.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Thiệp Tết


Tết đang gần kề. Tôi vào nhà sách tần ngần đứng trước một rừng thiệp muôn màu muôn vẻ. Nhiều công ty thiết kế quảng cáo đã đầu tư làm thiệp Tết rất đẹp, đủ để làm cho đám Designer  mỗi lần đi qua đều phải dừng lại nhìn ngắm một chút trước khi chặc lưỡi “không biết mua làm gì” rồi bước mới tiếp, trong bụng nghĩ: chắc về nhà, mình phải thiết kế vài cái đẹp hơn thế này gửi tặng bạn bè, tiện thể PR luôn.
Trước đây, năm nào cũng vậy, cứ vào dịp trước Tết khoảng 2 tuần là tôi lại đi tìm mua những tấm thiệp đẹp nhất để gửi cho ông bà ngoại ở Hà Nội. Không phải tự tôi nghĩ ra chuyện này. Từ ngày tôi còn là một con bé học mẫu giáo, ở cùng nhà với ông bà, tôi đã thấy ông bà làm như vậy. Chỉ có điều khác là ông không đi mua thiệp ở cửa hàng, mà tự tay ông làm những chiếc thiệp rất đẹp rồi ông bà cùng nắn nót những dòng chúc Tết gửi cho bạn bè, người thân. Năm lên 8 tuổi, tôi phải rời xa ông bà để vào Sài Gòn. Cứ mỗi độ Tết đến, tôi lại bắt chước ông, ngồi tô tô vẽ vẽ những chiếc thiệp có hoa mai, hoa đào… Gửi thiệp ra Hà Nội xong, tôi được nhận lại chiếc thiệp Tết của ông bà gửi vào với những lời yêu thương mà không phải đứa trẻ nào cũng diễm phúc có được. Thế rồi năm tháng trôi qua, tôi không còn thời gian rảnh rỗi nữa, hoặc có rảnh rỗi thì cũng không bỏ công ra làm những chiếc thiệp chỉ dùng được một lần. Tôi bắt đầu đi mua thiệp cho tiện. Gõ bàn phím đã quen, nên chữ viết của tôi mỗi ngày một xấu đi, nhưng khi đặt bút lên chiếc thiệp xinh xắn còn thơm mùi giấy, tôi vẫn cố gắng viết thật nắn nót “Ông, Bà yêu quý của cháu…”.
Rồi một ngày Ông mất, những chiếc thiệp của tôi chỉ còn ghi: “Bà yêu quý của cháu”.
Còn nhớ mấy năm trước, cũng vào dịp giáp Tết, tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ: mất cảm giác một phần mặt và lưỡi. Đi khám bệnh, bác sĩ lập tức chỉ định đi chụp MRI đầu vì nghi có khối u trong não. Lúc ấy máy chụp MRI còn ít, muốn chụp phải đăng ký, chờ đợi có khi phải đến mấy ngày, khi nào đến lượt thì phòng chụp sẽ gọi. Tôi đã chờ đến ngày thứ hai vẫn chẳng thấy bệnh viện gọi. Không hề thông báo với bất cứ ai trong gia đình, một mình – với đầu óc mụ mẫm vì những ý nghĩ tiêu cực - tôi chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nên bỏ cơ quan, đi lang thang trong nhà sách, chọn cả tiếng đồng hồ mới tìm được mấy chiếc thiệp ưng ý. Tạt vào một quán cà phê, tôi mở chiếc thiệp ra, cố viết nắn nót “Bà yêu quý của cháu…” Nhưng càng nắn nót, tôi lại càng thấy chữ mình thêm nguyệch ngoạc, các nét chữ như nhoè nhoẹt hơn. Bỏ đi 2 chiếc thiệp viết hỏng, tôi nhắm mắt, trong đầu chợt nghĩ có khi nào đây sẽ là lần viết thiệp chúc Tết cuối cùng trong đời mình không? Quán cà phê vắng khách, buổi chiều lãng đãng trôi trong cái ngột ngạt, căng thẳng chờ đợi một cuộc gọi từ bệnh viện. Tôi bỗng nhớ Ông ngoại. Mỗi lần tôi buồn chán, thất bại hay muốn từ bỏ một việc đang làm dở, ông lại động viên: “Ông tin là cháu làm được mà, thử lần nữa xem sao!”. Hít một hơi thật sâu, tôi mở mắt, cầm bút và viết lại một tấm thiệp khác “Bà yêu quý của cháu…”
Tôi ra bưu điện gửi thiệp ngay sau đó. Vừa gửi xong thì có điện thoại từ phòng chụp. Sau khi chụp hai ngày, tôi nhận được kết quả không có khối u nào trong não. Lúc đó, tôi tin là Ông ngoại đã phù hộ cho tôi, để cho tôi tìm lại và hiểu rõ được niềm hạnh phúc lớn lao mà mình đang sở hữu, đó là Một-cuộc-sống-khoẻ-mạnh.
Tôi còn gửi thiệp cho Bà được thêm 3 lần nữa kể từ mùa xuân hạnh phúc ấy.
Lúc này chỉ còn chục ngày nữa là Tết. Không cưỡng lại được thói quen cũ, tôi lại chọn mua vài tấm thiệp thật đẹp. Ra quầy tính tiền, tôi vơ vẩn nghĩ, giả dụ mình cần gửi tặng thiệp cho một vài người nào đó thì mình cũng chẳng có địa chỉ nhà của họ mà gửi. Từ lâu rồi, địa chỉ email đã thay thế cho địa chỉ nhà.
Cầm trên tay những chiếc thiệp Không-biết-gửi-ai, bất chợt lại nhớ ngày xưa, nhớ Ông Bà đến rưng rưng...

31 nhận xét:

  1. Nhớ tặng anh một Thiệp đặc biệt nhé OM

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hix,
      Chẳng mấy khi bác đến chơi nhà
      Chủ nhà thời bận, đường thời xa
      Nhà cửa tuyềnh toàng, thiệp chưa sẵn
      Gói mấy câu thơ tạm làm quà
      vậy nha!

      Xóa
  2. Lại nhớ ông bà rồi hả chị?
    Ước gì có thể vài lần nữa gửi thiệp về cái địa chỉ quen thuộc ấy...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tết là dịp để người ta nhớ về nhiều thứ, Ếch à. Thế em có nhiều điều để "ước gì" không?

      Xóa
    2. Em á! Em ước mình chóng già cho nhanh hết nợ trần gian:))

      Xóa
    3. Uầy, không phải ước gì được nấy đâu nhá! Còn lâu nhá!

      Xóa
    4. Ờ mà em vẫn cực kì ấn tượng câu thơ mang cái hồn Họa Sỹ, Thi Sỹ của ông viết về bà gội đầu.

      " Nước tràn ngấn cổ
      Nước đọng bờ vai..."

      Xóa
    5. Giá mà chồng mình cũng tinh tế thế nhỉ! Hihi, mơ tí!

      Xóa
    6. Zai nhà mà có tinh tế thì sẽ đem cái tinh tế đó ra mà đối đãi cô hàng xóm ... Cho nên suy đi gẫm lại, có zai không tinh tế vẫn hơn ... :D

      Xóa
    7. Nè, mình cũng tinh tế mà mình đâu có đem cái tinh tế ấy đi đối đãi với anh hàng xóm đâu! Cho nên zai tinh tế thì vẫn hơn chứ!

      (Ghi chú: Mình không mang tinh tế đi đối đãi với anh hàng xóm, mà đối đãi các anh ở... xa xa hơn. :D)

      Xóa
  3. Đọc những bài chị viết, từ hồi còn ở bên yahoo, em luôn cảm nhận về một chị OM rất "miền Bắc". Đến khi đọc những entry cho biết chị vốn từ ngoài này vào sống trong đó thì em tự "khen" em cảm nhận hơi bị đúng.
    Còn bài viết này của chị lại gợi em nhớ đến một gia đình người Hà Nội. Thầy là thầy giáo dạy chúng em môn Văn học Việt Nam. Năm học thứ tư, một lần em đến nhà thầy. Đó là một ngôi nhà cổ bằng gỗ ở khu phố cổ. Thầy cô ở cùng với ông bà (chắc là bố mẹ của thầy). Một cụ ông nhỏ nhắn, hơi gầy, trong bộ đồ sọc trang nhã, thanh thản ngồi bên ấm chè trên chiếc tràng kỷ. Một cụ bà tóc muối tiêu, búi một búi nhỏ sau ót đang nhặt từng cọng giá đỗ, cẩn trọng, tỉ mỉ. Tự nhiên, cái bọn đi đâu cũng huỳnh huỵch như chúng em trở nên "đi nhẹ nói khẽ". Có lẽ vì sợ chạm vào làm tan vỡ cái khoảng bình yên vô cùng trong khi bên ngoài là ồn ã phố phường.
    Hì. Em viết dài dòng thế, là vì em muốn nói: chị, ông bà ngoại của chị, mẹ chị nữa, là những NGƯỜI HÀ NỘI đúng nghĩa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em đã "dài dòng" làm chị rất vui! Chị thuộc "đầu giá đuôi rau muống", nhưng trong thâm tâm, chị luôn nghĩ mình là người Hà Nội.

      Xóa
  4. Cầu mong ông bà an lạc nơi xa vắng. vui khỏe nhé OM

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn chị. Em đoán chắc ông bà em an lạc lắm rồi ạ, vì khi sống, ông bà là người hiền lành, tình cảm...

      Xóa
  5. Ước gì ngủ dậy có một tấm thiệp của tác giả OM để dưới gối không đụng hàng nhỉ!
    Chuẩn bị tết tới đâu rồi em? Chúc cả nhà rộn ràng ,vui vẻ nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn OM bây giờ toàn thiết kế thiệp theo đơn đặt hàng (nghĩa đen) thôi ạ. Em luôn chủ trương ăn tết gọn nhẹ, chủ yếu là cúng kiếng thôi nên cứ từ từ. Hihi.

      Xóa
  6. Chúc OM sang tuổi mới không già hơn nhưng thành công may mắn và hạnh phúc hơn nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi. OM sang tuổi mới không già, bởi vì đã già sẵn rồi ạ. Cảm ơn anh!

      Xóa
  7. CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHỊ ! CHÚC THÊM TUỔI MỚI NHIỀU SỨC KHỎE VÀ NIỀM VUI!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Á, chào Bách Hợp! Chị có quen em không nhỉ? Mà chắc là phải quen thì em mới biết sinh nhật chị chứ! Thanks em!

      Xóa
    2. Hihi, ko lên tiếng là chị lại tưởng bở giai trẻ nào. Chị là giàu tí tưởng bở lắm đấy! Hôm nay vào được nhà em rồi. Sẽ ghé nhà em thường xuyên nhé!

      Xóa
  8. Chị ơi! Em nói đúng mà, thể nào hôm nay em ngủ dậy cũng sẽ chúc trễ hơn mọi người, he he
    Chị mạnh khỏe, hạnh phúc và may mắn nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc từ lúc chị đang ngủ, sớm nhất rồi còn gì! ;)

      Xóa
  9. Hình như chị cũng"tinh tế với chuyện nhỏ,ngớ ngẩn với chuyện lớn", thậm chí chuyện trọng đại nữa, nên chị thích cái câu treo đầu tường của em!
    Tối bình yên cho em!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện như vầy: Đợt em đi xuyên Việt vừa rồi, có một cô đi cùng. Cô phát hiện ra em chẳng được sắc xảo tinh tế như cô vẫn tưởng. Hehe. Cho nên em phải treo trước cửa câu này để mọi người "cảnh giác", đừng lầm nữa.

      Xóa
  10. Em sang chúc chị một năm mới gặp nhiều may mắn chị nhé.
    Và "tinh tế với cả chuyện lớn" nữa.:X

    Trả lờiXóa
  11. LV chuan bi Tet xong chua? Chi lu bu qua, Tet loay hoay mua sam, don dep, lai con bận tiếp khách cua anh giai... Ngày thường đi làm, thấy mình cũng giỏi, nhưng Tết làm việc nhà mói thấy mình ngớ ngẩn đủ thứ. Hihi. Cám ơn em nhiều!

    Trả lờiXóa
  12. Nhân tiện nha em : chị còn giữ thiếp cưới của mối tình đầu đấy được 18 năm roài, năm nay con bạn ấy thi đại học mà, giữ cả những chúc mừng khai trương quán trà của một bạn chơi blog không đến được nữa, giữ được rất nhiều thiệp mừng của con trai con gái ngày sn mẹ, ngày Noen, có tấm con dâu lúc ấy đang cưa con giai chị tặng cái áo to đùng với lời chúc mẹ có mùa đông bớt lạnh .....hehe- nàng mỗi năm gửi cho chị một vài tấm đi, chỉ cần gửi đều 60 năm nữa thôi( tham lam tuổi Trời cho cả hai đứa mình nhé) .
    Em viết : KHÔNG PHẢI ĐỨA TRẺ NÀO CŨNG DIỄM PHÚC CÓ ĐƯỢC - đúng vậy , mẹ chị mồ côi từ nhỏ đén 6 tuổi là không cả cha lẫn mẹ rồi, nhiều người may mắn có ông có bà nhưng văn minh và sâu sắc thế thật hiếm có.
    MAI VỀ NHÀ LỤC LẠI HẾT VALI ĐỒ XƯA MỚI ĐƯỢC . không biết có bị mốc ko nữa .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ô, vậy chị cũng là người lẩn mẩn với các kỷ niệm nhỉ. Chị đi vào Nam bao nhiêu năm, những tấm thiệp đó ai giữ giùm chị?
      Lâu lâu, mình mở những thứ xưa cũ ra xem, cảm giác lạ lắm, chị à! Nhưng ko phải ai cũng lẩn mẩn như mình đâu! :p

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')