.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Dương bản

Bạn m â y bảo mình viết trừu tượng, cao siêu quá, làm bạn lùng bùng.

Bạn m â y bảo ghé nhà sao chưa thấy “dương bản’ đâu, nên bạn bay đi mất rồi.

Thế cho nên bây giờ mình phải đưa lên đây mấy cái dương bản của tuần thứ 26 trong năm – 1 tuần lễ đầy mệt nhọc, loay hoay với đủ thứ chuyện. Mấy cái dương bản của mình không có tí văn học nào, không có tí ẩn dụ, trừu tượng nào, nó trần trụi và…

Thôi, không vòng vo nữa, kể luôn đây!

Đầu tuần, mình dẫn con đi bệnh viện NĐ2 chụp X quang ruột theo chỉ định của BS. Cả ngày hôm trước, Tí Nhân phải ăn cháo, sáng tháo ruột, nhịn ăn uống và chỉ được ăn sau khi đã chụp xong. Ở bàn tiếp nhận hồ sơ, BS không ngẩng lên, nói cộc lốc: Ra kia chờ! Đứng mãi, thật lâu sau mới có chỗ ngồi, hai mẹ con vừa ngồi vừa thấp thỏm vì chẳng biết mình là người số mấy, chụp ở phòng nào trong dãy 5 phòng chụp và phải chờ khoảng bao lâu mới tới lượt mình? Cách khoảng 15-20 phút lại có một BS ở một trong những phòng chụp thò đầu ra gọi tên, tiếng BS lẫn vào tiếng ồn ào của phụ huynh, tiếng khóc lóc của đám trẻ con đứng ngồi la liệt. Chờ nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng nữa, rồi thêm nửa tiếng nữa… mãi vẫn chẳng thấy BS gọi tên, Tí Nhân mặt tái đi vì đói và mệt. Mình đánh liều ra hỏi BS ở quầy tiếp nhận hồ sơ thì được trả lời “đông lắm, cứ chờ đi!”

Mình động viên Tí Nhân cố lên, hai mẹ con quyết định không thèm nhìn chăm chăm vào mấy cái cửa đáng ghét nữa. Tí Nhân quay sang nhìn mấy bạn gái chạy lắng nhắng xung quanh, mình thì “tia” được một cháu trai cỡ 24-25 tuổi, dẫn vợ và con gái mới sanh đi khám. Phải công nhận là cháu đẹp trai, cao chừng mét 75, dáng chuẩn, mặt dễ thương cỡ diễn viên Bình Minh. Mình chỉ cho Tí Nhân, bảo: “Con phải cố gắng ăn uống, tập luyện để được như anh kia”. Tí Nhân làu bàu: “Sao dẫn con đi khám mà mẹ cứ lo nhìn trai đẹp không vậy!”

2 tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng BS cũng gọi đến tên. Vào phòng chụp, Tí Nhân được lệnh cởi hết đồ, nằm lên bàn. Mẹ đứng bên cạnh vừa đủ để nghe Tí Nhân thì thầm: “Trời ơi, sao mình lại sexy thế này!”

Giữa Ngọ, hai mẹ con mới lấy được phim, vội vã ra bãi lấy xe đi về. Loay hoay mãi mình mới tìm thấy xe bị nhét vào một xó xỉnh khác hẳn chỗ để hồi sáng, và mất thêm 10 phút nữa để hai mẹ con lôi được xe ra, chẳng hề thấy nhân viên nào ra tay giúp.  Bây giờ ở khắp nơi, người ta đã dùng hệ thống camera và thẻ quẹt, nhưng BV này vẫn giữ cách truyền thống là xé nửa vé gắn vào xe, nửa kia đưa cho khách. Cả buổi sáng, xe mình bị dời từ chỗ nọ sang chỗ kia, phần vé mình giữ thì vẫn còn, nhưng phần gắn vào xe thì đã rơi mất. Ông bảo vệ bảo: “Chị gọi điện về nhà cho người thân rồi nói người thân đọc số xe của chị cho tôi nghe, nếu đọc đúng thì chị được lấy xe ra”. Mình gọi cho cô giúp việc ở nhà, cô bảo “Em không nhớ”. Lòng đầy hoang mang, mình gọi cho chồng – dù biết chắc anh giai sẽ là người đầu tiên quên – không những số xe mà còn tất cả những thứ liên quan đến mình như số nhà, số điện thoại, sinh nhật, tên công ty mình đang làm… Và quả nhiên là anh giai không nhớ. Chỉ có một người duy nhất nhớ số xe mình là cô bạn thân cùng cơ quan, nhưng bạn mình luôn có thói quen rất dễ thương là người di động, còn điện thoại thì cố định trong ngăn kéo. Tóm lại là hai mẹ con mình gửi xe lại và vẫy xe taxi về.

Bài học đầu tuần hơi dài, đó là: Không nên bệnh, lỡ bệnh thì cố nhẹ nhẹ thôi để khỏi đi BV, đi BV thì cố đừng nhìn mặt BS, kẻo thêm chán, ráng tìm trai đẹp mà ngắm, nhưng đừng nói cho ai biết là mình ngắm. Cuối cùng là nên dặn dò một người thân – không phải là chồng  ghi nhớ các thông tin của mình để phòng khi  không phải vé xe thất lạc  mà chính mình bị lạc đâu đó thì còn có cơ may mà tìm lại.

Giữa tuần, một buổi sáng đang ngồi làm việc thì thấy chị bạn thân chat qua Yahoo: “Hi em, chị đang ở Huế, để quên điện thoại ở nhà mất rồi!”. Chuyện qua lại một hồi, chị bảo rằng đi vội vàng nên bỏ quên cả tiền, bây giờ nhờ em nạp tiền vào tài khoản cho chị. Mình im bặt, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số của chị. Đầu bên kia, chị bắt máy – hoá ra chị bị cướp nick và mình suýt ăn phải quả lừa. Mình chột dạ, vội vàng vào trang của mình đổi lại mật khẩu và nhân tiện xoá hết các thông tin cá nhân quan trọng xưa nay mình vẫn lưu trong hộp thư. Chợt nhớ tới phim The Net, trong đó một cô gái bị bọn tin tặc cướp mất thông tin cá nhân trên mạng và biến cô thành một người khác ở ngoài đời.

Bài học giữa tuần: Đừng coi thường những giá trị ảo. Đôi khi giá trị ảo lại trở thành những Được - Mất cụ thể mà ta chưa hình dung được.

Cuối tuần, em gái chat với mình “Chị Hai đã về nhà mẹ chưa, nhà mẹ lại mới bị trộm leo vào đấy!” Trời đất thánh thần ơi, thế mà mẹ chẳng báo với mình một tiếng. Thì ra mẹ nói với một người bạn và thông tin đó được truyền qua mạng, bay sang Mỹ rồi mới bay về VN và cuối cùng mới đến mình. Cháu gái đi Hà Nội chơi, bà ở nhà một mình, trộm leo lên lầu, (bằng đường nào thì đố ai biết được!) Cũng may mà nhà mẹ - sau lần trộm vào tháng trước – đã gắn hệ thống báo động nên không bị mất mát gì. Cuối buổi, mình phi về nhà mẹ hỏi sao mẹ không báo cho con. Mẹ cười “Có mất gì đâu mà phải báo!”
“Thế đang đêm, còi báo động rú lên, mẹ có sợ không?”
“Giật mình chút thôi, chả sợ!”

Mình ôm mẹ. Thương quá!

Bài học cuối tuần: Những người con cứ loay hoay không biết làm thế nào để lo cho mẹ thì ít nhất cũng nên chạy về ôm mẹ mỗi tuần một lần. Thực ra, mẹ cũng chỉ cần có bấy nhiêu thôi!

Đó, chuyện Dương bản của mình như thế. Có ai kêu ca gì nữa không?

4 nhận xét:

  1. Không kêu ca gì cả. Nhưng hơi tủi thân tẹo vì chắc cỹng chẳng ai nhớ số xe của mình, với lại mỗi tuần về nhà....sẽ làm theo.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì chị em mình giống nhau, có gì mà tui thân chứ ạ!

      Xóa
  2. Chính em còn không nhớ số xe của mình nữa chị ạ. Thế hôm ấy giấy tờ xe chị để đâu? Về nhà xong rồi sau đó chị làm sao lấy xe về lại? Câu chuyện giữa tuần của chị em cũng gặp i chang. Bài học cuối tuần thì em cũng đang thực hiện đây :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm ấy chị về nhà, mất thêm 1 buổi nghỉ phép để mang giấy tờ xe ra lấy lại xe.
      Bài học cuối tuần... đừng quên em nhé! Mình là những người thật hạnh phúc đấy!

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')