Mình sắp phải
sửa nhà. Cực chẳng đã mới sửa nhà, chứ mỗi lần sửa là một lần tốn kém tiền bạc
và tổn hao sức khỏe, nhưng nhà mình xuống cấp trầm trọng quá rồi, không sửa
không được.
10 năm trước,
lúc vợ chồng con cái mình rời nhà mẹ, dọn về đây ở, em đã kiên quyết mang theo
một cái kệ sách cũ - cái kệ mà theo như
lời anh thì đáng phải chẻ ra làm củi đun từ lâu rồi. Anh hỏi sao em cứ nhất định
phải giữ nó. Em trả lời rằng hè năm thứ nhất đại học, em đi làm thêm, cái kệ đó
là toàn bộ tháng lương đầu tiên của em. Em nói mà không nhìn anh, nhưng vẫn cảm
giác ánh mắt anh nhìn em là lạ. Anh khẽ thở dài, rồi im lặng, không nói gì nữa.
Chỉ có một lần, giữa bữa nhậu với bạn bè, anh buột miệng chỉ cái kệ sách, bảo:
“Tui nói vợ tui bỏ cái kệ kia đi, nhà mới mà cứ giữ cái kệ cũ làm chi. Nhưng vợ
tui không chịu! Chắc là hồi xưa được bồ tặng!”. Anh nói một cách thản nhiên,
không ra đùa, cũng không biểu lộ trạng thái tình cảm gì.
Lần này nhà
mình sắp phải sửa, sắp phải dọn dẹp, bỏ bớt đồ cũ. Hôm qua, em thoáng thấy anh
đứng trước cái kệ sách cũ của em… Em lặng lẽ lảng ra chỗ khác.
… Tháng lương
đầu tiên của mùa hè năm nào đó, em có mua một chiếc kệ sách. Nó không phải chiếc
kệ này, và sau mấy lần mẹ sửa nhà, nó đã lưu lạc đâu đó, em thậm chí chẳng nhớ
nổi!
Còn mùa hè
năm ấy, năm thứ 3 đại học, em đã có chiếc kệ này. Chính nó đấy. Nó không phải
là hàng bán sẵn. Đầu tiên, nó là những tấm gỗ cây sần sùi (thời ấy chưa xuất hiện
gỗ ép tiện lợi như bây giờ). Những tấm gỗ ấy được mua bằng tiền dành dụm của một
chàng sinh viên nghèo – nghèo lắm – nếu so với chuẩn nghèo của thời nay. Nó được
chở về nhà, được cưa cưa đục đục bằng những dụng cụ mộc không chuyên. Suốt cả một
tuần lễ, người ấy đã đổ mồ hôi, đổ công sức đánh vật với những tấm gỗ. Người ấy
còn đi ngắm nghía, vẽ ra kiểu nọ kiểu kia, mà nếu một người bình thường nhìn
vào có thể thấy nó chẳng giống ai! Em không bao giờ quên được cánh tay gầy, nổi
đầy gân xanh – kết quả của những ngày dài ăn không đủ no với những phần cơm ký
túc xá đạm bạc – vẫn cố hết sức điều khiển chiếc cưa cùn để cưa cho đứt rời miếng
ván. Buổi sáng, buổi chiều, người ấy kỳ cạch đục, gõ, đóng…, còn buổi trưa, lúc
em ngủ, người ấy thức, rón rén đo đo vẽ vẽ để khỏi làm ảnh hưởng đến em. Em nằm
thiu thiu ngủ bên cạnh đống gỗ ngổn ngang, ngửi mùi hăng hắc của những vỏ bào,
thỉnh thoảng hé mắt liếc nhìn đôi vai chưa đủ rộng để thành một người lớn thực
thụ. Em nhìn lưng áo ướt đẫm và những giọt mồ hôi không kịp lau, rớt đầy trên
các thanh gỗ, tạo thành những “hoa văn” kỳ dị. Em hiểu, nếu không có một tình
yêu trong vắt đến ngây thơ thì chẳng ai tự bắt mình phải đổ nhiều mồ hôi đến vậy.
Chiếc kệ sách
của em ra đời như vậy đó. Nhưng rồi trên đời này có muôn vàn lý do để những người
bạn, những người yêu chia tay nhau. Một năm sau, em chia tay với người ấy. Chiếc
kệ sách được kê ở góc bàn làm việc của em. Một lần, em đi xa nhà khoảng 2 tuần.
Khi trở về, em thấy chiếc kệ của mình bị cưa đi hết những phần được coi là “kỳ
quặc”, trông nó đơn giản, bình thường như tất cả những chiếc kệ bình thường
khác. Mẹ bảo sẵn có ông thợ mộc đến nhà làm mấy thứ đồ gỗ lặt vặt, mẹ nhờ ông
cưa đi cho đỡ ngứa mắt. Em đã bỏ vào phòng và khóc. Em khóc rất lâu vì giận mẹ,
vì nhớ đến tấm vai chưa thành người lớn, nhớ cánh tay nổi đầy gân và những giọt
mồ hôi không phải của em. Hi hi. Nghĩ lại thấy buồn cười. Nhưng em dám chắc rằng
em sẽ không bao giờ để con mình phải khóc vì những chuyện tương tự. Đa số các vết
thương đều sẽ tự lành sau một thời gian, nhưng tốt nhất là không nên có các vết
thương, anh nhỉ!
Gần 20 năm ở
bên anh, anh đã cho em nhiều thứ, trong đó phải kể đến rất nhiều kệ sách được
kê, treo ở khắp các bờ tường từ nhà dưới lên nhà trên. Cám ơn anh nhé! Anh biết
đời em gắn liền với sách và em không thể sống thiếu những chiếc kệ mà! Chuyện
xưa thì em quên từ lâu rồi. Em không còn nhớ bờ vai xưa, đôi tay xưa, những giọt
mồ hôi xưa ấy nữa. Và chắc chắn em sẽ quên hẳn nếu như hôm qua em không nhìn thấy
anh đứng trước cái kệ sách.
Mình sắp sửa
nhà. Bao nhiêu việc phải lo: nào tiền bạc, nào thời gian, nào kế hoạch, nào các
loại thợ xây, thợ mộc, thợ sắt, thợ điện…, vậy mà việc đầu tiên làm em loay hoay
lại là cái kệ sách cũ. Thật không công bằng với anh khi em cứ muốn giữ nó ở
trong nhà, nhưng cũng thật không công bằng với em nếu ngày mai, nó bị mang sang
dãy nhà trọ hàng xóm để họ chẻ ra làm củi.
Em nghĩ mông
lung về những dòng sông chảy mãi mà ta chỉ có thể tắm một lần duy nhất. Chỉ là
mông lung vậy thôi, không buồn, không tiếc, không thương nhớ.
Nhưng…
Liệu
em có thể cất một giọt nước thật nhỏ vào đâu đó thật sâu trong ký ức, để thỉnh
thoảng mơ về dòng nước trong vắt đã một lần chảy qua đời mình không nhỉ?
Cả ngày nằm im một chỗ. Giờ em ngoi vào blog và bắt ngay được Tem vàng. Sao mà may thế.
Trả lờiXóaChị vừa bấm "xuất bản" xong, đi qua nhà chị HL tám vài câu, quay về đã thấy con tem dễ thương. :). Nhưng anh nhà mạng hôm qua đi ngủ sớm, trả lời còm ko được!
Xóa"Liệu em có thể cất một giọt nước thật nhỏ vào đâu đó thật sâu trong ký ức, để thỉnh thoảng mơ về dòng nước trong vắt đã một lần chảy qua đời mình không nhỉ?" - có thể chị ạ, em nghĩ thế.
Trả lờiXóaBài viết mềm như một dòng nước chảy qua những bộn bề lo toan thường nhật, một góc kỉ niệm thật đẹp. Nếu chiếc kệ ấy bị chẻ ra làm củi thì thật không công bằng. Nhưng để anh giai cứ thỉnh thoảng lại phải trầm ngâm đối diện với sự hiện diện của nó cũng không ổn. Chị ơi, chọn giải pháp đem nó về nhà mẹ đẻ đi.(cách này em đã từng làm, an toàn mà vô hại chị ạ. Hì) Đừng đem nó cho nhà hàng xóm chẻ làm củi, củi sẽ khóc đó chị.
Đem về nhà mẹ nghe có vẻ quá ổn nhỉ! :D . Nhưng mà khổ nỗi nhà mẹ chật hết rồi, không còn chỗ nữa. Giai nhà chị thỉnh thoảng khen (nịnh):"Vợ mình cũng thông minh!". Vậy mà trong trường hợp này cảm thấy ngu toàn tập rồi, em ơi!
XóaVẫn loay hoay với cái kệ sách hả chị?
XóaVậy chị chuyển thành "một phần" của cái kệ mới đi.
Chưa hết loay hoay với chuyện này thì đã có chuyện khác để loay nữa rồi Vừng ơi! Nhưng mà chị không dám đưa lên đây vì sợ phiền mọi người lại phải nghĩ cách khuyên can. :D
XóaDù chiếc kệ có chuyển đi đâu đó , có về nhà mẹ, thì một giọt trong vắt vẫn giữ lại trong lòng chị mình .
Trả lờiXóaHình như người này em có biết phải không chị? người có đôi mắt ...cương nghị và lấp lánh:)
Những người cũ của chị thật hạnh phúc, họ vẫn được chị trân trọng với những lắng đọng dịu dàng. Và em tự thấy mình " quá đáng" em cư xử khá tệ với những người ... yêu mình:(
Em quên nhanh lắm:(
Không chắc là chị sẽ giữ lại 1 giọt trong vắt đâu! Có thể một ngày nó sẽ khô đi chứ! Chắc là em biết người này, nhưng mắt "cương nghị và lấp lánh" thì chị ko biết đâu Ếch ơi! :p
XóaEm có cư xử tệ hay là quên nhanh hay không thì chỉ có... em mới biết rõ. Chị không biết à nha! ;) :-j
Hi hi, anh này có vào đọc không nhỉ?
XóaTừ hồi giải tán Yahoo, anh này mất tiêu òi Ếch ơi, mai mốt thì chưa biết, còn bây giờ chắc ko vào đọc đâu! :D
XóaHic, chắc em phải réo anh í sang đây mà đọc chị " rung rinh xúc hến" và " mắng" anh í là ... đồ ngốc :D
XóaỐi giời, chuyện ngốc xưa rùi, 20 năm rùi. Bi giờ khôn bỏ xừ. Làm nghề đó mà không khôn thì chỉ có chết! Hehe!
XóaTưởng dễ giải quyết mà lại không dễ em nhỉw-)
Trả lờiXóaThôi thì vật chất không mất đi mà nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Em nhờ người dưng khác họ ấy tuỳ nghi di tản giùm đi. Cứ coi như dòng sông đã đi về biển lớn!Còn giọt nước trong vắt sẽ chẳng bao giờ mất đi khi ta không cố quên nó.
Chúc cho việc nhà cửa sẽ thực hiện đúng thời gian, cho dù ta cứ có quyền lãng đãng đôi khi!
Người dưng khác họ cùng nhà ấy hả chị? Em mà nhờ thì ngay lập tức nó thành củi thôi! Hix! Còn giọt nước kia là em nói cho văn vẻ thế chứ thực ra em quên béng lâu rồi! Tại nhân dịp sắp phải dọn nhà nên nhớ lại tí thôi!
Trả lờiXóaNhưng…
Trả lờiXóaLiệu em có thể cất một giọt nước thật nhỏ vào đâu đó thật sâu trong ký ức, để thỉnh thoảng mơ về dòng nước trong vắt đã một lần chảy qua đời mình không nhỉ?
OM hỏi anh LC luôn bó tay
Anh không cần trả lời đâu, chỉ cần cho OM biết cảm giác của một người chồng sẽ như thế nào trong trường hợp đó thôi!
XóaQuên cái kệ sách đi em, như chị lâu lâu cũng nhớ lại một chút chuyện tình ngày trước, nhớ để rồi quên em à! Chúc em vui tươi hạnh phúc nhé!
Trả lờiXóaDạ, em nghe lời chị. Càng nhiều tuổi, em càng rút ra nhiều điều "nhớ để mà quên" chị ạ! :)
XóaKí ức nó đẹp vậy ai nỡ vứt đi cho đành.
Trả lờiXóaSao không trang trí cái kệ kia lại nhỉ? Làm một cái khuôn bao thật đẹp, cho nó vào trong đó, bên ngoài là lớp cửa kính. Rồi cho những cuốn sách và món quà mà ox đã từng tặng cho chị vào trong đó khóa lại để lưu giữ.
Sẽ có một nơi nào đó trong ngôi nhà mới ấy đặt được cái kệ sách đó. Nhất định vậy!
Lúc này cái kệ chỉ còn là nơi cất giữ kỷ niệm mà ai cũng có thể nhìn thấy...Tôi tin rằng ox chị sẽ hiểu và cảm thông hơn nhiều.
Đi theo bên mình chị gần 20 năm rồi cơ đấy, bấy nhiêu thời gian đó cũng đủ hiểu nó thân thuộc đến nhường nào?
Cái anh kia thật dễ thương nhở? Chế lại một câu của Trịnh " Tay anh gầy guộc nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh..."
p/s: sáng sớm mà đã vội nhiều chuyện rồi, sorry chủ nhà :D
Cám ơn bạn Lãnh Diện đã cho OM một gợi ý thật hay! Để thử xem sao nhỉ!
XóaMà sao tên bạn quen quá, OM không nhớ là đã gặp ở đâu? Chắc hẳn bạn là một người bạn trong số những bạn blog của OM ?
Chắc hổng quen đâu...là lời thật của Lãnh đấy. :D
XóaMột dạo gần đây Lãnh hay đi lang thang để đọc chữ, bỗng vô tình bắt gặp cái " Viết cho khỏi quên chữ" thì dừng lại ngồi xuống xem OM viết...Cho đến khi gặp cái chuyện chẳng đặng dừng kia của chủ nhà như trên, thì mới nhảy vô can ngăn...hihii...
Chỉ vậy thôi!
Và bây giờ thì tiếp tục ngồi đọc :D
Hì, Nghề của mình không xài đến chữ nghĩa nên dễ quên lắm. Nếu ko có thời gian viết thì ngồi đọc cũng là một cách bớt quên chữ phải ko bạn?
XóaThật sự là rất dễ lãng quên :D. Nhiều lúc có cảm giác khi đọc được một điều gì đó mình lại giật mình và thảng thốt. Dường như nó rất thân quen mà sao mình cứ lơ đãng và trôi tuột. Thế nên khi gặp gỡ mới thấy có sự quyến luyến...thế nên lại cần phải năng đọc hoặc năng viết để nó bớt quên. Nhưng chỉ là cách tự an ủi thôi, cuộc sống cứ tiếp diễn và trôi tuột...hiii :D.
Xóap/s: lại một sáng lan man nhiều chuyện nữa rồi...hee :D
Nếu sáng ra cứ lan man nhiều chuyện được như thế này thì cứ nhiều chuyện đi bạn nhé! Mình vẫn thường qua nhà bạn, thấy bạn làm thơ... nói sao nhỉ, nói chung là rất đáng nể, nên cứ loanh quanh đọc thế thôi mà không dám bình gì!
Xóa"chiếc kệ sách" chìm vào sâu thẳm của ký ức, nhưng thỉnh thoãng cũng quay lại.làm cho em rơi một giọt trong vắt...sang thăm và chúc em buổi chiều bình yên nhé.
Trả lờiXóaHihi. Nếu nó chìm sâu vào đâu đó rồi thì khỏe quá. :D
XóaChiều nay mà mưa thì em sẽ bình yên anh ạ! :)
Em đã kệ được cái kệ đó chưa em?;)
Trả lờiXóa:-? Giá em giải quyết được cái giá đó nhỉ! Hihi
XóaEm cũng mang sang đây một "lô" kỉ niệm . JB cho em hai kệ tủ cao, trang trí sẵn rồi, bỏ gì vào đó tùy em, chẳng ai buồn ngó đâu, hiii. Thế là khỏe cả hai . :)
Trả lờiXóaỪ, đúng ra mình nên làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản, TA nhỉ!
XóaMấy lần dọn nhà, chị tìm được vài bức kí hoạ (do giai nhà chị vẽ) người yêu cũ của giai. Chị nhặt lại và cất đi cẩn thận. Tranh đẹp, người mẫu đẹp, và một chuyện tình xa xưa (có thể) cũng đẹp. Vậy thì cớ gì mà lại vứt đi nhỉ!
Điều quan trọng nhất là OM sắp có nhà mới
Trả lờiXóaCái sự "sắp có" sao mà mệt mỏi quá anh ơi! :-(
XóaTuần sau mới bắt đầu sửa mà mấy hôm nay nhà cửa đã như một bãi chiến trường rồi!
Anh TA đừng có đánh trống lảng, trả lời câu trên của chị OM đi đã :)
XóaSang thăm và chúc em ngáy chúa nhật an lành hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaCám ơn anh, chủ nhật với OM bao giờ cũng là ngày bận rộn, nhưng hạnh phúc vì được ở bên cạnh nhưng người mình thương yêu và chăm lo cho gia đình.
XóaQua nhà thấy anh lúc nào cũng hạnh phúc, chủ nhật sẽ là ngày hạnh phúc hơn, anh Mẫn nhé!
Chị có thể hình dung được "cái bãi chiến trường " của OM, chị có kinh nghiệm sửa nhà nhiều lần rồi, hì hì! Tối ngọt ngào OM nhé!
Trả lờiXóaHì hì, một đời người chỉ nên sửa nhà/chuyển nhà vài lần thôi, chứ nhiều quá e là... tổn thọ, chị ơi! Sáng nay nhà em dỡ mái, cầu cho trời không mưa để tối em có thể cảm thấy ngọt ngào. Cám ơn chị đã chia sẻ. :)
XóaMang qua nhà Cua đi, Cua sẽ vẽ cho nó đẹp hơn, khi nào sửa nhà xong mang zìa xài tiếp hén!!! ;))
Trả lờiXóaMấy ngày nay dỡ tất cả đồ đạc trong nhà ra, đóng thùng, chuyển đi một nửa, vợ chồng cáu gắt với nhau nhiều trận về chuyện vứt cái gì, để cái gì... mệt mỏi quá rồi Cua ơi. Hôm nay thì OM cũng chả biết đã chở đi cái gì, vứt cái gì, còn lại cái gì nữa, vì tất cả đã trùm bạt kín mít và mái nhà dỡ tung ra rồi! Thôi, đợi lúc nào sửa xong, mời Cua mang màu, cọ qua nhà, vẽ búa xua cho vui nha!
Xóa""Chút khờ" trốn ở nơi nao
Trả lờiXóaĐể cho Hạ bỗng lao xao nắng vàng!" (OM)
Cái kệ sách để bao năm
"Dại khờ" mầy trốn ở trong ngăn nào?
Hì, hì, sợ chưa, khi chuyển cái kệ sách cẩn thận kẻo "dại khờ" chạy mất đó!
tối an lành em ạ!
Cái kệ sách để bao năm
Xóa"Dại khờ" mầy trốn ở trong ngăn nào?
Ở nguyên chỗ đó cho tao
Chui ra mầy chẳng quay vào được đâu!
Hì hì, em sợ lắm rồi, bởi vậy tốt nhất là nó đừng chui ra! Nghỉ lễ vui nha chị!
Bao giờ nhà mới xong xuôi
Trả lờiXóaMọi người sang ngắm kệ...thời để đâu!;)
Nhà chưa xong, kệ kệ đi!
XóaBao giờ xong hết ta thì tính sau! :D
Em nghiệm ra mỗi khi bận rộn, em luôn có hứng viết lách, (bây giờ đang hứng lắm) nhưng ma bận quá không viết được. Đến khi hết bận thì cái sự hứng nó lại bay đi mất tiêu!
Rõ là vớ vẩn!
Chuyện hay. Chàng sinh viên năm 3 chắc là 100 năm mới có 1 người.
Trả lờiXóa
XóaChuyện thường thôi, không hay! Sao không phải là người vợ chắc 100 năm mới có 1 người?
Những ký ức vụn thế này luôn vỡ òa trong lòng mỗi người những khi có thể. Tuy nhiên viết một cách liền mạch cảm xúc, tràn đầy như bài này thì không dễ chút nào. Dẫu khó tính như lão , cũng phải đọc lại lần 2.
Trả lờiXóaNhững ký ức vụn thế này luôn vỡ òa trong lòng mỗi người những khi có thể. Tuy nhiên viết một cách liền mạch cảm xúc, tràn đầy như bài này thì không dễ chút nào. Dẫu khó tính như lão , cũng phải đọc lại lần 2.
Trả lờiXóaThôi, Lão đọc 1 lần thôi ạ! Làm mất thời gian của Lão thế, OM ngại lắm! :p
Xóa(ý nói là để dành thời gian quý báu của Lão đọc các bài khác. Hehe)
Cám ơn Lão! :)