.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Chuyện ma của ông Ngoại (1)

Ngày bé, thích nhất là những buổi tối sáng trăng được nghe ông Ngoại kể chuyện cổ tích. Lớn hơn tí nữa, những câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa được thay bằng cổ tích hiện đại hơn. Chen vào cổ tích, thỉnh thoảng ông lại kể chuyện ma. Chuyện ma ông kể là những câu chuyện ông sưu tầm được từ các tác phẩm viết bằng tiếng Pháp hoặc sách của các tác giả Việt Nam từ trước năm 1945. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng kể chuyện người thật việc thật, mà chính ông đã trải qua. Hình như ông “có duyên” với… ma. Từ lúc trẻ, ông đã gặp được ma – điều mà rất nhiều người, như tôi chẳng hạn -  cả đời chưa lần nào được chứng kiến. Sợ thì sợ đấy, nhưng vẫn thích. Thích thì thích đấy, nhưng năm tháng trôi qua rồi cũng quên. Giờ, trong đầu tôi chỉ còn nhớ được vài chuyện. Nhớ mang máng thôi, không rõ lắm. Hôm nay ngồi lạch cạch ghi lại để lỡ mai này có quên thì vẫn còn có chỗ mà tìm.

Chuyện thứ nhất: AO SAU NHÀ


Quê ông ở mạn trung du – từ Bắc Giang đi tiếp lên vài chục cây số nữa là đến. Như hầu hết các trai làng, mười sáu, mười bảy tuổi, ông cũng có bạn gái. Bạn gái ông là con nhà lành, xinh đẹp, dịu dàng. Họ thân nhau lâu rồi, nhưng thời đó bạo gan lắm thì cũng chỉ dám nắm tay nhau, vội vội vàng vàng một tí rồi lại ngượng nghịu buông ngay ra. Cứ vài bữa, chàng đến nhà nàng, rồi tuần sau, cách vài bữa, nàng lại đến nhà chàng. Mỗi lần nàng đến chơi, ông bà cụ thân sinh của chàng lại tế nhị rút đi chỗ khác để cho hai trẻ ngồi với nhau ở chiếc phản kê nhà sau. Chiếc phản kê sát vách, gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ là ao rộng, nơi có đám bèo xanh xanh lững lờ nổi đầy trên mặt nước. Đêm trăng, ngồi ở phản có thể được tắm trong thứ ánh sáng trong ngần tuôn lai láng vào cửa sổ, được hưởng trọn làn gió mát từ hướng nam thổi tới và nghe tiếng ếch nhái kêu ộp oạp ngoài ao. Chẳng biết đã bao nhiêu đêm trăng trôi qua như thế trong bình yên, trong cái ngọt ngào của tình yêu tinh khiết mà người ta chỉ có thể trải qua một lần trong đời.

Và nếu câu chuyện cứ thế tiếp diễn thì sẽ đến một ngày ngoài ngõ pháo nổ đì đùng, xác pháo rắc đầy đường. Rồi thì những đứa trẻ ra đời. Rồi thì vân vân…

Nhưng tình đầu mấy khi thành, cho nên một ngày nàng báo rằng nàng phải theo gia đình đi xa. Tối chia tay, nàng đến nhà chàng. Họ lại ngồi ở tấm phản sát cửa sổ, lặng im trong một nỗi đau chẳng thể nói thành lời. Họ lắng nghe tiếng côn trùng thổn thức. Tiếng ếch nhái kêu đêm ấy cũng trở nên não nề kỳ lạ. Trời về khuya, thời gian đã hết, nàng cáo từ ra về. Chàng bảo: “Ngồi thêm một lát nữa đi, rồi để tôi đưa M về lần cuối…”. Nàng im lặng, mắt ngấn nước. Chàng thấy tim mình nhói đau, có gì đó như đang từ từ trôi, trôi tuột khỏi tay chàng. Trong đêm cuối cùng này, chàng muốn được một lần ôm nàng vào lòng – điều mà bấy lâu nay chàng chẳng dám làm, chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ ngọt ngào nhất. Thế rồi, chàng vòng tay ra phía sau lưng nàng…

Tay chàng chạm vào một thứ gì đó mềm mềm. Một luồng hơi lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, phút chốc làm chàng cảm thấy mình như nghẹt thở. Phía sau lưng nàng có một chiếc đuôi mềm, mượt như đuôi con sóc. Chiếc đuôi khẽ động đậy. Chàng giật thót mình, rụt tay lại. Nàng quay hẳn lưng lại phía chàng, chiếc đuôi quất mạnh, rồi cũng nhanh như một con sóc, nàng lao mình ra ngoài cửa sổ.

Một tiếng “tõm” vang lên trong đêm thanh vắng, chìm nghỉm vào giữa muôn trùng ếch nhái kêu. Nàng biến mất. Từ đó, không ai gặp lại nàng và gia đình nàng nữa.

Năm tháng trôi qua, ông tôi lập gia đình, lấy vợ - là bà Ngoại tôi. Không biết ông có kể chuyện này cho bà Ngoại nghe không, hay là giấu kỹ, chỉ dành riêng kể cho tôi nghe? Suốt mấy chục năm ròng, ông không gặp lại người bạn gái ấy, nhưng sau ngày Sài Gòn giải phóng, bỗng nhiên một lần, ông tìm lại được manh mối của người xưa. Bà Ngoại tôi lúc ấy không hài lòng với cuộc gặp gỡ này, nhưng – như hầu hết những người phụ nữ khôn ngoan -  bà im lặng, đồng ý để ông đi gặp. Câu chuyện gặp gỡ thế nào, tôi không được biết vì ông không kể, chỉ biết rằng đó là lần cuối cùng, ông gặp lại bà ấy. Vài năm sau, bà ấy ra nước ngoài định cư, rồi mất ở xứ người.

Không có một kết thúc, không có một câu trả lời rõ ràng, chỉ còn câu chuyện kể của ông lảng vảng trong những đêm tôi ngồi một mình ngắm ánh trăng rọi qua cửa sổ. Tôi hiểu tình đầu luôn đẹp và cũng luôn mong manh. Ở đâu đó trong cõi nhân gian này, tình đầu còn là điều gì đó bí ẩn đến rùng mình…

Thôi, ngủ đi…!
Còn 2 chuyện nữa, khi nào rảnh thì kể tiếp.

77 nhận xét:

  1. Emm bắt được tem Vàng.May quá.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hic. Mình xui thiệt. Ngồi đây mà để vụt mất Tem vàng nhà OM. Lần sau nhứt định sẽ hơn thua mí bạn Lộc Vừng :-?

      Xóa
    2. @Vừng: Kể cho nghe nè! Mấy bữa trước, mình gõ cửa nhà một người quen. Thay vì cửa mở như mọi lần thì hôm đó có 1 anh tên là Google nhảy xổ ra bảo rằng bạn không có quyền vào nhà này, vì bạn không được mời. Mình dỗi. Tối qua, mình thấy nhà ấy sáng đèn, mình quay trở lại. Lần này thì cửa mở. Mình dán 1 con tem vàng trước cửa, nhưng vẫn... dỗi, nên ứ xưng tên!
      @ Cô Nhỏ: Tem vàng, bạc, đồng, chì hay là đất sét thì chị cũng iu quý như nhau. :X

      Xóa
    3. @Chị OM: hôm trước nhà ấy có kẻ ấm đầu nên định khóa cửa đi buôn. Xong rồi thấy mình không hợp với việc buôn bán, có khi tiền mất tật mang, nên lại quay về.:)
      Hôm qua em cũng đoán ngay là chị, khi đọc cái câu trong ngoặc đơn).:X
      @Bạn Cô Nhỏ: cuộc thi giựt tem này bạn có nhiều phần...thua đó. Hì.Vì chắc là bạn đang trong thời gian giống mình khi trước đây vào nhà chị OM (hồi ở bên yahoo), cứ mê mải tìm đọc hết bài này đến bài khác mà quên mất việc quay trở lại trang nhất. Bởi vì đọc xong rồi còn ngồi ngẫm nghĩ.:)

      Xóa
    4. Giời ơi, khen kiểu đó, ai mà không sướng tê người mới lạ! Khen ít thôi nhá, các nàng em, để chị còn tiếp tục viết, chứ áp lực quá là không viết được nữa đâu!

      Xóa
  2. Em thích cái kết luận này: "Ở đâu đó trong cõi nhân gian này, tình đầu còn là điều gì đó bí ẩn đến rùng mình…"
    Bởi thế nên câu chuyện về ma của ông ngoại chị mới có sức ám ảnh lớn đến vậy. Chị kể chuyện tài lắm. Chuyện ma mà ra chuyện người, chuyện tình, mà lại là tình đầu muôn thuở mấy ai quên nữa chứ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, nếu chuyện ma chỉ là chuyện ma thì chị cũng ứ kể ở trên này đâu! :D

      Xóa
  3. Ma này ai cũng muốn gặp mà gặp một lần rồi lại muốn gặp lần sau như kiểu sợ mà vẫn muốn nghe nghe xong chẳng dám i..ái x(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nào gặp nhau, em sẽ kể chuyện ma cho chị nghe, cho chị chả dám i... ái gì lun!

      Xóa
  4. Câu chuyện làm em ngồi gõ mà còn run nè chị. Nhưng hấp dẫn ở chỗ ma-người, ảo- thực lẫn lộn nà, khiến người nghe bị ám ảnh suy ngẫm không dứt...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhát thế bé! Chị đã cố tình kể bằng giọng bình thường nhất, chả thêm thắt cho cho rùng rợn hơn tí nào, mà đã run à! Em đã bao giờ đi 1 mình trong đêm trên con đường không đèn, không một bóng người chưa? 19 tuổi, chị đã từng đi như thế. Tin hông? :p

      Xóa
    2. Cô nhỏ có liên tưởng tới một con ma khác hem? he

      Xóa
    3. Em góp thêm tí cho xôm này. Em đã từng chạy trong đêm trên đường không đèn, không người như chị OM nói đó, vào lúc 2h sáng. Nhưng còn chưa đến 19 tuổi. Lúc ấy em đang học lớp 5.Nhà bà ngoại em cách nhà bác cả, là con gái lớn nhất của bà chỉ 2km. Nhưng chị biết không, 2km đó thì có chiều dài 1km chạy qua một bãi tha ma chung của cả hai xã liền kề. Em về bà ngoại chơi và nửa đêm bà bị trúng gió. Em ngu quá, thay vì việc đơn giản là chạy sang nhà hàng xóm gọi người giúp, thì em lại chạy bộ sang nhà bác cả báo tin. Bây giờ ấn tượng mà em còn nhớ nhất là cứ chạy là nghe thấy hình như có bước chân ai đuổi đằng sau. Dừng lại thì lại không thấy. Khi chạy qua nghĩa địa, hai chân em ríu lại không chạy được nữa. Vậy mà cuối cùng vẫn đến được nhà bác. Nhưng đến nơi rồi thì cả nhà bác phải tập trung cấp cứu cho em.:p

      Xóa
    4. Vừng giỏi quá đi mất! Thế lỡ lúc đó mà có... ma thật thì sao nhỉ? Chị tin là có ma đấy, chỉ có điều chắc mình nặng vía, chưa bao giờ đối diện với em ma nào. b-(

      Xóa
    5. @ Líp: Có Líp à, chị nghĩ rằng ma kia đã giả làm M, người yêu của ông ngoại chị OM trong đêm chia tay. Còn M thì vẫn là M, nên sau giải phóng ông còn có thể gặp lại đó.
      @ Bạn Lộc Vừng: Một kỷ niệm kinh khủng LV nhỉ. Mình thì nhát gan lắm, ngày nhỏ nghe chị kể chuyện ma, giữa ban ngày mà sợ quá ở lì trên giường không dám thả chân xuống đất để mang dép đi đâu nữa, vì sợ có con ma nấp dưới gầm giường quơ tay ra chụp lấy chân mình á b-(
      @ OM: Em cũng tin ma, nhưng nghĩ ma cũng như mình, và có lẽ vì biết mình sợ ma nên ma chẳng nỡ ghẹo mình đâu. Hix.

      Xóa
    6. Em cũng tin là có ma đấy mọi người ạ. Ngày nhỏ, bà nội em chuyên kể chuyện ma lúc gần sáng, khi bà không ngủ được, mà em nằm ngay cạnh bà.:)
      @Bạn Cô Nhỏ: kỉ niệm ấy quả thật kinh khủng, bây giờ các bác của mình vẫn đôi lúc nhắc lại. Hồi đó tóc mình dài lắm. Và cặp lại bằng chiếc cặp ba lá màu trắng. Trong khi chạy cặp tung ra và rơi mất nhưng mình chạy thục mạng không dám đứng lại. Sau này bác mình nói trông mình khi ấy mới đúng là một con ma!Hihi.

      Xóa
    7. Cô Nhỏ: Chị không sợ ma quờ tay chụp mình mà sợ mở cửa ra thấy ma nhìn vào mặt mình mà... cười. Èo, ma mà cười chắc hãi lắm!
      Lộc Vừng: Lúc nào kể chuyện ma của bà Nội em cho mọi người nghe nhé! Mà bây giờ bảo đi qua nghĩa địa một lần nữa, em dám đi không?

      Xóa
    8. Bà nội em kể chuyện ma xong bao giờ cũng kết luận bằng cái câu đại ý là: "sơn ăn tùy mặt, ma bắt tùy người. Chưa con mà nào trêu mà bà sợ cả."
      Hồi ấy em phải rửa bát buổi tối ở ngoài bờ giếng, xung quanh toàn cây cối. Nhìn cái gì em cũng hình dung ra ma chị ạ. Có lần em đi vội quá đổ mâm bát vỡ gần hết. Giờ mà bảo em đi qua nghĩa địa ban đêm thì em xin lạy cả nón.
      Tuy vậy, khi về quê em vẫn hay đi thăm mộ con gái vào lúc chiều tà, nhưng lại không thấy sợ.
      Ờ mà chuyện chị kể là chuyện tình đầu ám ảnh người ta cả một cuộc đời cơ mà. :)

      Xóa
    9. Người thân của mình chỉ là thiên thần thôi, không bao giờ là ma cả, cho nên mình không sợ, phải không em?
      Còn chuyện chị kể là chuyện tình đầu - đúng rồi - nhưng cũng là... ma! Hù hù...

      Xóa
    10. Nghe chuyện em Vừng xong rồi bái phục em í luôn.:)
      Ông ngoại gặp ma tình đầu thế nên mới có

      " Nước tràn ngấn cổ
      Nước đọng bờ vai
      Em nâng vành lược
      Nhìn anh mỉm cười.." với bà ngoại chứ chị nhể:X

      Xóa
    11. Khiếp, em Ếch nhớ dai ghê cơ! Nói thiệt là chị còn không thuộc thơ ông nữa! (che mặt mắc cỡ)

      Xóa
  5. Đọc mà nủi da gà, OM kể chuyện tài quá.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kể chuyện ma thì ai chả kể được, chả có gì tài đâu em! b-(

      Xóa
  6. Nghĩ mãi mà chưa nghĩ ra cái gì mềm mềm vừa sờ sợ lại vừa thinh thích he he

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thôi, anh cứ nghĩ tiếp đi vậy, nhưng đừng thử đi đêm nhé! Người ta bảo đi đêm sẽ có ngày gặp... mềm mềm sờ sợ đấy!

      Xóa
    2. Anh Lẩm Cẩm ơi, nghĩ ít thôi kẻo đêm về nằm mơ thấy cái mềm mềm vừa sợ vừa thích đó đấy! :)

      Xóa
  7. Đọc xong sợ quá hổng dám về lun :p

    Có ai giúp tui ko? :( :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế mà giang hồ đồn đại rằng sau khi nghe chị Om kể chuyện ma lão Võ Thiện Thanh sợ quá chạy về viết bài nhạc Đừng Qua Lối Đó. Em thì chả tin điều đó là đúng, vì thật sự lão ấy chưa nghe chị kể, chứ nghe kể thì đã viết Nên Qua Lối Đó Rồi...he he :D.

      Nhưng có một điều xác thực, và lần này giang hồ đã đoán đúng. Đó chính là lão Nguyễn Ngọc Ngạn có nghe chị Om kể chuyện ma. Lão rất sợ và sau này lão có kể riêng cho Lãnh biết. Định bụng chờ lão í chết rồi mới công bố nhưng xem ra lão í sống dai quá, Lãnh thì rất nóng lòng. Nên thôi vậy! Để Lãnh chim trích một đoạn của lão í viết...

      "...Tối hôm ấy như thường lệ, tôi vào mạng để xem tin tức thời sự và đọc các bài viết bạn bè. Sau những cái lick chuột trôi qua, bất chợt tôi dừng lại ở một trang viết...Bài viết của một người có nick name là OM, người ấy kể về một câu chuyện ma. Trời lúc này se lạnh, tôi quấn thêm một chiếc khăn choàng vào cổ cho ấm và bắt đầu ngồi đọc một cách chậm rãi. Câu chuyện của cô ấy cuốc hút tôi thật sự. Mãi cho đến khi nhân vật cô gái trong câu chuyện nhảy xuống ao thì bất giác lúc đó trong đầu tôi lại vang lên tiếng...Tỏm...ỏm...Có một thứ âm thanh gì đó xao động trong tâm trí, có cảm giác rất lạnh lẽo và gai gai đang bao trùm lấy tôi. Bất chợt tôi rủa thầm " Bố khỉ! Thời tiết dạo này sao mau chóng thay đổi quá" Tôi đưa tay định quấn thêm một vòng khăn nữa cho ấm cổ. Chiếc khăn bỗng nhiên rất cứng, tôi cố hết sức quấn mà nó không hề thể nào lay chuyển được. Tôi hốt hoảng đứng bật dậy, nhưng chiếc ghế của tôi ngồi như có nam châm cứ dính chặt tôi lại, không thể nào nhấc mình lên được...Một cảm giác lạnh buốt từ đỉnh đầu chạy dọc xuống thắt lưng...Chiếc khăn choàng cổ bỗng dài ra và trườn xuống bàn phím như là con rắn. Từng sợi tua của chiếc khăn len kia như những ngón tay đang nhảy múa, chúng cứ gõ gõ liên tục, mắt tôi hoa lên và toàn thân tôi tê cứng lại. Dường như lúc đó có một câu nói từ phía bên kia bờ Thái Bình Dương vọng sang, âm thanh rền rĩ và trầm đục" Này Nguyễn Ngọc Ngạn! Từ nay ta sẽ kể cho ngươi nghe những chuyện này vào lúc nửa đêm nhé!" . Tôi lịm người đi và thảng thốt gật đầu một cách mơ hồ...Mãi cho đến một quảng thời gian sau tôi mới mở mắt ra được, bất giác lại thấy trên màn hình của mình đầy những câu chuyện kể. Ai đã làm việc này? Ai đã kể tôi nghe? Ai đã gõ bàn phím? Tôi không thể nào lý giải được. Và từ lúc đó cho đến về sau này, những câu chuyện vào lúc 0 giờ của tôi nó bắt đầu xuất hiện như thế. Đây là một bí mật rất lớn của tôi, và tôi mong bạn hiểu nó là sự thật! Tôi sợ, ngộ nhỡ sau này...nếu có điều gì thì bí mật này cũng từ đó mà ra đi..."

      Thế đấy! Lão ấy có viết một đoạn trong nhật ký của mình như vậy. là em quí chị OM nên mới chia sẻ cho một mình chị biết thôi. :))

      Xóa
    2. Trời, bạn Lãnh có tố chất của Nguyễn Ngọc Ngạn quá đi.MÌnh nhớ ngày nhỏ có nghe thầy giáo dạy văn của mình kể chuyện "Khu rừng ma". Mình nghĩ, bạn mà kể chuyện này thì còn hơn cả ông Ngạn!

      Xóa
    3. Haha! Cám ơn ông Ngạn trẻ đã chia sẻ với tui một câu chuyện cực kỳ thú vị. Tui sẽ lưu giữ cẩn thận câu chuyện này để mai mốt ông có thành người nổi tiếng thì tui se đem ra khoe với thiên hạ, đặng hưởng chút thơm lây. Thấy người sang (dạng tiềm năng) thì phải bắt quàng làm họ chứ, đúng không?

      Xóa
    4. Có khi là người sang rồi ấy chứ không phải dạng tiềm năng đâu chị.:)

      Xóa
    5. Haha, Lãnh ơi! Who are you? Tò mò quá đi!

      Xóa
    6. Thấy e ở dưới chị ko?
      Sang đâu mà sang mà chừ đúng là đang sang :))

      Xóa
    7. Chắc hôm nào mình phải làm một chuyến Bình Dương để xem mặt đoán người. Lục tung nhà họ lên mà chả thấy cái hình nào đặng biết cái dung nhan.

      Xóa
    8. Chị khỏi cần phải giá đáo, em tự nguyện tiến về Sài Gòn nộp mạng cũng được mà :)).

      Hình e đầy ra đấy thôi! Để ý chút là tự nhiên thấy liền ah ;))

      Xóa
    9. Thế bao giờ tiến về SG nộp mạng đây, để tui còn mài dao?

      Xóa
  8. OM biết không cách đây vài năm ở Saigòn mình hay gặp một thanh niên mặc áo ghi chữ "Ôi, MA, sợ quá!" báo hại mình nhìn thấy phải đuổi theo chờ hắn dừng đèn đỏ để hỏi: "MA ở đâu?" Thì có đứa khác chạy lên, đứa này mặc áo có chữ: "Đâu, MA đâu?" Lúc này mình thực sự buồn cười và nghĩ chắc họ quảng cáo cho bộ phim MA!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc câu đầu, em lại tưởng người thanh niên chị gặp là... ma chứ! May quá, hổng phải! Em có vẽ một cái mặt nạ có con ma đang cười. Vẽ bằng tay thôi, nhìn biết ngay là hình vẽ, nhưng lạ là khi đeo vào nhát ma, ai cũng hét lên vì sợ.

      Xóa
    2. Em đã bật cười với cái mặt ma cười trong câu trả lời còm cho em của chị ở trên, giờ lại biết thêm chị có một mặt nạ thế nữa, ;)) Chị chụp ảnh chị đeo mặt nạ post thêm vô đây mình họa đi chị iu, nha nha, em năn nỉ đó, :D

      Xóa
    3. Cuối tuần chị qua ngà mẹ, chừng nào về nhà sẽ lục lại xem để nó ở đâu rồi show sau nha! :)

      Xóa
    4. Đây, dung nhan em ma đây, cô Nhỏ ơi:
      [img]http://s893.photobucket.com/user/tuehuong/media/Linh%20tinh/Me_zps49fae384.jpg.html?sort=3&o=19[/img]

      Xóa
    5. Ủa, sao embed ảnh vào nhà người khác thì chị làm được, mà embed vào nhà mình lại không được nhỉ? Thôi, em xem link vậy nha!
      http://s893.photobucket.com/user/tuehuong/media/Linh%20tinh/Me_zps49fae384.jpg.html?sort=3&o=19

      Xóa
    6. Em coi ảnh rồi. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi xem vậy mà cũng giật mình :D
      Mà chị vẽ miệng cười sún răng của con ma sao mà giống em tưởng tượng quá vậy :D

      Xóa
    7. Chắc do chị OM để link ảnh không đúng chuẩn á! Link phải là Direct link dạng thế này nè:
      http://i893.photobucket.com/albums/ac133/tuehuong/Linh%20tinh/Me_zps49fae384.jpg

      Khi đó hình sẽ là
      [img]http://i893.photobucket.com/albums/ac133/tuehuong/Linh%20tinh/Me_zps49fae384.jpg[/img]

      Xóa
    8. Giờ mới biết chuẩn là phải có đuôi định dạnh ảnh (jpg, gif, bmp...) Hì! Cám ơn bạn Duy Tuấn nhìu! :)

      Xóa
  9. Sợ mà sao vẩn muốn nghe tiếp em à, mong em kể tiếp nhé, chúc em buổi chiều vui nhất.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, em bận kinh khủng, khi nào rảnh sẽ viết tiếp, anh ạ. Và hứa là rảnh thì sẽ chạy sang nhà anh... tám cho vui! :)

      Xóa
  10. Em chịu, không làm sao cho bộ icon nó hiện lên chị ạ. Đủ các bước rồi nhưng nó vẫn trốn đi đâu ấy.Mà hôm trước em có động chạm gì đến HTML đâu. Em Bó tay.:-(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vấn đề này lạ nhỉ! Thấy giao diện nhà LV khác trước, nên chị nghĩ có thể em không động chạm gì vào HTML, nhưng có một modun nào đó của em bị "đụng" với bộ icon chẳng hạn. Cái này có khi em phải gặp chuyên gia Như Mai mà hỏi. Đúng là ko có icon khó chịu thật!

      Xóa
    2. Em cũng không biết nữa. Em chỉ đổi màu nền thôi, và không động chạm gì đến HTML, em có gỡ một vài module, nhưng em kiểm tra rồi, không có gì liên quan đến icon. Thế mới tức chứ. Em lại phải réo em Sóng thôi vậy. Chị Như Mai còn đang đi du lịch mà.:)

      Xóa
    3. Hôm qua chị mới đi ăn chơi với Như Mai. Tối nay nàng í về xứ :)

      Xóa
  11. thăm em một tí rồi về
    rồi nghe phía cửa kéo rè rè khuya ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thăm em một tí lại đi
      Nghe trong tiền kiếp tiếng thì thầm van

      Xóa
  12. Em không mấy sợ ma( thật) em chỉ sợ nơi cõi người lẫn với ma thôi:)
    Nói vui tí chứ em là đứa ít khi có cảm giác sợ , nhưng một lần về Thái Bình em thực sự có cảm giác ... có ma.
    Nhà ấy có một điện thờ, và chủ nhà là người xem bói.( nhà em dâu em)
    Đêm ấy em ngủ một mình một phòng, tự nhiên xung quanh em toàn hơi lạnh toát( em chưa gặp bao giờ) và dọc sống lưng cứ ớn lạnh.
    Em có đeo chuỗi tràng hạt ( do chính thầy em trì chú Đại Bi vào đó) em lấy chuỗi hạt ra vừa lần vừa niệm chú Đại Bi. Khoảng 7 biến thì cảm giác lạnh mới mất đi và em ngủ một giấc đến sáng.
    Trưa hôm sau lúc em ngủ dậy tự nhiên đỉnh đầu cứ tê tê, cảm giác một luồng khí lạ cứ muốn xâm nhập cơ thể mình. em vận khí đẩy ra và rất mệt. Sau đó em ngủ thiếp đi, và khi tỉnh dậy được kể chuyện là có một người đến gọi hồn con trai 4 tuổi vừa mất mấy hôm:(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện nghe rờn rợn nhỉ ! Dù cho từ bé, mình đã được tiếp nhận chủ nghĩa CSKH với sự khẳng định là không có ma, nhưng bao giờ chị cũng tin là có. Với chị, ma không phải là ma theo nghĩa dân gian, đó chỉ là một dạng tồn tại khác của con người ở một chiều không gian khác thôi.

      Xóa
    2. Em cũng đồng ý với chị OM.
      Bố em mấy năm trước có người bạn rủ đi học cái lớp gọi là Cảm xạ gì đó. Theo học lớp ấy về, ông nói con người có linh hồn và linh hồn tích tụ thành những quầng sáng hình tròn. Ông còn chụp được những tấm ảnh về sự rong chơi của những linh hồn. Theo đó, trong không gian rất nhiều linh hồn tồn tại. Trên ảnh, những quầng sáng đó có khi bay lửng lơ trên vòm cây, có khi là đà trên mặt ao, ở ngay trước cửa nhà, trên sân, trong lối đi... Cá biệt, có lần giỗ ông nội em, bố em đã tình cờ chụp được tấm ảnh bàn thờ ông có hai quầng sáng tụ lại. Bố em nói đó có thể là linh hồn của ông bà nội hoặc của ai đó trong gia đình.THực sự thì em rất ngạc nhiên, nhưng nó đúng là sự thật chị ạ. Bởi vì bố em chụp ảnh vốn không có kỹ thuật hay kỹ xảo nào cả. Cũng cái máy ảnh ấy, nhưng em chụp thì chẳng có gì cả.

      Xóa
    3. Nếu nói đến linh hồn thì chị hoàn toàn nhất trí, nhưng lại liên quan đến máy ảnh thì chị rất băn khoăn. Bố em học Cảm xạ, tức là bố em có thể có cơ may nhìn thấy linh hồn, nhưng ống kính là vật vô tri vô giác thì sao có thể "nhìn" thấy được nhỉ?

      Xóa
    4. Vâng chị ạ. Vậy em mới nói em ngạc nhiên lắm. Lúc đầu em không mấy tin vào lời bố em nói đâu. Cho đến một lần em về nhà (dạo ấy là mùa hè).Vào buổi tối, Bố em ra ngoài sân chụp ảnh và lát sau gọi em cho xem ảnh ngay trong máy. Hôm đó sáng trăng. Ngoài vầng trăng thật trên trời, thì trên vòm cây vải nhà em còn có hai quầng sáng tròn xoe y như vầng trăng. Phía dưới một chút là mấy quầng sáng cũng tròn như thế nhưng hơi mờ mờ. Bố em giải thích là nhưng linh hồn còn khỏe mạnh và có tâm hướng sinh cao thì sáng, những linh hồn yếu ớt thì mờ hơn. Có bức ảnh em còn thấy như là một quầng sáng gồm rất nhiều hình tròn xếp chồng lên nhau nữa. Em hỏi bố em là sao con chụp thì lại không thấy gì. Bố em trả lời là khi bố định chụp hình thì bố nhắm mắt lại và đọc khẩu quyết (hì, nghe liêu trai không chị:). Đọc xong rồi bấm máy thì máy ảnh sẽ bắt được hình ảnh của những linh hồn.
      Để hôm nào em về quê lấy những bức ảnh đó quét lên mạng cho chị xem nó uẩn khúc ở chỗ nào nhé.

      Xóa
    5. Oh, thế giới này còn có quá nhiều điều bí ẩn, LV nhỉ. Mong được xem mấy tấm hình đó!

      Xóa
  13. à, hướng dẫn ở đây rồi :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói chung thì lý thuyết để embed ảnh dễ lắm em ơi, nhưng không hiểu sao có lúc chị làm được, có lúc không tài nào làm được! :-?

      Xóa
  14. CÁI NGỌT NGÀO CỦA TÌNH YÊU TINH KHIẾT- ta mất ngủ vì vui mất thôi.
    Chị đọc hết các com của bạn bè em ở bài này, đáng chú ý là mẩu nhỏ của em Ếch, có chuyện đó - đơn giản thôi - chứng minh được. Em Lộc vừng( rất muốn làm quen em ấy) nói về bố em đi học rồi chụp ảnh rồi niệm chú...... Cũng có thể giải thích nhưng dài dòng lắm .
    Túm lại : Cái cuộc dời này hay sao là hay.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời, giải thích được mà không giải thích luôn cho các em nghe, chị ơi!

      Còn em Lộc Vừng, em í là hot girl trên blog đấy, em tưởng chị quen rồi chứ!

      Xóa
    2. Chị quen ít và chọn kỹ theo kiểu của chị, yêu là phải vô điều kiện cơ., thấy chị Như thị nói Lọic vừng hay lắm , trẻ nhưng chị qua một lần vớ một bài chắc không cùng tông nên chưa quay lại mà giờ chị đang rất bận nàng ạ.Còn không kể chuyện quán trà đâu khi em ra mục kích tận nơi chứ kể em sao biết cái quán ấy ảnh ở bài cũ bạn bè chụp và viết khá nhiều vừa thân yêu vừa đẹp nhưng giờ phải tìm ..... Mà bác Lẩm Cẩm hiền hậu qua đó cùng các anh các chị nhiều lần lắm , chị còn có món trà đạc biệt tự tay pha cho người béo cơ...he he.
      Để đó - chờ em .

      Xóa
    3. Sao chị bảo quán ấy bây giờ thành quán ăn rồi? Thế nó thành quán ăn thì chị có còn quản lý nữa không, hay là thuộc về người khác rồi?
      Bác Cẩm xấu ghê, tháng 11 năm ngoái em ra HN chơi mà giấu chị kỹ quá, chả giới thiệu em làm quen gì cả!

      Xóa
    4. Tuấn Anh tốt bụng đó lắm lúc chán chết ...xừ (!).
      Chị nghỉ tất rồi không làm gì nữa cả.

      Xóa
    5. Oài, thế thì mai mốt em ra ngoài ấy, đâu còn chỗ uống trà nhỉ! Thôi, chắc dẫn nhau đi uống bia vậy! Mà chị ăn chay, uống bia thì chán chết!

      Xóa
  15. Nếu tớ chưa lú lẫn thì chuyện này đâu phải là chuyện ma, mà là chuyện thần giao cách cảm, đúng không? Bằng chứng là nàng còn sống sờ sờ và mấy chục năm sau ông được gặp lại nàng ...

    tại sao chỉ có 3 truyện thôi, ít thế???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thần giao cách cảm là sao, tớ cũng không rành lắm! Không phải là người thì tớ cứ cho là ma đại thế thôi! :D
      Trong các chuyện ma ông kể, tớ tìm thấy thông điệp cuộc sống ở 3 chuyện này, nên chỉ kể đúng 3 chuyện. (Trong "Tâm sự tí" tớ đã nói rồi đấy. Hì!

      Xóa
    2. Thần giao cách cảm là khi mình có tình cảm sâu đậm với một người nào đó, tự dung mình có linh cảm về những gì xảy đến với người đó ... Theo tớ hiểu, thì cô gái ấy không that sự đến gặp anh B ... Nhưng anh B có thần giao cách cảm ... cảm nhận ra được sự ra đi đột ngột của người yêu (mà có lẽ vì gấp quá cô ấy không đến gặp để chia tay được) ... Cuộc gặp gỡ đó, that ra chỉ là một thị kiến (như thể là một giấc mơ, mà giấc mơ ban ngày, lúc mình đang thức) ... Chuyện thần giao cách cảm thì tờ có nghe bạn bè kể và có đọc trên báo chí mấy lần ...

      Cô ấy chưa chết thì không thể gọi là truyện ma được ...

      Xóa
    3. À, giải thích vậy thì tớ hiểu rồi! Hóa ra tớ ghi lại câu chuyện này mà không hiểu hết ý nghĩa của nó. :D

      Xóa
  16. Thần giao cách cảm chỉ xảy ra giữa hai người rất thương yêu nhau và đang hướng về nhau ... Theo tớ đoán, có lẽ cuộc gặp gỡ ấy xảy ra vào đúng lúc cô ấy đang phải chuẩn bị ra đi gấp, không kịp đến gặp anh B để chào từ biệt ... Cô ấy hướng về anh B ... Anh B cũng có linh cảm về cuộc đi xa ấy, hướng về cô ấy ... Thế là xảy ra một cuộc gặp gỡ trong tinh thần giữa hai người ... Không chỉ anh B có thị kiến đó, mà cả cô kia cũng có thị kiến ấy luôn, nếu đó là thần giao cách cảm ... Gặp trong tinh thần, nhưng cả hai lại cứ có cảm giác là gặp thật ...

    Một chị bạn của tớ kể lại chuyện này. Chị ấy có người em trai mà chị ấy rất thương yêu ... Xảy ra là người em trai đó bị ung thư ở VN, bác sĩ bó tay ... Chị ấy ở Canada ... Một đêm, chị ấy vào giường, nhưng chưa ngủ (chưa ngủ nhé) ... Bỗng dưng chị ấy thấy cậu em từ đâu xuất hiện cạnh giường, nói lời từ biệt: Chị ở lại mạnh giỏi, em đi đây ... Rồi anh ấy biến mất ... Chị ấy lo quá vội chồm dậy phone về VN ... Thì bên VN cho biết là cậu ấy vừa mới mất ...

    Bà mẹ của zai của mẹ tớ (:D) cũng vậy. Trước khi bà mất thì có rất nhiều người trong gia đình nằm mơ thấy bà đến gặp và nói lời từ biệt ... Tớ ở tuốt ở Canada mà cũng nằm mơ thấy (bà này rất tốt với tớ) ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ủa, thế trong chuyện này, tình tiết anh B thấy cái đuôi và cô bạn nhảy tõm xuống ao là sao?

      Mấy chuyện đằng í kể nghe li kì quá!

      Xóa
  17. Tớ đâu có nghe ông của đằng í kể chuyện đâu mà biết đích có thể trả lời đích xác ... Tớ chỉ biết rằng thị kiến có được là do thần giao cách cảm, và những gì mình thấy trong thị kiến đều có một ý nghĩa biểu tượng ...

    Tớ có lần đọc bài báo (báo Khoa Học phổ thông, hồi tớ còn ở Việt Nam) nói về bà mẹ có đứa con ở xa ... Một hôm, đứa con bị tai nạn nặng, và vào đúng thời điểm đứa con bị tai nạn thì bà mẹ đó có thị kiến, cụ thể ra sao thì lâu ngày quá tớ quên béng rồi, nhưng đại khái cũng là một thị kiến có tính biểu tượng, tức là bà không thấy rõ ràng đứa con bị tai nạn, nhưng thấy một cái gì khác như là biểu tượng của tai nạn ...

    Trở lại chuyện của ông ngoại đằng í ... Lúc ấy trong thị kiến, ông nghiệm ra sắp mất bà vĩnh viễn (vì bà phải đi xa), ông muốn níu kéo bằng cách ôm bà ... hy vọng giữ lại được bà bên ông ... Nhưng đó là chuyện không thể xảy ra ... cho nên ông mới thấy bà có cái đuôi và bà nhảy tòm xuống ao ... ===> nghĩa là bà đã xa cách ông, và xa cách vĩnh viễn ...

    Tớ đoán mò vậy, hy vọng đúng ... :D

    Trả lờiXóa
  18. Mới tìm trên mạng định nghĩa của thần giao cách cảm ... na ná như những gì tớ vừa giải thích:

    Thần giao cách cảm (nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp τηλε - tele - "khoảng cách xa", và πάθεια - patheia - "cảm giác") là việc truyền thông tin giữa các tâm thức bằng các phương thức khác với các giác quan tri giác đã biết[1].

    Được xem là một hình thức tri giác ngoài giác quan (extra-sensory perception) hay nhận thức dị thường (anomalous cognition), thần giao cách cảm thường được liên hệ với các hiện tượng dị thường (paranormal phenomena) khác, chẳng hạn như tiên tri, khả năng thấu thị (clairvoyance), và psychokinesis (khả năng di chuyển đồ vật hoặc gây tác động từ xa).


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, những chuyện như thế này, hồi xưa mình được nhồi vào đầu bằng một cụm từ chung là "mê tín dị đoan". Ơ xứ ta, cứ cai gì ko giải thích được là phủi tay, dẹp...

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')