Mấy ngày hôm nay, trời ui ui, nắng một tí rồi lại mưa sụt sùi. Nở thấy buồn nẫu người. Nếu bảo là buồn vì trời mưa thì nghe có vẻ “sến” quá. Từ hồi chưa kết tóc se duyên với Chí, Nở đã chúa dị ứng với mấy mẩu Tìm bạn bốn phương trên báo, đại loại như: “Nữ ngoài 30 tuổi, hiền, lãng mạn, thích lang thang một mình dưới mưa…”. Chỉ đọc đến đó là người Nở đã nổi hết da gà. Thế nên nếu bảo Nở buồn vì mưa thì thật là bôi bác Thị quá. Cuối cùng, Nở đã tìm ra lý do khiến mình buồn. Chắc hẳn đó là do Nở đang ở thời kỳ tiền mãn… khóa!
Sáng nay, như thường lệ, Nở chở Chí con đi học. Đúng 7 giờ kém 15, hai mẹ con Nở xách nhau ra khỏi nhà. Luồn lách đi qua cái chợ chồm hổm mất đúng 5 phút. 5 phút nữa để chạy đến chân cầu chữ Y. Từ xa, Nở đã thấy một biển người nhích từng tí một trên cầu. Không ổn rồi! Nở quyết định quay ngoắt xe, vòng lại lên cầu Nguyễn Văn Cừ. Tất nhiên không chỉ có mỗi Nở biết khôn. Hầu hết những người đi đường khi nhìn thấy cảnh tượng ngán ngẩm đang diễn ra trên cầu chữ Y đều làm như Nở. Tuy nhiên, Nở muốn mình phải khôn hơn họ. Thị nhanh chân phóng trước, chen vào những chỗ còn trống, thậm chí leo cả lên lề đường. Trước đây, Thị vốn ghét những kẻ thiếu văn hóa, cứ hơi một tí là phóng lên lề đường làm hỏng hết cả gạch lát vỉa hè, nhưng lâu dần, Thị nhận ra nếu cứ ghét như thế thì thằng Chí con sẽ luôn luôn phải đến trường muộn giờ học. Thôi thì cứ làm kẻ thiếu văn hóa đi cho nó lành! Sau khi làm những chuyện khôn hơn người đó, Nở đến được chân cầu Nguyễn Văn Cừ lúc 7 giờ đúng. Nhưng hỡi ôi, trên cầu Nguyễn Văn Cừ lại là một biển người cũng đang nhích từng tí một. Đã trót thì trét, hai mẹ con Nở đành nhắm mắt đưa chân. Thằng Chí con lầm bầm: “Mẹ ơi, nếu quá 7 giờ 15 mà con chưa đến được cổng trường thì mẹ cho con nghỉ, vì đi học muộn cô sẽ la con, lớp sẽ bị ảnh hưởng đến xếp loại thi đua!”. Nghe Chí con nói, bất giác Nở nhếch miệng cười. Nở nghĩ nếu mình có quyền phán xét thì Thị sẽ xếp cái gọi là “thi đua” này vào hàng “Những điều ngu ngốc nhất của lịch sử phát triển nhân loại”. Trên cầu là mũ bảo hiểm nhấp nhô, trên trời là mây đen kéo đến. Lạy trời xin đừng mưa!
Nói đến mưa, Nở thường hay nhớ lại những tháng ngày vất vả mà hào hùng, những tháng ngày mà Nở đã không quản khó khăn, gian khổ, dốc sức vào sự nghiệp làm hàng hóa phục vụ cho học sinh cả nước. Làm loại hàng hóa đó khổ lắm, nói ra thì người ngoài không thể hình dung được công việc khổ như thế nào, chỉ biết là Nở thường xuyên phải về tối, ngập ngụa trong những cơn mưa. Thời cao điểm, Nở cùng với nhiều đồng nghiệp khác phải bỏ cả chồng con ở nhà, đi công tác hàng mấy tháng trời để làm nhiệm vụ mà xã hội giao phó. Sản phẩm ra đời nếu còn sót bất cứ một lỗi nào – dù nhỏ như con thỏ – thì cũng bị dư luận nhảy bổ vào xỉa xói, bị mang ra trước các cuộc họp để nhắc nhở, bị cấp trên hạ bậc thi đua… Nhưng ơn trời, hồi ấy, Nở đã không vướng vào một lỗi nào. Nở có thể tự hào vì mình luôn làm tốt các công việc được giao. Tuy nhiên, sau khi sản phẩm mà Nở và đồng nghiệp đã đổ hàng vại mồ hôi, hàng núi công sức ấy ra đời thì có thông tin rằng mỗi năm, sản phẩm đó mang lại một khoản lỗ lên đến hàng mấy tỷ đồng cho cơ quan. Tất cả những người trực tiếp tham gia vào công việc đó đều được cơ quan tách ra công ty riêng để tự xoay xở, làm sản phẩm khác mà sống. Từ đó đến nay, trong suốt 5 năm, Nở luôn được thuyên chuyển qua hết công ty này đến công ty khác. 5 năm, Nở không được mở mang, nâng cao công tác chuyên môn, nhưng bù lại, Thị đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong việc khuân bàn ghế và đóng thùng. Lần cuối, Nở được chuyển về công ty hiện tại, Công ty của Thị được giao nhiệm vụ làm ra sản phẩm, nhưng không được đem bán. Việc bán sản phẩm lại được giao cho công ty khác. Nếu có ai hỏi “công việc của bạn thế nào?” thì Nở biết mình sẽ trả lời kiểu như: trồng lúa thì sẽ được hưởng phần gốc, trồng khoai lang thì sẽ được hưởng phần ngọn. Nói thế cho nó ngắn gọn, dễ hiểu.
Trước đây, Nở ngoan hiền lắm. Nở luôn muốn mình là một người lương thiện. Vài ba lần, cơ quan tổ chức các khóa học nâng cao nghiệp vụ, lãnh đạo tuyên bố ai đạt kết quả cao nhất sẽ được cho đi nước ngoài. Nở đã ngây thơ tin điều đó là sự thật , đã cố gắng để có 3 lần đạt được điểm cao nhất, và cho đến bây giờ, Nở vẫn chưa một lần nào được đặt chân ra nước ngoài. Bây giờ Nở khôn ra rồi. Nở biết rằng sống ở đời chả nên tin cái gì quá, rằng muốn đi nhanh thì phải chen lấn, xô đẩy, phải leo lên lề. Sợ gạch lát vỉa hè bị hỏng ư? Thế việc hỏng mấy viên gạch với việc thằng Chí con đi học trễ, bị cô giáo la mắng, lớp bị hạ bậc thi đua thì cái nào đáng sợ hơn?
Dòng người trên cầu cứ nhích dần, cuối cùng cũng xuống đến dốc cầu. Nở chen sang phần đường ô tô để rẽ trái cho dễ, mặc cho mấy chiếc ô tô nối đuôi nhau phía sau lưng Thị bấm còi chửi bới om sòm. Nở cắm đầu nhấn ga chạy một mạch đến trường của Chí con vừa đúng lúc cổng trường định khép lại. Ôi chao, thở phào! Nở nghĩ nên tự thưởng cho mình một tô phở tái. Muộn giờ làm ư, thây kệ! Mà xét cho cùng, Nở cũng có gì để mất đâu! Cùng lắm là phê bình, hạ bậc thi đua, cùng lắm là mất vài trăm nghìn tiền lao động tiên tiến, nhưng Nở lại được ăn phở, được hả hê khi thấy mình chả còn sợ hãi điều gì nữa. Ngày xưa, Chí đã từng gào lên “Ai cho tao lương thiện?” thì ngày nay, Nở cũng có thể vừa thưởng thức tô phở vừa lẩm bẩm “Ai cho ta lương thiện?”. Nở không xưng “tao” như Chí mà xưng “ta” nhé! Dù gì thì Nở cũng là trí thức mà!
Nàng!
Trả lờiXóaTa đang sóng như ngày mai không còn được sống- chị nàng đang sống chậm và thả mình ra hết cái 2013 này đây.
Mạnh khoẻ mà chăm Chí bé nha Nở đúng mực .
Hồi vào trong ấy, đi nghe giới thiệu sách bị muộn vì đông thấy chị ( nhà báo cơ ấy, eo....) vốn người Hà nội gốc nha, gương mẫu lắm í trèo lên hè chị cũng thấy ...vấn đề chút nhưng đúng là cứ theo dòng xe thì cs mà hết giờ.
Cái vụ chuyển công đổi việc khiến em tôi cs nhiều kinh nghiệm đóng thùng và chuyển bàn ấy, bọn đờn ông đâu hết?
Hì ngọn khoai lang không bị già và héo thì luộc hay xào cũng ngon, lại còn thấy tuyên truyền hại máu nữa đó, gốc rạ thì đun- mùi ...thơm mừ nàng.
Mà nè- phở giờ họ ninh xương thì ít- gia vị Tàu đó, đừng xài nhiều nha nàng.
Hì, chị an ủi em hở? :X
XóaCái vụ chuyển công việc, mình nhờ người ta phụ giúp thì được, nhưng đồ đạc của mình, mình phải lo, chứ ai lo được cho mình!
Thì tất nhiên ngọn khoai hay gốc rạ thì cũng đều xài được cả, vì còn lựa chọn nào khác nữa đâu ạ! NHóc nhà em thích phở nhất trên đời, nên em thường xuyên nấu phở cho nó ăn. Xương thì OK rồi, nhưng chả biết bánh phở có cái gì của Tàu trong đó không nữa! :(