Nếu
bạn đang đọc entry này mà chưa đọc đoạn đầu truyện ngắn CÂY CƠM NGUỘI, ANH
VÀ EM VÀ... , thì mọi
chuyện sẽ không còn gì thú vị nữa. Mời bạn bấm vào tên truyện và bỏ ra 5 phút
để đọc. Tôi viết truyện ngắn này và bỏ ngỏ phần sau rồi mời các bạn ghé qua,
mỗi người cho xin một cái kết cho câu chuyện. Sau hơn một tuần, nhiều bạn blog
đã vào chia sẻ với tôi. Đa số đoạn kết của các bạn đều xoay quanh chuyện tình
yêu và hôn nhân mà bỏ qua Cây cơm nguội. Tôi thấy cũng phải thôi, vì câu chuyện
bị dừng giữa chừng, chẳng liên quan gì đến Cây cơm nguội, nên để đoán và viết
cho liền mạch là một điều gần như không thể.
Ở
lần giao lưu này, không phải bạn nào ghé nhà cũng cho tôi một phần kết theo như
yêu cầu, nhưng tất cả các bạn đều đã rất thiện chí. Tôi trân trọng cảm ơn mọi
người và xin phép đăng tất cả những đoạn kết mà bạn bè đã đóng góp.
Đoạn kết của bạn N.
Buổi sáng thức dậy. Ánh nắng
tươi rói nhưng khuôn mặt của anh thì nhìn rất tệ sau một đêm mất ngủ... dù vẫn
cười nói như không có chuyện gì xảy ra, nhưng... chỉ có em phát hiện ra điều đó
nơi anh.
...........
Sau khi chào hai em, anh về
phòng mình... lấy chai nước lọc uống một hơi như mình vừa trải qua một cơn khát
trên sa mạc. Thả tấm thân lên chiếc giường êm ái, nhưng anh hình như không cảm
nhận thấy điều ấy... đầu óc anh cứ quẩn quanh về hình bóng em... về cây cơm
nguội, và cả đồng nghiệp - dù rằng khi nghĩ tới đồng nghiệp anh chẳng vui tí
nào....
đồng hồ đã chỉ 00: 45... Anh úp mặt vào gối dỗ giấc ngủ muộn màng.... Trong giấcc mơ, anh thấy hai nhóc đang cãi nhau đòi bố hoà giải... khi anh vừa đi làm về....
Cùng lúc ấy, một chiếc xe thắng kít ngay cổng, vợ anh bước xuống... cùng với ánh mắt trìu mến của gã ngồi trên xe máy...
đồng hồ đã chỉ 00: 45... Anh úp mặt vào gối dỗ giấc ngủ muộn màng.... Trong giấcc mơ, anh thấy hai nhóc đang cãi nhau đòi bố hoà giải... khi anh vừa đi làm về....
Cùng lúc ấy, một chiếc xe thắng kít ngay cổng, vợ anh bước xuống... cùng với ánh mắt trìu mến của gã ngồi trên xe máy...
Mọi thứ trong anh như đang
sôi lên hơn 100đ.C. Anh thả chiếc xe máy thật mạnh (quên dựng chân chống) chiếc
xe đổ rầm... Anh giật mình tỉnh giấc...
.......
Em nói chúng mình đi ăn sáng
gần thôi vì sắp đến giờ gặp đối tác rồi... Anh gật đầu. Trong lúc ăn, anh như
nhớ ra điều gì... rút điện thoại và bấm máy: em hả... mấy mẹ con ăn sáng
chưa... chiều mai bố về...
Ồ có một tin nhắn mình chưa
đọc: 05h:30 "Anh... chúc anh một ngày làm việc hiệu quả, nhớ ăn sáng để
còn làm việc nhé anh!" Em và con nhớ anh nhiều..."
Đồng nghiệp vẫn vô tư náo
nhiệt... em vẫn lặng lẽ nhẹ nhàng... và anh lúc này chỉ mong công việc của mình
sớm đạt đúng như dự định... để anh sớm về nơi có một bóng hồng và hai thiên
thần đang đợi anh...
OM nghĩ: Thật là nhân văn với đoạn kết có hậu và không làm tổn thương ai! Phải
chăng phụ nữ luôn mong muốn những điều tốt nhất cho gia đình dù chỉ là trong
một câu chuyện không phải của mình?
Đoạn kết của chị Nhật Thành Hồ
Anh nằm bắc tay lên trán...Có
cài gì đó...trông trống, thiêu thiếu. À, ra là phòng nghỉ không có màn. Anh
chợt mỉm cười, nhớ tới câu càm ràm quen thuộc của vợ: " Màn mùng để thế
này, đêm ngủ muỗi nó tha ra ngoài vườn không biết!" Nàng cẩn thận dém từng
góc rồi nhẹ nhàng nằm xuống... Mùi tóc thoảng nhẹ hương bồ kết. À, ngày mai sau
khi xong việc, mình sẽ rủ Em và đồng nghiệp ghé cửa hàng thời trang mua cho cô
ấy chiếc áo thun dài tay...Màu gì nhỉ? Ờ, mai nhờ Em chọn giúp vậy, phụ nữ họ
sành lắm.
OM nghĩ: Đôi khi chỉ cần một thói quen, một câu càm ràm của vợ cũng đủ để làm
thức tỉnh một người đàn ông đang đứng ở ranh giới giữa Phở và Cơm nguội :D
Đoạn kết của bạn Dã Quỳ
"Khi không còn ai hẹn hò
dưới gốc cây cơm nguội thì cây đã buồn rầu, chết rũ từ thuở ấy.
Ký tên, Bạn"
Ký tên, Bạn"
Anh vừa tỉnh giấc thì đã thấy
một tin nhắn như thế trong điện thoại của mình như một phép lạ!
OM nghĩ: Cuộc sống luôn có những bất ngờ. Bất ngờ mà vẫn logic.
Đoạn kết của anh H.S.
Thoáng cái mà ba trăm sáu
mươi lăm ngày đã trôi qua. Đêm nay, trong chuyến đi công tác ở cái nơi đầy
hương hoa sữa ấy, Em lại nhận được tin nhắn của Đồng nghiệp, hỏi thăm cây cơm
nguội. Bao nhiêu kỉ niệm về đêm dạo đường phố Hà Nội của Anh, Em và Đồng nghiệp
lại ùa về!
Đang ngồi với cô ban gái thời
“để chỏm” bên li kem “Tình yêu vĩnh cửu” trong cửa hàng Bốn Mùa, nhìn ra Hồ
Gươm tuyệt đẹp, mặc cho cô bạn gái líu lo chuyện ngày xưa đi nhặt hoa phượng
rơi bên hồ, Em trầm ngâm và thỉnh thoảng lại tủm tỉm nhớ lại cuộc dao chơi thú
vị ấy. Đúng là ba người có một điểm chung để có thể cùng đi với nhau, đó là Hà
Nội. Mẹ Đồng nghiệp vốn là người Hà Nội, một cô gái tài hoa và lãng mạn, đem
lòng yêu người thầy dạy của mình. Hai người cùng nhau về Sài gòn, nơi quê hương
của thầy, rồi Đồng nghiệp được sinh ra ở đó. Thế là cô gái Sài Gòn luôn mơ ước
được trở về quê mẹ để có thể thấu hiểu “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng…” là
như thế nào, để tìm hiểu xem Hà Nội quyến rũ và thơ mộng như thế nào mà cha cô,
một người có vẻ khô khan và nghiêm khắc lại có thể “ngã lòng” với một cô gái Hà
Nội trong đêm dạo Hồ Tây (như mẹ cô vẫn thường vui vẻ kể lại)...
Còn Anh là một chàng trai Hà
Nội “chính hiệu”. Có thể nói không ngoa rằng Anh sinh ra và lớn lên bên những
gốc me, gốc sấu. Anh thích nghêu ngao câu hát “phố nhỏ ngõ nhỏ nhà tôi ở đó…”,
đôi lúc còn “quá khích” huýt sáo bài hát “ dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn
nhớ về Hà Nội…” ngay cả trong lúc làm việc. Anh rời Hà Nội vào Nam công tác với
nhiều nỗi niềm với “chiến trường xưa”, nơi một thời trai trẻ “vượt Trường sơn”
của anh. Hình như anh có kể về những kỉ niệm đẹp với Sài gòn những ngày đầu
giải phóng, có cả những tình cảm “xao xuyến” của những cô gái Sài gòn thời ấy
với chàng trai trẻ Hà Nội lãng mạn và có phần nhút nhát. Đến tận bây giờ anh
vẫn còn tuyên bố “rất thích tính cách sôi nổi, bộc trực, dễ thương của con gái
Sài Gòn!”.
Có lẽ chính vì vậy mà Em có
cảm giác rằng anh rất cởi mở và thân thiện với Đồng nghiệp, một cô gái Sài Gòn
gốc Hà Nội. Mặc dù Em, cũng như anh, là người sinh ra và lớn lên ở Thủ đô, sống
ở miền Nam đã lâu, có thể được coi là người Sài gòn, nhưng nét thanh lịch của
người Tràng An có khi còn kém “hấp dẫn” Anh hơn tính cách của Đồng nghiệp. Em
có cảm giác nhiều khi anh như muốn tìm lại “chuyện ngày xưa” ở Sài gòn thông
qua Đồng nghiệp. Giữa Em và Đồng nghiệp lại có những nét tính cách khá hợp
nhau, nhất là trong cách ăn mặc. Quả là giữa ba người đều có một Hà Nội, nhưng
Hà Nội cụ thể trong mỗi người lại một khác. Khi anh đề nghị đưa hai chị em đi
thăm cây cơm nguội vào buổi tối hôm ấy, Em đoán trước sẽ có một buổi tối thú
vị, vì đã lâu lắm rồi Em chưa có dịp đi dạo trên đường phố Hà Nội mùa Hoa sữa,
hơn nữa lại đi dạo với những người bạn có cùng một nỗi niềm. Bộ phim hôm đó quả
là hay, vui nhộn nhẹ nhàng, tên phim là gì nhỉ? Hình như là “Anh, Em và Dupree”
thì phải. (Phim được dịch là “Kẻ phá bĩnh”). Em ngồi giữa hai người, thấy Anh
luôn hướng vào phía trong, nhìn Đồng nghiệp một cách đầy hàm ý. Em thầm nghĩ
không biết mình có phải kẻ phá bĩnh hay không? Em chẳng thích tí nào cái tính
hay “hớn hở” của Anh, chẳng biết đằng nào mà lần với cái sự nhiệt tình như nhau
với mọi cô gái. Nhưng dù sao sự tế nhị và chân thành của Anh với cả hai chị em
là dễ thương. Giữa thời buổi kinh tế thị trường thế này mà còn mơ mộng, thích
thú rủ nhau đi thăm cây cơm nguội - có thể nói là một trong những biểu trưng
của Hà Nội, để nhớ lại những ngày xưa, để chia sẻ những tình cảm và ý nghĩ về
quê hương, về những người thân thì cả ba người quả là lãng mạn. Trên đường về, Em
cảm thấy bỗng nhiên họ gần nhau hơn, đời đẹp hơn. Em lặng lẽ rảo bước theo hai
anh em, bâng khuâng trong đêm đầy hương hoa sữa.
Cô bạn nhắc “ăn đi chứ, kem
chảy hết rồi kìa!” Em chợt bừng tỉnh thoát khỏi suy tưởng về chuyện cây cơm
nguôị. Giá như hai người bạn ấy của Em giờ này cũng ngồi ở đây để được thưởng
thức đêm Hồ Gươm như Em thì tuyệt vời biết mấy. Em nhẹ nhàng đưa thìa kem lên
miệng. Vị thơm và ngọt của món kem “Tình yêu vĩnh cửu” ngọt ngào như như câu
chuyện cây cơm nguội của ba người.
OM nghĩ: Đâu phải đàn ông chỉ luôn nghĩ đến khía cạnh ngoại tình. Người viết
đoạn kết này đã hướng người đọc đến sự lãng mạn mà bất cứ cặp Anh – Em nào (như
trong truyện) cũng nên tham khảo để tự tìm hướng giải quyết cho mình.
Đoạn kết của chị T.G.
Nửa đêm Đồng nghiệp chợt thức
giấc. Căn phòng khách sạn được chiếu sáng mờ ảo bằng ngọn đèn ngủ đầu
giường. Đưa mắt nhìn sang giường của
Chị, cô không thấy có ai cả. Cô giương mắt nhìn cho kĩ một lần nữa, quả nhiên
không hề có ai nằm trên đó. Cái chăn vẫn mở ra, cái gối mà lúc nãy có cái đầu
với mái tóc đen của chị loà xoà trên đó, giờ đây trống trải một cách bí ẩn. Chạy
ra toilet, Chị không có ở đó. Ngoài lan can không một bóng người. Cô chạy ra
cửa, cánh cửa đã bị mở chốt trong và khép hờ… Đồng nghiệp chợt hiểu, mình bị
tỉnh giấc là do tiếng cửa mở khe khẽ khi chị lách ra đi đâu đó…
Chị có thể đi đâu vào cái giờ
khuya lắc khuya lơ này được nhỉ ? Trí óc đàn bà thóc mách và giàu tưởng tượng
trong Đồng nghiệp đã giúp cô hình dung thấy cảnh chị lén lút (?) rời khỏi căn
phòng khi nghe một ám hiệu nào đó. Chà, tiếc thật, cô đã không chứng kiến được
giây phút Chị rón rén trở dậy, khe khẽ mở
cánh cửa, và… có thể một tiếng của ai đó thì thào nóng bỏng ngoài cánh
cửa… Điều làm Đồng nghiệp không sao hiểu nổi. Chị , một người đàn bà của gia
đình, luôn chỉ tìm thấy niềm vui khi loanh quanh luẩn quẩn với những công việc
nội trợ chán ngắt, giữa đống nồi niêu xoong chảo… Một người đàn bà không thể
chấp nhận được trên đời này lại có những vui thú ngoài chồng, ngoài con… luôn khước từ những cuộc chơi hứa
hẹn nhiều niềm vui bất tận giữa thiên nhiên tuyệt diệu chỉ vì một lí do lãng xẹt -
không có những đứa con hay ông chồng vô vị ở bên cạnh . Có phải chăng,
mùi hương hoa sữa ngọt ngào từ những con phố lúc tối đã khiến cho chị không thể
cầm lòng? Người ta vẫn nói rằng, để hiểu cho hết một con người, bạn phải mất
rất nhều thời gian… và có thể bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu hết được người bạn của
mình. Với Đồng nghiệp cũng vậy, Chị là người như thế nào cô cũng không thể biết
. Khi thì cô thấy đó là một người nội trợ điển hình, lúc lại đá chút văn chương
hão huyền với những triết lí vớ vẩn, khi thì lại thấy Chị quan tâm đến tình
hình chính trị, đến vấn đề nhân quyền gì đó , nói chung là rất “hổ lốn”. Đã gần
hai giờ đồng hồ trôi qua, chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ ba giờ kém 5 phút.
Giờ này Chị đang làm gì nhỉ? Đang dạo bước cùng Anh (người đàn ông lúc tối)
trên những phố phường HN đang say ngủ (có họa là điên – Đồng nghiệp nghĩ thầm)
để huyên thuyên về những câu chuyện Romantic không có thật trên đời, hay đang ở
cùng anh trên một chiếc giường ấm cúng nào đó, trong một căn phòng nào đó (ôi
điều này nghe có vẻ li kì đây). Trong đêm, Đồng nghiệp nằm và suy nghĩ miên man.
Có điều gì đó, như là một nỗi cô đơn…?
Đồng nghiệp thiếp đi, cho đến
khi những tia sáng ban mai lấp loé qua những khe cửa sổ chiếu thẳng vào phòng.
Tỉnh giấc, Đồng nghiệp cảm thấy một cảm giác an lành trong lòng. Chị vẫn đang
say sưa ngủ, như chưa hề có đêm qua. Bỗng nhiên Đồng nghiệp nhớ đến cô công
chúa trong truyện cổ Grim, mỗi đêm đều làm rách nát một đôi giày vì đã lén đi
khiêu vũ tại một dạ tiệc bí ẩn. Cô đưa mắt nhìn xuống đôi giày của Chị ở góc
phòng. Nó vẫn nằm đó, thản nhên, không nói cho cô một điều gì về hành trình của
nó trong đêm. Có tiếng gõ cửa, Anh mời hai chị em đi ăn sáng. Đồng nghiệp lặng
lẽ quan sát gương mặt Anh. Hôm nay trông Anh thật tươi tắn, hớn hở (bao giờ chả
thế!), hàng ria mép hình như mới mọc dài thêm một chút, trông thật lẳng lơ. Còn
Chị, dường như cũng có gì đó… trông có dịu dàng hơn, duyên dáng hơn, vui vẻ
hơn, tình tứ hơn… mọi cái đều hơn thì phải (?). Chỉ có mỗi mình Đồng nghiệp,
sau một đêm mất ngủ với rất nhiều dấu hỏi trong đầu trông có vẻ mệt mỏi hơn,
đơn độc hơn, xanh xao hơn… cũng với rất nhiều cái hơn .
Vừa đưa ly cà phê sữa lên
miệng, nhấm nháp những vị đắng ngọt và béo ngậy, Đồng nghiệp vừa suy nghĩ về ý
nghĩa của TÌNH YÊU. Đó là đề tài mà người ta nói mãi, không bao giờ biết chán,
nhưng tại sao nó vẫn chứa muôn vàn những điều bí ẩn...
OM nghĩ: Tận sâu trong đáy lòng của mỗi người phụ nữ
đều có một khoảng trống nhỏ dành cho Trái cấm của Vườn địa đàng. Tuy nhiên, đa
số phụ nữ VN chỉ nghĩ đến nó thôi chứ không bao giờ thử, nên họ gửi gắm điều ấy
vào các con chữ.
Đoạn kết của bạn Nguyen Phuong Thao
Vào đến phòng nghỉ, Anh chợt
thấy không khí quá nóng bức nên bước tới mở toang cửa sổ. Lòng anh vẫn vẩn vơ
với bao ý nghĩ “giá như...”. Một làn khí mát rượi ùa vào khiến hai mi mắt anh
sụp xuống. Không cưỡng lại được cơn buồn ngủ bất thần, Anh không kịp thay quần
áo đã ngã người xuống giường ngủ thiếp lúc nào không hay. Trong giấc ngủ chập
chờn, Anh thấy có một bóng đen không biết xuất hiện từ đâu tiến lại gần. Bóng
đen mang hình dáng một cô gái trẻ với mái tóc xoã ngang lưng. Bóng đen đứng lại
phía chân giường, khẽ cúi người rồi buông ra một chuỗi ăm thanh xì xào vang
vọng đến như từ một thế giới khác:
- Anh, Anh phải đi theo em...
Một cảm giác lạnh buốt từ bàn
chân chạy lê thẳng đến tim khiến Anh phải rùng mình. Anh đáp. Giọng đứt quãng:
- Không... xin đừng... Anh còn
nhiều chuyện phải làm bây giờ. Anh không muốn theo em...
Nhưng bóng đen vẫn nói giọng
cương quyết:
- Không, nhất định lần này,
anh phải đi theo em...
Anh vội lắp bắp:
- Khoan, Anh xin thề...
Anh chưa nói hết câu thì bóng
đen đã chen vào ngắt lời anh:
- Anh không cần thề thốt làm
gì nữa. Anh đã lỗi thề một lần, nhưng lần ấy em cảm thông với anh vì anh còn
quá trẻ, lại là con trai một trong nhà, cần lấy vợ sinh con cho gia tộc. Nhưng
lần này...
Anh hấp tấp đính chính:
- Nhưng lần này, anh đâu đã
làm gì!
Bóng đen đưa tay gạt ngang, giọng
gay gắt hơn:
- Anh chỉ chưa có hành động
bên ngoài, nhưng đầu óc mơ mộng hão huyền của anh thì cũng xem như là ngoại
tình tư tưởng...
Vừa dứt lời, bóng đen giận dữ
nắm hai chân anh...
Aaaaaaaaa....
Anh hốt hoảng muốn kêu cứu nhưng
âm thanh tắc nghẹn trong cuống họng khiến Ah ú ớ không ra lời. Anh vùng vẫy, cố
hết sức vùng dậy...
Anh mở mắt, choàng tỉnh. Bất
giác Anh đưa tay ôm ngực, tim vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Hoá ra chỉ là một giấc mơ. Hú hồn.
Cô gái Anh vừa gặp trong cơn
ác mộng chính là X, người yêu đầu đời của Anh. Anh và cô đã từng thề non hẹn
biển dưới gốc cây cơm nguội, và thậm chí cả hai còn thề độc là cây cơm nguội sẽ
chết rũ nếu một người phản bội lại người kia. Đáng tiếc thay, một hôm cô ấy bị
tai nạn, qua đời. Mối tình đầu thơ mộng đành đứt đoạn giữa đàng. Trong lúc cô
hấp hối, Anh vì qua yêu cô nên hứa suốt đời ở giá, không yêu ai nữa. ...
Dĩ nhiên, đó chỉ là lời hứa
hẹn bồng bột của tuổi trẻ, khi mộ của cô đã xanh cỏ thì Anh đã vội vã xuất giá
tòng thê. Anh có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con xinh như thiên thần.
Anh nhìn quanh quất căn phòng và chợt nhớ rằng Anh đã quên bật đèn từ lúc trở vào phòng. Một làn gió ập đến khiến Anh bất giác phải rùng mình vì cảm giác lạnh buốt, rờn rợn. Anh vội bật dậy, xỏ giày rồi bước nhanh ra khỏi...
Anh nhìn quanh quất căn phòng và chợt nhớ rằng Anh đã quên bật đèn từ lúc trở vào phòng. Một làn gió ập đến khiến Anh bất giác phải rùng mình vì cảm giác lạnh buốt, rờn rợn. Anh vội bật dậy, xỏ giày rồi bước nhanh ra khỏi...
Anh đi lang thang không định
hướng dọc theo hành lang. Rồi một cách rất tình cờ, Anh dừng chân trước cửa
phòng Em. Số phòng quen thuộc khiến Anh bừng tỉnh. Đưa mắt liếc đồng hồ, biết
rằng giờ này đã khá tối rồi. Đầu óc Anh lại rộn lên những ý nghĩ tiếc nuối “giá
như...”, xen lẫn một thoáng tiếc nuối... nhất định lần này...
Em đang ở trong nhà tắm, làm
vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên Em nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ai
đến thăm vào giờ này mà không báo trước thế nhỉ? Em hoài nghi tự nhủ.
- Ai đó?
Em hỏi vọng ra ngoài nhưng
không nghe tiếng trả lời. Em khoan thai tiếp tục việc thay áo quần dang dở rồi
mới đủng đỉnh tiến về phía cửa.
- Anh...
Tiếng kêu thất thanh tắt
nghẹn trong cổ, Em kinh hoàng mở to mắt nhìn xuống bóng người đang đổ gục trước
phòng mình.
Hu hu hu
Tiếng xe cấp cứu vang inh ỏi
cả khu phố yên tĩnh về đêm.
Tại khu cấp cứu, bác sĩ chẩn
đoán anh bị tai biến mạch máu não. Anh được đưa vào phòng mổ gấp. Tính mạng
được giữ lại, nhưng Anh lại bị mất trí nhớ gần.
Tai nạn ngoài ý muốn đã kết
thúc chuyến đi chơi của ba người sớm hơn dự định.
Em và Đồng nghiệp đến thăm
Anh vào một buổi chiều. Nhìn Anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn như một đứa trẻ, Đồng nghiệp
xót xa chép miệng:
- Thật tội nghiệp cho anh, một
người cha cha, người chồng mẫu mực. Ông Trời đúng là không có mắt !
OM nghĩ: Từ đoạn đầu hứa hẹn một câu chuyện tình vụng
trộm, bạn đã đi xa đến mức biến nó thành một truyện ngắn đầy tính liêu trai.
Bạn ra tay trừng trị người đàn ông chán cơm thèm phở bằng một cái kết không có
hậu. Người vợ ở nhà, dạy chồng mãi không được nên... tức khí... viết truyện cho
bõ tức. Hihi... :)
Đoạn kết của bạn Taconem
Ngày hôm sau - sự sắp đặt diệu kỳ của số
phận xuất hiện - Hội nghị cho biết
chương trình có thêm một cuộc tham quan đối tác đột xuất (hay đại loại hoạt
động gì đó) vào ngày làm việc thứ ba, đoàn công tác của Anh phải cử một người tham gia (chuyến đi 1 ngày 1 đêm ở Quảng Ninh, Phú Thọ gi đó). Theo yêu cầu, người có chức vụ cao nhất trong đoàn (là Anh) phải đi,
nhưng cuối cùng Anh đã dùng quyền hạn và sự khéo léo của mình để "ủn"
Đồng nghiệp tham dự "chuyến đi mơ ước" này. Cơ hội ngàn năm có một,
ngàn cân sợi tóc, ngàn vàng - một cây... mà! Tối hôm đó sau khi ăn
uống, tắm rửa... cả ba lại cùng nhau dạo phố cà phê cà pháo, lại lơ
đãng lơ mơ ký ức cây Cơm nguội, bồ cũ, bé xưa, búp bê bách hóa..., nhưng tối
nay chuyện Cơm nguội có vẻ hơi nguội vì Đồng nghiệp có vẻ ko còn hứng thú,
trong khi Anh với Em thì thật bụng đang kín đáo nôn nao...
Thế rồi sớm hôm sau Đồng nghiệp cũng phụng phịu leo lên xe bus Hội nghị -
tạm rời Hà Nội mùa thu cơm nguội - trong 24 tiếng!
Anh và Em thì tiếp tục chỉnh chu com-lê váy áo vào ngày làm việc thứ ba
không Đồng Nghiệp bên cạnh, cà vạt với giày gót nhọn thỉnh thoảng nhìn chỉ
mong... cởi phắt!
Thế rồi tối cũng tới, anh lại ướm lời: cơm xong mình đi Em nhé, đi tìm
cây Cơm nguội ở đường Trần, Nguyễn, Phan... gì đó, Anh vẫn còn bao chuyện
muốn kể về tuổi trẻ nơi đây, Em có khác gì đâu, cũng còn muốn thả vào tai anh
những giấc mơ ngọt ngào thơ bé! Chỉ chúng mình mới nói được với nhau thôi!
Rồi bên nhau đi loanh quanh, tìm phát ra ngay tình huống tay Em vừa đủ
trong tay Anh nóng hổi!
Nhưng đi một hồi cũng chả tìm được cây Cơm nguội nào, quái lạ!
Hỏi mấy bà bán nước ven đường mới biết: cây ấy bị ông Thảo gì gì lệnh
chặt hết từ tháng trước rồi!
Ôi, bẽ bàng đến thế thì về thôi Anh, còn gì nữa mà tìm! Hà Nội bây giờ đã
chẳng là Hà Nội của ký ức trong ta! Ừ, khuya rồi, về thôi Em!
Về thì về phòng Anh hay về phòng Em? chắc ghé phòng Anh chút, Anh cho xem
cái này hay lắm!
Đoạn ở phòng Anh thì nhiều cao trào rồi, chẳng hạn cái gáy thơm trước rồi
cái tóc lòa xòa thơm sau... thơm thơm một hồi Anh vừa êm ái xoay người Em sang
để nhìn vào mắt, ngó vào miệng... thì bỗng đâu điện thoại Em chuông báo nhắn
tin éo éo! Em đành nhẹ nhàng cầm điện thoại lên. Là tin nhắn của chú nhóc cơ
quan:"Hà Nội có lạnh không? 3 ngày rồi không gặp mà tưởng như 3 tháng... Thôi,
ngủ ngon nhé!" Anh hỏi có việc gì à? Em nói là cô bạn nhắn linh tinh ấy
mà, rồi đi đến tủ tìm chai nước uống cho đỡ... nóng! Em uống ngụm nước mát rượi
mà cảm giác như vừa nâng bát cơm lên đã nhai nhằm sạn. Mà bữa ăn (...vụng) chỉ
mới bắt đầu!
Anh lại đến bên Em, nắm tay, choàng eo, thơm gáy, hít tóc, xoay người,
ngực - ngực, môi - môi... thì đến lượt điện thoại anh bỗng rùng rùng, anh kệ
nhưng nó rùng thêm mấy chặp nữa, đành phải buông Em, nhấc điện thoại lên, cho
phải phép. Điện thoại bên kia đã cúp máy, chỉ còn tin nhắn thoại của Đồng
nghiệp: "Em biết giờ này anh đang ở với chị ấy! Chị ấy không có trong
phòng vì em vừa gọi vào phòng không ai bắt máy! Em biết anh chỉ muốn tống em đi
cho khuất mắt! Em biết hết!"
Chết giở!
Té ra là vậy, chả có cơm nguội nào! Chỉ có... phở - tưởng ngon mà không
phải lúc nào cũng dễ nuốt!
Anh thở hắt, tắt điện thoại, quẳng luôn vào gầm giường, quay về hướng Em.
Nhưng Em vừa đủ tinh tế để nhận biết một thứ vớ vỉn gì đó đã xen vào, rất
kịp lúc.
Em bước ra mở cửa, rồi khép một tiếng cạch (lại) vừa đủ "Để tránh
cho em mất một lời chào/ Và bớt cho trời một chút gió xôn xao..." (thơ Chu
Hoạch)
Còn lại Anh và Hà Nội đêm... phải gió.
Giờ lo mà nhắn tin trả lời Đồng nghiệp cho chuyến công tác sắp kết thúc,
đừng lợn cợn vô duyên khó xử.
Rồi ngày mai lo mà tìm mua cho vợ cái áo thun dài tay... màu gì cũng
được!
Ông bà mình bảo rồi, nhớ không Anh:
"Chàng ơi phụ thiếp làm chi/ thiếp như Cơm Nguội đỡ khi đói
lòng!"
OM nghĩ: Bạn có một cách nhìn sự việc thật hài hước và duyên dáng. Xin trích dẫn
lời của bạn:
“Chuyện ngoại tình nói chung hay "tình công sở" nói riêng, mà tiêu biểu là cái cặp Anh - Em trong truyện của này (nghĩa là xuất phát từ tình trạng vợ chồng nhàm chán nhau là chính, chứ mâu thuẫn vợ chồng không đến mức gay gắt, sắp đến vực thẳm ly hôn...), thì nhu cầu ngoại tình chỉ nhằm là xoa dịu những thiếu thốn âm ỉ (mà không tới mức thiếu là chết). Nói nôm na, đây là kiểu "chán cơm thèm phở", mơ mộng bóng gió một hồi cho thỏa rồi cũng đi đến công đoạn cuối cùng là... giường chiếu. Những nhu cầu lãng mạn tinh thần tuy có thực nhưng cũng chỉ là phấn son trang điểm, chứ sau cuộc "măm phở" ấy, son phấn sẽ mau chóng trôi tuột xuống dạ dày! :) Những cảm giác lãng mạn, tâm lý phức tạp... nhằm tăng phần thanh cao, hạ phần nhục dục cũng chỉ là cái cách của mấy nhà văn nhà thơ tô vẽ cho có chuyện mà thôi.
“Chuyện ngoại tình nói chung hay "tình công sở" nói riêng, mà tiêu biểu là cái cặp Anh - Em trong truyện của này (nghĩa là xuất phát từ tình trạng vợ chồng nhàm chán nhau là chính, chứ mâu thuẫn vợ chồng không đến mức gay gắt, sắp đến vực thẳm ly hôn...), thì nhu cầu ngoại tình chỉ nhằm là xoa dịu những thiếu thốn âm ỉ (mà không tới mức thiếu là chết). Nói nôm na, đây là kiểu "chán cơm thèm phở", mơ mộng bóng gió một hồi cho thỏa rồi cũng đi đến công đoạn cuối cùng là... giường chiếu. Những nhu cầu lãng mạn tinh thần tuy có thực nhưng cũng chỉ là phấn son trang điểm, chứ sau cuộc "măm phở" ấy, son phấn sẽ mau chóng trôi tuột xuống dạ dày! :) Những cảm giác lãng mạn, tâm lý phức tạp... nhằm tăng phần thanh cao, hạ phần nhục dục cũng chỉ là cái cách của mấy nhà văn nhà thơ tô vẽ cho có chuyện mà thôi.
Do đó, chuyện cơm phở lén lút, vụng trộm đương nhiên sẽ
gặp nhiều tình huống trớ trêu mà người trong cuộc muốn "xong việc"
thì phải mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, chứ nhìn thẳng vào thì sẽ bẽ bàng. Ai
càng nhạy cảm càng thấu cái bẽ bàng này. Mà thường là đàn bà thấu hơn!
Đồng thời, cứ cơm-cơm phở-phở thì dễ là hài hước vì đã là
chuyện không nghiêm túc ngay thẳng, không là chính kịch hẳn là hài kịch!”.
Đoạn kết của OM
Một
ngày trước khi kết thúc đợt công tác, Anh cứ loanh quanh với cái ý nghĩ mình có
nên lặng lẽ rủ em đi chơi riêng không. Chẳng mấy khi có được một dịp thuận lợi
như thế này. Anh hình dung mình sẽ được nắm bàn tay mềm mại của Em trong đêm
hoa sữa nồng nàn, được ngửi lại mùi hương vương trên gáy Em. Rồi tiếp theo, về
khuya sẽ là... gì, là gì nữa..., chỉ mới
nghĩ đến thôi, anh đã cảm thấy khắp người rạo rực. Mấy lần, anh đã rút điện
thoại ra, nhắn tin, rồi lại xoá, rồi lại nhắn, rồi... thôi!
Tối mịt, anh bỗng nhớ ra mình
vẫn còn nhiệm vụ phải mua cho vợ một chiếc áo dài tay. Anh tản bộ đi dọc theo
vài con đường có nhiều shop quần áo. Đầu tiên anh rẽ phải, xong rồi rẽ trái,
rồi lại rẽ phải. Tìm được chỗ mua áo xong lại nhớ ra không biết vợ thích màu
gì. Gọi cho nàng, định hỏi, nhưng mãi chẳng có ai cầm máy. Đàn bà thật lạ, sắm
điện thoại di động làm gì mà cứ đi đâu là lại để vào cốp xe, mỗi lần như thế có
mà trời gọi cũng chả nghe! Phân vân một hồi rồi Anh quyết định sẽ mua cho nàng
chiếc áo màu vàng, vì bây giờ là mùa thu. Mùa thu có hoa cúc vàng, lá cây cũng
ngả sang vàng, nhất là mấy cây cơm nguội, mùa này đang vàng ươm. Và Anh bỗng
chợt nhớ ra cây cơm nguội - tuổi mười chín của anh.
Cô bán hàng tươi cười gói cho
Anh chiếc áo và còn cảm ơn với vẻ rất chân thành, một sự thay đổi lớn, chứng tỏ
Hà Nội đã có dấu hiệu quên dần cái thời bao cấp mà các cô mậu dịch viên luôn tự
coi mình là thượng đế. Nhưng Anh không để ý đến điều này lắm vì Anh đã quyết
định phải đi thăm lại nơi đã từng có cây cơm nguội đầy kỷ niệm của Anh, và hỏi
cho ra lẽ vì sao nó lại biến mất như vậy.
Đi lên hết con dốc ngắn, Anh
đến trước cửa nhà cô bạn gái xưa. Đúng là không có cây cơm nguội, cũng không có
dấu hiệu chứng tỏ nó đã từng tồn tại.
- Anh gì ơi, ngồi xuống đây
uống cho bà già này cốc nước chè - Một bà lão ngồi bên cái bàn có mấy cái ghế
gỗ thấp lè tè xung quanh cất tiếng mời chào.
Nhấp ngụm chè nóng đặc quánh,
anh ướm giọng hỏi:
- Bà ơi, bà có biết cây cơm
nguội hồi xưa mọc ở trước cổng ngôi nhà này, bây giờ đâu rồi không?
Bà già ngạc nhiên:
- Làm gì có cây cơm nguội nào
nhỉ!
- Không, nhất định là có bà
ạ. Hồi ấy, tối tối cháu vẫn đến đây, đứng ngay dưới gốc cây mà!
- Chắc anh nhầm rồi. Nhà tôi
ở đây đã gần nửa thế kỷ, tôi nhớ từng viên gạch, từng gốc cây ở đây, không hề
có cây cơm nguội nào đâu anh ạ. Không tin thì anh cứ thử hỏi những người khác
mà xem.
Vừa lạ lùng, vừa cảm thấy như
có một điều gì đó hụt hẫng, Anh vội vã đứng lên hỏi thêm vài người nữa, nhưng
thật kỳ lạ, tất cả đều khẳng định chưa hề trông thấy một cây cơm nguội nào.
Anh ra về. Không còn nghĩ đến
mùi hương trên tóc Em, không còn tơ tưởng đến những gì sau đó, một cảm giác
buồn bực và hoang mang cứ lấn lướt mọi cảm xúc. Nó theo Anh suốt dọc con đường:
xuống dốc, rẽ trái, rẽ phải, rồi lại rẽ trái... và cảm giác ấy bám riết lấy Anh
suốt cả chặng đường bay hơn một ngàn bảy trăm kilômet về nhà. Có điều gì đó như
bị khuyết trong chuyến công tác này, khuyết trong tim Anh...
***
Một
ngày trước khi kết thúc đợt công tác, Em cứ nghĩ mãi về buổi tối ba người đi
dạo trên những con đường hoa sữa, nghĩ đến những giây phút biết mình đang bị
nhìn trộm từ phía sau. Trên tay Em vẫn còn cái cảm giác là lạ pha một chút mê
mê, không thực, khi có đôi lần tay Anh chạm nhẹ vào tay Em. Và Em tự hỏi mình
có thực sự muốn ăn một trái táo của vườn địa đàng – trái táo mà em chưa một lần
nếm thử trong đời – hay không? Em bần thần với những ý nghĩ của mình suốt từ
chiều cho đến tối mịt.
Rồi em bỗng nghĩ ra hôm nay
đã là ngày cuối cùng ở đây, Em cần phải mua một ít quà cho chồng con, gọi là kỷ
niệm Hà Nội. Em tản bộ đi dọc theo vài con đường có nhiều cửa hàng. Đầu tiên Em
rẽ phải, xong rồi rẽ trái, rồi lại rẽ phải, ghé ba cửa hàng, mua ở mỗi cửa hàng
một món đồ phù hợp với từng người. Em mua cho cậu con trai lớn một cái quần
jean vằn vện, tha hồ mà diện với đám bạn choai choai, mua cho cô con gái nhỏ
chiếc áo có nhiều ren, đúng kiểu nó vẫn thích. Em đắn đo một lúc rồi mua cho
chồng một cái bật lửa thật đẹp, mặc dù Em chẳng bao giờ khuyến khích chồng hút
thuốc. Có lẽ đôi khi cũng cần một cái bật lửa để nhóm lên cái gì đó, như “ngọn
lửa tình yêu” chẳng hạn. Thế là thoả mãn cả nhà. Riêng Em chưa có gì. Em đi
tiếp, thế nào lại đi lên con dốc ngắn và nhận ra nơi Anh đã dẫn hai chị em đi
xem (hụt) cây cơm nguội.
- Cô gì ơi, ngồi xuống đây
uống cho bà già này cốc nước chè - Một bà lão ngồi bên cái bàn có mấy cái ghế
gỗ thấp lè tè xung quanh cất tiếng mời chào.
Nhấp ngụm chè, ăn một chiếc
kẹo lạc, Em hỏi bà lão:
- Bác có biết cái cây cơm
nguội hồi xưa ở đây, bây giờ đâu rồi không?
Bà cụ cười móm mém:
- Tôi ở đây gần nửa thế kỷ
rồi, chứng kiến một chuyện rất hay mà chắc là không ở đâu có được. Cô nhìn cây
si này, nhìn kĩ vào nhé! Đấy, cô thấy gì không. Cây si lớn lên, gốc cây nứt ra,
dần dần ôm cây cơm nguội vào trong. Bây giờ nhìn lên cao sẽ thấy cả cành cây si
lẫn cành cây cơm nguội, đẹp không? Cô chắc là ở miền Nam ra, vào trong ấy nhớ
kể cho mọi người nghe chuyện này nhé!
Em lặng người nhìn lên. Đúng
là cây si đang xé thân mình ra, ôm cây cơm nguội vào lòng. Dĩ nhiên khi về
trong ấy, em sẽ kể cho tất cả mọi người nghe: Ở Hà Nội có một cây si và một cây
cơm nguội... chúng ôm lấy nhau, quyện lẫn vào nhau, để mỗi lần ngồi dưới tán
cây uống nước, bạn có thể nhìn lên và liên tưởng đến những điều đẹp đẽ về một
tình yêu bền vững qua ngày tháng. Dù cuộc sống gia đình không phải là thứ tình yêu
lãng mạn mà khi còn con gái Em vẫn tưởng tượng ra, nhưng tự trong thâm tâm, Em
vẫn luôn mơ ước và muốn tin vào một tình yêu như vậy. Em về khách sạn, nhắn tin
cho chồng: “Mai em bay lúc 10 giờ sáng”.
Rồi em lên giường đi ngủ.
***
Một
ngày trước khi kết thúc đợt công tác, Đồng nghiệp không biết mình nên đi đâu. Đồng
nghiệp không muốn rủ Anh và Chị đi dạo phố lần nữa, vì cô đâu phải một con bé
ngốc nghếch đến nỗi không hiểu sự có mặt rất thừa của mình trong đêm hoa sữa
khoả đầy những con phố vắng. Đồng nghiệp cũng không có người nào đặc biệt để
mua quà cho họ. Năm nay cô đã bắt đầu tuổi “băm”, cả nhà ai cũng lo sốt vó cho
chuyện chồng con của cô. Mà kể cũng lạ, chuyện của cô, cô không thấy có gì bất
ổn, sao mọi người cứ phải cuống cuồng lên thế không biết! Cô đang phân vân
không biết có nên mua cho mấy anh bạn trai, mỗi anh một món quà hay không.
Trong tử vi của Đồng nghiệp có sao Đào hoa chiếu mệnh, cho nên có lẽ vì vậy, cô
có một tá các anh theo đuổi. Không mua quà gì thì cũng hơi kỳ kỳ, mà mua thì có
khi các anh lại “tưởng bở”.
Phân vân suy nghĩ, Đồng
nghiệp tản bộ đi dọc theo vài con đường có nhiều cửa hàng. Đầu tiên cô rẽ phải,
xong rồi rẽ trái, rồi lại rẽ phải, đi lên một con dốc ngắn, và phút chốc cô đã
đứng trước cái cổng có màu sơn cũ, nơi mà đêm hôm trước, Anh đã dẫn hai chị em
đi xem cây cơm nguội hụt. Cô nhìn quanh. Trước cổng có một cây gì đó, lá vàng
ươm tuyệt đẹp, mà chắc là đêm hôm trước do ánh đèn điện tối quá nên cô không để
ý.
- Cô gì ơi, ngồi xuống đây
uống cho bà già này cốc nước chè - Một bà lão ngồi bên cái bàn có mấy cái ghế
gỗ thấp lè tè xung quanh cất tiếng mời chào.
Đồng nghiệp vui vẻ ngồi xuống
một trong những cái ghế thấp lè tè ấy. “Bà có trà đá không, cho cháu một ly!”
- Cô chắc ở miền Nam ra? Bà
không có trà đá như ở miền Nam đâu. Hay là bà rót cho cô một cốc nước vối vậy
nhé! Uống nước vối mát lắm.
Đồng nghiệp uống từng ngụm,
thích thú vì trong từ điển tiếng Việt của cô có thêm từ “nước vối”. Cô hỏi bà
cụ:
- Cháu nghe nói ở đây hồi
trước có cây cơm nguội, bây giờ nó đâu rồi hả bà?
Bà cụ cười móm mém:
- Cây cơm nguội là cây này
đây cô ạ. Nó mọc ở đây lâu lắm rồi, không nhớ là từ hồi nào. Đấy, cô xem, mùa
thu trông nó vàng ơi là vàng, đẹp chưa!
Lạ thật, Đồng nghiệp nghĩ
bụng, thế mà đêm hôm trước, cả ba người không ai nhìn ra cây cơm nguội. Cô
ngẩng đầu nhìn nó một lần chót trước khi đứng lên về khách sạn. Những tán cây
xoè ra vàng ươm dưới cái nắng chiều dịu ngọt của mùa thu, và Đồng nghiệp hiểu
rằng cô sẽ đem theo hình ảnh này về miền Nam để mỗi lần hình dung về một màu
vàng ngọt ngào nhất, cô sẽ nhớ đến một chuyến công tác, có anh, có hai chị em
và cây cơm nguội.
Vì sao tác giả kết tới 3 ngã đường đều dẫn về cây Cơm nguội ? Một cái kết như những tán lá của cây Si lắm tầng nhiều lớp dẫn dắc người đọc đến lối tư duy cuộc sống đời thường của mỗi người.
Trả lờiXóaTại sao không là cây Hoa Sữa , cây Si , cây Bàng hay một cây gì khác mà là cây Cơm nguội ?Phải chăng Cơm nguội mang tính định danh không còn sốt dẻo đã đành mà nó còn định tính sự hẩm hiu, nhàm chán trong mỗi con người , trong những hoàn cảnh cuộc sống?
Cách viết mới lạ, hấp dẫn , có dáng dấp của một truyện ngắn đầy tinh quái cả trong lẫn ngoài câu chuyện.
..........
Với những đoạn kết trên đây , lão rất vui vì có những người đọc tâm huyết viết tiếp đoạn kết theo ý riêng mình , làm sân chơi blog sinh động bổ ích hơn theo như ý đồ tác giả. Gía như tác giả treo thưởng gì đó ( Ví như ÔM chẳng hạn) cho phần kết truyện hay , chắc lão cũng đã gồng mình lọ mọ kiếm giải. Nếu có , lần sau dù có chết lão cũng lăn xả vào viết cả ngày lẫn đêm - OM thưởng ! hehe
Chàng ơi phụ thiếp làm chi
XóaThiếp là cơm nguội để khi đói lòng
Oh - Không ngờ anh lại có mặt ở đây - Hừm , không chừng chúng ta lại ...đấu súng trong căn nhà này chăng ? hehe
XóaNói vui thôi - Anh đến đúng địa chỉ , nơi cần đọc mỗi khi vào blog! Chỉ đọc thôi đừng để phải....đấu súng nhé Bu.
Chàng ơi phụ thiếp làm chi
XóaThiếp như cơm nguội đỡ khi đói lòng
Cơm nguội thì.cứng còng còng
Nhưng khi đói lòng cơm nguội vẫn ngon!
Cám ơn Lão đã khen, hy vọng sẽ còn có lần sau, Lão nhỉ! :D Các câu hỏi Lão đặt ra thì chắc OM để Lão tự giả nhời, chứ OM ngại tự đi chém bài của mình lắm! (Muốn thưởng gì thì nói luôn để người ta còn tính, không nói ngay, rồi lại giá như... )
XóaChào anh Bulukhin! Thấy anh bên nhà Ái Nữ nhiều rồi, hôm nay mới được gặp anh ở nhà OM. Câu ca dao này đã được bạn Taconem nhắc đến ở đoạn kết của bạn í, nên OM đang chờ anh cho một (hoặc nhiều) câu khác của chính anh để cuộc làm quen lần này được rôm rả. :)
XóaChị Nhật Thành:
XóaCơm nguội ngon vẫn còn nguyên vẹn
Phở không xơi thằng khác chén thì xong! b-(
Hồi trưa vào blog thấy em qua nhà, đọc những lời nhận xét của em chị thật xúc động. Nhưng viecj trước hết là mò để chỉnh sửa đọ rộng của trang như em góp ý. Sửa xong đang viết trả lời em thì mát tắt vì điện yếu. Giờ định vào trả lời mọi người, thấy danh bạ báo em đã có phần kết. Thôi, chạy sang chút không lại yếu điện!
Trả lờiXóaChị thấy cách em đưa ra ý tưởng cho mọi người viết tiếp cái kết quả là một sáng tạo tuyệt vời khi chơi blog. Qua mỗi cái kết, ta hiểu thêm về nhau, về quan điểm, lối tư duy, năng lực nhìn nhận cuộc sống, thái độ trước hiện thực...Hay lắm Om à.
Kết chuyện của Om mở ra nhiều vấn đề để người đọc lại suy nghĩ tiếp.Chị chưa viết cảm nhận được vì chỉ dám đọc qua một lượt trước khi màn hình có thể tối lại bất kì lúc nào. Tạm thế đã nhé, kẻo công viết thành công ...toi!
Lạy trời mưa xuống
XóaLấy nước tôi uống
Lấy ruộng tôi cày
Lấy đầy bát cơm
Lấy rơm đun bếp
Để In tơ nét
Hết bị chập chờn
Để chị tôi còm
Cho tôi vài nhát :D
Hay lắm chị. Em thích cách giải quyết vấn đề của chị. Và em biết phải thế. Hình ảnh cây cơm nguội là trung tâm.
Trả lờiXóaỪ, đúng là em biết phải thế, nhưng cây cơm nguội là trung tâm gì hả em?
XóaHi... e gõ đt nên lười từng con chữ. Em biết phải thế vì đó là suy nghĩ và tâm lí chung của pn VN. Họ dè dặt trong tình yêu và cũng chưa rạch ròi lắm. Thực ra việc ăn trái cấm và cảm xúc khi yêu đâu thể so sánh được. E không thích việc đánh đồng giữa một tình yêu say đắm bất chấp mọi thứ với sự xao lòng một chút trong suy nghĩ của đa số...
XóaCòn cây cơm nguội là hình ảnh trung tâm của câu chuyện. Nó là ẩn dụ của chị mà. Nó tượng trưng cho suy nghĩ của con người về ty. Ts có thấy nó không tìm ra nó không là ở cái nhìn của ta thôi.
Quan trọng là ai cũng tìm nhưng là ai thấy... :)
Ôi, gõ trên ĐT là cả một vấn đề... Chị thì sẽ không thể gõ như thế được vì mắt kém, rồi sẽ sai chính tả tùm lum! Cho nên, rất cám ơn LC vì đã bỏ thời gian ra để góp vào câu chuyện của chị.
XóaViệc ăn trái cấm và cảm xúc khi yêu đúng là không thể so sánh được. Và ở đây, 2 nhân vật Anh-Em chỉ là một chút xao lòng trong một hoàn cảnh đặc biệt thôi. Đây không phải câu chuyện tình.
Về lời bình của em, chị rất phục! Điều em nói cứ như... đúng rồi! Hihi. Mà rõ là đúng rồi, vì chị đã nghĩ chính xác như em nghĩ, khi viết truyện này: Ai cũng tìm, nhưng ai là người thấy?
cái kết của N đc chủ nhà đưa đầu tiên nhưng N.. lại thích những cái kết sau hiiiii. các phần kết của các anh chị làm N thấy nhiều ý rộng mở thật hay và...thực sự đọc xong cái kết cuối cùng của bạn ( chị) OM, N cứ như lạc vào ma trận vì...câu trả lời của bà bán nước với 3 nhân vật...
Trả lờiXóaP/S: cảm ơn chijOM( hiiii) đã ghé thăm,
N xin lỗi đã k để BL vì N nghĩ nếu có bạn, anh chị nào ghé đọc và chia sẻ mà mình k ghé sang thăm lại đc .. như vậy N thấy mình thật có lỗi nên ..mong các bạn blg thông cảm.
...........
rời nhà chị OM rất vui vì k bị chị OM ném đá (lý do : N đã k ném gạch EM & ĐN hiiiii) đùa chút thôi...nhưng đầu óc vẫn quẩn quanh với 3 câu trả lời của bà lão hiiiiiiiiiiii
Đưa lên đầu tiên vì N mở hàng mát tay đầu tiên mà! :)
XóaỪ, chị cũng hay khoá chế độ còm vì cùng một lý do như em nêu đấy. Cũng vì bận quá, nên lâu lâu chị mới quay trở lại Blog. Mỗi lần quay về lại thấy bạn bè rơi rụng đi ít nhiều, sợ đến một ngày sẽ chỉ còn mỗi mình mình lải nhải thôi, hihi.
Em suy nghĩ nhiều về 3 câu trả lời của bà hàng nước là chị vui rồi, vì chị đặt "cái đinh" của câu chuyện vào đấy.
Ui da ! Ui da ! Vào nhà Mệ Nhật Thành đọc được comemnt của OM , nên mới lần qua . Đọc bài viết cũng hay đấy , một đề tài mở cho mọi bạn blog tham gia bình loạn .
Trả lờiXóaRiêng Salam có mấy nhận xét về bài viết ( Cây cơm nguội )
OM ôm đồm nhiều quá ! Đây là một chuyện ngắn , phải xúc tích cô đọng mới níu chân độc giả được . Câu chuyên dàn trải nhiều quá , không nêu bật được ý nghĩa ( Dưới cây cơm nguội ) mối tình đầu thơ dại dưới gốc cây cơm nguội . Ở đây OM chỉ lo khai thác những vấn đề ầu ất ầu ơ nào đó . Theo Salam thì bỏ qua chuyện đi siêu thị , đi xem phim ( Để dành cho những chuyện ngắn sau , nếu như chuyện ngắn này liền mạch )
( Hoa sữa nồng nàn đầu phố đêm đêm ) là dành cho những ông nhạc sĩ , họ tưởng tượng ra những điều lãng mạn quanh mùi hương hoa sữa , đơn giản là họ chưa từng sống chung với mùi hương hoa sữa hàng ngày . Hà Nội đã và đang chặt cây hoa sữa , Đà nẵng chặt lâu rồi , còn quê Salam mọi người hiền lắm , không phản đối chính quyền , nhưng đêm dêm người ta ra tè vào cây hoa sữa , để không chịu mùi " Nồng Nàn " của nó . Mọi người đã trồng những cây bàng , rất đẹp .
Lần đầu tiên vào nhà OM , gặp toàn những những người mà Salam mến trọng , kể cả " Nặc danh " đó là người mà Salam hay gặp , Salam rất ngưỡng mộ người đó ( không biết là nam hay nữ ) . Người này rất gai góc và thẳng tính , không biết sao hôm nay lại có những lời cảm nhận nhẹ nhàng như vậy ( Không biết có gì uẩn khúc đây ) . Qua đây Salam xin chào bạn " Nặc danh " , Bạn cứ như vậy đi , để Salam còn có nhiều điều học hỏi ở Bạn
Đoạn kết của bài viết ( Cây cơm nguội ) theo kết luận của Salam là :
Qua cuộc hội thảo bàn bạc cùng đối tác , Anh thấy lòng mình nhẹ nhõm , vì đã làm lợi được rất nhiều cho công ty . Nở nụ cười từ trong phòng tắm bước ra Anh bốc máy gọi cho Lão Tân , Quang thứ Trưởng , và Lão Bu " A lô ! Các anh đấy hả , nay em mới ra Thủ Đô , mọi công việc xong xuôi zồi , tí nữa gặp nhau ở quán Gió nghen , em sẽ đãi các anh món ". Bò nướng Sỏi " , OK nghen . À Lão Bu ơi nếu Nhật thành ở đó Lão nhớ rủ đi cùng cho zui nghen .. Hế hế hế
Tối zui zẻ nghen OM
Chào anh Salam! Cám ơn anh đã ghé nhà OM và cho những nhận xét đáng để suy nghĩ. OM đọc lại bài và thấy đúng là nếu bớt đi được các chi tiết đi siêu thị, đi xem phim... thì truyện sẽ ngắn đi và đỡ làm người đọc mất thời gian. Nhưng OM đang bị lúng túng, vì muốn các nhân vật phải đến chỗ cây cơm nguội khi trời đã thật về khuya, lúc đó sẽ không còn ai để cho 3 nhân vật hỏi thăm xem cây cơm nguội biến đi đâu. Mà nếu không đi siêu thị, ko đi xem phim thì họ sẽ làm gì cho hết giờ? :D Ngoài ra, OM lợi dụng cái đoạn này để phân tích tâm lý nhân vật Anh. Nếu bỏ đi thì OM cũng không biết tâm lý nhân vật này sẽ thể hiện ở đâu?
XóaAnh Salam có thể gợi ý cụ thể cho OM được không?
À, mà hình như cách hiểu về ý nghĩa câu chuyện của Salam và của OM khác nhau. Anh nói cho OM nghe ý nghĩa của câu chuyện này nhé, để xem có thực là chúng ta hiểu khác nhau không.
Đã là "Nặc danh" thì làm sao Salam phân biệt được Nặc danh này với Nặc danh kia? OM sợ Salam đang nhầm người chăng? OM thây em Nặc danh này dịu dàng mà! :)
Một lần nữa cảm ơn anh Salam nhé!
Em cũng có phần kết về cây cơm nguội chị ạ. Nhưng chưa kịp đem sang đây.
Trả lờiXóaEm thích. Vì chị và em có vài ý nghĩ giống nhau về cây cơm nguội.
Ôi, chị rất mong em đem sang đây. Nói chung thì blog chẳng khi nào là muộn cả! Tuy là một Anonymous, nhưng ta đủ một tình thân để vẫn nhận ra nhau. Mừng em quay về... :bh
XóaĐiểm gây chú ý ở truyện này với kết thúc của OM: Nhân vật được "cổ tích hóa". Bà bán nước là một bà tiên thực hiện quyền năng của mình theo cách gây ra những kết thúc có hậu: Anh thì được cắt bớt đi quá khứ để có thể được bù lại điều gì đó ở tương lai. Em thì được thêm một ước mơ hy vọng xây đắp cho hiện tại, cái hiện tại mà nếu không sáng tạo gì thì nó có thể là một sự nhàm chán. Đồng Nghiệp được sống với hiện thực không thêm không bớt, vì hiện thực ấy không có gì đáng phiền lòng.
Trả lờiXóaÁi Nữ ơi! Vì tôi muốn nghe thêm nhận xét của anh Salam, nên tôi sẽ quay lài trò chuyện với bạn sau nhé! ;)
XóaHôm nay quay lại đây để chắp tay, bái phục 1 cái.
XóaNếu mai mốt có viết truyện cổ tích, tôi sẽ kể về một con mèo con hiền lành, ngủ suốt ngày. Ai đụng đến thì nó kêu meo meo rất khẽ vì nó bị viêm thanh quản kinh niên. Ai vuốt ve nó, nó cũng chẳng vẫn đuôi cảm kích. Ai chọc nó thì nó gừ gừ khe khẽ rồi bỏ đi chỗ khác ngủ tiếp.
Tuy nhiên, khi đêm xuống thì nó bỗng mọc thêm 8 cái đuôi nữa.
Đêm vừa rồi, nó làm cho một người phải chắp tay kính nể khi nó đi guốc trong bụng người ta và tuôn ra một tràng meo meo đúng đến từng xen-ti-met :-T
Thích cái kết của OM, còn vì sao thích thì ....hì hì...... ( vì mới đọc nhõn cái kết của tác giả, để thong thả đọc hết rùi chém lun)
Trả lờiXóaÔi, chị mong ghê...! Thế hôm nay đã mài dao xong chưa hả NIPEM ? :p
XóaTìm hoài hông ra con dao nào chị ui, đành mang nhõn hàm răng sang nhe ra nè, hì hì.....
XóaÈo, lấy răng thay cho dao à? Sợ quá! b-( :))
XóaĐoạn kết của OM là đoạn kết hợp lý hợp tình hợp văn hợp cảnh với truyện của bạn và bạn nhất. Dĩ nhiên rồi! :) Còn các đoạn kết khác thì hợp tình hợp cảnh với mấy bạn viết ra, văn là người mà! Nên đọc cái truyện "Cây cơm nguội..." để mở phần kết này, tớ thấy thú vị vô cùng, và cứ nghĩ: Trời ơi giá như người ta áp dụng cách làm này thành một trong những cách dạy và học môn văn từ phổ thông đến Đại học thì hay biết bao nhiêu, kích thích sự sáng tạo, khả năng viết lách và gây hồi hộp sôi động trong giờ học văn biết bao nhiêu! Tớ cảm ơn bạn OM đã tạo nên một không gian blog tuyệt vời như bài này để tớ được vào hít hít thở thở... Chút không khí nhân văn!
Trả lờiXóaDù là Anonymous, nhưng mới nhìn thấy báo trong hộp thư là đã biết ngay ai rồi! Đúng là thời của tụi mình, nếu có những tiết văn được thoả sức tưởng tượng, thoả sức viết lách như vầy thì sung sướng quá! Hồi xưa, trong những tiết văn ngán ngẩm, ngồi viết những dòng sáo rỗng vô nghĩa kiểu "Là một học sinh dưới mái trường... này nọ, em sẽ... này nọ, để góp sức nhỏ bé của mình vào... này nọ...", tớ đã luôn nghĩ đến chuyện mai mốt mình làm cô giáo, mình sẽ cho học sinh những tiết ngoại khoá được tự do viết lách. Nhưng tớ lại không làm cô giáo.
XóaTuy nhiên, theo như chị Nhật Thành Hồ nói thì chương trình Văn bây giờ đã có. Nếu còn điều gì chưa hiểu rõ, bạn mình có thể trao đổi với chị ấy ngay ở blog này. Còn nếu không ưng cái từ "Nặc danh" mà anh Google thiếu tinh tế đã gán cho những người không có tài khoản G thì bạn mình có thể tự xưng danh hoặc nickname để dễ nói chuyện.
Rất vui vì đã ghé qua, hít hít, thở thở tí rồi quay phắt về với FB. Hehe...e...e...!
Chào OM
Trả lờiXóaĐọc hết bài viết Salam thấy tình cảm nam nữ ở đây , nếu có thì chỉ là đơn phương mà tình cảm đó nó cũng chỉ thoáng qua nhất thời mà thôi . OM có biét từ " SAY NẮNG " đồng nghiệp trong công ty hay không ? Chỉ một lúc thôi , điều đó cũng rats đáng yêu . Con người ta ai chả có một lúc " ngoài chồng ngoài vợ " mặc dù chỉ trong tư tưởng . . Điều đó làm thi vị thêm cho cuộc sống . Salam vẫn hiểu được ẩn ý trong lôgic của OM là tại sao không đi xem cây cơm nguội vào những giờ khác mà lại là phải đêm khuya , bởi vì đó là khoảng thời gian người con trai nghe được lời từ chối của người con gái mà anh ta thầm mơ . Còn chuyên đi siêu thị và xem phim để giết thời than thì theo Salam : Nếu như đây là một câu chuyênj có thật được kể theo dạng hồi ký thì cứ để nguyên cho nó chân thật . Còn theo chuyệ ngắn có thể bỏ bớt đi cho khỏi rườm rà . Hà Nội nhiều cảnh thiên nhiên rất đẹp , nên lồng vào thì bài viét sẽ thi vị hơn là siêu thị và rạp chiếu phim
Mối tình đầu thì không ai không nhớ , cả nam và nữ . Nhưng đối với người con trai mới lớn nhu chàng trai trong chuyện này , thì là một cú sốc rất lớn . Một vết thương lòng khó mà quên được . Nhiều khi có người trở thành lãnh cảm , cả nam và nữ . ( Một bàn tay cầm một một bông hoa , khi cho đi thì mùi hương vẫn còn vương vấn ở lại bàn tay ) . Mọi người ai cũng có một mùi hương kỷ niệm của riêng mình , chỉ cần khi gặp lại là ký ức lại tràn về . Mùi hoa sữa trong bài này mà OM cho chàng trai cảm nhận đã nới lên điều đó .
Dù đi đâu và xa cách bao lâu
Dù gió mây kia đổi hướng thay màu
Dù trái tim em không trao anh nữa
Một thoáng hương tràm cho ta bên nhau
( Đi trong hương tràm )
Đoạn kết theo Salam thì để cho ba ngừoi tói nơi đó , nhưng không còn cây cơm nguội , chỉ cần mùi hương hoa sữa mà OM đưa và là quá đủ . Bới vì ảo ảnh bao giờ cũng đẹp hơn sự trần trụi . Đoạn kết này nên khai thác tâm lý nhên vật nam nhiều hơn , vì 20 năm mới quay lại chốn xưa cũ . Mạch chuyện sẽ rất hay khi OM biết khai thác điều này
Nhân vật nam trong chuyện này dù lấy vợ , chung sống với nhau 20 năm rồi mà không biết vợ mình thích màu gì , điều đó cho thấy anh ta vẫn còn nhớ tới cú vấp đầu đời , và hai cô gái trong câu chuyện này không nhận ra điều đó nên bị ( Say Nắng )
Một tối vòm trời chẳng gợn mây
Cây tìm nghiêng xuống nhánh hoa gầy
Hoa nghiêng xuống cỏ , trong khi cỏ
Nghiêng xuống làn rêu một tối đây
Bốn câu thơ này có thể giải thchs cho câu chuyện này ...Thân !
Ôi, thật tiếc là anh Salam đã không ghé nhà OM sớm hơn, khi OM mới đăng phần đầu truyện. Nếu ghé sớm thì có phải giờ này, OM đã thu hoạch được một cái kết rất lãng mạn rồi không! :)
XóaOM dẫn các bạn đi, rồi bỏ mặc các bạn đứng ở giữa đường (Ngã 5 Chuồng chó, Ngã 6 Cộng Hoà hay Ngã 7 Lý Thái Tổ gì đó :D ) nên các bạn sẽ phải tự chọn cho mình một hướng đi riêng. Hướng đi của Salam là hướng nghiêng về nhân vật Anh, với những ký ức về mối tình trai trẻ vụng dại. Chính vì vậy, Salam chọn cái kết ấy là hoàn toàn hợp lý với hướng đi của mình.
Tuy nhiên, OM lại chọn hướng khác. OM đi thẳng, leo lên cầu rồi... nhảy ùm xuống sông! Hehe!
Rất vui vui vui vì anh Salam đã quan tâm đến Entry này!
Tình cờ tôi ghé qua nhà OM đọc bài này, tính bấm like mấy cái theo thói quen, rồi chợt nhớ ra là mình không ở trên Facebook. Đúng là OM để ngỏ cái kết thúc như thế thì ai mà đoán được, cũng chẳng ai đi theo mạch văn của bạn được. Nhưng được cái mỗi người bạn của OM sẽ tự bộc lộ mình qua cái kết. Ngay cả khi OM đăng cái kết của mình thì có bạn vẫn không hiểu ý OM mà hiểu hẳn sang hướng khác (như bạn còm dài ở ngay trên tôi đây). Nhưng không hiểu đúng ý tác giả thì cũng đâu có sao nhỉ. Ngay chính tôi cũng chắc gì đã hiểu ẩn ý của OM.
Trả lờiXóaĐọc hết các đoạn kết, tôi thực sự phấn khích vì cảm thấy mình đang đứng giữa một sân chơi mới mẻ. Đoạn kết của OM thì tôi thích lắm, vì nó lạ và nhiều ẩn dụ. Tôi cũng thích kiểu hài hài như bạn Taconem. Hài hài, tưng tửng nhưng rất tâm lý. Nếu kết của OM giàu tính văn học thì kết của bạn Taconem giàu diễn biến và hình ảnh giống như trong phim.
Cuối cùng, tôi rất kết cái còm của bạn LC Smile và bạn Ái Nữ. Các bạn thật tinh tế!
Không biết nói gì hơn là cám ơn OM và mọi người.
Chào bạn Khách ghé qua!
XóaRất cảm ơn bạn vì không chỉ ghé qua, mà đã dành thời gian để trò chuyện với OM và với các bạn trong trang blog này.
OM không rõ bạn đã hiểu ý tác giả như thế nào, nhưng thấy bạn like LC Smile và Ái Nữ thì OM chắc bạn có suy nghĩ tương tự hai bạn này. Nếu đúng như vậy thì cho OM like bạn một cái nhé!
Ngoài ra, bạn có nhận xét rất chính xác về cách viết của Taconem. Đọc lại, OM thấy đúng là đoạn kết ấy nhiều tình tiết và hình ảnh. OM cũng thích cách xử lý tình huống một cách nhẹ nhàng và hài hước như vậy.
Chúc bạn một ngày vui!
Nhận xét của bạn ( Khách qua đường ) rất chính xác . Cảm ơn bạn nhiều . Theo Salam thì ở trong bài viết của OM , có nhiều điều thú vị ,vì đây là một bài viết mở để cho độc giả thả sức tưởng tượng . Salam vẫn thích comemnt của bạn ( A....us) ở trên là tại sao không đưa cách dạy này vào môn văn trong các trường học . Nếu làm được như thế thì học sinh sẽ không bao giờ sợ và chán ghét môn văn . Đây là câu nhận xét hay nhất trong blog này , làm Salam cứ suy nghĩ miết , giá như mấy ông lãnh đạo trong nghành giáo dục đọc được câu này
Trả lờiXóaỞ đây Salam muốn nói một điều : Trong văn học có một đặc thù riêng của chính nó , bản thân nó không có giới hạn Ví dụ trong một lớp học , khi giáo viên đưa ra một bài toán , thì trong một lớp học có 50 học sinh , sẽ đưa ra cùng một kết quả , nếu có khác đi chăng nữa sẽ có thêm một kết quả khác ( Đó là có những học sinh giỏi cá biệt )
Nhưng trong môn văn thì khác : Nếu như đưa bài viết của OM cho học sinh làm , Salam tin chắc sẽ có 50 kết luận khác nhau . Cũng vì điều đó nên Salam mới xem comemnt của ( A....us) là hay nhất , chỉ có những người trăn trở , lo lắng cho nền giáo dục nước nhà mới có suy nghĩ như vậy , cảm ơn Bạn ( A....us )
Còn trong bài viét của OM , kết luận cuối cùng của Salam điều Bạn muốn chuyển tải tới độc giả : Quá khứ hay dĩ vãng dù có tôt đẹp hay đau thương , mình chỉ suy nghĩ thoáng qua một lúc bất chợt nào đó . Đối diện với cuộc sống hiện tại mới là điều đáng bàn ở đây .. Đó là điều trăn trở mà OM muốn gửi người đọc ..... Thân
Hihi, anh Salam nói làm "đụng chạm" đến nghề nghiệp nhà giáo rồi kìa! :D
XóaCô giáo đã có đính chính ở dưới, mời anh xem và cho biết ý kiến nhé!
Salam đã có nói đúng được một ý mà OM muốn chuyển tải, đó là các nhân vật này đều lãng đãng say say với quá khứ của mình, trong một hoàn cảnh đặc biệt là cùng đi với nhau trong một đêm hoa sữa. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là lãng đãng thôi, cuộc sống cần phải đối diện với thực tại để đi tiếp.
(Hình nhu Salam là người hay thức khuya dậy sớm? OM đoán vậy không biết đúng không?) :)
Trước hết xin nói với bạn Nặc danh và anh Salam: việc kích thích trí sáng tạo, kích thích hứng thú cho hs bằng cách cho các em viết tiếp phần kết của một câu chuyện đã đưa vào các bài tập trong phần học vè văn tự sự rồi đấy ạ. Học sinh lớp 6: Viết lại phần kết cho các câu chuyện dân gian như CÂY BÚT THẦN, TẤM CÁM, THẠCH SANH...Với dạng bài tập này, học sinh sẽ thể hiện được quan điểm riêng của mình, có cách lí giải riêng, không đi theo cách tư duy, lối nghĩ của người xưa. Học sinh lớp 8 viết lại phần kết cho LÃO HẠC của Nam Cao, hoặc viết tiếp phần 2 cho truyện với tình huống anh con trai lão Hạc trở về. Lên lớp 9, phần văn tự sự được nâng lên với yêu cầu cho một nhan đề, một tình huống, hs tưởng tưởng những điều có thể xẩy ra và kể lại thành câu chuyện...
Trả lờiXóaCòn về phần kết của Om, chị nghĩ em đang đưa ra 3 cái kết khác nhau cho câu chuyện, mỗi cái kết dành cho một nhân vật. Nhưng chị thích cái kết thứ nhất. Trước hết vì cái kết đó đảm bảo mạch truyện hơn, vẫn bám vào nhân vật chính (Anh), và cũng thể hiện rõ chủ đề tư tưởng của truyện: "Ai chẳng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ/Đừng có trách chi những phút xao lòng", và quá khứ dù đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ, nhưng nó đã lùi vào dĩ vãng, ta không thể sống mãi với nó. Nhân vật Anh dù có hụt hẫng, nuối tiếc nhưng rồi sẽ nhanh chóng trở về với hiện tại, nơi Anh có người vợ tốt và những đứa con ngoan.
Hai cái kết sau chị không thích bởi nó kết theo tuyến nhân vật phụ. Mặc dù nhan đề đưa ra cây cơm nguội, anh, em, đồng nghiệp, nhưng Anh là nhân vật chính, do tần số xuất hiện nhiều hơn trong truyện, do Anh mới là nhân vật chuyển tải chủ đề tư tưởng, còn các nhân vật khác hay cây cơm nguội chỉ có vai trò làm cơ sở cho nhân vật chính bộc lộ suy nghĩ và thể hiện hành động mà thôi. Và hai kết sau không góp phần làm rõ chủ đề đã được duy trì suốt mạch truyện trước đó.
Cái hay trong cách kết ở đây là sự xuất hiện của cụ già bán nước chè. Bà cụ là nhân chứng của một thời đã xa, bà cụ làm cho câu chuyện mang vẻ cổ tích, hình ảnh bà cụ làm cuộc sống bỗng nhiên bình yên lạ.
Đó là những suy nghĩ mang tính chủ quan của chị. Có gì chưa đúng mong em và mọi người góp ý thêm cho cuộc tranh luận sôi nổi hơn.
Ôi, điện yếu, tắt lên tắt xuống mà chị còm cho em được dài thế này sao!
XóaEm lạc hậu quá, không hề biết là HS bây giờ được viết văn kiểu như thế. Con trai em năm nay lên lớp 8, tức là cháu đã có 2 năm học THCS, nhưng từ khi lên cấp II đến giờ, nó không chịu cho em kiểm tra tập vở nữa. Lý do: Con lớn rồi, để con tự lo, chừng nào con học kém thì mẹ hẵng quản lý. Thế là mẹ này bỏ luôn, không nhì đến tập vở của con, cho đến bây giờ nghe bác Nhật Thành nói thì mới ớ ra...
Có một điều muốn hỏi thêm cô giáo: Không phải em nào cũng có khả năng tưởng tượng và viết được. Vậy cô giáo có phải gợi ý trước khi viết không? Và nếu các em viết phần sau không theo quan điểm chính thống, viết theo hướng tiêu cực, "phản động" thì cô sẽ giải quyết thế nào?
Bây giờ quay lại tám tiếp chuyện mấy cái kết. Thích hay không thích là cảm giác cần phải có của mỗi người đọc, do đó thấy chị bảo thích và không thích cái này cái kia... thì em đều thấy vui cả! Ở đây không có đúng và sai, vì em bỏ bạn đọc đứng ở giữa đường nên mỗi người sẽ đi theo một hướng của mình. Hướng của chị là tư tưởng "Ai chẳng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ/Đừng có trách chi những phút xao lòng". Vì vậy, đúng là phải tập trung phân tích nhân vật Anh, phải giải quyết sao cho ổn thoả, hợp lý, hợp tình, để người đàn ông suýt lạc đường này tỉnh ra và quay về với gia đình.
Tuy nhiên, truyện của em thì đi theo mạch khác, hihi. Em viết theo kiểu ẩn dụ chứ không hẳn là theo chủ đề Tình yêu và Hôn nhân. :D
Hè rồi, chắc chị bắt đầu rảnh? Hè lại là mùa bận nhất trong năm của em. Hix. Không biết có thời gian để chơi blog không? Lâu không về nhà blog, về thấy bạn cũ đi sang FB hết rồi, chỉ còn lại mấy người chung thuỷ, trong đó có chị.
Nếu bác NT ở gần, bác sẽ cốc cho mẹ Om một cái! He he...
XóaỞ lớp 6 thì cô phải gợi ý nhiều, vì dụ: Chuyện Tấm Cám kết như thế thì Tấm ác quá, có thể cho Tấm hiền lại được không? Ai cũng bải hiền như cô Tấm, vậy mà cô nỡ giết cả em cùng cha khác mẹ của mình. Tấm thua Thạch Sanh, dù chỉ là em kết nghĩa nhưng Thạch Sanh đã tha cho mẹ con Lý Thông. Nhưng người tha mà trời không tha, vậy nên sét đánh chết hai mẹ con, biến chúng thành con bọ hung.
Nhiều em đã cho trời phạt Cám, phạt mụ dì ghẻ.
Lớp 8 và lớp 9 thì gv để cho chúng tự lo, giống như mẹ Om để con trai tự lo ấy, chúng còn đề nghị sửa lại "Chuyện người con gái Nam Xương " của Nguyễn Dữ kia. Chúng bảo Vũ nương cần gì phải chết, chồng gia trưởng, độc đoán, đa nghi, cả ghen thì bỏ, lấy chồng khác. Khi dó cô giáo phải giải thích cho chúng hiểu nhà văn cũng phải chịu ảnh hưởng của quan điểm, tư tưởng của thời đại.
Hôm nay tự dưng ông nhà điện không điên nên chị vào máy bình thường, đang tranh thủ viết một cái gì đó.
Hihi, mấy em lớp 8 lớp 9 hay nhỉ! Chúng nó suy nghĩ đúng kiểu trẻ bây giờ - logic và dứt khoát.
XóaÝ em hỏi là với những bài viết không đúng hướng, cô giáo sẽ cho điểm như thế nào? Cho theo cảm tính thì hình như nhà trường mình không cho phép, còn cho theo thang điểm thì căn cứ vào đâu?
Vâng tranh thủ viết tiếp truyện dài kia đi ạ! Biết đâu chị lại gặp anh nào hợp ý, rồi thì... tèn tén ten, không còn thời gian viết lách nữa! :p
Anh đã đọc tất cả Entry này và phần kết của OM. Đoạn ANH (nhân vật chính của truyện) quay lại phố xưa tìm cây cơm nguội và kỷ niệm về cô bạn gái cũ nhưng không gặp. Bà cụ bán nước đã khẳng định gần nửa thế kỷ qua bà ở đây nhưng chưa hề thấy cây cơm nguội nào từng tồn tại nơi này khiến Anh ta hụt hẫng và chính anh (bạn đọc) cũng cảm thấy thẫn thờ tiếc nuối. Tuy vậy, thú thực anh vẫn ko hiểu chủ ý của tác giả tại sao lại cho hai nhân vật EM và ĐỒNG NGHIỆP ở hai thời điểm khác nhau được thấy cây cơm nguội lồng quyện trong cây si và tán lá của nó vàng ươm tuyệt đẹp, nơi mà trước đây ba người ko tìm thấy nó? Song anh vẫn thích phần này vì nó có gì đó huyền ảo như cổ tích và nhiều sức gợi, sức liên tưởng cho người đọc...
Trả lờiXóaSang thăm OM, đọc chỉ biết khen và nhận xét một cách "trung tính" vậy thôi. Hiii... Chúc em vui khỏe và có thêm nhiều sáng tác hay nhé!
Anh Quang Thứ quý mến! Rất vui vì anh đã đọc hết và thích đoạn kết của em. Còn anh không hiểu thì cũng bình thường thôi. Ở đây chắc số bạn không hiểu nhiều hơn số bạn hiểu. Điều này cũng tương tự như đi xem tranh. Đứng trước một bức tranh lập thể hay trừu tượng, đa số mọi người sẽ không hiểu gì cả, nhưng sẽ có những người thích và không thích, có những người khen đẹp hoặc chê xấu.
XóaEm thì rất ngại việc tự mổ xẻ truyện của mình. Nhưng do nhiều người không hiểu quá, nên em giải thích sơ sơ thế này. Hôn nhân thường sẽ chỉ lãng mạn đoạn đầu, đến đoạn sau thì mọi thứ trở nên nhàm chán. Hai nhân vật Anh và Em ở đây cũng vậy. Anh đang thèm phở, còn Em thì đang chán anh chồng khô khan, hời hợt (trong khi Em là mẫu phụ nữ dịu dàng, lãng mạn). Họ sẽ đến với nhau - chắc thế - trong chuyến công tác này. Cây Cơm nguội là một nhân vật ẩn dụ để ngăn họ lại. Anh không nhìn thấy nó vì cái tình do dự "giá như..." nên đã để nó mất đi. Nhưng điều đó tốt cho Anh, vì từ sự mất mát ấy, Anh sẽ không còn gì để níu kéo nữa và quay về với gia đình. Em thì nhìn thấy nó như một minh chứng về tình yêu có thật - cái tình yêu mà lâu rồi em không còn tin là nó hiện hữu. Với Đồng nghiệp, cô chưa lập gia đình, chưa trải qua sự nhàm chán trong hôn nhân và cô đang hài lòng với cuộc sống mình đang có, vì vậy, cô nhìn thấy cây cơm nguội tuyệt đẹp đúng như nó đang hiện hữu.
Em mượn thi pháp Truyện Cổ tích để viết đoạn kết nên cần có nhân vật bà lão bên quán nước đóng vai trò một bà Tiên.
Cuộc sống gia đình, công việc ngày này qua ngày khác khiến người ta mệt mỏi và chán. Vì vậy, đôi khi cũng cần có một câu chuyện cổ tích...
Em xin hết ạ! Chúc anh vui! :D
Em thì giải thích dài dòng như thế cho dễ hiểu. Ở trên kia có bạn Ái Nữ đã giải thích rất ngắn gọn, anh ạ. Bạn ấy là bác sĩ mà em chả hiều sao có một cái nhìn sắc bén như mấy nhà phê bình văn học. Nể quá! :D
XóaAnh cảm ơn lời minh họa của em nhé. Nhờ đó anh mới động não và hiểu thêm ngụ ý em gửi gắm trong tác phẩm khiến truyện trở nên giàu chất sử thi, huyền ảo và nhân văn hơn. Truyện ngắn cần viết theo hướng như vậy để bạn đọc cùng suy ngẫm và liên tưởng em ạ. Em thật giỏi.
XóaChúc em vui khỏe và có thêm nhiều sáng tác hay nhé!
Hihi, được khen thì ai cũng thích. Em cám ơn anh ạ. Nhưng em sợ anh khen em hơi quá, hoặc là em sẽ ngộ nhận về khả năng của mình, hoặc là em ngại, không viết thêm được nữa vì sợ bài tiếp theo của mình sẽ không bằng bài trước. Vậy cho nên, nếu anh thấy chỗ nào không được thì cứ chê em thoải mái nhé! :)
XóaSalam bán vé trở về tuổi thơ đê !! OM làm đại lý cho Salam nghen
Trả lờiXóaCHƠI CHUYỀN ĐÊ
Trải bàn một
Lá lốt
Xương xông
Nho nhỏ
Chú thỏ
Trắng bông
Em trông
Thích quá
Trắng xoá
Trải bàn đôi
Đôi anh Trỗi
Đôi chị Quyên
Đôi chính quyền
Đôi chính phủ
Hai đủ ba
Trải bàn ba
Ba lá đa
Ba cây đề
Ba thằng hề
Một lên tư
Trải bàn tư
Tư củ từ
Tư củ tỏi
Hai hỏi năm
Trải bàn năm
Năm em nằm
Măm lên sáu
Sáu lẻ bốn
Bốn lên bảy
Trải bàn bảy
Bảy lẻ ba
Ba lên tám
Trải bàn tám
Tám lẻ hai
Hai lên chín
Trải bàn chín
Chín lẻ một
Một lên mười
Mười lên cả
Chuyền một
Đủ một đôi
Chuyền hai
Đủ đôi chuyền
Chuyền ba
Đủ ba chuyền
Chuyền bốn
Đủ bốn chuyền
Chuyền năm
Đủ năm chuyền
Tráng tay qua
Ra tay một
( quay lại từ đầu )
Ai muốn mua vé về tuổi thơ thì mại zô , mại zô
cho tôi một vé về tuổi thơ...với.
XóaCHƠI CHUYỀN
cái mốt cái mai
con trai con hến
con nhên chăng tơ
quả mơ quả mận
chiền chiện lên đôi
.......
đôi chúng tôi ,đôi anh chị
đôi cái bị ,đôi cái sàng
sang ba......
....
ba cành đa
ba cành đào
ba đi vào
một tư
.........
tư củ từ
tư củ khoai
hai năm
............
Năm em nằm
Măm lên sáu
Sáu lẻ bốn
Bốn lên bảy
..........
Bảy lẻ ba
Ba lên tám
...........
Tám lẻ hai
Hai lên chín
.............
tung chín
chín cột một mười
ngả năm mươi
mười vơ cả
ngả xuống đất
cất lên tay xoay một vòng
một chuyên đôi
đôi chuyền 4
ba chuyenf sáu
bốn chuyền tám
năm chuyền mười
sang tay quét
quét một đủ một đôi
hai cái ba đôi
đủ năm chiếc
sang tay đập
đập đập một
chấm tuốt đôi
đập đập đôi
chấm tuốt 4
đập đập ba
chấm tuốt sáu
đập đập 4 chấm tuốt 8
đập đạp năm
chấm tuốt mười
sang sông
trồng cây
ăn quả
nhả hạt
rảỉ bàn ba
bốc ba lên tay
bốc ba lên tay
còn 1 lên tỉa
tỉa tư tám đặt
tỉa năm mười đặt
còn một cái
bắc cầu ngang
sang cầu dọc
bốc đôi bên
lên một phiến.
............
trong nam chơi chuyền chỉ 6 cây... còn ngoài quê tôi chúng tôi phải chơi hết như trên mới hoàn thành một lần, nếu rớt trái cầu ở bàn nào thì phải chơi tiếp cho đến câu "lên một phiến" mới đc tính một bàn..
xin lỗi bạn OM nhé....cả nhà đang bàn luận mà hai người này cứ mải đi chơi chuyền..
( đã lặng đọc bài và comt của các bạn hiiiiiiiiiii)
2 bạn cứ chơi thoải mái đi nhé! OM cực kỳ dễ chịu! Hihi
XóaBạn Nặc Danh ơi !
Trả lờiXóaTính Salam hay hài hước , bình luận xong thì đến phần thư giãn , điều này OM và những người trong nhà này đều biết . Thôi hai chúng ta rủ mọi người cùng một lần trở về tuổi thơ nghen . Hôm nay zui ! Chơi tiếp đê
Chặt cây dừa
Chừa cây mận
Cây bần thận
Cây bí đao
Cây nào cao
Cây nào thấp
Cây nào rập
Cây nào rà
Cây nào rách
Cây nào rời
Mồng tơi chín đỏ
Con thỏ nhảy qua
Bà già hứ hự
Bùm bùm xoà
Rút ra tay này
Cả nhà ơi ! Chơi đê , chơi đê , trở về tuổi thơ đê
Chặt cây dừa là chừa cây cau.
XóaCây lòng thòng là cây bí đao.
Cây thấp thì nấp cây cao.
Cây lách thì dưới cây lao.
Dập dềnh rồi ra tay nào.
Tay này trảy dao.
Chặt cây dừa là chừa cây cau.
Cây lòng thòng là cây bí đao.
Cây thấp thì nấp cây cao.
Cây lách thì dưới cây lao.
Dập dềnh rồi ra tay nào.
Tay này trảy dao.
Sắc củ cải đãi cho nàng.
Chàng xách chàng chê.
Tao với mày tha ma với quỷ, hú hồn chạy đi.
Hihi, tui hỏng phải ông Nặc ở trển nghen! Tui người Nam nên chơi theo cái bài nầy. Kiểu chơi chữ của người Nam:
dừa = vừa
cau =cao
Nghe bạn kêu có vé đi tuổi thơ nên tui nhào dzô..
Kệ chủ nhà đi, chắc nàng đang mắc làm việc, mình cứ chơi!
Trời, sao lần trở lại này, nhà mình được đón tiếp nhiều Anonymous thế không biết! Vậy ra bác Anonymous không phải là bác ở trên kia, cũng không phải bác Khách qua nhà? Trừ 2 bạn Anonymous mình đã đoán ra được, còn lại thì mình... ngu ngơ luôn!
XóaDẫu sao cũng cám ơn tất cả các bạn, dù ghé qua để thêm 1 đoạn kết, để bình luận bài viết, để tám chuyện ngoài lề hay để chơi các trò đồng dao thì nó cũng làm mình rất vui! :)
ASLam gọi chúng mình kìa Nặc danh ( nam) ơi hiiiiii
Xóahiiiiiiiiiii cùng chơi nào
chi vi chi vít
bán mít chợ đông
bán hồng chợ tây
bán mây chợ huyện
bán kiến chợ đào
bắt đc anh nào
thì xào anh ấy
u a u ập
( k rút tay nhanh là bị thua nhé) hiiiiiiiiii
.............
bn OM sắp cầm chổi rượt cả nhóm Nd với ASlam vì tội xả rác đầy sân rùi nè hiiiiiiiiiiiiii chúc CHỊ OM và các bạn ..vui vui nhé hiiiiiii
À, một em Nặc chứ ko phải anh Nặc :D mà em này có phải em Nặc Bắc trên kia không?
XóaHỏi rồi tự trả lời, chắc ko phải Nặc Bắc kia. Em này giống em N. Nếu đúng N thì cho 1 cái like nhé! :D
XóaHôm qua nhận thêm được đoạn kết của bạn Nguyen Phuong Thao. Bạn ở nước ngoài ngoài nên viết không có dấu. Mình đã gõ lại và post thêm vào Entry này. Mời các bạn đọc một cái kết liêu trai!
Trả lờiXóaHiiiiiiiiii, từ câu chuyện tình công sở bỗng chuyển qua phim ma với cô ma nữ trả thù. May mà Anh-Em này chưa làm gì, chứ mà đang làm gì, bỗng nhiên cô ma này xuất hiện, tóc xoã xoã chắc... chết!
XóaTrả lời câu hỏi cử OM , ? Tại sao Salam biết ( Nặc danh ) này
Trả lờiXóaCái tên Anomymous nổi tiếng trong giới còm sĩ , Salam đã gặp rất nhiều lần , mỗi lần gặp Salam chỉ đứng từ xa mà học hỏi
Người này Salam hay gặp bên nhà Lão Cạo , Lão Thông và giáo sư Tuấn . Lần gặp mới nhất là bên nhà Lão Cạo về một bài viết về đức vua Bảo Đại . Tư Ngọc comemnt trước ,đến Lão Cạo , sau đến Salam ,, sau đến người này
Nếu như Salam đoán nhầm thì Salam xin lỗi Bạn zậy
Bỏ qua nghen ! Chơi tiếp đi ...hôm nay Sam zui lắm
TẬP TÂMf VÔNG
Tập tầm vông
Tay đằng đông
Tay đằng tây
Tay nào màu
Tay nào gió
Tay nào có
Tay nào không
Tay nào phồng
Tay nào đẹp
Tập tầm vông
Con công hay múa
Nó múa làm sao
Nó rụt cổ vào
Nó xoè cánh ra
Nó đậu cành đa
Nó kêu ríu rít
Nó đậu cành mít
Nó kêu vịt chè
Nó đậu cành tre
Kéo bè rau muống
Nó kêu tầm vông
Tập tầm vông
OM Đừng có giận Salam và lão Anomymous nghen . Bởi zì gặp lại cố nhân , tìm một vé.trở về tuổi thơ , nay Salam zui lắm
Chơi tiếp đi bạn ơi . Cho những người xa quê dù trong hay ngoài nước , đọc được những bài đồng dao này không biết trong lòng họ nghĩ gì ? Chơi tiếp đê ... Một vé zề tuổi thơ đi
BỊT MẮt BẮT DÊ
Một bầy trẻ nhỏ
Bịt nắt bắt dê
Dê vấp bờ hè
Ngã kềnh bốn vó
Mọi người cười rộ
Cố đuổi vòng quanh
Dê chạy thật nhanh
Túm ngay một chú
Zề tuổi thơ đê , zề tuổi thơ đê có khuyến mãi đê mại zô ... Tới luôn bác tài ...
Tất cả những bloger mà Salam nhắc đến, OM đều chưa được biết. Hoá ra vẫn còn rất nhiều người trụ lại ở sân chơi này. Hy vọng nó sẽ không lụi tàn và tắt ngúm.
XóaSalam cứ về tuổi thơ thoải mái đi nhé!
Bữa nay cuối tuần, OM phải làm cho xong công việc đặng ngày nghỉ không phải vào cơ quan nữa.
Chúc Salam vui!
mấy cái người ND này... rắc rối quá...hiiiiiiiii
Xóathực sự xin lỗi chị OM...vì lâu rùi ND tui cũng ít rong chơi comt.. nhưng khi ghé nhà chị thấy lời mời rất chân tình của chủ nhà, vậy là viết...
sau comt này Nd sẽ k ND nữa để tránh hiều lầm hiiiivì thấy ASL nói, vậy chắc là ND khác chứ ND tui .từ khi chơi blg chưa khi nàotui comt bài viết vê đức vua BẢO ĐẠI...như vậy là ND tui cũng chưa đc trò chuyện nhìu với SLAM( xong comt này nhất định đi tìm nhà A SLAM làm quen để rủ chơi chuyền hiiiiiiiiii)
likeOM nhé... hiiiiiiiiii
[img]http://cliparts.co/cliparts/8iE/64E/8iE64EKoT.jpg[/img]
XóaChị mình tài thiệt, thời buổi thóc cao gạo kém, nhânn tài như lá mùa thu mà chị thu hút được bao nhiu anh hùng hào kiệt tụ hội. NIPEM qua hóng chovui và mở mang đầu óc thôi ạ.
Trả lờiXóaHehe, chị thu hút bao nhiêu nhân tài về đây chơi đánh chuyền. Giỏi ghê á! :D
XóaTôi đã biết bạn rất nhiều qua trang blog Nhật Thành và một số trang khác, hôm nay ghé tham bạn thấy bạn có cách viết truyện ngắn thật thích. Bạn khai thác tâm lý nhân vật rất tinh, khéo mà vẫn rất tự nhiên làm hấp dẫn người đọc. Tôi rất mê truyện ngắn Cây cơm nguội... và thích cách kết truyện của bạn lắm. Bạn đã mời mọi người viết kết truyện làm cho cuộc chơi blog sinh động mới lạ hẳn lên. Tiếc là tôi đến hơi chậm nên không tham gia kết truyện cùng các bạn được.
Trả lờiXóaChúc bạn khỏe vui và sáng tác đều cho mọi người lãm thưởng nha
Em chào chị Song Thu. Em cũng biết tên chị lâu rồi, đôi lần gặp chị cả ở trên Facebook, nghe giới thiệu chị ở Hải Dương nhưng đến từ Bắc Giang. Quê bà ngoại em cũng ở Bắc Giang nên em đã có dịp về đó nhiều lần, lúc còn bé. Bây giờ thì ở xa rồi, nên nơi đó chỉ còn là một địa danh gắn với kỷ niệm.
XóaCảm ơn chị đã đọc hết truyện và đã khen em. Điều mà người viết sung sướng nhất là được người khác đọc những sáng tác của mình. Em cũng chúc chị luôn vui khoẻ và viết nhiều!
Đọc đến đoạn kết của chị OM, dưng không DQ nhớ bà Nội của DQ quá luôn. Bao nhiêu năm vào trong Nam ở rồi, nhưng Bà vẫn nhớ đến bát nước vối đấy chị ơi!
Trả lờiXóaCách kết truyện của chị thật tài lắm nha. Mỗi người tuỳ theo tâm tình, hoàn cảnh mà nhìn ra cùng một sự việc một cách khác nhau ha!
Đọc cái còm này của Dã Quỳ, biết thêm một điều: chị OM là người Bắc nhưng mang một dòng máu miền Nam, còn em là người Nam nhưng mang dòng máu Bắc. Ừ thì cũng "máu đỏ da vàng cả!" (Thấy người đẹp, áo dài đẹp rồi nha! :p )
XóaCái kết này thì đúng là "ma mị" nè, còn chị OM thì đúng là Phù thủy rồi! :x
Trả lờiXóaHihi, ma mị hay phù thuỷ gì thì cũng chỉ là ngôn từ thôi mà! Kể em nghe, cái hôm anh ấy dẫn 2 chị em (trong đó có 1 người là chị OM) đi xem cây cơm nguội,nđến ngay trước cửa nhà, anh ấy cứ ngơ ngẩn vì cây cơm nguội của anh biến mất rồi, thay vào đó là 1 cây si. Người bạn nữ kia chợt hỏi: "có khi nào 2 cái cây mọc cạnh nhau, cây si nuốt mất cây cơm nguội rồi không?" Và thế là chị có cái truyện ngắn này. Nhà văn thì có thể bịa ra một cốt truyện, còn chị ko phải nhà văn, nên mọi thứ mình viết ra đều phải dựa trên một cảm xúc thật nào đó.
XóaUi, thì ra là vậy. Giờ thì em ngộ ra, những điều tưởng chừng ma mị mà các nhà văn nghĩ ra, có lẽ đều bắt đầu từ một sự thật, chắc họ không bịa đâu chị hè. Với em thì chị là nhà văn rồi OM ạ, em chỉ tiếc là chị không viết nhiều nên chưa thể là nhà văn chân chính thôi. Nhưng nhà văn chân chính thì sẽ nhận lấy thiệt thòi về mình, vì họ như con tằm ngày đêm rút ruột nhả tơ, như con trai trải qua đau đớn để dâng tặng ngọc sáng cho đời. Hi, em nhiều lời quá hè :D
XóaHồi xưa, chị đã từng nghĩ sau này mình sẽ thành nhà văn. Nghĩ sao làm vậy, chị đã theo học ngành văn. Rồi một ngày chị quay ngoắt sang một ngành khác hẳn mà chưa bao giờ mình nghĩ tới. Nghề chị thì nói chung là nghèo, nhưng chị chẳng ân hận gì. Vẫn yêu nghề và vẫn thích viết lách. Chẳng hiểu mình ra làm sao nữa! :D
XóaNghề chân chính nào mà không nghèo ... chỉ có cướp giật với ngồi trên đầu trên cổ người khác thì mới giàu được thôi ... he he ...
XóaĐọc còm là biết ngay của đứa không giàu. Hehe. Thôi, lo mà làm giàu chân chính đi. Lúc đó sẽ ko nói vậy nữa đâu!
XóaCó phải mày là nhân vật Em không? ha ha...
Trả lờiXóaÊ truyên mới bây giờ đăng ở đâu vậy? Để tao còn vào xem ... hi hi ...
Tiếc quá, tao ko phải EM mà là nhân vật thừa thãi kia :(
XóaTao nghỉ blog vô thời hạn rồi. Chưa tính được bao giờ sẽ viết tiếp.
câu hỏi vui quá haha
Xóahạt điều rang muối