Trong đời, có những người đã ảnh hưởng nhiều đến tính cách của tôi. Dù có vài người không phải là thầy, nhưng tôi vẫn coi họ là Thầy theo một nghĩa nào đó. Ngày Nhà giáo Việt Nam là dịp để tôi nhớ về họ với lòng biết ơn - không màu mè, không khách sáo - chỉ là lòng biết ơn mộc mạc và chân thành.


Ông Ngoại, 1976.
Ba tôi.
Mẹ tôi.
Cô giáo Toán lớp 11.
Cô nói câu này khi tôi viết thư hỏi "Tại sao em phải học những phương trình, tích phân, đạo hàm..., trong khi nó chẳng giúp ích gì cho em về sau?"
Cô nói câu này khi tôi viết thư hỏi "Tại sao em phải học những phương trình, tích phân, đạo hàm..., trong khi nó chẳng giúp ích gì cho em về sau?"
Bạn D.A. Người đầu tiên dạy tôi về nhiếp ảnh và phòng tối, năm 1985.
Thầy dạy ngoại ngữ năm thứ 3 ĐHTH.
Hoạ sĩ, nhà tạo mẫu S.H
Nhà nhiếp ảnh D.M.L
Bạn đời.
Thầy chủ nhiệm năm I, ĐHMT. Thầy không muốn tôi dừng lại một chỗ, tự hài lòng với những bài vẽ "đèm đẹp" của mình.