.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Ngày 19/8/2014

Nghe nói sắp phải chia tay vĩnh viễn với Thương xá Tax, mình nói với mấy đồng nghiệp trong phòng rằng chắc phải xách máy ảnh đi chụp Tax, sẵn, đi một vòng quanh khu vực ấy trước khi mọi thứ biến mất. Mọi người thì bảo ở đó đang bán hàng giảm giá đến 50% đấy, tranh thủ ra mua đi.

Mấy chị em xin giấy ra ngoài, lý do “đi chụp ảnh tư liệu”, rồi đáp taxi “ra Sài Gòn” để khỏi phải loay hoay với việc gửi xe. Ra đến nơi, cái đập vào mắt mình là cả khu vực trung tâm Lê Lợi, Nguyễn Huệ đã bị quây rào kín, không còn thấy quang cảnh gì ở quanh bùng binh phun nước nữa, chỉ thấy người, người, người. Ôi chao, cơ man nào là người chen chúc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hùng hục xông vào bới những đống hàng giảm giá đang đổ tràn ra nền nhà. Có rất nhiều bảo vệ đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại dùng loa cầm tay nhắc nhở mọi người cẩn thận kẻo kẻ gian móc túi. Ôi, Sài Gòn “của mình”, Thương xá Tax “của mình” trước ngày từ biệt lại trở nên thế này sao?

Mình đi một vòng từ cửa trước ra cửa sau, từ tầng trệt lên tầng 3, rồi lại từ tầng 3 xuống tầng trệt với cảm giác khó tả. Trời nóng bức, mệt. Trong khi chờ các bạn mua sắm, mình ra cửa, ngồi ở trước một ô cửa kính, chỗ có bày tấm bảng quáng cáo to đùng. Nhớ hồi xưa, chính nơi ấy có cửa hàng kem Bắc Cực.

Hồi những năm bảy mấy, cụm từ “đi chơi Sài Gòn” luôn là cụm từ làm cho hai chị em mình sung sướng. Thỉnh thoảng vào buổi tối, ba lấy xe vespa chở cả ba mẹ con ra đây. Việc đầu tiên là ba đưa cho mình một vốc tiền xu – những đồng xu mệnh giá 5 đồng có hình cánh hoa và 10 đồng in hình bông lúa ở mặt sau để mua kem Bắc Cực.


Cho đến bây giờ thì hình như kem Bắc Cực vẫn là loại kem ngon nhất mà mình từng được biết đến. Có lẽ kem cũng khá đắt nên ba mẹ thường không ăn. Cầm cây kem trên tay, hai chị em sang đường, ngồi cạnh hồ phun nước (chỉ thứ bảy, chủ nhật mới phun), vừa thưởng thức vị ngọt lịm của kem, vừa ngắm Sài Gòn lung linh.


                            
   (Ảnh nguồn: Internet)

Lớn lên một chút, vào những năm tám mấy, kem Bắc Cực không còn nữa, thay vào chỗ đó là Cửa hàng Bách hoá tổng hợp. Thời buổi khó khăn, nên dù cửa hàng chỉ lèo tèo bán những loại đồ dùng phục vụ nhu cầu tối thiểu, nhưng đám trẻ con cấp 2, cấp 3 tụi mình cũng vẫn thích thỉnh thoảng đạp xe ra đó để ngắm chơi, thòm thèm nhìn những thứ mà biết mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để mua. Ngắm chán chê rồi thì đạp xe vòng vòng “quanh Sài Gòn” – chẳng biết để làm gì, nhưng thích thì vẫn thích lắm!



 (Ảnh nguồn: Internet)

Vào Đại học, mình đi học ở Thủ Đức, một tuần mới về Sài Gòn một lần, thời gian ở chỉ vỏn vẹn chưa đầy 1 ngày chủ nhật, nhưng mình thường không nén nổi cái thú đạp xe ra trung tâm, vào cửa hàng bách hoá tổng hợp cũ – lúc này đã được trả về tên xưa là Thương xá Tax. Mình đi lang thang trong cửa hàng cả tiếng đồng hồ chủ yếu cũng là để ngắm, thỉnh thoảng chỉ dám mua những món đồ thật rẻ. Đời thế mà vẫn vui, Sài Gòn thế mà vẫn đẹp.



 (Ảnh nguồn: Internet)

Và hôm nay, mình lại đi lang thang, cảm giác bước chân đang giẫm lên từng centimet kỷ niệm xưa – nghe thì “sến rện”, nhưng chẳng biết dùng từ nào khác. Muốn chụp “Sài Gòn của mình” mà chẳng có góc nào để chụp. Định quay vào chụp cái cảnh hỗn loạn trong lòng thương xá Tax, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy không đành! Trời đổ cơn mưa rào giống như hàng trăm ngàn cơn mưa rào đã từng qua đây. Chỉ có mình – đang ngồi ngáp trước cửa thương xá Tax -  là khác, và nơi này, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi cũng sẽ là nơi khác.

Có một cậu bảo vệ mặt non choẹt đứng trước mặt mình: “Cô ơi, xin mời đi chỗ khác, đừng ngồi trước biển quảng cáo!”

Thế à! Vậy thì về thôi! Vĩnh biệt thương xá Tax của một thời đời mình đẹp và “Sài Gòn của mình” còn đang đẹp!