.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Thư viện ký ức

Tôi là người lưu trữ ký ức bằng ảnh: ký ức vui và ký ức buồn, ký ức ngọt ngào và ký ức cay đắng, ký ức rực rỡ và ký ức ảm đạm…, tôi lưu trữ hết. Trước kia, thời của máy ảnh cơ và phim âm bản, mỗi mảnh ký ức được lưu vào những bao để phim như thế này đây:

Thu vien 1
Trên từng bao phim có ghi ngày tháng và địa điểm chụp. Những bao phim được gấp gọn lại và để vào hộp thiếc, mỗi hộp chứa khoảng từ 20 đến 50 bao phim:

Trên nắp hộp có ghi chú cho từng chủ đề phim chụp.

Thu vien 5

Toàn cảnh của thư viện ký ức thời thủ công như thế này:
Thu vien 6

Đến thời máy ảnh kỹ thuật số, thư viện chuyển vào đĩa. Đầu tiên là ổ đĩa zip dung lượng 20M, sau đó đến đĩa CD 650 – 700MB, rồi bây giờ là đĩa DVD 4,7GB
Thu vien

Toàn cảnh thư viện thời kỹ thuật số xem ra cũng gọn gàng lắm, chỉ chiếm trọn một mặt tiền tủ sách thôi:

Thu vien 2

Thư viện không phải là ngân hàng nên tôi không cho vay ký ức. Thư viện cũng không phải cửa hàng nên tôi không rao bán ký ức (Nói cho oai chứ bán ai mua!). Nói chung tôi không sống bằng ký ức. Nhưng một hôm nào đó, thấy cuộc sống trở nên thật buồn, tôi mang ký ức vui ra nhấm nháp, thấy đời đắng nghét, tôi mang ký ức ngọt ngào ra thưởng thức. Bạn sẽ hỏi, thế còn ký ức buồn, ký ức cay đắng thì để làm gì? Ồ, tất nhiên là để làm gia vị rồi.

Sáng nay tỉnh dậy thấy không buồn, không vui. Cuộc sống đôi lúc như thế: nhạt nhẽo và vô vị. Tôi lục tìm ký ức và tự nấu cho mình món lẩu thập cẩm đây.

Tráng miệng bằng món tân cổ giao duyên này:

Thu vien ki uc

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Đi đám cưới

Tuần trước đi dự 2 cái đám cưới, về, nghĩ nếu bạn Taconem mà viết bài thì thế nào cũng đặt tựa là “Cưới”, bạn D. sẽ có tiêu đề lãng mạn kiểu “Mùa của những sợi tơ hồng”, còn bạn Mây thì chắc sẽ giật tít kiểu “Nắm tay và… đám cưới” (Bạn í có tới 2 bài Nắm tay và làm… gì đó nên có thể sẽ tiếp tục có bài nắm tay…)

Thôi, phần mở bài mình tạm điểm qua 3 người bạn hay viết bài nhất. Bây giờ vô thân bài nè.

Tuần trước đi dự 2 cái đám cưới, một cái đầu tuần, một cái cuối tuần. Đầu tuần là đám cưới của người bà con vai chị, rất thân với chồng. Địa điểm đãi tiệc cách nhà khoảng 10 cây số, thiệp mời 6h30 tối. Mình hẹn chồng về sớm, vậy mà 6h30 anh giai mới hộc tốc chạy về, hộc tốc vơ đại một bộ quần áo nào đấy vắt sẵn ở đầu cầu thang, chẳng thèm ngó đến bộ đồ mình đã cất công ủi sẵn, treo ngay ngắn trước cửa nhà tắm (À, hiểu rồi, chắc là có tắm đâu mà nhìn thấy). Vừa mặc đồ, anh vừa chạy ra dắt xe, vừa hỏi mình: “Sao anh không nhớ bộ đồ này hôm kia anh mặc đi đâu nhỉ?”. (Mình thì nhớ nhưng không tiện nói ra là hôm kia anh mặc bộ đồ đó đi đám ma).

Vợ chồng hạnh phúc súng sính trong quần áo đẹp chở nhau lao ra đường như một cơn lốc. Cơn lốc U50 đánh võng vượt qua mặt vô số các 8X, 9X cùng các loại teen. Tóc chồng bay trong gió (Đấy là nói cho văn vẻ, chứ thực ra tóc anh giai cũng chẳng còn mấy để mà bay). Mình ngồi sau ôm chặt eo chồng, vừa hãnh diện với các teen vừa lấy làm may mắn vì không mặc váy nên có thể vững chãi ngồi hai bên. Mấy lần anh giai nhảy ngay vào chính giữa ổ gà, tung mình lên cách yên xe đến 30 cm mà cũng không hề hấn gì. Ơn trời phù hộ, cuối cùng hai đứa cũng đến được đám cưới nguyên vẹn không sứt mẻ, vừa lúc khai tiệc. Hết cả chỗ. Người nhà cô dâu phải đứng lên nhường cho hai vợ chồng mình một chỗ đẹp nhất ngay gần sân khấu.

Đèn tối đi, hướng hết về phía cậu MC đầu chải bóng mượt. “Kinh thưa quy vi – cậu ta nói tiếng Việt không có dấu giống như một số em ca sĩ trở về VN sau khi đi du học ở nước ngoài 6 tháng – Môt mua xuân mơi lai vê, mua cua cay trai đâm chôi va nhưng đôi lưa yêu nhau…” Mình không nghe được gì, trong đầu không hiểu sao lại nhớ chuyện xa xưa. Hồi ấy mình đang yêu cái anh giai mà bây giờ là anh xã đang ngồi kế bên đây. Chúng mình đi Đà Lạt, ngồi trước một vườn hoa muôn màu, mình tỏ ra thật lãng mạn, dựa đầu vào vai anh, hỏi: “Anh thích bông hoa gì nhất?”, anh í trả lời: “Anh thích nhất bông cải xào thịt bò”… Hêy da, nhớ chuyện gì mà lãng nhách quá, MC nói xong rồi kìa! Mình dõi mắt theo cô dâu chú rể sánh đôi nhau bước lên sân khấu. Đôi trẻ – một năm mươi, một năm lăm – đang ngời ngời hạnh phúc. Cô dâu tuổi năm mươi, cao chừng mét 67, lần đầu tiên cưới, nồng nàn đầy sức sống bên chú rể tuổi năm lăm, nhỏ nhắn e lệ và hơi ngơ ngác như chưa thực tin vào hạnh phúc mà mình có được. Mọi người vỗ tay rào rào. Chồng mình cũng nhiệt liệt vỗ tay rồi cầm ly bia đi các bàn để cụng ly, vui như thể anh í là chú rể vậy. Mãi đến khi mọi người về gần hết, anh mới trở lại bàn, uống cạn luôn ly bia của vợ mình rồi mới ra về.

Trên đường về, mình nói với chồng: “Thôi, thế là chị ấy cũng tìm được nơi được chốn, em mừng cho chị”. Chồng quay lại đáp, tiếng anh lẫn vào tiếng gió : “Em có nhớ lúc nãy anh ăn gì không, sao bây giờ đói bụng quá!”. Về đến nhà, thương chồng, mình cũng định lục cơm nguội cho anh ăn, nhưng chẳng may chó ăn hết mất rồi.

Thế là xong đám cưới thứ nhất.

Đám cưới thứ hai tổ chức vào cuối tuần. Không phải đám cưới bạn mà là đám cưới con trai bạn. Bạn này là bạn trai đấy nhé. Hơn mình chừng hai chục tuổi nên lúc mới gặp bạn lần đầu, mình lúng túng không biết nên gọi bạn là chú hay anh. Cuối cùng thì gọi bằng anh, từ từ rồi cũng quen. Chỉ có bạn là không quen nên lúc gọi mình là em, lúc là bạn, lúc là cô, lúc lại là chị. Xem ra tình cảm của bạn phức tạp lắm!

Vì không đi cùng anh xã nên mình đến đám cưới rất sớm. Gặp bạn chỉnh tề trong bộ complet, cà vạt tươm tất, thấy cũng ra dáng bố chú rể! Có điều không hiểu sao trong đầu mình cứ nung nấu ý nghĩ muốn sờ tóc của bố chú rể xem nó được vuốt bằng keo hay bằng sáp mà bóng lộn đến soi gương được thế kia. Bình thường, bạn mình cũng thuộc loại chải chuốt. Ở cơ quan, bạn hay vào toilet, mỗi lần bạn từ đó bước ra, mình lại thấy tóc bạn ươn ướt, bóng lên với những đường dợn sóng. Nhưng hôm nay, có vẻ những đường lượn ấy bóng hơn, ướt hơn… Ừ, thì là ngày quan trọng mà! Tóm lại, mình muốn sờ, nhưng sợ thất lễ, nên thôi.

Khai tiệc. Cũng lại MC. Cũng lại “Mùa của tình yêu và của những lứa đôi”. Rồi cô dâu chú rể cũng bước lên sân khấu như hàng triệu người vẫn làm thế. Kia rồi, đến lượt các đấng sinh thành của hai họ bước lên. Bạn mình kìa! Bạn mình đang sóng đôi với bà xã cao hơn bạn gần một tấc. Chị ấy đang vui lắm, gì thì cũng là mẹ của chú rể mà! Mẹ chú rể giơ cao tay vẫy chào quan khách giống hệt như mấy cô hoa hậu trình diễn trang phục tự chọn. Mình mải há hốc mồm ngắm mẹ chú rể nên quên mất không chụp hình. Thôi thì lấy tạm tấm ảnh của mẹ chú rể khác xem đỡ vậy.

Dam cuoi 2
Thấy chưa, mẹ này cũng teen lắm chớ bộ!

Lên sân khấu, bạn mình rút kính lão ra và lập tức chiếm chỗ của MC. Với một giọng du dương trầm bổng, bạn mình đọc một bài diễn văn tuyệt hay về mùa tình yêu, trong đó có rất nhiều thơ tình: thơ Mới này, thơ Tiền chiến này, thơ Cách mạng này, thơ Xã hội chủ nghĩa này, thơ Mở cửa này, thơ Hiện đại này, hình như có cả thơ Lập thể hay Trừu tượng nữa, nhưng mình ngưỡng mộ bạn quá nên không nhớ hết. Mà mình thật đoảng! Bao chuyện vui như vậy mà cứ quên chụp ảnh. Lại phải đưa ảnh của người khác chụp đám cưới khác ra làm minh hoạ.

Dam cuoi

Tóm lại là đám cưới rất vui!

Biết đến bao giờ mình mới được lên sân khấu với tư cách phụ huynh như vợ chồng bạn nhỉ? Chắc cũng còn lâu lắm, nhưng cứ học tập từ bây giờ đi là vừa. Sau mỗi đám cưới mình sẽ ghi chép cẩn thận, đặng tới lúc đó có một mớ kinh nghiệm, khỏi thua bè kém bạn. Trước mắt là từ giờ đến tháng Ba năm sau sẽ đi ăn đám cưới dài dài. Hèhè!