.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Chào nhé Cấp Một ơi!


Tôi 11 tuổi. Cuối tháng Năm vừa rồi, tôi đã được phát giấy chứng nhận hoàn thành chương trình bậc Tiểu học. Trong buổi Lễ Tổng kết, đồng thời là Lễ Tri ân cha mẹ, lần đầu tiên trong suốt 5 năm học, tôi được mẹ dẫn vào tận sân trường và cùng ngồi dự với tôi đến cuối buổi. Buổi lễ Tổng kết do đó có vẻ đặc biệt hơn so với tất cả những buổi lễ trước đây. Lúc ra về, mẹ bảo tôi hãy kể lại toàn bộ buổi lễ theo một cách khác với những bài tập làm văn tường thuật mà tôi đã từng làm ở trường. Việc này đối với tôi quá khó vì suốt 5 năm qua, tôi được dạy tập làm văn theo một công thức không thay đổi, đó là bài văn phải có mở bài: buổi lễ diễn ra ở đâu, lúc mấy giờ, thành phần tham dự ; Thân bài: buổi lễ gồm mấy phần, chương trình văn nghệ có những tiết mục gì, ai lên phát biểu, bài phát biểu có những ý gì, ra sao ; Cuối cùng là kết luận: em rất thích buổi lễ (tất nhiên rồi – không thích thì cũng phải nói thích), vì sao thích, em rút ra được những gì sau buổi lễ… vân vân và vân vân... Bây giờ mẹ lại yêu cầu tôi kể theo một cách khác, thú thực là tôi chẳng biết bắt đầu như thế nào.

Có lẽ bắt đầu là việc tôi phải khoác ra ngoài một bộ quần áo tốt nghiệp màu xanh dương. Bộ này tôi đã có dịp mặc một lần vào hồi tốt nghiệp Mẫu giáo. Tôi còn nhớ hôm đó cô Hiệu trưởng trường Mẫu giáo hỏi “Có bạn nào xung phong lên hát không?” Tôi không định xung phong, nhưng chợt thấy bạn Mỹ Duyên đang nhìn mình. Bạn Mỹ Duyên xinh nhất lớp, tôi rất thích nắm tay bạn ấy và thích ngồi gần bạn ấy trong tất cả các bữa cơm. Giây phút cô Hiệu trưởng hỏi, bạn Mỹ Duyên nhìn tôi với vẻ đầy khích lệ. Thế là tôi xung phong hát. Cả trường vỗ tay rần rần, và tôi cảm thấy bạn Mỹ Duyên là người vỗ tay to nhất. Sau đó tôi vào lớp Một và chẳng bao giờ gặp lại bạn Mỹ Duyên nữa. Bây giờ, tôi lại ngồi trước sân trường đầy nắng, súng sính trong bộ quần áo giống y như bộ quần áo năm nào, trong lòng bỗng thoáng một chút nhung nhớ như tôi vừa kể. Hôm nay, sân trường không chỉ có màu áo xanh mà còn có cả màu áo đỏ rực. Áo xanh là áo dành cho tất cả học sinh lớp 5, còn áo đỏ là dành riêng cho những bạn tốt nghiệp với số điểm tối đa là 20. Hôm biết kết quả tôi chỉ được 18 điểm, mẹ có vẻ buồn, vì trước đó tôi có thông báo với mẹ là tôi làm đúng hết, không sai chút nào. Môn Văn không được 10 điểm thì cũng là bình thường thôi, nhưng môn Toán tôi cũng không được 10 điểm làm cho mẹ thất vọng, tôi cảm thấy áy náy lắm. Tôi thanh mình với mẹ:

- Con hiểu bài, làm đúng hết, nhưng bị sơ suất mấy chỗ. Chẳng hạn như khi làm phép tính chia, bên phải là số chia chẵn, bên trái là số chia lẻ, đáng lẽ bên trái con phải viết là 004 thì con lại chỉ viết có số 4. Hay là bài toán đố, người ta hỏi thể tích nước trong bể chứa là bao nhiêu, con trả lời “thể tích nước trong bể chứa là…”, trong khi đáp án viết: “Thể tích của bể cũng chính là thể tích nước trong bể là”. Thế nên con bị trừ điểm.

Mẹ nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi:

- Thôi, bỏ qua chuyện này đi! Nếu con không phải là điệp viên 004 thì đối với mẹ cũng như hầu hết tất cả mọi người, số 4 hay số 004 cũng như nhau cả! Còn chuyện thể tích nước cũng là chuyện nhỏ. Có những chuyện lớn hơn, như nhà mình phải trả tiền nước gấp 3 lần những nhà bình thường khác vì mình không có hộ khẩu thường trú ở đây. Hoặc lớn hơn nữa là ở Cà Mau, có nơi người ta phải bỏ ra 1 triệu đồng để mua 1 mét khồi nước sạch. Đó mới thực là những chuyện con cần quan tâm.

Nghe mẹ nói thế, tôi cũng bớt áy náy, nhưng khi cô giáo bảo “Các em hãy viết một bức thư gửi cha mẹ mình, nói lên những tình cảm chân thật nhất, những niềm vui và những nỗi buồn mà em muốn chia sẻ nhất” thì tôi lại nhớ đến điểm số 18 của mình. Tôi viết vào tờ giấy nhiều lắm, trong đó có câu: “Kết quả thi vừa rồi con chỉ được có 18 điểm. Con vô cùng xin lỗi ba mẹ và xin hứa từ nay con sẽ cố gắng hơn để ba mẹ vui lòng”. Tôi viết xong, bỏ vào phong bì dán lại. Trong buổi lễ Tri Ân, tôi chạy đến bên mẹ, đưa tờ giấy rồi nói thầm đủ để mẹ nghe: “Đây là thư con gửi ba mẹ, nhưng thôi, mẹ cất đi, đừng đọc nhé!”.

Tôi chẳng biết tại sao mình đã bỏ công ra viết thư, rồi lại không muốn cho ba mẹ đọc? Tôi hay tự mâu thuẫn với mình vậy đó. Chuyện này cũng giống như chuyện tôi với bạn T.Tâm. Bạn T.Tâm là bạn gái duy nhất làm cho tôi cảm thấy xúc động mỗi khi đứng gần. Cảm giác xúc động này đến với tôi từ năm lớp 3 và càng ngày tôi càng thấy nó rõ rệt hơn. Mỗi khi bạn T.Tâm đến bên tôi, nở một nụ cười thân thiện là tôi lại thấy tim mình đập rất to – to đến nỗi tôi sợ chính bạn T.Tâm cũng nghe thấy. Tối về nhà, thỉnh thoảng tôi nhớ bạn ấy ghê gớm, cũng có đôi khi tôi hạ quyết tâm ngay hôm sau sẽ tìm cách nắm tay bạn ấy một cái. Tôi thấy mình thật cương quyết và tự nhủ chuyện ấy chẳng có gì khó, ngay ngày mai mình sẽ làm. Nhưng rồi hết ngày này qua ngày khác, tôi chẳng làm được. Thậm chí mỗi lần bạn ấy đến gần, tôi còn vội vàng lảng ra xa.
Hôm nay cũng thế, suốt buổi lễ, tôi không ngồi gần bạn T.Tâm. Ở trên sân khấu, các tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn lần lượt diễn ra. Các bạn ngồi dưới và phụ huynh ngồi xung quanh vỗ tay rần rần, còn tôi thì không thể nào rời mắt khỏi cái bím tóc dễ thương cứ ngoắt qua ngoắt lại một cách vô tình. Hôm nay là buổi cuối cùng ngồi ở cái sân trường quen thuộc này, có khi nào cũng là buổi cuối cùng tôi được thoả sức nhìn ngắm cái nơ hồng hồng, cái cổ cao cao và đôi mắt mí lót luôn ẩn nụ cười thân thiện kia không?

Sau các tiết mục văn nghệ là đến phần phát biểu của cô Hiệu trưởng. Thứ hai nào tôi cũng ngồi ở đây nghe cô phát biểu rồi, nên tôi chẳng lạ gì nữa. Đại khái cũng là “Các em học sinh thân mến, hôm nay là ngày…, để đạt được thành quả này, ngoài công của các thầy cô giáo, không thể không kể đến công lao của các bậc cha mẹ…, cô mong các em hãy…” này nọ. Thôi, đại ý vậy đi, kể mãi chán lắm. Rồi đến phần phát biểu của đại diện cha mẹ học sinh. Lại cũng na ná như thế. Cũng cám ơn các thầy cô từ cô Hiệu trưởng đến các thầy cô chủ nhiệm, đến các cô bảo mẫu, các bác lao công, vân vân và vân vân… Ở đưới, đám bạn bè bắt đầu quay qua quay lại, chơi đập tay, chuyền cho nhau xem những món đồ chơi mà ngày thường không được mang vào lớp học. Tiến ồn ào râm ran lan từ chỗ này đến chỗ kia. Mấy bạn Sao đỏ bắt đầu đứng dậy làm nhiệm vụ của mình. Tất cả chúng tôi, hầu như ai cũng ghét mấy đứa Sao đỏ. Chúng rất hách dịch và chuyên đi mách lẻo. Ghét thì ghét đấy, nhưng trong thâm tâm, đứa nào cũng ao ước một lần trong đời được làm Sao đỏ để xem cảm giác quyền hành sung sướng như thế nào. Ở ngay phía sau tôi là một Sao đỏ đang gườm gườm quát mấy bạn đùa giỡn. Các bạn lập tức im thin thít. Mà kể cũng lạ, chỉ một lát nữa thôi, chúng tôi sẽ chia tay, ai về nhà nấy, tất cả đều bình đẳng. Thế mà đến giây phút này, mọi người cũng vẫn sợ Sao đỏ ghi tên. Có khi nào cái từ Sao đỏ sẽ ăn sâu vào đầu óc chúng tôi mãi mãi với nỗi khiếp sợ vô lý đến khó hiểu không nhỉ? Chịu, tôi không biết được!

Phần cuối cùng của buổi lễ là bài phát biểu của đại diện học sinh lớp 5. Một bạn trai đeo kính bước lên bục. Cả trường bỗng yên lặng hướng hết về phía sân khấu. Bạn trai cất giọng du dương, phát âm đúng chuẩn, lúc trầm lúc bổng: “Thế là thấm thoát 5 năm học đã trôi qua. Nhớ ngày nào, chúng em như những con chim non ngơ ngác đứng trước sân trường, được đôi bàn tay ân cần của các thầy cô dìu dắt…” Tôi bỗng chốc thấy da gà mình nổi lên rần rật. Tôi chẳng thể nào nói được như bạn ấy đâu, thậm chí bảo tôi viết bài phát biểu tương tự như vậy tôi cũng chẳng viết được. Mà nếu tôi có viết được hoặc có khả năng diễn đạt rõ ràng như bạn ấy thì tôi cũng không thể lên trước sân khấu nói những điều hoàn toàn không phải cảm nghĩ của mình như vậy. Èo, mắc cỡ chết! :p . Dưới sân trường, đột nhiện có vài bạn gái rơm rớm nước mắt. Tôi không xúc động gì với bài phát biểu, nhưng thấy các bạn chảy nước mắt, tự nhiên tôi cũng hơi nghẹn ngào. Có điều, mình là con trai, phải cứng rắn lên, ai lại khóc bao giờ! Ở trên kia, bạn trai vẫn thao thao: “Giờ đây, khi chúng ta chuẩn bị rời xa mái trường thân yêu này, xin gửi lại lời chào đến các lớp đàn em còn ở lại. Mong các em hãy viết tiếp… viết tiếp… viết tiếp…” Bạn ấy lúng túng, chắc là… quên bài!  Cả sân trường như nín thở vì sợ hỏng bài phát biểu. Ở phía sau hậu trường, thấp thoáng bóng một cô giáo chạy lên “nhắc vở”: “Viết tiếp những trang truyền thống của trường”. Bạn trai nhắc lại: “Viết tiếp những trang truyền thống của trường”. Ôi trời, cả trường thở phào!

Buổi lễ kết thúc. Mọi người chạy ùa ra chụp hình. Mẹ cũng lấy máy ảnh ra định chụp, nhưng tôi trốn mất. Từ năm lên 10 tuổi đến nay, tự nhiên tôi mọc ria mép. Ria càng ngày càng đen làm cho tôi hết sức xấu hổ. Tôi luôn trốn chụp hình là vậy. Không chụp được tôi, mẹ bèn quay sang chụp bạn T.Tâm. Bạn T.Tâm cười rất tươi như bạn ấy xưa nay vẫn thế. “Tạm biệt N. nhé!” Bạn ấy chỉ nói vậy rồi leo lên phía sau xe máy của mẹ bạn, đi mất.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi ở trường Tiểu học. Nhiều năm nữa, không biết tôi có còn nhớ ngày này không, nhưng có một điều chắc chắn tôi sẽ không quên được, đó là hôm ấy có hai người phụ nữ mà tôi rất yêu thương đã có mặt trong lễ Tổng kết của tôi. Mai này, một người sẽ tiếp tục đưa tôi đến trường cấp II, còn người kia…chẳng biết có còn gặp lại nữa không. Mấy ngày trước, đám bạn gái cứ chuyền tay nhau những quyển lưu bút, trong đó ép mấy cánh hoa phượng đỏ. Tôi thường bảo các bạn ấy “sến”. Nhưng hôm nay, đứng giữa sân trường, ngước nhìn lên mấy cành phượng đỏ rực, tự nhiên tôi cứ nhớ cái bím tóc lúc lắc, và tự nhiên tôi thấy mình cũng... sến!

56 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Chị làm em nhớ thời bao cấp. Thỉnh thoảng cứ 4h sáng, tổ trưởng dân phố lại đến đập cửa gọi ra HTX mua thực phẩm. Bao giờ trẻ con cũng tung chăn chạy ra xếp hàng xí chỗ. :))

      Xóa
  2. 1.Chị rất thích cách bố trí ảnh ở một góc như em, hôm nào bày chị với.
    2.Từ bài viết này chị nhận ra, từ trước tới giờ có nhiều người viết về ngày tựu trường, khai trường mà hiếm thấy ai viết về cảm xúc phải rời xa mái trường như bài này(Hay vì quá trình đến trường học không còn làm trẻ con lưu luyến ?)
    3.Phải thừa nhận là hình thức tổ chức buổi tổng kết ở trường học giờ đã có nhiều đổi mới trong khi cái cần đổi mới nhất -phương pháp dạy học thì cứ muôn năm cũ
    4. Giá mà cha mẹ nào cũng không đợi cái ngày con nói lời tri ân mới quan tâm đến từng cảm xúc, trăn trở của chúng như trong bài này thì mỗi đứa trẻ sẽ không phải bị bất ngờ trước các tình huống ngoài kịch bản của cuộc sống.
    5. Bà mẹ này thấu cảm được những điều tế nhị của con (chắc là nó giống mình thuở cấp 1;))cho nên cậu nhóc này có một người bạn lớn bên cạnh tha hồ tâm sự, cậu thật hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Muốn bố cục như thế, chị phải chỉnh cho phần bài viết rộng ra và chiều ngang của ảnh chỉ bằng 1/3 chiều ngang bát chữ, rồi chị lệnh cho ảnh nằm phía bên phải hay bên trái, tùy mình.
      Hihi, phương pháp dạy học càng ngày càng hơn cũ chứ chị! Cụ thể là càng ngày càng rườm rà hơn, kiến thức cần thì không có, có thì không cần, đã thế còn nhăm nhăm bắt bẻ HS những lỗi chả ảnh hưởng gì đến ai.
      Mẹ này luôn muốn làm bạn của con, nhưng cũng chuẩn bị tinh thần trước, nếu đến một ngày nó unfriend với mẹ thì cũng không bị shock. Haha!

      Xóa
  3. :D Có ria ko sao mà...Coan có thể hỏi bố tại sao phải có ria nhé :D

    "Mấy ngày trước, đám bạn gái cứ chuyền tay nhau những quyển lưu bút, trong đó ép mấy cánh hoa phượng đỏ. Tôi thường bảo các bạn ấy “sến”. Nhưng hôm nay, đứng giữa sân trường, ngước nhìn lên mấy cành phượng đỏ rực, tự nhiên tôi cứ nhớ cái bím tóc lúc lắc, và tự nhiên tôi thấy mình cũng... sến!"

    Chú chắc là không sến tí nào. Vì mấy ai nhìn hoa phượng đỏ mà nhớ được cái bím tóc lúc lắc kia chứ phải không. Rất khí khái và nam nhi đó. Chúc mừng coan :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Coan không hỏi bố, nhưng đã hỏi mẹ. Mẹ bảo đàn ông thì phải có ria, nếu không có thì lấy gì mà cạo! Đơn giản vậy thôi, chú ạ.
      Chú chắc là không sến chút nào vì hình như chú cũng vậy. Thôi, cứ lấy chú làm chuẩn để suy ra tiêu chuẩn nam nhi vậy! :p

      Xóa
    2. Chị định cho cái lớp một này nó lưu ban đến bao giờ đây hả chị :D

      Em thấy đến lúc phải: " chào bảng đen phấn trắng/ chào chỗ ngồi thân quen/ tất cả chào ở lại/ đón các bạn nhỏ lên" rồi thì phải :))

      Xóa
    3. Oài, để cho cháu nó có thời gian chia tay chia chân với bạn gái chứ, chú Lãnh! Các bạn nhỏ thì... kệ các bạn í đi, trước sau gì chả lên!

      Xóa
  4. Tí Nhân càng lớn càng giống ông Ngoại chị ạ!
    Nhất là cặp lông mày và bộ râu, còm tí thế thôi vì giai nhà em đang giục " muộn lắm rồi đấy"
    Hi hi mai bàn tiếp vụ " chiếc lá đầu tiên " của cu cháu:)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, có lần chị nhìn sâu vào mắt nó và thấy cái gì quen thuộc lắm! Nghĩ mãi rồi cuối cùng phát hiện ra nó giống ông ngoại.
      Hí hí, đến giờ go to sleep hả em? :D

      Xóa
  5. Em đặc biệt thích bài viết này của chị. Em đọc trên điện thoại, từ lúc chị mới post. Đọc đi rồi lại đọc lại. Chị thật là tài. Vì chị lồng ghép được bao nhiêu là chuyện: từ chuyện học hành, chuyện tình cảm, chuyện suy nghĩ của con đến chuyện thời sự, kinh tế, giáo dục mà vẫn nhất quán từ đầu đến cuối.
    Nhưng, yêu nhất là cái đích tuyệt vời của entry (theo suy nghĩ của em thôi nhé)được diễn tả khéo léo vô cùng: đó là hình ảnh một người mẹ không chỉ là mẹ, mà còn là bạn của con, đọc được tâm tình của con. Đọc bài viết mà em hình dung ra cái cảnh chị thủ thỉ chuyện trò cùng con, lúc con vui thì khích lệ thêm, lúc con buồn thì an ủi động viên. Con "rung động" vì một "chiếc lá đầu tiên" (như lời chị Ếch), mẹ là người để con chia sẻ. Hãy cứ như thế chị nhé.

    Em góp thêm một tí về con trai em này (dù cháu mới học lớp 1):
    Hồi đầu năm học, đi học về cháu hay phụng phịu là ở lớp có bạn nữ cứ hay kéo tóc và trêu con. Có hôm bạn ấy còn đổ cả nước vào áo con rồi nhe răng ra cười. Em đang chưa biết làm cách nào để bày kế cho con, thì chị gái nó nói: sao em không thưa cô? Con nhăn mặt: nhưng mà bạn ấy xinh lắm! (hehe)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. LV còn tài gấp đôi chị khi chịu khó đọc kỹ cả bài dài thoòng (chị muốn viết ngắn và súc tích hơn, nhưng không được, càng viết ngắn thì càng mất nhiều thời gian), đọc xong còn phân tích được những điều chị muốn nói. Quá tài í chứ! Bảo OM phân tích thì OM chịu thua, chả làm được đâu! :p . Thật hạnh phúc khi đầu ngày có người khen mình!
      Con trai em "oanh tài" nhỉ! Mới có lớp 1... Haha! :)) Đến một ngày, cu cậu sẽ không còn chia sẻ với mẹ những chuyện như vậy nữa, cho nên còn vui được lúc nào thì tranh thủ lúc đó thôi! :D

      Xóa
    2. Ghét LV quá đi, nói mất một phần của chị rồi, thôi dỗi.. chả nói thêm được gì nữa:))
      Chị Ếch đây cũng có thể chia sẻ được khối thứ với chị OM. Còn Tí Nhân thì cực kì ngoan nhé .
      .
      Tự nhiên đọc bài này lại nhớ bài thơ " Chiếc lá đầu tiên" của Hoàng Nhuận Cầm. Lại nhớ hồi mình học lơps 8 đi tập huấn đội tuyển chuyên văn, cùng các bạn chuyên toán , lí nữa. Học với nhau có 3 tháng rồi ai về trường nấy, rồi bao nhiêu năm các bạn vẫn đi tìm, thế mà năm vừa rồi các cậu ấy tìm thấy Ếch sau .. 28 năm,làm mình .. rung rinh xúc hến.:P
      Cho nên hiểu Tí Nhân....và Hai quần "con" :))

      Còn chị Ki nhà này thì nổi tiếng đáo để từ bé.
      Học lớp 1 có cậu bạn hỏi bài nó kêu " tớ nghĩ cái đầu không chir để trang trí trên cổ" với một nụ cười :(
      Giờ chị í 15, vẫn vênh váo tệ, vẫn bảo đám bạn bằng tuổi là "lũ trẻ con cực ngốc" và chị í vênh váo rằng người ta cần có cá tính và chính kiến của riêng mình làm mẹ chị í đôi khi chả biết làm sao để mà đối phó :(





      Xóa
    3. Ôi, bây giờ chị mới nhớ ra bài Chiếc lá đầu tiên của Hoàng Nhuận Cầm. Sao mình quên nhiều thế nhỉ! Còn tình hình rung rinh xúc hến sau 28 năm, đáng lẽ phải có 1 entry dài cho nó hoành tráng chứ nhể!

      Chị Ki có cá tính sớm như thế thì bọn con trai cùng tuổi có mà xách dép chạy theo cũng chả kịp! Về sau, hoặc là chị sẽ lấy 1 anh chồng già để anh có thể trị được mình, bằng không thì lấy 1 anh trẻ hơn để nắm đầu anh í quay như dế! :))

      Xóa
    4. Vì chị Ếch bị giai giục "muộn lắm rồi đấy" nên em tranh thủ giành phần.:)
      Anh Tí Nhân chỉ thấy xúc động khi đứng gần duy nhất bạn T.Tâm, chứ Hai quần "con" thì rung rinh với bất kỳ bé gái nào xinh xắn, bụ bẫm nhá.
      Chị Ki có cá tính mạnh mẽ, mẹ Ếch yên tâm rồi nhé. Theo dự đoán của bác OM, thì em cũng đoán là chị Ki sẽ lấy một anh chồng thông minh hơn hẳn, và là người chị í phục lăn trước đó đã.

      Xóa
    5. Ếch đâu rồi, nghe em LV nói chưa? Đừng để bị giục "muộn lắm rồi" mà mất phần nhá! :))

      Xóa
    6. He he có Ếch đây!
      Hai quần "con" có vẻ hay rung rinh nhể:))

      Tình hình là bác OM với em LV dự đoán chồng tương lai của Ki cũng hơi giống mẹ Ếch.:))
      Nhưng mà những đứa cá tính cũng khiến mẹ lo lắng thêm. Theo kinh nghiệm bản thân, các anh hơn 4 tuổi trở xuống chưa bao giờ lọt mắt mẹ Ếch. Thía rùi kiếm anh già già, anh í cũng chiều, anh í nghĩ mình trẻ con, đến lúc mình" lớn" anh í ... khó ở:))
      Rồi đến lúc mình lại thấy anh í chả già hơn mình mấy tí:( Rồi lại chả thèm phục anh í nữa, lại thích leo lên đầu anh í ngồi, lại mè nheo đủ kiểu .:(
      Còn bi chừ thì việc ai nấy làm, kí hòa ước " không xâm phạm lẫn nhau" và ạnh í cũng phải công nhận mình... đã lớn:))
      và lúc này anh í dang giành cái võng của miềng, anh í xui miềng .. " đi trả lời còm kìa":))

      Xóa
  6. Đọc dài lê thê để đến một kết cục đẹp, một tình thương trọn vẹn, đầy đủ. chúc em ngày mới vui vẻ nhất.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kết cục thì chưa anh ơi, mới bắt đầu mà! Còn tình thương trọn vẹn thì vẫn dài lê thê. Hihi. Chúc anh vui!

      Xóa
  7. Ôi, bài viết dài và hay thế, chị đọc không sót câu nào! Mẹ OM gần gũi thân thiện với con nên viết như đi guốc trong tim con vậy, đáng khen thay! Đôi khi chị cũng muốn viết dài dài một chút nhưng sao văn chị nó ngắn tủn hà, tiếc, nên phải vỗ tay khen em gái một tiếng, viết giỏi ghê! Vui khỏe và gom góp sự kiện để ra lò bài mới nữa em nhé!
    [img] http://3.bp.blogspot.com/-1hP4Kj5_WJ0/Uavokrsl5kI/AAAAAAAAANo/XhZZexxIwVQ/s400/Ti+Nhan+5.2013.JPG [/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sáng nay vào, nghe chị khen, em sướng quá, chắc hên cả ngày! :D
      Nhưng chị ơi, em chỉ muốn viết ngắn thôi mà không được, sao chị lại muốn viết dài? Thời đại bây giờ, mọi người bận rộn, viết dài là bắt mọi người phải bỏ nhiều thời gian ra đọc bài của mình thôi! Hihi.

      Xóa

    2. Viết dài mới nói được hết ý của mình chứ em!

      Xóa
  8. Em bít chị là một nhà tâm lý học lứa tuổi rất tài năng, chị viết như chính cậu bé viết vậy, thật ngưỡng mộ quá. Mà bé là con trai chị đó à? chu choa, tướng mạo đàn ông ghê nhỉ? Chúc mừng chị và chúc mừng quý tử vửa tốt nghiệp tiểu học nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em đã chúc mừng chị! Chị cũng đang thở phào đây! Mùa hè trẻ con được sung sướng, mẹ chúng nó cũng đỡ vất vả, khỏi phải đưa đón, kèm cặp buổi tối.

      Xóa
  9. May mà còn kịp đọc được entry thú vị này của OM! Không gặp được OM và Cua anh cũng buồn một tí, tuy nhiên đành dồn vào tháng 10 này nhỉ hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tháng 10 lâu quá! Hi vọng sớm hơn, như có thể 1 lần ở SG trước đó chẳng hạn! :)

      Xóa
  10. Rất vui vì cái lổi đó, một cái lổi với cô giáo nhưng chứng tỏ cháu hiểu rỏ bài và đi đúng hướng cần tìm. chúc em và bé luôn vui vẻ ấm áp nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 2 mẹ con em thì không vui mấy! Dù sao thì làm việc bài bản vẫn tốt hơn! :D. Ca`1m ơn anh đã gửi lời chúc dễ thương để thỉnh thoảng em được đọc vào sáng sớm.

      Xóa
  11. bạn đã có một kỉ niệm đẹp với Mỹ Duyên, còn mình đọc xong bài viết lại nhớ về thời thơ ấu, một vào kỉ niệm mơ hồ hiện về, bung biêng, khó tả ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Oh, bạn Bình Địa Mộc dùng từ "bung biêng" hay quá, mình chưa nghe bao giờ! Chắc hồi xưa bạn cũng có những kỉ niệm đẹp... khó tả lắm? :)

      Xóa
  12. Vẫn lưu luyến cấp 1 hả em? cháu đã chuẩn bị "học hè tự nguyện " chưa?:D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác ơi, cháu đã "tự nguyện" từ thứ Hai tuần rồi. Mùa hè được nghỉ 10 ngày! Người lớn cắt giảm mùa hè của trẻ con một cách không thương tiếc. Hix!

      Xóa
    2. Có vụ "học hè tự nguyện" nữa hả chị?
      Sao mà bọn trẻ phải học nhiều thế!
      Ki nhà em sắp nghỉ hè rùi, em đang lo tiểu thư đây,đến giờ vẫn chưa biết thích học nghề gì:(

      Xóa
    3. Ki chưa đến đoạn phải chọn nghề mà! Đến khoảng 16 - 17 sẽ hướng cho nàng học Luật. Nghề đó có vẻ hợp với Tiểu thư. :)

      Xóa
    4. Úi giời! Em không tin tưởng gì vào tiểu thư bác ạ!
      À báo với bác là Ku đã thi xong môn cuối cùng, thoát hoàn toàn. Đợi bảo vệ luận án tốt nghiệp thôi!
      Bố mẹ Ku thở phào nhẹ nhõm, khoa của Ku lúc vào 1000 sinh viên, giờ còn 300 và vẫn còn bị đúp kha khá!

      Xóa
    5. Ở bên ấy đầu vào dễ, đầu ra khó. Khác hẳn với nước mình nhỉ! Mẹ sắp sướng rồi! Chúc mừng Ku chúc mừng mẹ nhé!

      Xóa
  13. Chuẩn bị khánh thánh nhà mới bằng một chầu karaoke vỡ nhà luôn đi em:))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Karaoke nhà em bỏ xó 1 năm rưỡi rồi ko đụng đến. Chị vào đi, mình sẽ chơi 1 trận tưng bừng nhé!

      Xóa
  14. Ghé thăm em, chúc em chúa nhật vui vẻ ấm áp nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúa nhật của em đã qua trong sự vui vẻ, đầm ấm vì có một bạn blog ghé thăm. Chúc anh tuần mới vui tươi!

      Xóa
  15. Trả lời
    1. Cám ơn bạn đã ghé thăm nhà! Chúc bạn luôn lưu giữ được những kỷ niệm đẹp.

      Xóa
  16. Sang thăm em, chúc em ngày mới với niềm vui nhiều nhé.

    Trả lờiXóa
  17. Phê nhất là cái câu: "Tôi thường bảo các bạn ấy “sến”. Nhưng hôm nay, đứng giữa sân trường, ngước nhìn lên mấy cành phượng đỏ rực, tự nhiên tôi cứ nhớ cái bím tóc lúc lắc, và tự nhiên tôi thấy mình cũng... sến!"

    :D

    Nhoc đằng í thi tốt nghiệp được 18 / 20 mà bảo là dốt à ?? Não của mẹ có vấn đề cần đi chiếu điện thì có :D

    Nhóc nhà tớ mà được như thế thì tớ ngủ thẳng cẳng một ngày 12 tiếng rồi :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Haha! Tại vì đằng í ko biết là ở bậc Tiểu học nước mình, điểm thi chỉ toàn 9-10 không hà!
      Nếu 8 điểm thì gọi là "bị" 8 điểm chứ không phải là "được" 8 điểm!

      Xóa
    2. Không lẽ học trò bây giờ giỏi hơn ngày xưa ghê gớm vậy sao :D

      Tớ nhớ ngày xưa viết văn mà được điểm 7 điểm 8 là siêu đẳng lắm rồi ... Chưa bao giờ thấy trong các lớp mình học có điểm 9 môn văn ... Có một cô bạn học trường khác được điểm 9, nhưng không có điểm 10

      Xóa
    3. Văn Tiểu học còn bao gồm cả môn Tiếng Việt (tức là môn Ngữ pháp của mình hồi xưa đó), thành ra nếu làm đúng phần ngữ pháp thì sẽ có điểm cao. Còn nói về môn Văn thì học trò thời chúng mình hay thời bây giờ, đa số đều dốt cả! Hồi xưa dốt là vì cái gọi là Văn thực ra không phải Văn,mà bao giờ cũng có phân nửa là chính trị. Bây giờ dốt vì chúng nó ko chịu đọc sách văn học.

      Xóa
  18. Sao mà tớ lên mạng, vào các diễn đàn về sáng tác truyện, thấy đám nhóc bây giờ viết hay quá, rất hấp dẫn, lôi cuốn ... Hơn thời mình ngày xưa rất nhiều ... Ngày ấy, chỉ có mỗi đằng í là biết viết truyện, chứ có ai biết viết truyện đâu ...

    Còn có một lần báo trên mạng đăng bài của một bé gái học lớp hai chửi thằng bạn học cùng lớp (nhóc này dám cả gan trêu chọc nhóc kia) ... Ôi bài chửi ấy thật một áng văn đáng để được lưu lại trong văn học :D ... Có vần có điệu, ý tưởng mênh mang lai láng, công thêm chữ rất đẹp và không hề sai chính tả ngữ pháp ... Thật là khâm phục ... Con của tớ học lớp 5 mà một viết được 1 phần trăm của bài ấy ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồi, những đứa viết được như thế ko nhiều đâu, và hàu hết viết được thì cung đã thảy lên mạng. Cho nên những gì đằng í đọc được là tinh tuý òi!

      Xóa
  19. Điểm khác biệt rất lớn là văn chương thời nay bóng bẩy, chau chuốt, tình tiết hấp dẫn lôi cuốn hơn văn chương thời xưa, nhưng thiếu chiều sâu và phần lớn chẳng chứa đựng một thông điệp nào cả ... Đọc giải trí, giết thời gian thôi :D

    Đọc văn chương thời xưa (và cả văn của đằng í) thì phải nhức đầu suy nghĩ xem tác giả muốn nói gì, có ẩn ý gì :D

    Trả lờiXóa
  20. Bài viết dễ thương ghê. Thích nhất là đoạn em "tự thú" là làm ba mẹ không vui khi chỉ được điểm 18. Ui chao. Con trẻ mới lớp 5 mà phải cân đo đong đếm chữ số như vậy à? Đáp số 004 thì khác chi là 4, thể tích nước thì khác chi thể tích bể chứa. Học mà rị mọ như vậy thì làm sao phát huy được trí tuệ sáng láng của con trẻ đây.

    Em thấy thầy cô ở Mỹ dù dạy bậc đại học khi chấm toán vẫn phải đi tìm đáp số mà chấm. Đừng có mơ học sinh viết rõ câu đáp án, đóng khung cho rõ ràng nghen. Chấm sai mà bị kiện là phải chấm lại và xin lỗi trò nữa. Ban đầu em hơi shock với chuyện học như vậy. Nhưng sau nghĩ kỹ mới hiểu lý do vì sao học sinh mình cứ lẹt đẹt, không dám suy nghĩ/bày tỏ ý kiến của mình dù trí thông minh của trò không tệ.

    Mừng "ẻm" có bà mẹ biết nhìn xa trông rộng. Mai sau "ẻm" tha hồ bay nhảy giữa trời cao.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui, trẻ con bây giờ đi học khổ lắm, bị bao nhiêu sức ép: sức ép từ cha mẹ, từ thầy cô giáo, từ chỉ tiêu thi đua ở trên đưa xuống. Em có thể tham khảo thêm 1 bài viết của chị để thấy cái sự vô lý đến khó hiểu của cô giáo:
      http://tuehuong-ha.blogspot.com/2011/08/loanh-quanh-chuyen-giao-duc.html

      À, mà chị thấy Duyên Thảo nói về trường Mỹ, trong khi chị tưởng em đang ở Úc?

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')