Có lẽ người viết truyện này sợ
tựa đề dài quá chăng, nên bỏ lửng tựa đề bằng dấu ba chấm. Vậy cần phải nói rõ một
cách đầy đủ, cụm từ đó là: “Cây cơm nguội, Anh và Em và Đồng nghiệp”.
Họ có ba người. Anh là trưởng
phòng, Em là nhân viên trong phòng, kém Anh vài tuổi, còn Đồng nghiệp là một cô
bạn cùng cơ quan, nhưng ở bộ phận khác, không liên quan gì đến phòng của Anh và
Em. Đồng nghiệp kém Em vài tuổi nữa, nên tất nhiên kém anh một số tuổi kha khá.
Buổi sáng, vợ đưa Anh cùng chiếc
va-li công tác đến cơ quan, dặn dò: “Hà Nội mùa này mát mẻ, ra ngoài ấy anh nhớ
mua cho em một chiếc áo thun dài tay của Trung Quốc nhé!”. “Được rồi” - Anh đáp
nhưng lại quên không hỏi xem vợ thích màu gì. Lấy nhau gần hai mươi năm rồi,
nhưng Anh vẫn không hiểu thực sự nàng thích gam màu như thế nào. Đúng ra Anh
cũng vừa định hỏi điều ấy, nhưng Anh lại chợt thấy bóng Em đang xách va-li đi
lên cầu thang, thế là quên khuấy đi mất. “Thôi, em đi làm đi không thì muộn mất!”
- Anh giục vợ và chỉ mong nàng nổ máy thật nhanh. May quá, nàng cũng chẳng nấn
ná làm gì. Từ khi lên làm trưởng phòng, những chuyến đi công tác như thế này của anh không còn làm cho nàng cảm thấy nhớ nhung gì nữa. Nhưng đối với Anh thì khác.
Chuyến đi này thực sự làm Anh phấn khích, vì Anh không đi một mình, mà bên cạnh
còn có Em.
Anh đuổi theo Em đến lầu một,
chỉ chút nữa là bắt kịp. Vừa định cất tiếng bảo để anh xách giúp cho thì một
chú nhóc thanh niên ở phòng gần đấy bỗng ló mặt ra như thể đã đứng canh sẵn
giây phút này từ lâu, được dịp chớp lấy cơ hội của anh. “Để em xách giúp chị” -
hắn nói.
“Chị với chả em!”, anh bực dọc
nghĩ thầm. Anh biết chắc trăm phần trăm là từ cách đây hai phút, chú em đã đứng ở cửa sổ phòng nhìn
xuống sân , thế mà cứ làm ra vẻ tình cờ. Cơ mà cơ quan thiếu gì
con gái vừa trẻ vừa chưa chồng, sao hắn cứ phải lẵng nhẵng chị chị em em thế
không biết? Nhưng nói đi thì cũng nói lại, tại sao Anh cũng thế nhỉ? Thôi kệ,
dù sao thì hôm nay hắn sẽ phải ở nhà, còn Anh sẽ đi công tác với Em.
Cùng lên máy bay có cả Đồng
nghiệp, thế là bên cạnh Anh có đến hai em. Đầu tiên Anh thấy thú vị với ý nghĩ
này, nhưng sau lại hơi tiêng tiếc, giá mà chỉ Anh với Em thôi có khi hay hơn.
Anh vốn không phải là gã đàn ông tham lam như người đời vẫn cho là giống đàn
ông thường như thế. Trên máy bay, em nói vừa phải, đủ để anh hiểu là tuy hơi
không yên tâm chuyện chồng con ở nhà, nhưng Em cũng thích chuyến công tác này,
bởi vì không phải dễ để có dịp thăm lại Hà Nội, nơi mà cả tuổi thơ đẹp đẽ của
Em đã trôi qua với những mùa thu có mùi hoa sữa và hàng cây cơm nguội mà các
nhà thơ và nhạc sĩ thường nhắc đến. “Cây cơm nguội như thế nào hả chị, em nghe
nói nhiều nhưng thực sự chưa nhìn thấy bao giờ.” - Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi
xen vào. “Được rồi, thế thì tối nay, họp xong anh sẽ dẫn hai chị em đi xem cây
cơm nguội ngay trước cửa nhà bạn gái anh hồi xưa. Cô ấy là bạn gái đầu tiên của
anh”. “Thế thì thú vị đây!” - Em nói nhỏ vừa đủ để anh nghe thấy. Em là như
vậy, luôn nhỏ nhẹ và vừa phải.
Buổi chiều họp. Lại tiến độ, lại
công việc, lại doanh thu trước thuế, sau thuế..., anh thấy đầu mình ong ong. Buổi
tối, tắm rửa xong, đầu nhẹ đi một chút. Đúng như đã hẹn, Anh gõ cửa phòng
hai chị em. “Lên đường thôi, mình sẽ đi xem cây cơm nguội!”.
Từ khách sạn đến nhà bạn gái cũ
của Anh phải đi qua ba dãy phố, rẽ phải, rẽ trái, xong rồi lại rẽ phải, đi lên
một đoạn dốc ngắn. Mất khoảng ba mươi
phút đi bộ là đến. Hà Nội buổi tối thơm mùi hoa sữa. Đồng nghiệp sung sướng và
vui vẻ ra mặt, nói líu lo suốt. Em thì trầm tĩnh hơn. Vả lại, khi quay về những
kỷ niệm của mình, trầm tư có lẽ là một dấu hiệu đương nhiên. Anh ngửi thấy mùi
hoa sữa ở khắp nơi, trên từng bước chân, trên các cánh cửa của những ngôi nhà
cũ, trên các shop quần áo mà họ tranh thủ ghé qua, trên mái tóc Em... Anh đi
phía sau, lặng lẽ ngắm nhìn những sợi tóc loà xoà trên gáy Em và thấy mùi hoa
sữa mỗi lúc một nồng nàn hơn. Giá mà không có Đồng nghiệp, chắc chắn Anh sẽ làm
một cử chỉ gì đấy mà suốt mấy năm qua, Anh chỉ dám nghĩ tới, chưa bao giờ dám thực
hiện một lần. Cái cảm giác muốn làm một cái gì đó gần giống như cái cảm giác
của lần đầu tiên, năm mười chín tuổi, Anh hẹn hò với cô bạn gái ở dưới gốc cây
cơm nguội trước nhà cô. Trong bóng tối sẫm, Anh cũng ngửi thấy một mùi hương
nồng nàn, không rõ là mùi gì, nhưng nó làm Anh như mất phương hướng và quên hết
tất cả những gì định nói. Rồi những lần hẹn sau, cũng cái mùi hương ấy cứ làm
Anh bối rối, bao nhiêu lời tỏ tình cứ trôi tuột đi đâu mất. Cho đến lần cuối cùng, cô bạn bảo với Anh : “Em nghĩ
chúng mình là bạn thôi!”.
Giá như là bây giờ, chắc Anh
không để cho cô bạn nói câu ấy, hoặc nếu đã nói rồi thì Anh cũng không để cho
cô thực hiện lời nói của mình. Nhưng... Anh lại đang ngửi thấy mùi hương làm Anh
bối rối đấy thôi. Biết đâu đấy, hơn hai mươi năm sau sẽ có một ngày Anh tự nhủ
“Giá như là mình bây giờ, mình sẽ không để cho những sợi tóc loà xoà kia vương
mãi trên gáy Em”. Biết đâu đấy!...
Sau cô bạn gái đầu tiên, cả cuộc
đời Anh cứ là những lần giá như, giá như... tiếp nối nhau, cho đến ngày
Anh lấy được một người vợ tốt, tiếp theo là hai đứa con khoẻ mạnh ra đời. Rồi
Anh được bổ nhiệm về cơ quan này làm trưởng phòng. Trong phòng của Anh có Em.
Em không đẹp đến nỗi khiến cho
tất cả những gã đàn ông phải như Anh phải quay lại nhìn, cũng không dịu dàng
đến nỗi khiến cho tất cả đám thanh niên như gã làm ở phòng lầu một phải loay
hoay chị chị em em, nhưng tất cả con người Em là một sự vừa phải chừng mực. Sự
vừa phải đó đủ làm cho thằng đàn ông trong Anh cứ khao khát như nhìn thấy rượu
ngon mà không có dịp nhấp thử. Anh đã chờ đợi dịp công tác này lâu rồi, nhưng
giá như... (lại giá như).
Giá như tối nay không có Đồng
nghiệp...
Anh đi sau, Em và Đồng nghiệp đi
trước. Đồng nghiệp vui vẻ, ríu rít khen mùa thu Hà Nội thật dễ thương, mùi hoa
sữa thật quyến rũ, khen “chị thật đúng là người Hà Nội, không thể khác được”.
“Hà Nội đẹp thì rõ rồi, hoa sữa thơm cũng rõ rồi - Anh nghĩ bụng - bao nhiêu
thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ đã ca ngợi, đâu cần cô em phải khen thêm làm gì. Cô em
toàn nói những chuyện thừa trong buổi tối dịu dàng như thế này!”.
Trên đường đi, họ rẽ vào một
trung tâm mua sắm. Em bảo em nhớ hồi xưa, đây là một cửa hàng bách hoá nho nhỏ,
phía ngoài có một cái tủ kính bày những con búp bê bé tí bằng len. Mỗi lần bố
mẹ dẫn đi qua đây, em thường dán mắt nhìn vào tủ kính, tưởng tượng đó là một
nơi đầy những câu chuyện cổ tích diệu kỳ mà người lớn không sao hiểu được. Có
lần dẫn chồng ra thăm Hà Nội, Em có chỉ cho chồng xem và kể về điều bí mật nho
nhỏ này. Chồng em lơ đãng nghe rồi bảo “Ở ngoài này hàng điện tử nhiều hơn
trong kia, chắc anh phải mua vài món đem vào”. Em cười. Nụ cười thoáng chút
buồn làm tim anh chợt nhoi nhói. Sao anh lại không phải là người để em dẫn đến
trước cửa hàng và kể về giấc mơ tuổi thơ của em nhỉ? Anh sẽ là người hiểu rõ
hơn ai hết, hiểu hơn chồng em, hiểu hơn Đồng nghiệp, điều đó là chắc chắn rồi.
Đơn giản vì tuổi thơ của Anh cũng trôi qua ở chính nơi này, với những con phố
thân quen quanh năm nằm yên bình dưới hai hàng cây cơm nguội.
Trung tâm mua sắm mới khai
trương được chừng nửa năm, hàng hiệu bày ngợp mắt, giá cả tính bằng đô, cao
chót vót chắc không thua gì ở bên Mỹ. Chị em chỉ đi xem, không mua gì. Anh cũng
muốn chọn gì đấy giá vừa phải, mua làm quà cho hai chị em mỗi người một món,
nhưng thấy giá cao quá, nên chặc lưỡi: thôi! Nếu cố mua thì cũng được, nhưng
chẳng lẽ lại không mua gì cho vợ thì cũng thấy áy náy, mà mua đến ba món thì...
Tóm lại là thôi! Tầng trên cùng của toà nhà trung tâm là sàn nhảy disco và rạp
chiếu phim. Đồng nghiệp bảo “Mình vào sàn nhảy đi”. Anh không thích trò này
lắm, mới học nhảy, dáng dấp còn ngượng nghịu, chả dại vào những chỗ dành cho
dân sành điệu như thế này làm gì. Em bảo “Hay là mình vào xem phim”. Ừ, xem
phim, sao lại không nhỉ. Mặc dù mục đích cuối cùng của cuộc đi dạo tối nay là
thăm lại nhà bạn gái xưa của Anh, hay nói đúng hơn là cho Đồng nghiệp xem cây
cơm nguội, nhưng nhà vẫn còn đấy, cây cơm nguội có đi đâu mất mà sợ, thế nên
xem phim cũng hay. Anh khéo léo sắp xếp cho Đồng nghiệp vào trước, tiếp đến là
Em, rồi Anh vào sau cùng. Vừa là người lịch sự, luôn nhường đường cho phụ nữ
trẻ, vừa được ngồi một chỗ hợp lý nhất mà bất cứ gã đàn ông nào cũng muốn được
như vậy.
Phim chắc cũng hay. Khán giả
thỉnh thoảng lại cười ồ. Đồng nghiệp cười thoả thuê, Em cười khúc khích. Sao
tay Anh cứ như thừa, không biết để thế nào. Anh muốn choàng tay qua vai em như
bình thường Anh vẫn choàng vai đùa vui với các cô trẻ đẹp ở cơ quan. Nhưng ở cơ
quan và trong rạp chiếu phim là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Để tay lên thành
ghế thì lại chạm vào cánh tay mềm mại của Em, cánh tay mà hằng đêm chắc là luôn
thường trực một mùi thơm dịu ngọt, sẵn sàng để cho một gã cao to, đen trùi trũi
gối cái đầu tóc ám mùi khói thuốc lá của hắn lên đó. Mấy lần anh định cứ liều
đặt tay lên ghế, và, một cách bình thản nhất, nắm lấy bàn tay em, nhưng rồi lại
thôi. Giá như...
Phim kết thúc. Càng về
đêm, Hà Nội càng ngào ngạt mùi hoa sữa. Đã muộn nên Anh rảo bước đi trước dẫn đường. Phố
vắng tanh, chỉ còn vài đôi khoác tay nhau đi dạo, thi thoảng có một ông đi xe
đạp gõ lách xách thay cho tiếng rao tẩm quất. Nhà cô bạn gái xưa kia rồi. Tim
anh đập hơi mạnh hơn bình thường, không rõ vì hồi hộp hay đơn giản chỉ vì đi bộ
hơi nhanh. Họ đứng trước cửa nhà. Nhưng lạ quá, đúng ngôi nhà ấy, thậm chí cánh
cổng vẫn giữ nguyên màu sơn cũ, nhưng không còn cây cơm nguội ở đó. “Thế cây
cơm nguội của anh đâu?” Đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi. “Anh không biết” - Anh ngơ
ngẩn đáp. Em bảo : “Mình sẽ tìm người để hỏi xem cây cơm nguội đâu rồi”. Nhưng
có vẻ mọi người ở xung quanh đã đi ngủ hết, trên đường chỉ còn lại vài khách
vãng lai, nếu có hỏi chắc họ cũng sẽ chỉ nhìn ba anh em như nhìn những người
ngoài hành tinh, hoặc là tệ hơn, họ sẽ chỉ lắc đầu mà không thèm nhìn gì cả.
Họ
tần ngần đứng một hồi lâu rồi quay về. Đường về khách sạn phải đi qua ba dãy
phố, mất khoảng ba mươi phút đi bộ. Đầu tiên là xuống một cái dốc, sau đó rẽ
trái, rẽ phải rồi lại rẽ trái là đến. “Hai chị em ngủ ngon nhé”, Anh đưa Em và
Đồng nghiệp về đến cửa phòng. “Chúc anh ngủ ngon”. Họ chia tay nhau để về phòng
nghỉ, chuẩn bị cho một cuộc làm việc với đối tác vào sáng sớm.Ghi chú: Truyện còn đoạn kết, tuần sau OM sẽ đăng đoạn kết này. Từ giờ đến khi đó, mời bạn nếu có dừng bước ghé qua nhà OM thì viết cho OM xin một đoạn kết của riêng bạn. Mong lắm, nhé, nhé, nhé... Cảm ơn bạn nhiều! :)