Hôm nay là ngày
con tròn 12 tuổi. Hỏi con muốn tổ chức sinh nhật như thế nào, con bảo không muốn
tổ chức gì cả. Vậy là lần đầu tiên mẹ không tổ chức sinh nhật cho con. Chủ nhật,
sắp Tết, ba mẹ chạy ngược chạy xuôi cả ngày, tối lại có bạn mời đi ăn nhậu. Giờ
về nhà, con lăn ra ngủ, mẹ không ngủ được lại có nhu cầu tám với con.
Con biết
không, hồi ba mẹ mới lấy nhau, mẹ để ý thấy ba rất ít khi nói chuyện với ông Nội
con. Mỗi lần ông Nội muốn trò chuyện, ba chỉ ngồi im nghe, vâng dạ chút ít cho
có, hầu như chẳng bao giờ tham gia vào câu chuyện. Mẹ lựa lời hỏi, nhưng ba chỉ
ậm ừ, không trả lời. Sau này, tự tìm hiểu, mẹ mới biết là ba giận ông Nội.
Hồi xưa, ông
bà Nội cưới nhau được đúng 2 tháng là ông xung phong đi lính Cộng hoà – thực chất
là đi hoạt động các mạng – để bà ở nhà một mình. Năm đó bà mới 20 tuổi. Mỗi lần
ông về thăm nhà, bà lại mang bầu, rồi sanh đẻ và nuôi con một mình. Đến khi tổ
chức của ông bị tan rã, ông mới quay trở lại làm công việc một kỹ sư bình thường,
nhưng thời gian cũng chẳng được bao lâu. Ngày giải phóng Sài Gòn, không ai đứng
ra làm chứng là ông đã từng tham gia cách mạng, nên ông không được chính quyền
giải phóng công nhận. Từ một kỹ sư, lương đủ nuôi cả một gia đình, ông bị đưa
xuống thành một người thợ, lương bổng còm cõi chỉ đủ nuôi bản thân. Ông thành
người bất đắc chí. Từ những năm 70, ông đã chọn con đường tu hành.
Năm 78, ông
bà nội đưa ba và các cô chú rời Sài Gòn, về quê sinh sống. Từ đó đến nay, ông
đi suốt. Một phần vì đạo của ông có trụ sở ở Sài gòn, một phần vì ông không thể
ngồi yên được một chỗ. Dường như sứ mệnh của ông là phải đi. Như vậy là suốt từ
thời trai trẻ cho đến khi già, ông đã đi không ngừng nghỉ, để bà ở nhà một
mình. Chính vì vậy mà ba giận ông.
Nhưng gần đây
thì có vẻ như ba đã hiểu ra điều gì đó. Ba không còn giận ông nữa. Lần nào ông
lên nhà mình, ba cũng dành rất nhiều thời gian trò chuyện với ông, có hôm ông
và ba ngồi nói chuyện đến 11 giờ khuya. Mẹ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm với sự
thay đổi ấy.
Con ạ, mẹ muốn
hỏi con một điều. Nếu sau này ba con cũng đi tu, có khi cũng để mẹ ở nhà một
mình thì con có giận ba không? Mẹ hiểu, trong trường hợp như vậy, nếu con giận
ba thì cũng có nghĩa là con rất yêu thương mẹ. Nhưng mẹ muốn nhắc nhở con rằng,
nếu có giận ba thì mẹ sẽ phải là người đầu tiên giận. Còn nếu mẹ không giận thì
con cũng không nên, và không được giận ba, con nhé!
Mẹ đã yêu ba,
đã lấy ba vì nghĩ đó là người đàn ông mà cuộc đời dành riêng cho mẹ. Nhưng nếu
đến một ngày, ba cảm thấy ba có một sứ mệnh nào đó cao cả hơn mà ba cần dâng hiến
thì mẹ cũng sẽ chấp nhận điều đó. Thay vì giận, con hãy hướng tâm trí vào một
việc khác, chẳng hạn hãy thương yêu, chăm sóc và dành thời gian ở bên cạnh người
phụ nữ của con, bên cạnh gia đình của con nhiều hơn. Khi trong lòng muốn giận
ba, con chỉ cần nhớ lại một điều này thôi: ba đã yêu thương con nhiều lắm, nhiều
hơn những gì con có thể cảm được, hình dung được. Đơn giản, vì ba là ba của
con.
Thỉnh thoảng cả nhà mình được một chuyến đi
chơi. Ba mẹ đều đi làm, con thì đi học nên cả nhà thu xếp để đi với nhau được
không phải chuyện dễ. Thường thì mình chỉ đi Vũng Tàu. Mỗi lần ra Vũng tàu, mẹ
đều cố ý chụp ảnh hai cha con. Những bức ảnh mẹ chụp hầu hết là trên cùng một
con đường.
Thỉnh thoảng
mẹ lại đem ảnh ra ngắm. Con đường mà ba dẫn con đi – từ khi con chập chững cho
đến nay – cứ mỗi ngày một thay đổi, và con thì cũng dần lớn lên. Phía cuối con
đường này sẽ dẫn mình đến đâu, mẹ chưa đi hết nên cũng không rõ, chỉ biết là mẹ
thích ngắm hai cha con cùng nhau đi trên con đường đẹp đẽ đó, thích lắm cơ, con
trai ạ!
(Mạng
nhà mình lại chập cheng, mẹ không đăng bài được. Thôi, lại phải đợi ngày mai vậy.
Mẹ không thể làm nhà báo vì cứ luôn chậm chân như vậy đó!)