Nếu con chuột cứ lang thang ở ngoài đường, tối vào sân ăn mấy
thứ thức ăn thừa của chó thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Đằng này, nó lại mon
men bò vào phòng ngủ của Thị. Đêm đầu tiên, nó theo đường cửa chính bò vào. Nó
sục xạo phía sau dãy tủ và kệ ti vi, tìm được mấy mẩu báo cũ và sung sướng xé
nát để thoả mãn cơn ngứa răng. Sau đó, nó bò vào gầm giường Thị và chơi trò đánh
đu trên các thanh vạt giường. Thị không ngủ được, bật dậy tìm chuột thì nó đã
nhanh chân trốn mất. Quay lại giường, chưa kịp chợp mắt đã nghe nó bò ra sột soạt.
Nhìn sang bên cạnh thấy chồng vẫn ngáy khò khò, đã tức, Thị lại càng thêm tức.
Sáng hôm sau, Thị bảo chồng: “Anh phải đặt bẫy chuột cho
em. Cứ thế này thì em không thể ngủ được!”. Chồng bảo: “Em kéo mấy cái tủ dịch
ra khỏi tường, giường thì che kín xung quanh lại. Chuột vào thấy mọi thứ không
giống như cũ, nó sẽ không vào nữa đâu!”. Thị làm theo. Nhưng đêm hôm sau lại thấy
con chuột bò vào, lại lục sục suốt đêm, lại chơi trò đánh đu ở dưới vạt giường,
dù Thị đã lấy giấy dán xung quanh giường. Nói với chồng, chồng bảo: “Đừng quan
tâm đến nó nữa! Em cứ coi nó như con gián, cứ ngủ bình thường đi!”. Nói thế mà
cũng nói! Nếu Thị ngủ được như chồng thì Thị đã ngáy thật to cho con chuột sợ
mà chạy mất chứ đâu phải hậm hực thế này!
Đêm thứ ba, Thị ôm chăn gối sang ngủ với con, mặc kệ chồng
ngủ một mình. Nửa đêm, đang ngủ, Thị bỗng lại nghe tiếng con chuột rục rịch ở
phòng bên. Giữa đêm thanh vắng, tiếng rục rịch nghe rõ một một, cứ như có ai
thò sợi rơm ngoáy trong lỗ tai. Lần này, Thị quyết tâm đặt bẫy chuột!
Đêm thứ tư, Thị đặt một cái bẫy, trong có miếng cá chiên
thơm phức. Thị thức, nhìn thấy con chuột bò vào bằng đường cửa sổ. Con chuột to
hơn chuột nhắt một tí – Thị đoán nếu so với tuổi người thì nó chừng 10 tuổi. Bệ
cửa sổ chả có vật cản nào mà con chuột vẫn phát ra tiếng động đáng ghét, tựa
như nó đang cười rúc rích, khoái chí vì sắp được tiếp tục trò chơi thú vị. Nó
nghếch nghếch cái mũi lên, đánh hơi thấy trong phòng có mùi thức ăn thơm ngon
và bò rất nhanh đến chỗ cái bẫy. Chuột chui vào bẫy. Phập! Cửa bẫy sập xuống và
nó nằm gọn trong lồng. Thị bật đèn, nhìn thấy con chuột run bần bật, mắt tròn mở
to, sợ hãi. Một cảm giác vừa ghê tởm, vừa thương hại quét nhanh qua tâm trí Thị.
Thị lại ôm chăn gối qua phòng con, vừa nhắm mắt dỗ mình ngủ, vừa cố quên đi cái
hình ảnh khó chịu ban nãy. Trằn trọc mãi, gần sáng Thị mới chợp mắt. Ngủ chưa
được bao lâu thì Thị bị đánh thức bởi tiếng thầm thì của con trai: “Mẹ ơi, mẹ cứ
ngủ tiếp một lúc nữa đi. Hôm nay ba đưa con đi học!” Chưa kịp định thần về
“chuyện lạ” thì hai cha con đã nhanh chóng dắt xe đi mất. Lúc này Thị mới sực tỉnh
và chợt hiểu: Xưa đến giờ, có bao giờ chồng tự nguyện dậy sớm đưa con đi học
đâu, nhưng hôm nay chuyện đó xảy ra vì chồng … sợ phải giải quyết con chuột.
Thị rón rén vào phòng. Con chuột nằm im, nép sát vào một
góc, lấm lét nhìn Thị sợ hãi, miếng mồi thơm ngon vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ nó sợ
đến nỗi chẳng dám động vào. Thị cũng sợ hãi không kém khi nghĩ đến chuyện phải
giết con chuột này. Nghe nhiều người chỉ cách tưới xăng lên người nó, rồi cho một
mồi lửa, chỉ 2 phút là xong, Thị rùng mình, sởn gai ốc. Người khác lại bảo tốn
xăng làm gì, dội nước sôi cho gọn. Thị cũng rùng mình! Thị nghĩ, cách nhân đạo
nhất là nhúng cả cái lồng vào xô nước cho nó chết ngạt. Lại rón rén cầm cái lồng
ra sân, hứng đầy một xô nước, Thị lấy hết can đảm nhúng cái lồng vào xô. Con
chuột cuống quýt bò ngược treo người lên phía nóc lồng, run bần bật, ánh mắt cầu
khẩn van lơn. Thị vụt kéo chiếc lồng ra khỏi xô nước, ngồi bệt xuống đất chứng
kiến sự bất lực của mình. Sắp đến giờ đi làm mà vẫn không giải quyết được con
chuột. Nếu cứ để nó trong lồng cho đến cuối giờ chiều, đợi chồng đi làm về giải
quyết thì đó khác nào là hành động kéo
dài sự sợ hãi của con chuột. Thị loay hoay tiến thoái lưỡng nan. Bố chồng Thị ra
sân, nhìn thấy cảnh con dâu loay hoay với con chuột cũng lấy làm bối rối lắm.
Nhìn thấy thế, chẳng lẽ không giúp con dâu, mà giúp nó thì giúp bằng cách nào? Ông theo đạo, tu tại
gia, ăn chay đến nay đã được hơn 40 năm, đến con muỗi ông cũng không nỡ đập, huống
hồ đây lại là cả một con chuột! Suy nghĩ một hồi, ông bảo: “Con chở ba ra ngoài
đường, chỗ bờ sông, ba thả nó đi”. Thị thở phào: “Thôi, thế cũng được!”
Bờ sông cách nhà 500m. Thả chuột xong, hai cha con chở nhau
về. Thôi thì coi như thoát được cái chuyện kinh khủng là phải giết con chuột.
Thị chào ba chồng, quày quả quay lại đi làm. Chưa kịp nổ máy xe thì Thị bỗng
hét lên. Thị vừa nhìn thấy NÓ – con chuột lớn hơn con chuột nhắt, áng chừng cỡ
10 tuổi nếu so với tuổi người – lũm chũm túm lông còn ướt, vừa vọt nhanh qua
cánh cổng, chui tọt vào nhà.
Bố chồng ngẩn người. Thị cũng ngẩn người! Biết chuột là
loài phá hoại, là loài chỉ biết ăn những thứ có sẵn mà chả giúp ích gì cho đời,
là thứ mang bệnh dịch đến cho nhân loại. Biết chính con chuột này đã phá hoại
giấc ngủ của một người vợ hiền, một người mẹ tốt, một phụ nữ năm nào cũng được
cơ quan phát cho tờ giấy chứng nhận “Hai giỏi” kèm theo 200 nghìn. Vậy mà giết
nó đâu phải dễ! Bởi vì cái xấu, cái ác đôi khi được ẩn đằng sau sự bé nhỏ, đáng
thương mà những người hiền lành như Thị, như chồng, như bố chồng của Thị chẳng
có đủ can đảm để loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời này.
Thật trớ trêu thay!
Bài chị viết làm em nhớ đến hồi mẹ con em ở tập thể chỗ Cầu Giấy quá. Nhà có 15 mét vuông. Kê một cái giường, tủ quần áo, chạn bếp, bếp ga, chỗ để xe và đủ thứ linh tinh khác. Dù khi về nhà, chồng em đã chèn mọi thứ có thể để chắn không cho chúng chui xuống từ trên mái nhà (bằng cót ép). Thế mà vẫn có con chui xuống được. Và ghét nhất là nó cứ ăn cái gì đó thì thôi đành để nó ăn. Đằng này nó vừa ăn vừa phá phách. Em nằm trên giường hết đập chân đập tay, lại lấy cái thước quẹt xuống đất cho nó phát ra tiếng kêu. Chúng im được một lúc rồi đâu lại vào đấy. Một đêm, em tức quá, trở dậy và nhìn rõ một con chuột nấp trong gầm chạn. Em chắn hết đường chạy của nó. Lấy cả cái chiếu ở đầu giường làm thành bức tường không cho nó thoát. Em gọi hai con gái dậy giữ chiếu cho mẹ đánh chuột. Hai đứa cầm hai đầu chiếu, còn em cầm cái thước bắt đầu khua khoắng gầm chạn. Con chuột chỉ có hai con đường: chạy ra thì sẽ gặp phải cái thước gõ dài đang lăm lăm trong tay em. Đường còn lại là bức tường chiếu cao 1,5m, có chạy đằng trời.Nó thu người rụt cổ gườm gườm nhìn em (là em cảm thấy thế).Cuối cùng nó liều mạng xông ra. Em đập một nhát vào lưng hay đầu hay chân gì đó của nó. Vì lúc đó em nhắm tịt mắt lại mà đập. Kết quả, nó vẫn phi qua chân em chạy mất.
Trả lờiXóaHơhơ, mẹ này thuộc loại dũng cảm đấy chứ, dám cầm thước đập chuột là việc không phải ai cũng dám làm! Qua câu chuyện của em và của chị, mình có thể thấy chính bọn chuột đã dồn mình đến đường cùng chứ có phải mình muốn dồn chúng nó đến đường cùng đâu! :D .
XóaChẳng phải là dũng cảm đâu chị ạ. Căm tức biến thành hành động thôi. Nhưng khi thực thi theo kế hoạch tác chiến thì lại chùn tay.Hì.
XóaThôi thì Thị cứ làm người phụ nữ tốt, nữ công chức mẫn cán và tâm huyết với sự nghiệp mà mình đã chọn. Loài chuột vẫn cứ xuất hiện dù muốn hay không và nó phá hoại đủ thứ.
Trả lờiXóaNhưng tại vì Thị nhân hậu nên dù có thể có cách giết nó thị vẫn không thể làm Và rồi nó vẫn cứ len lỏi chui rúc vào chỗ thị...
Rồi một ngày xấu trời nào đấy, thị lại kể chuyện nó , và dù có biết nó xấu ác thị và cả gia đình thị vẫn cứ không nỡ ra tay với nó!
Bị chuột quấy rối, gây phiền phức đủ điều mà phải đợi đến ngày thứ tư mới quyết định ra tay, chứng tỏ mình là người thiếu cương quyết và thụ động. Ra tay rồi mà chỉ giải quyết lưng chừng chứng tỏ mình là người nhu nhược. Biết nhận ra cái xấu mà chỉ biết nhìn nó thở dài là người yếu đuối. Hix!
XóaBiết vậy, nhưng mà túm lại là... làm sao để giết một con chuột đây?
Em không dám giết con gì , diệt trừ con gì, em cũng... hơi hèn tí:)
XóaMới sáng bảnh mắt ra đã lên blog công nhận là mình hèn, không sợ... hèn cả ngày hay sao hở Gái?
XóaViệc gì dưới con mắt của OM cũng làm người đọc trở nên sảng khoái
Trả lờiXóa:-( Mình thì mất ngủ và tức lồng lộn, thế mà người ta nỡ lòng nào... sảng khoái kìa! :D
XóaTRỜI! ĐỌC XONG THẤY CUA VÀ OM THIỆT LÀ...CÀNG NGÀY CÀNG CÓ NHÌU ĐIỂM GIỐNG NHAU QUÁ.
Trả lờiXóaChắc kiếp trước thể nào mình cũng là chị em họ hàng chi đó, kiểu như Cua là em dâu họ của chồng cũ của em OM, chẳng hạn! Hahaha!
XóaẶc! họ hàng thía này thì...!!! Hahaha
XóaĐúng là cái xấu cái ác thường có một cái vỏ bề ngoài rất đáng thương và có khi đáng yêu. Cái chính là can đảm đôi khi chưa đủ để loại nó ra khỏi cuộc đời này Om ạ. Nó tinh vi hơn ta tưởng nhiều lắm.
Trả lờiXóaLọ mọ mấy đêm, ít ra nó cũng cho mình một ẻn ra vấn đề đấy chứ;)
Nó tinh vi, ta chẳng làm gì được nó thì ta đành phải... ngu đi. Nhắm mắt, che tai lại, vờ như không có nó ở trên đời, để cho những ai khôn sẽ ra tay bắt nó rồi xử lý giùm ta.
XóaNhưng vấn đề là liệu có ai khôn mà lại đi làm giùm mình không nhỉ?
Em có thể cho chị biết vì sao bài mới của em không thấy báo bên nhà chị không?
Trả lờiXóaChị không add friend với em (không nhận em là hàng xóm của chị) thì nó báo bằng cách nào bây giờ ạ? Hihi.
XóaKhông phải là chị không add friend với em. Mà là chị sớn xác không tìm thấy chỗ add, cứ lật đật vào còm một phát là chạy vù ra sợ bị đuổi:)) Mãi đến khi nhìn lại "bảng tử thần" hổng có tên em iu, thấy sao kì kì, nghĩ là blog chơi khăm ,chia rẽ tình tỷ muội chúng ta, nên đi tìm hiểu nguyên nhân. Giờ thì làm theo chỉ dẫn rồi, không biết có đúng không. Hồi sau sẽ rõ;)
XóaKhó thật ấy nhỉ? Thì ra anh chồng của Thị cũng là người ăn chay niệm phật! Nếu như cả thế giới này đều như thế cả thì chae lẽ phải bó tay?
Trả lờiXóaCám ơn anh đã ghé nhà OM và để lại lời còm. Thực ra chồng của Thị không (hoặc là chưa) phải là người ăn chay niệm Phật, nhưng giai ấy không bao giờ dám giết bất cứ một con vật nào.
XóaCũng may mà thế giới này muôn màu muôn vẻ. Ví như giai nhà Thị không dám giết chuột thì sẽ có người khác, như anh thanhthuoczvolen chẳng hạn, chắc là sẽ ra tay diệt trừ kẻ xấu khi cần. :)
Chị biết không, ở đây cũng có chuột, nhưng không phải trong nhà ( Mong là cứ như vậy đi !) Chúng có nhiều lắm trong chuồng gà của tụi em, chị chàng đặt lồng bẫy chuột . Một hôm chị bận, không xử lí được chúng . Chàng của em bỏ lồng chuột vô xe hơi, chạy một mạch ...6km ra đồng xa, mở lồng thả nó chạy , rồi thở phào chạy xe về . :)
Trả lờiXóaHaha, hoá ra trên đời này, chẳng kể Tây-Ta, đen-vàng hay trắng, cũng có nhiều ông giống nhau nhỉ! Nhiều lúc cũng tức lắm T.A ạ, nhưng rồi tự an ủi là thôi, dù sao chồng mình cũng là người lành tính. Gặp mấy ông biết đánh chuột có khi cũng biết đánh luôn cả vợ. :D
XóaCó người "chẳng có đủ can đảm để loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời này" thật thâm thúy và sâu sắc. cho anh làm quen nhé, chúc em buổi chiều vui nhiều.
Trả lờiXóaCám ơn anh Mẫn đã có lời khen! Rất vui được làm quen với anh.
XóaTớ ghét chuột và sợ chuột lắm Bạn OM ạ, nhìn thấy chuột là Tớ thấy ghê nghê Bạn ạ.
Trả lờiXóaChào bạn HOÀI HÀ THU HOÀI. Mình sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu như bạn bảo bạn thích chuột và yêu chuột lắm.
XóaLạ lùng khi thấy chuột xinh
Còn thấy chuột xấu thì (cũng)bình thường thôi!
Hihi! Chúc bạn vui!
Đọc tiêu đề tự nhiên chị lại nhớ đến một câu trong bài hát gì đó: "Làm sao giết được người trong mộng?". Vậy là "người trong mộng" với con chuột kia có họ hàng em nhể;)
Trả lờiXóaOái,
Xóa"Con chuột với người trong... mông (sorry, là trong mộng á)
Họ hàng chi đó, chết không hả giời!"
Làm vài phép tư duy bắc cầu kiểu này, chắc mai mốt em sẽ thất tình với... con chuột và đêm nào đó sẽ đặt bẫy để túm một... người tình mất thôi!
Người ta cứ nói người trong mộng thì bao giờ cũng hay ho.Đôi khi mình cứ nghĩ nó y như con chuột để mà đặt bẫy quách cho xong! Đắn đo đôi khi hỏng hết bánh kẹo b-(
XóaLàm sao để giết được một con chuột? - Nuôi một con mèo!
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã cho một lời khuyên có lý! Tuy nhiên, hàng ngày, Thị thương xuyên chứng kiến những con mèo nhà hàng xóm dửng dưng ngồi nhìn chuột chạy qua chạy lại, nên Thị ko nuôi mèo, bạn ạ! Khi cái xấu đã trở nên phổ biến thì nó cũng thành ra bình thường.
XóaNếu quăng một con chuột áng chừng ...10 tuổi ra giữa lạ lẩm cuộc đời thì củng " trọng tội " ! [ Chưa đủ 18 ! ]- Nếu nó sang nhà khác; trong nổi nhớ cha mẹ ....trở thành lưu manh lúc ấy càng phá phách hơn .... [ Chỉ viết đùa vui tôi nhé ! Xin lổi trước nghe .]
Trả lờiXóa:)) Thì bởi vậy, có dám quăng đâu, Gỗ Tạp ơi! Cứ để cho nó lớn lên thành lưu manh - đương nhiên là thành lưu manh rồi - , lúc đó nó cũng ko trách mình được! Hehe!
XóaVẫn đang tìm cách giết chuột hả em?w-)
Trả lờiXóaEm chấp nhận sống chung với chuột rồi, bây giờ đang tìm cách giết người trong mộng chị ơi! =((
Xóaha ha...chị với em rủ nhau cùng giết luôn thể:))
XóaOM ơi hay là biết bài về gián đi, với OM thì nhân vật nào chẳng là một hình tượng hay cơ chứ
Trả lờiXóaHồi xưa, lúc còn ở kí túc xá, cứ mỗi khi có đứa nào kêu chán là bạn bè lại nói vần kiểu Sát thủ đầu mưng mủ là "Chán thì bắt con gián bỏ vô..." (bỏ vô đâu, tự nhiên em quên mất rồi). Hihi, lúc này bận quá, chưa có thời gian chán nên chưa viết chuyện gián được!
XóaChị ơi! Ẻn này quá date rồi:)
Trả lờiXóaGái ơi, cơm có thể thiu, cũng có thể thành mẻ. Mẻ ăn với thịt trâu á, chẹp chẹp!
XóaHôm nay trở lại thăm em xem có còn "con chuột" nào không, chúc em luôn ấm áp trong niềm vui nhé.
Trả lờiXóaNhận được lời chúc của anh là em vui rồi, nhưng ấm áp thì... thôi ạ. Sài Gòn đang nóng đến lè lưỡi, chỉ muốn mát mẻ một tí thôi! Hihi!
XóaTớ thích câu kết: "
Trả lờiXóaBởi vì cái xấu, cái ác đôi khi được ẩn đằng sau sự bé nhỏ, đáng thương mà những người hiền lành như Thị, như chồng, như bố chồng của Thị chẳng có đủ can đảm để loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời này."
Thâm thúy ... :))
Vợ chồng đằng í sống chung nhà với bố chồng à ??
Hix, hiền lành quá, nhu nhược quá thì đành phải mượn chuyện viết lách để giải tỏa cho đỡ tức thôi chứ thâm thúy giề! :p
XóaBố chồng định cư cùng với mẹ chồng ở quê cơ. Nhưng ông theo đạo riêng có "cơ quan tu" ở SG, nên thường xuyên ở nhà mình.
Ông cụ theo đạo gì thế??? Không phải là đạo Phật à?
XóaHix, không phải đạo Phật. Ông thờ một người... mình không biết là ai, có ria mép.
XóaChị cũng vừa viết một tản mạn rất ngắn về chú chuột nhắt, copy cho em xem đây!
Trả lờiXóa… Vợ thức sớm thấy một chú chuột nhắt trong xô nước lạnh buốt, vợ mang thả ra vườn hoa, chồng nhìn thấy tủm tỉm cười…
Sáng nay vợ thấy một chú chuột trong bồn rửa bát, vợ chụp bằng bao ny long rồi len lén đem thả vào miệng cống, chú chuột thoát chết chạy đi… không có ai mỉm cười... nhưng có một người rưng rưng...
Kỷ niệm nhỏ thôi mà sao mình buồn thế em à!