.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Lan man chuyện… chim

Picasso có bức tranh vẽ 2 con chim mà mình rất thích

v41ftBHSaEGAqPDwTExmAA

Xem tranh, có thể thấy cả cái run rẩy trong niềm hoan lạc của đôi chim.

Có lẽ sau đó, kết quả của niềm hoan lạc là cái này đây:

8d1nywgQ4xWE6iU_C23qLQ
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng  thực sự mấy cái trứng chim còn nằm trong ổ đó được mình lấy ra từ… kệ sách ở nhà mình đó! Người ta bảo “đất lành chim đậu”, chẳng biết có đúng không, nhưng rõ ràng bọn chim sẻ chỉ rình rình lúc gia chủ sơ ý là tha rơm rác về làm tổ ngay sau những chồng sách trên kệ sách lớn. Kệ sách được đóng dọc theo hành lang giữa 2 phòng ngủ trên lầu nhà mình. Nơi ấy thật thoáng nên có lẽ làm cho bọn sẻ sinh hứng chăng? Không biết bao nhiêu lần, mình đã đuổi chúng đi, nhưng chứng nào tật nấy, cứ vài ba tuần không theo dõi là lại phát hiện có cái tổ chim ở đâu đó sau mấy cuốn sách văn học hoặc sách nhiếp ảnh cũ. Nếu chưa thấy có gì trong đó thì mình lại tiếp tục “sự nghiệp” đuổi chúng đi, nhưng thường thì chúng đã kịp để lại chứng tích hoan lạc rồi, nên đành chép miệng… cất về chỗ cũ vậy. Cứ thế, những cái trứng nở thành chim sẻ non:

F3Bkc8ActX8x4xMiLJXmCA

Chim sẻ non dần dần lớn lên. Mình vuốt ve vài cái trước khi chúng đủ lông đủ cánh và bay đi.

rW51Scz0uM6OfN_RH56IxA

Chuyện chim ở nhà mình chỉ có thế. Bây giờ là chuyện cổ tích chim:

Ngày nảy ngày nay, ở một cái lồng chim lớn kia, có một con chim… chẳng rõ là loại chim gì. Nó ở trong chuồng với các con chim khác và có nhiệm vụ hót cho vui cửa vui nhà. Ông chủ thỉnh thoảng bảo với nó: “Chúng mày đang làm một việc có ích là góp phần làm đẹp cho cuộc đời này đấy!”. Biết là mình chỉ làm cho vui cửa vui nhà ông chủ thôi, nhưng nghe thấy ông nói thế, nó cũng thấy thích thích và nó cảm giác tự hào đôi chút. Tuy nhiên, trong thâm tâm, nó biết rằng cuộc sống trong lồng thật chật hẹp, và nó luôn ao ước được ra khỏi lồng, bay cao, bay xa ra khoảng trời cao rộng ngoài kia để nhìn thế giới rõ hơn.

Một ngày, thấy cửa lồng mở, chim phân vân một lúc rồi quyết định chui ra khỏi lồng. Nó bay lên một ngọn cây, hít đầy không khí trong lành vào lồng ngực và vỗ cánh bay đi xa.

Ồ, rõ ràng cuộc sống bên ngoài thật tuyệt! Nó có thể làm nhiều việc: khi thì giúp cô Tấm nhặt thóc, khi thì phụ với Cô bé Lọ Lem dọn dẹp nhà cửa, lúc khác lại đi giao lẵng hoa tình yêu theo yêu cầu của cô công chúa trong phim Enchanted… Nói chung, thời gian đầu sống trong cuộc đời tự do không còn gì có thể kêu ca được nữa.

Tuy nhiên, nó lại mất đi thứ khác. Đến bữa, chẳng ai cho nó ăn. Đôi khi nó cao hứng cất giọng hót thì tiếng hót của nó tan vào không khí, chẳng biết có ai nghe không. Tối đến, không được nằm yên ổn trong cái lồng an toàn, nó phải tự đi tìm một nơi nào đó để qua đêm, vừa ngủ vừa lo ngay ngáy. Và nó còn phải tự đóng bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội nữa. Ngán quá!

Cuối cùng thì chim quyết định quay về nhà cũ. Nó chui lại vào cái lồng chật hẹp. Ông chủ đóng cửa lồng và bảo: “Lần sau đừng có bay lung tung nữa nhé, có ngày mèo xơi mày mất!”. Nó vâng dạ. Hằng ngày nó lại đem hơi sức của mình ra, cất giọng hót cho vui cửa vui nhà ông chủ và nhìn xa xăm ra ngoài khoảng trời xanh đầy nắng…

 

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Valentine lãng mạn

Từ lâu rồi, đây là Valentine đầu tiên mà OM không không hề nhận được bất cứ một món quà hay một tin nhắn vu vơ từ những anh giai, bạn giai, em giai… nào. Cả một ngày 14/2 trôi qua bình thường, giản dị, lặng lẽ và…

Hoàn toàn không buồn! Thế mới lạ.

Buổi sáng chạy sang nhà phía Bắc Sài Gòn tiễn mẹ lên máy bay đi ra phía Bắc… ngoài kia thăm bà Ngoại – tình yêu lớn của mẹ. Trên đường quay về nhà, nghĩ miên man, thấy ở tuổi nào người ta cũng luôn có những tình yêu lớn ở trong lòng để luôn nghĩ về nó với tất cả những cung bậc cảm xúc: yên bình, sung sướng, hạnh phúc, nhớ nhung, khắc khoải, đau khổ... Ngoài tình yêu lớn ra, người ta còn có những tình yêu nho nhỏ vừa đủ để thỉnh thoảng… lãng mạn một chút khi bất chợt trời nắng vàng hơn mọi ngày, bất chợt ngoài đường se lạnh hơn mọi ngày, bất chợt nghe đâu đó một bản nhạc mà mình đã nghe từ thời cổ tích năm 20 tuổi… (Sao bữa nay buông nhiều dấu ba chấm thế không biết?)

Và cứ thế, Lãng mạn một chút theo chân OM về đến nhà, đến khi ngả lưng xuống nghỉ trưa 20 phút, đến khi bật máy tính định làm việc mà không làm được, đến khi chồng về…

Chồng OM có đặc điểm giống Tarzan là không hề có khái niệm về những ngày kỷ niệm trong năm. Nhưng Tarzan hồi xưa đâu biết đến những ngày cần phải tỏ ra lãng mạn mà vẫn có được người yêu đấy thôi, cho nên chồng mình cũng vậy, cuối cùng cũng lấy được vợ, mà lại là vợ ngon lành nữa kìa!

Vợ rủ chồng đạp xe tập thể dục. Chồng rủ vợ: “Sang PMH xem cầu Ánh Sao đi”. Vợ có người bạn bảo cầu Ánh Sao là chiếc cầu tình yêu nên thấy lãng mạn quá, đồng ý ngay. Xe “cuộc” của chồng để lâu rồi không xài nên phải lấy ống bơm ra, hai vợ chồng chổng mông bơm lấy bơm để, toát mồ hôi hột, cuối cùng bánh xe cũng hơi căng căng, vừa đủ để 1 người ngồi lên (mà cũng chỉ cần 1 người thôi, đã qua rồi cái thời mình mi-nhon để có thể trèo lên ngồi sườn ngang đằng trước). Vợ chồng hạnh phúc, mỗi người một chiếc quần lửng áo thun, một chiếc xe đạp sóng đôi đưa nhau đến chiếc cầu tình yêu.

Trời sẫm tối, cầu Ánh Sao lấp lánh muôn vàn sắc màu, chứng kiến những đôi lứa yêu nhau. OM lặng đi trong niềm nhớ dịu dàng về từng người yêu một, những người đã đi qua cuộc đời OM, người thì để lại đầy kỷ niệm trong mấy cuốn nhật ký xưa cũ (bây giờ cất kỹ trong mấy thùng mì gói Miliket), người thì loáng thoáng kỷ niệm trong mấy cuốn album (cất trong mấy thùng bia Heineken), người thì bí mật chẳng để lại dấu vết gì (vì lưu vào đĩa DVD và cài password hết rồi)… Nhưng dù có để lại hay không để lại những “dấu tích” cụ thể thì tất cả những anh giai, bạn giai, em giai ấy đều đã mang đến cho OM những giây phút ngọt ngào và làm đầy ắp sự lãng mạn trong tâm hồn OM. (Tất nhiên càng nhiều thời gian thì OM càng tích trữ được nhiều lãng mạn hay càng già càng lãng mạn – nói cho gọn!). Không biết chồng có tâm trạng như OM không mà thấy anh cũng đăm chiêu không nói. Chúng mình ngắm cầu Ánh Sao một lúc rồi lên xe quay về, chẳng ai nói với ai câu nào.

Vừa đạp xe OM vừa lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ: “Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ / Đừng có trách chi những phút xao lòng…” Đọc hết bài thơ rồi xem ra không thuộc được bài nào khác nên lại auto reverse đọc từ đầu, đọc dăm bảy lần nữa, cho đến khi chạy ngang mấy hàng vịt quay thì sực tỉnh.

Ngồi vào bàn cơm, ngoài chồng ra chả còn anh nào nữa nên cũng hết những phút xao lòng.
Nghe con trai mở kênh Year1TV, có cậu ca sĩ teen nào đó đang thổn thức: “Valentine buồn, Valentine cô đơn…” thấy mắc cười quá! OM muốn bảo con tắt cái thứ nhạc vớ vẩn ấy đi, nhưng rồi kịp ngăn mình lại không can thiệp thô bạo vào sở thích của con. Mỗi thời có một kiểu Valentine khác nhau. Chung quy thì cũng lãng mạn cả ấy mà!

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Mùng Một

Ăn Tết một mình buồn nhưng cũng có cái thú. Buổi sáng tự cho phép mình ngủ dậy mà không nhìn đồng hồ. Nằm lăn qua lăn lại nghe mấy con chim sẻ ríu ríu ở ngoài cửa sổ, vừa mơ màng ngái ngủ vừa đoán chắc chúng phải là một đám chim sẻ mái. Tỉnh thêm một chút thì đoán cái lũ đàn bà này chắc đang hò hét đàn con dậy, rửa mặt chuẩn bị ăn sáng và cằn nhằn mấy thằng chồng sao cứ nằm ỳ mãi đến giờ này chưa thèm dậy đi kiếm mồi. Cứ suy ngày thường của mình ra như vậy, còn hôm nay là Tết.

Tết Tết Tết Tết đến rồi… Hàng xóm về quê hết vắng hoe. Vắng đến nỗi ngoài tiếng chim ra chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa, À, văng vẳng xa, xa lắm, có bài Happy New Year của Abba. Nắng như vàng hơn…

Tỉnh dậy hẳn, đầu tiên là mở máy điện thoại kiểm tra mấy cái tin nhắn đến muộn, cảm ơn và chúc lại từng người đã chúc tết mình, sau đó là tất bật pha trà mời Ông Bà và các Vị cai quản đất đai dùng nước buổi sáng, sau đó nữa là khai trương máy vi tính thân yêu. Bạn mình bảo thích cái máy tính như thích 1 anh bạn trai tốt bụng, bảo gì làm nấy, sẵn sàng phục vụ tất cả những nhu cầu giải trí cũng như trao đổi thông tin, nâng cao kiến thức… Mình thì lại coi máy tính như cô bạn gái, có thể nhỏ to tâm sự, ngồi với nó suốt cả buổi. Bạn gái hay để rò rỉ thông tin nên cái gì bí mật thì nhất thiết phải cài password. Bạn gái thỉnh thoảng cũng hay dở chứng giận dỗi, không chịu làm gì cả, phải năn nỉ, restart lại mới nguôi.

Hôm nay Tết, bạn gái có vẻ bận rộn nên không cho mình post bất cứ cái gì lên mạng. Thôi, hẹn một ngày khác vậy nhé!

Mình điểm tâm buổi sáng bằng 1/8 cái bánh chưng, nấu cho bạn Na và con gái bạn í một nồi cơm ăn cả ngày.

Mình ăn trưa bằng 1/8 cái bánh chưng và tự nhủ Tết này sẽ không ăn thêm miếng bánh chưng nào nữa.

Chiều mình ra vườn hái một rổ rau tập tàng xanh mướt về nấu với tôm khô. Ăn cơm với canh và dưa cải muối, uống nửa lon bia (nửa kia mời ông Địa), và mình ngộ ra Bác Hồ ngày xưa làm bài thơ gì đó về Pác Bó là trong lúc Bác sướng thật chứ chẳng phải là tự AQ đâu!

Sáng ăn bánh tét, tối rau vườn  (gọi là bánh tét cho nó vần)
Uống nửa lon bia, một chén cơm
Khuya ôm máy tính gõ gõ gõ
Ăn Tết một mình thật là tươm!


Chúc mừng Năm Mới!

Tet 2011

 

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Rượu vang và bài giảng của anh T.

28 Tết, đúng vào sinh nhật mình, vợ chồng anh T. mời mình đến nhà ăn cơm. Anh T. đãi mình rượu vang nho California. Rượu ngon lại thêm món giò thủ hấp dẫn của chị, làm mình uống lấy uống để và mau chóng thấy lâng lâng. Vào lúc cảm thấy mắt ríu lại, thèm được lăn ngay ra đất đánh một giấc thì anh T. bắt đầu câu chuyện nhạy cảm, “gãi” vào đúng chỗ mình đang ngứa. Thế là phải chống mắt căng tai ra để tiếp thu bài giảng của anh. Tóm tắt bài giảng như thế này:

- Nếu bạn thấy mình có trình độ và có năng lực mà vẫn nghèo thì đừng đổ lỗi cho số phận, hãy xem lại quan điểm sống của mình đi.

- Cứ cố gắng học để trở thành người giỏi, nhưng phải chấp nhận sự thật là 80% thành công của một người là do các mối quan hệ, năng lực chỉ là một phần trong đó.

- Nếu thầy ăn của bạn dù chỉ một gói kẹo thôi thì khi cầm bút chấm điểm, thầy cũng sẽ phải cân nhắc nên cho bạn điểm 4,5 hay là 5 điểm.

- Không phải sếp nào cũng nhìn nhận và đánh giá đúng năng lực của bạn, ngay cả khi bạn là nhân viên giỏi. Cách tốt nhất để sếp nhìn thấy là nói cho sếp nghe điều đó.

- Nếu bạn nghĩ rằng mình thực sự giỏi và chỉ chú tâm vào công tác chuyên môn thôi thì bạn phải chấp nhận thân phận “bèo dạt mây trôi”, đừng mong gì hơn thế.

- Đừng tự ti khi phải hạ thấp mình biếu quà cho người mà mình ghét. Hãy tự hào là mình có thể mua được họ bằng tiền.

- Nếu có thứ gì không mua được bằng tiền thì có nghĩa nó sẽ mua được bằng nhiều tiền.

Bài giảng như thế kể ra cũng không nhiều, nhưng mình ù hết cả tai. Nghĩ là ù tai do rượu hơi nặng nên loay hoay tìm nồng độ cồn trên chai rượu. Tìm mãi chả thấy đâu, chỉ thấy sao mình ngu ngu thế nào ấy. Lý thuyết đơn giản thế mà sao lâu nay không hiểu, không dùng, bây giờ quá nửa đời người rồi, có người nói cho mà nghe thì lại ù tai.

9h30, xin phép gia chủ đi về, phóng xe ào ào trên đường, gió mát, mình ngộ ra rằng bắt đầu từ mai sẽ phải xem lại quan điểm của mình để có cơ may thay đổi cuộc đời.
Đấy là rượu vang nói vậy. Hôm nay không có rượu vang, mình lại ngộ ra điều khác. Cứ ghi nhớ bài giảng của anh T đi, nhưng mình mãi mãi vẫn sẽ chỉ là mình: “chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì”. Chán thế.

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Say quá rồi

Thực ra là chưa say hẳn đâu, nhưng chưa kịp suy nghĩ xem sẽ viết gì tối nay - sau một ngày có nhiều điều để nhớ - nên cứ cho là mình say quá rồi để hẹn đến một hôm nào tỉnh sẽ viết lại mọi điều theo kiểu... tỉnh. Hôm nay thì... cám ơn mọi người đã dành thời gian cho mình. Cám ơn cả các bạn ngoài đời cũng như bạn ảo, cám ơn cả những cuộc gặp mặt với bánh sinh nhật và rượu vang cũng như những cuộc gặp online chỉ bằng những lời chúc dễ thương. Cuộc sống vốn bận rộn, càng bận rộn hơn trong những ngày giáp Tết, nhưng mình vẫn nhớ về nhau. Nhiều giá trị chỉ là ảo nhưng mình tin tình cảm luôn là điều có thật.