Có còn không Văn Khoa
Tuổi hai mươi nông nổi?
Gốc sứ xưa già cỗi
Có còn đứng chờ ta?
Đã xa rồi, rất xa
Mắt ai tròn trong vắt
Nụ hôn đầu ngây ngất
Tan trong nắng nhạt nhoà.
Mai bạn về Văn Khoa
Cho gửi nhờ chút nhớ
Gửi thêm vào trong gió
Nụ hôn cuối... mùa xa...
1989
| ||
"Hỡi người tình học trò, hỡi người tình Văn Khoa, bóng người từng in dấu trên đường dài! Có thuộc vạn nẻo đường, có ngại ngùng nên quên, nhớ hoài con đường cũ, không tên!" NS Phạm Duy.
Trả lờiXóaEm thích bài này lắm chị à! Còn 1 bài nữa không biết tác giả là ai?
Xóa"Ngày xưa trường Văn Khoa /Lá me xưa chưa già /Non màu xanh như biếc /Như tuổi hồng gấm hoa.
Hôm nay về Văn Khoa /Lá me xưa đã già /Em sang trường năm đó /Từ buổi chiến chinh qua..."
Trường Văn Khoa hồi xưa kiến trúc rất đẹp, bây giờ xây lại cái cổng trông như dở hơi! Hix.
Bài hát đây em:
Trả lờiXóaNgười Em Văn Khoa
Thơ : Hoài Hương Tử
Nhạc : Châu Kỳ
Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng đôi mắt nhòa
Niềm đau theo lệ nhớ
Nay còn ta với ta
Mỗi lần qua Văn Khoa
Bỗng dưng ta thấy già
Em còn ôm sách vở
Hay âm thầm xót xa
Tan trường chờ em ra
Ngắm em trong nắng tà
Bàn chân son nhẹ bước
Tâm hồn anh thiết tha
Hỡi người em Văn Khoa
Dáng em chưa xóa mờ
Nghe chừng như sống lại
Trong chuỗi ngày đã qua
Ngày xưa trường Văn Khoa
Lá me xưa chưa già
Non màu xanh như biếc
Như tuổi hồng gấm hoa
Hôm nay về Văn Khoa
Lá me xưa đã già
Em sang trường năm đó
Từ buổi chiến chinh qua
Nay ngồi nhìn Văn Khoa
Nhìn lá và nhìn hoa
Lá hoa giờ rã cánh
Theo cuộc tình bay qua
Anh vào trường Văn Khoa
Giủ hết bụi đường xa
Giang hồ nay bạc áo
Còn đây suối lệ nhòa ./
Chị chịu khó quá! Em vừa mới nói không biết bài này do ai sáng tác thì lập tức chị cung cấp thông tin ngay. Cám ơn chị nhiều! Thế hồi xưa chị học trường nào ạ?
XóaChị học ĐH Khoa Học Saigòn em à! Bây giờ là ĐHKH tự nhiên (?) ở đường Nguyễn văn Cừ đó OM! Cuồi tuần tràn ngập niềm vui em nhé!
XóaAha, vậy là lúc em học, đó là trường ĐH Tổng hợp cơ sở I. Mỗi tuần em học ở đó 1 ngày, môn Triết. Bây giờ em làm việc ngay kế bên trường, thỉnh thoảng qua đó ăn cơm trưa.
XóaÔ kìa OM cũng làm thơ
Trả lờiXóaPhải chăng hoài niệm hay giờ đang iêu
Hồi xưa OM cũng làm thơ
XóaTừ hồi (bị) bồ đá đến giờ... tịt luôn! :))
Sao không đá lại hả OM
XóaCho vui mới thấy thơ tuôn dạt dào!http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/21.gif
Chị Sóc có ý thật hay
XóaĐá qua đá lại (chắc) thơ bay vèo vèo! :D
Đọc rùi. Hỉu rùi..em không nói cho ai biết đâu:P
Trả lờiXóaHix. Nếu con Ếch hỉu thì ko biết có còn ai cũng hỉu nữa ko? Hãi quá!
XóaAi cũng hỉu chỉ một người không hỉu, nên có một gã (chẳng) khờ.. không làm thơ mà làm.... ( gì nhở) :)))))))))
XóaNhưng nói gì thì nói em cũng iu lớp văn của chị vì ít ra có đến 4 người lớp này iu quí con Êchs em!
Ai cũng hỉu, chỉ 1 ngửi ko hỉu, nên có một gã (chả) khờ, chả dại đứng làm thơ. Hơ hơ!
XóaKhông biết Ếch em có tính gộp thêm ai vào nữa không nà? :) Chị đếm đi đếm lại thấy có 3 ngừi thui hà!
Hì hì, chị, chị TH, chị KT, chị D là đủ bốn mừ:)
XóaHaha, chị OM hâm hâm của em tính có chị D, TH, KT mà quên mất... chính mình. :))
Xóa:))
XóaĐấy, dân văn khoa chính hiệu:P
Còm rùi, enter 1 cái nó...biến mất! Ức chế...
Trả lờiXóaNgày nay trong đám Văn khoa ấy
Trả lờiXóaCó kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi!;)
Cho em sửa lại tí:
XóaNgày nay nguyên đám văn khoa ấy
Hết thảy theo chồng bỏ cuộc chơi.
Hehe, xin lỗi cụ HMT!
May mà có người rước hết đi cho :P :))
XóaỜ kể ra cũng hên nhỉ, mấy kẻ văn khoa gà mờ, dở dở ương ương mà cũng lắm đứa giải mã hâm để rước về dinh nhỉ :-o
XóaNhiều khi họ chả phải giải mã hâm gì đâu! Bản thân họ cũng cùng tần số hâm nên thấy mấy em Văn khoa dở dở ương ương là tự nhiên lao đầu vào thôi, Ếch và chị HL ạ!
XóaKết luận lại thì đàn ông( lấy vợ có dính líu đến văn chương) cũng .. chập cheng:P
XóaGiai nhà mình kể hồi xưa giai gặp mình thấy thik quá, chạy về nhà ôm 1 cái cưa to định cưa em. Chạy đến nơi gặp em thì thấy em đã cầm sẵn 1 cái cưa to gấp đôi... Thế là giai tình nguyện đổ lăn, chả cần phải cò cưa gì nữa! Tưởng là quá hợp nhau, lấy về mới biết mỗi đứa chập 1 kiểu. Hehe!
XóaÔi Văn khoa, hai chữ này đã từng là cảm hứng cho bao bài thơ và nhạc.
Trả lờiXóa... cũng còn là nguồn cơn cho các loại bát đĩa vỡ nữa đó, T.A à!
XóaÔi văn khoa hỡi văn khoa...thôi xin đừng đụng vô văn khoa!:))
Trả lờiXóaHơ hơ, xem ra nói đến Văn Khoa là động chạm đến nhiều người nhể!
XóaNói đến chuyện động chạm, em thấy hồi xưa mình sẽ nhảy dựng lên khi có ai động chạm đến mình. Bây giờ càng già càng dễ tính, muốn đụng cứ việc đụng thoải mái, chả hề hấn gì nữa!
Lâu lăm rôi mới đọc bài của HL.
Trả lờiXóaBài thơ là hoài niệm về thời sinh viên. Chắc là SV Văn Khoan HL nhĩ
Bai thơ hay lăm HL à
Chào bạn hachuongdn! Có thể bạn đã vào nhầm nhà, nhưng OM cũng rất vui vì bạn ghé qua và để lại lời còm. Chúc ban luôn vui! :)
XóaBạn bè cùng lứa tuổi, ai cũng có tuổi thơ, tuổi trẻ, một thời êm đềm, mộng mơ ... riêng tớ, chẳng có tuổi thơ, cũng chẳng có tuổi trẻ ... Ngày xưa thấy buồn mêng mang, còn bây giờ thì đang suy gẫm để mò mẫm ra đâu là niềm vui ẩn trong các nỗi buồn :D
Trả lờiXóaThế cái hồi còn bé, còn trẻ, mấy cái tuổi thơ với tuổi trẻ của đằng í nó trốn đi đâu? Tớ vẫn còn nhớ tuổi thơ của chúng mình, vừa nghèo, vừa cực, nhưng vẫn là tuổi thơ đấy chứ!
XóaHầu hết những người ở thế hệ mình đều có tuổi thơ đáng nhớ, còn tuổi thơ đối với tớ là cơn ác mộng ... cho đến ngày hôm nay vẫn luôn là ác mộng ...
XóaTức là đằng í có một tuổi thơ sợ hãi và cay đắng, không phải không có!
XóaNgày xưa, mỗi lần nghĩ đến tuổi thơ, tớ rất tủi thân, vì mình đã không có được những gì tốt đẹp nhất, đáng nhớ nhất mà hầu hết mọi đứa bạn cùng trang lứa đều có ...
Trả lờiXóaNhưng bây giờ, thì hết rồi, bởi vì tớ đã nhận ra, nhờ cái tuổi thơ thiếu thốn tất cả những gì mà ai cũng có, cho nên hôm nay tớ mới có được tất cả những gì mà nhiều người vẫn chưa có được ... :D
Ngày xưa, tớ thường ao ước được như người nọ người kia (trong đó có đằng í), nhưng ngày nay tớ chỉ thích là chính tớ thôi ... Cho dù trong con mắt của mọi người, bản thân tớ và cuộc đời của tớ, chẳng có gì hay ho, le lói, sáng chói hết :D
Hay lắm! Mừng cho đằng í đã ngộ ra điều mà ko phải ai cũng ngộ được,
XóaTHƯƠNG NHỚ VĂN KHOA
Trả lờiXóaLại một mùa tuyển sinh đại học. Với nhiều "trung niên thi sĩ" (mượn lời của cố lão thi sĩ Bùi Giáng!), hai từ “Văn khoa” gợi nhắc về ngôi trường Đại học Tổng hợp (ĐHTH) từ sau 1975 đến thập niên đầu 90 thế kỷ 21. Còn với các “lão làng” đất miền Nam, thì “Văn khoa” chính là tên “cúng cơm” của ngôi trường ĐHTH trước 1975. Nay là trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn.
Dài dòng như vậy để nhắc lại rằng hồi đó nhà báo Hoài Hương Tử đã chia sẻ cảm xúc trong một bài thơ sáng tác gần nửa thế kỷ, cho đến nay vẫn gây biết bao bồi hồi: Mỗi lần qua Văn Khoa / Bỗng dưng đôi mắt nhòa / Niềm đau theo lệ nhớ / Nay còn ta với ta (Người em Văn khoa, Hoài Hương Tử).
Rời trường đại học lâu lắm rồi, nhưng hễ mỗi khi phượng nở cháy trời mùa hạ là dường chừng người ta chợt có những phút giây chạnh nhớ đến những gương mặt bè bạn từ bốn phương tụ lại suốt 4 năm trời dưới ngôi trường đại học ở hồi nào.
Mỗi lần qua Văn Khoa / Bỗng dưng ta thấy già / Em còn ôm sách vở / Hay âm thầm xót xa.
Vào hạ, cái nắng vàng tươi óng ánh như trải thảm trên mặt đất, tạo dáng vẻ quý phái cho muôn loài. Gió đưa mùi hương ngọt ngào quyến rũ từ những vườn trái cây chín như rắc mật làm cho lòng người ngây ngất say.
Tan trường chờ em ra / Ngắm em trong nắng tà / Bàn chân son nhẹ bước / Tâm hồn anh thiết tha.
Vào hạ còn làm nhung nhớ tháng ngày chuẩn bị tốt nghiệp với biết bao hò hẹn sẽ cùng gặp lại nhau sau này trên chốn… gian truân cuộc đời (chả là sinh viên sắp ra trường ai cũng hiểu để xin việc làm “đúng ngành” là một “đoạn trường tân thanh” mà cụ Tiên điền có hiển linh cũng không hình dung hết “tiếng kêu đứt ruột” của sinh viên tốt nghiệp lang thang mưu sinh!).
Hỡi người em Văn Khoa / Dáng em chưa xóa mờ / Nghe chừng như sống lại / Trong chuỗi ngày đã qua.
Vào hạ, những cơn mưa đầu mùa như trò chơi của các vị thần muốn thử thách trần gian, tiếp đón các vị sứ giả của giông bão… Những giọt mưa khi to khi nhỏ, lúc nhẹ nhàng rớt xuống đủ dịu đi màu vàng chói chang của nắng, lúc sầm sập đổ ập phũ phàng không kịp cho nắng trốn chạy. Mưa gieo vào một góc kín trong tim những nỗi niềm sâu lắng. Nơi ấy đã có thuở mà giờ đây làm cho ai đó tiếc nuối ngậm ngùi: Ngày xưa trường Văn Khoa / Lá me xưa chưa già / Non màu xanh như biếc / Như tuổi hồng gấm hoa.
Hạ kéo theo những cơn mưa phủ trắng Sài Gòn. Mưa hay nước mắt của trời ướt đẫm những tâm hồn, để rơi trên những trang thơ của thi nhân. Mưa là nàng thơ của ký ức: Nay ngồi nhìn Văn Khoa / Nhìn lá và nhìn hoa / Lá hoa giờ rã cánh / Theo cuộc tình bay qua.
Ngoài kia hoa phượng nhuộm thắm không gian như muốn làm đẹp thêm cho cuộc sống. Hoa phượng đỏ chan hòa trong nắng hồng chiếu rọi. Hoa phượng cho đến lúc rời cành cũng không nhạt màu phai sắc. Hoa phượng cũng như tiếng ve đi vào thơ, vào nhạc làm nhạc, thơ thêm quyến rũ. Và hôm nay, ngồi thả lòng về ngang trường cũ, dường chừng có hạt bụi vô tình nào đó rơi vào khóe mắt, một chút cay cay hệt như nhà thơ Hoài Hương Tử hồi nào: Anh vào trường Văn Khoa / Giủ hết bụi đường xa / Giang hồ nay bạc áo / Còn đây suối lệ nhòa
(Cựu SV khóa 1985 - ĐHTH)
Chào bạn! Bỗng dưng lại được một người tặng cho bài phân tích thơ, tôi rất vui! Nếu bạn học khóa 85-89 thì hơn tôi 2 lớp, cũng có nghĩa là mình chắc chưa gặp nhau, vì tôi vào năm nhất ở cơ sở 3 Thủ Đức thì bạn đã về lại Sài Gòn.
Xóa