Ngày xửa
ngày xưa, vào đời Hùng King(*) thứ… bao nhiêu, không rõ, người ta
sống với nhau vô tư và còn chưa có khái niệm rõ ràng về Thật và Ảo. Hùng King
lo cho dân những vấn đề THẬT thuộc hạ tầng cơ sở, còn những vấn đề ẢO thuộc
thượng tầng kiến trúc hoa lá cành… thì người dân tự lo. Mọi loài cây cối, hoa
lá mà họ thường gọi bằng cái tên trìu mến là “Thế giới Ảo” nảy nở trong một quả
cầu khổng lồ, đó chính là Vườn Địa Đàng. Để tạo ra và chăm sóc Vườn Địa Đàng,
mỗi thần dân đều có thể tự nguyện đóng góp công sức của mình thông qua những
quả cầu nho nhỏ, trong veo và xinh xắn của riêng mỗi người. Vào một ngày đẹp
trời nào đó, khi trong đầu bỗng nảy ra tư tưởng bay bổng hoặc những áng văn
chương nhiều màu sắc, bạn có thể cầm quả cầu lên, soi vào đấy và nói những lời
hay ý đẹp. Người khác sẽ nhìn thấy gương mặt bạn thông qua những quả cầu của
riêng từng người. Lời hay ý đẹp cứ thế lan đi khắp nơi, và cuối cùng bay đến
Vườn Địa Đàng. Cây cối, hoa lá trong vườn được tưới bằng tư tưởng đẹp và văn
chương, thi ca muôn màu nên lúc nào cũng tươi tốt.
(Ảnh nguồn Internet)
Như rất
nhiều người khác, nàng cũng hăm hở mang về cho mình một quả cầu long lanh. Nàng
yêu quý quả cầu của mình lắm. Hàng ngày nàng nâng niu nó trên tay, ghé mắt vào
xem và cổ vũ cho những người bạn đáng yêu ở khắp mọi nơi đang tưới cho Vườn Địa
Đàng bằng muôn vàn áng thơ văn rực rỡ. Để đáp lại, mỗi khi nàng thốt ra những
lời hay ý đẹp, bạn bè của nàng lại mỉm cười khích lệ với nàng và nàng coi đó là
một niềm hạnh phúc.
Nếu Vườn
Địa Đàng cứ như thế mà sinh sôi, phát triển thì hẳn nàng đã giữ mãi quả cầu bé
nhỏ của mình cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, và hẳn là nhân loại ngày nay đã
được thừa hưởng một lá phổi xanh tươi, khỏi phải lo khói bụi, ô nhiễm như bây
giờ. Nhưng… khổ nỗi cuộc đời cứ luôn xuất hiện những từ “nhưng”. Một ngày, khi
ghé mắt vào quả cầu, nàng thảng thốt nhận ra có một vài cây hoa đang xanh tươi,
bỗng dưng xuất hiện những chiếc lá úa vàng, rồi từ từ chuyển sang héo rũ. Nàng
đau khổ khi nhận ra nguyên nhân là do có ai đó đã “cuỗm” lời hay ý đẹp của
người khác, biến nó thành của mình. Hoa trong Vườn Địa Đàng không phải là vật
vô tri, vô giác. Những lời nói ăn cắp đã khiến chúng ủ rũ. Từng ngày từng ngày
trôi qua, lại thêm nhiều cây non gục xuống. Nàng lại tìm hiểu và phát hiện ra
ai đó, thay vì góp ý chân thành với bạn mình, lại đem thả những lời nặng nề,
xúc phạm. Xúc xiểm bạn mình chưa làm họ thoả cơn thèm khát, họ tiếp tục dùng
những lời lẽ cay độc hơn - mà bất cứ một người bình thường nào nghe thấy cũng
đều phải nổi da gà - để gửi đến hôn thê, hôn phu của bạn, làm cho những gia
đình đang yên ấm bỗng trở nên nhiên xào xáo, vợ chồng nghi ngờ lẫn nhau. Những
lời nói như thuốc độc lan đến Vườn Địa Đàng, khiến cho nhiều cây non không đủ
sức chống đỡ, đã tàn lụi dần. Nàng cố công tìm hiểu xem những người đó là ai,
để hòng cầu xin họ hãy thương xót cho Vườn Địa Đàng. Nhưng mọi nỗ lực của nàng
trở nên vô vọng vì họ đã khôn khéo che mặt hoặc đeo mặt nạ khi phun những lời
độc địa vào quả cầu nhỏ long lanh vô tội.
Một ngày,
như thường lệ, nàng nâng quả cầu nhỏ của mình lên và kinh hãi nhận ra Vườn Địa
Đàng chỉ còn lỗ chỗ những mảng cây xanh, xen lẫn vào đó là những mảng cây vàng
héo rũ, hoa lá rụng tơi tả. Nàng khóc. Rồi nàng cất quả cầu vào sâu trong ngăn
tủ và không dám lấy ra nhìn vào đó nữa.
__________________________________________
(*)Hùng King: Mượn từ của bạn Thuỷ Nguyệt