mất nam tính, nhưng hoá ra em lo lắng cũng bằng thừa. Nhà em vẫn đẹp trai ngời ngời và luôn thể hiện bản lĩnh đàn ông không chê vào đâu được! Bao giờ cuộc sống ổn định, muốn có con thì tụi em đi làm thụ tinh nhân tạo cũng được. Khoa học bây giờ tiến bộ lắm.

Có chuyện này em đang muốn kể với chị. Cô Phúc đang tìm hiểu thủ tục để tháng 12 này mang vợ chồng em sang Mỹ. Nghe đâu thủ tục cũng đơn giản, chỉ cần cho tụi em tiêm đủ mấy mũi văcxin dành cho mèo. Lên máy bay, tụi em sẽ được ngồi ở khoang hành lý – bình đẳng như các loại hành lý khác – và sau 18 tiếng, chúng em sẽ được đặt chân lên đất Mỹ. Em đang hồi hộp chờ đến ngày được tận mắt thấy nước Mỹ để bắt đầu một cuộc sống mới nơi thiên đường mà tất cả loài mèo chúng em đều mơ ước. Ngày ấy sẽ là dấu chấm hết cho cuộc sống tạm bợ ở quê nhà, nơi mà trước đây (và sau khi cô Phúc quay lại Mỹ), quanh năm chúng em chỉ được ăn có mỗi một loại cơm với cá, ngán đến tận cổ. Muốn cải thiện thêm thì phải tự đi tìm mấy con chuột bẩn thỉu, mà chỉ nhìn thấy chúng, em đã muốn lộn mửa chứ đừng nói đến chuyện ăn. Em hình dung ra đến một ngày nào đó, khi khắp nơi trong thành phố, người ta đua nhau nâng mặt đường lên, lúc đó quận Phú Nhuận sẽ lại ngập nước và lũ chuột cống sẽ chạy hàng đàn… Khiếp quá chị ạ! Thỉnh thoảng, em chạy ra đường ngó nghiêng, vài lần nhìn thấy xác mấy con chuột cống bị xe cán nát bét, lại rùng mình nghĩ đến thân phận mình. Nếu một ngày nào đó, chẳng may ra đường gặp mấy thằng phóng xe bạt mạng như điên thì số phận bọn em cũng chả khác gì mấy con chuột cống kia. Mà sao bây giờ bọn điên chạy xe ở ngoài đường nhiều quá, em lên mạng xem thấy chúng nó va quẹt nhau hà rầm, rồi rút dao ra đâm nhau như chuyện cơm bữa… Nói tóm lại là em không muốn ở quê hương nữa. Cầu cho tháng 12 đến nhanh để em được bắt đầu sống cho ra cuộc đời của một con mèo.

Thư đã dài, em dừng bút. Chúc chị luôn mạnh khoẻ, yêu đời.

Em của chị.
Sều


PS: Em gửi chị tấm hình vợ chồng em mới chụp. Chị thấy nhà em đẹp trai ghê chưa

Meo

THƯ CHÓ GỬI MÈO

Quận 7, ngày 14/11/2010
Em Sều thân mến của chị.


Cám ơn em đã nhớ đến chị. Đúng là mấy hôm rồi nhà chị bị triều cường ngập ghê lắm, rác nổi lềnh bềnh khắp nơi, chuột cống không ở trong cống nữa mà thoải mái rong chơi ngoài đường. Chị cũng tóm được mấy con, doạ cho chúng sợ chơi chứ chả thèm ăn. Chị vẫn khoẻ mạnh, duy có điều bây giờ tuổi không còn trẻ nữa nên cũng ít anh ve vãn. Thỉnh thoảng chị cũng vui vẻ với vài anh hàng xóm, nhưng có lẽ hết tuổi sinh đẻ rồi nên không dính bầu nữa. Mấy hôm nước ngập không ra ngoài được, ngồi trong sân nhớ lại thời tuổi trẻ của mình thấy cũng vui vui. Không biết chị đã kể cho em nghe về dòng dõi của chị chưa nhỉ? Chị là giống chó Phú Quốc thuần chủng được sinh ra ở Phú Quốc và lớn lên ở thành phố. Khi mới chân ướt chân ráo đến thành phố này, chị được người chủ biếu cho ông Nguyễn Minh Triết. Ông Nguyễn Minh Triết tặng chị lại cho một người quen, là anh rể của chú Liêm. Ông này làm to nhưng liêm khiết lắm, ở nhà chung cư, không nuôi chị được nên cho chị cho chú Liêm, cô Hương. Và thế là chị ở nhà này cho đến hôm nay.

Cuộc sống của chị trôi qua thật bình yên. Chị lần lượt qua lại với vài anh, lúc thì là dân gốc Tây, lúc là gốc Nhật, lúc thì cùng quê với chị. Chị sinh được mấy lứa, lứa nào các cháu cũng khoẻ mạnh và mang gien trội của chị, tức là có xoáy trên lưng. Các cháu lớn lên, lần lượt được người ta rước đi, toàn là vào nhà tử tế cả, chỉ có một cháu gái ở lại nhà với chị. Rồi nó cũng lớn lên, có bạn trai và lại sinh ra những bầy trẻ lai đẹp như… chị. Có nhiều anh ái ngại nhìn chị, bảo: “Sao em xuất thân là quý tộc như vậy, lúc nhỏ ở một nơi danh giá như vậy, đáng lẽ cuộc đời em phải nhung lụa lắm chứ, sao cuối cùng lại sống một cuộc đời quá đỗi bình thường thế này?” Chị chỉ cười. Chị cảm thấy không còn mong muốn gì hơn cuộc sống mà chị đang sống. Này nhé, một căn nhà ở một nơi yên tĩnh, mát mẻ; một khoảng sân có giàn dây leo rợp bóng mát, vừa đủ rộng để đi tới đi lui suy nghĩ và hồi tưởng; vài anh bạn trai thỉnh thoảng chạy qua ngó nghiêng và tán tỉnh rằng “em vẫn còn đẹp lắm”… Đôi lúc bà hàng xóm bán trứng vịt lộn còn mang sang cho chị cả chục trứng ung. Chà, cái mùi trứng vịt lộn ung mới hấp dẫn làm sao chứ! Em hãy hình dung xem chị còn mong ước gì hơn!

Nghe em kể chuyện em sắp được định cư ở nước ngoài, chị cũng mừng cho em. Cầu mong cho mọi việc suôn sẻ để em thực hiện được ước mơ của mình. Chúc vợ chồng em hạnh phúc.

Chị Na

PS: Gửi em tấm hình con gái và cháu ngoại của chị. Một nửa cuộc đời của chị đó!

Cho

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Xem phim nước nhà


Nói về phim Việt nam, có anh người quen tếu táo ứng khẩu:
Ngồi buồn mở nút xem… chim
Còn hơn vào rạp xem phim nước nhà.

Nghe xong thấy vừa buồn cười tay này ngoa ngoắt thật, vừa thấy anh nói cũng có lý. Phim truyền hình của ta thì hầu như mình không xem, còn phim điện ảnh thì thỉnh thoảng cũng vào rạp xem theo phong trào, vừa xem vừa lầm bầm bực cái mình vì hàng loạt những thứ phi điện ảnh cứ thản nhiên phô trương từ đầu đến cuối phim. Này nhé, hai người yêu nhau bao giờ cũng phải đuổi nhau chạy vòng vòng, xong rồi cười “hưhư” (phim mình không cười hihi, haha, hêhê đâu, mà cười hưhư cơ). Nếu đang suy nghĩ thì phải đi đi lại lại hút thuốc lá. Những đoạn mà đạo diễn thấy khó dùng hình ảnh thì chỉ còn 1 cách là cho tiếng nói vang vang trong đầu nhân vật, tệ hơn nữa là cho nhân vật tự lẩm bẩm một mình giống như thằng dở hơi. Anh công an hay bộ đội của mình bao giờ cũng phải chững chạc nhất và nói những câu có đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ, trạng ngữ, tính từ, giới từ… dài dằng dặc (vì dài quá cho nên các anh ý nói cứ nhát gừng chừng 3-4 từ lại phải nghỉ lấy hơi rồi mới nói tiếp). Cảnh quay trong quán cà phê, bao giờ cũng phải để cho nhân vật gọi chính xác tên đồ uống, dù họ uống cái gì thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến diễn biến câu chuyện. Đàn ông nổi giận thì bao giờ cũng phải đập phá cái gì đó (anh giai nhà mình nổi giận có bao giờ đập phá đâu nhỉ, nhất là cái TV, đập xong lấy gì mà coi?). Nhân vật chính diện luôn phải đẹp trai, hào hoa, phong nhã với nụ cười luôn thánh thiện, thế cho nên phản diện thì tất phải xấu, phải lấm lét liếc ngang liếc dọc và chỉ được cười nhếch miệng thôi… Đại khái là thế!

Nhớ năm 2004, có lần thấy phim Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông, mình quyết chí đi xem để ủng hộ phim nước nhà. Ngồi trong rạp, mình tâm niệm: nếu phim có chỗ nọ chỗ kia dở thì âu cũng là chuyện thường tình thôi, phải cổ vũ cho phim VN. Thế nhưng càng xem thì càng không thể chịu nổi. Nguyễn Ái Quốc đường đường là một lãnh tụ vĩ đại mà chả biết là làm được những gì, chỉ thấy suốt từ đầu đến cuối phim toàn trốn chui trốn nhủi, rồi bị bắt, rồi được người khác cứu… Cứ như vậy, tức muốn chết! Mà ngộ ghê, mấy thằng mật thám trong phim mình nhìn biết ngay là mật thám (vì nó đeo kính đen, tướng đi vụng trộm, trông rõ là gian), vậy mà sao người của ta lại không biết, cứ nhè chỗ chúng nó đứng mà nói những chuyện đại sự để cho chúng nó nghe trộm nhỉ?

Thôi, kể về phim Việt Nam chán quá, lại bắt chước cái anh tếu táo kia bây giờ! Chê trước để bây giờ nói về một số cái ngoại lệ. Khoảng 20 năm trở lại đây, theo mình thì có mấy cái ngoại lệ này:

- 1994: Hãy tha thứ cho em (đạo diễn Lưu Trọng Ninh). Phim dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, kể về cuộc sống khá đặc thù của sinh viên trường nhạc. Mình nhớ phim hay lắm, nhưng sau khi chiếu ra mắt thì cất đi luôn, chả bao giờ còn thấy nó xuất hiện nữa. Tiếc thật! Mà anh Lưu Trọng Ninh này vừa có tài lại vừa có... râu, đẹp trai, cho nên càng tiếc hơn.

- 1996: Thương nhớ đồng quê (đạo diễn Đặng Nhật Minh). Truyện của Nguyễn Huy Thiệp thì ai cũng biết rồi, cho nên khi dựng thành phim mà không khéo thì dễ bị người ta chửi. Cũng hên, phim hay nên thấy người ta khen nhiều, mình cũng khen.

- 2001: Thung lũng hoang vắng (đạo diễn Phạm Nhuệ Giang). Mình quan tâm nhiều đến vấn đề giáo dục và cũng thích quan tâm đến người Mông. May quá, đây là một phim đáp ứng được cái sự quan tâm của mình mà không khô cứng như nền giáo dục VN, không sáo mòn như những phim khác có đề cập đến người dân tộc. Xem phim này lúc mình đang ở cữ vì mới sanh xong, cũng ráng lết vô rạp coi cho biết với người ta.

- 2003: Thời xa vắng (đạo diễn Hồ Quang Minh). Phim chọn được diễn viên vào vai nhân vật chính hay ra phết! Anh Sài này trông vừa buồn cười vừa ngu ngu, hợp với vai lắm (nghe đâu ngoài đời anh là hoạ sĩ, hèn gì…!!!). Không nhớ tên người quay phim, nhưng mình nhớ là hình ảnh trong phim rất trau chuốt, gần như không bị một lỗi thừa nào.

- 2009: Đừng đốt (đạo diễn Đặng Nhật Minh). Thôi, phim này khỏi bàn vì tốn nhiều giấy mực lắm rồi. Mình thích cách ông đạo diễn không đi sâu miêu tả chiến tranh mà tập trung vào vấn đề tình người.

- 2010, mới đây: Cánh đồng bất tận (đạo diễn Phan Quang Thanh Bình). Xem báo thấy bao nhiều người lên tiếng chê phim. Em gái, anh xã, vài người bạn bảo thấy người ta chê nhiều quá, không muốn xem nữa. Mình hỏi anh bạn nhà báo “Có thích không?”, bạn lắc đầu “Không thích! Phim gì mà cảm xúc cứ nửa vời. Đành là phải có cái kết như thế thì phim mới được duyệt, nhưng không dám đi đến tận cùng cảm xúc thì đừng làm phim nữa!” Ồ, sao lại khắt khe với phim nước nhà thế nhỉ? Nếu phim không được duyệt, hay nếu vì không thể đi đến tận cùng cảm xúc mà đạo diễn không làm phim nữa thì lấy đâu ra phim VN hay để đưa mình đến rạp đây? Lúc đó lại “ngồi buồn mở nút…” thôi!


Không biết mình có duyên với phim VN không, nhưng mình đã thiết kế hàng trăm cái bìa phim như thế này rồi nhé! (Tự PR tí!)

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Tháng Mười Một mong manh


Bài này viết lâu rồi, nhưng hôm nay trời chớm lạnh, thấy cảm xúc vẫn không thay đổi.

Tháng Mười Một mong manh
Nhón gót chân trần trên đất
Đồi núi nhấp nhô, phố cao phố thấp
Dã quỳ vàng nhuộm vạt nắng hanh.
Tháng Mười Một mong manh
Khoác chiếc khăn phất phơ nỗi nhớ
Tiếng vó ngựa gõ đều nơi dốc phố
Chở cơn mưa chiều qua nhanh.
Tháng Mười một mong manh
Rón rén chân trần đi khuất vào kỷ niệm
Lặng bên thềm lá thông rơi không tiếng
Ta ngơ ngác buồn trên phố trống tênh.




















Ảnh: OM