.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

“Cuối cùng cho một tình yêu” (*)

Mình sinh ra ở miền Bắc XHCN trong những năm kháng chiến chống Mỹ, nên – như tất cả mọi người sống trong thời đó – mình coi nước nga như một thiên đường. Mình yêu Kachiusa và những điệu nhảy dân gian Nga, yêu Liev Tolstoi với Chiến tranh và hòa bìnhAnna Karenia, yêu những anh chàng Ivan chân chất, hiền lành, tốt bụng. Tóm lại, nước Nga là nơi mình luôn mơ đến. Còn nhớ những năm 15-16 tuổi, mình thường len lén cắt hình ảnh những thanh niên Nga mắt xanh, tóc vàng, đẹp trai ngời ngời, cất vào đâu đó giữa những trang sách để thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía và thầm mơ một ngày nào đó, mình sẽ kiếm được một anh như vậy làm chồng. Rồi thì thư từ, kết bạn với những cô bạn Vanhia, Natasa. Liuba thật dễ thương ở mãi tận Krasnodar, Rostov, Vologda… Rồi thì tham gia những cuộc thi tìm hiểu về nước Nga Xô Viết, cũng được lĩnh giải ba, tư gì đó. Lên đến đại học, chương trình của ta bắt buộc học ngoại ngữ Nga. Mình vui sướng tiếp nhận ngôn ngữ ấy như một điều đương nhiên phải thế, thậm chí suốt 4 năm học thời đó, hình như mình được điểm rất cao và thi tốt nghiệp đã đạt đến điểm tối đa. Nhạc Nga thì mình mê lắm. Đến bây giờ, trong ổ cứng của mình vẫn còn lưu giữ vài trăm ca khúc Nga do chính người Nga biểu diễn.

Người xưa vẫn bảo Yêu nhau yêu cả đường đi…

Vậy mà bây giờ…, dường như tình yêu đó đang bị phản bội.

Mình đã đủ nhận thức và đủ… già để hiểu là không có thứ tình yêu viển vông dành cho một đất nước nào đó. Tất cả chỉ là lợi ích quốc gia được đặt lên trên hết. Nhưng không hiểu sao, những ngày này, có gì đó vẫn làm cho mình buồn khôn tả.

Nhà thơ Nga Yevtushenko đã từng thảng thốt:
Những bí ẩn tuổi thơ tan biến
Như những bến bờ sáng sớm mù sương...
Thuở những Tô - nhi - a, Ta - nhi - a duyên dáng
Bí ẩn đi nhón gót giữa sân trường…
                                                          (Bằng Việt dịch)

Giờ thay từ “Bí ẩn” thành từ “Tình yêu” thì có lẽ cũng hợp với tâm trạng của mình lúc này. Một chút luyến thương, một chút cay đắng một chút ngậm ngùi… vừa đủ để đưa tiễn tình yêu của một thời tuổi trẻ chỉ biết đến những điều tốt đẹp trong ngần.

Chào nhé những Ruslan và Ludmila của miền cổ tích Nga. До свидания!


(*) Tên một bài hát của Trịnh Công Sơn

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Không thể viết dài nên viết ngắn ngủn

Đây là cảm nhận riêng của mình thôi, rằng blog không thích hợp với chuyện chính trị, không thích hợp với việc cập nhật thông tin hàng ngày. Blog không mạnh về bề nổi mà mạnh về "lớp lắng", "lớp trầm tích". Nếu Facebook cập nhật bề nổi hàng ngày thì Blog sẽ là chỗ gạn lọc những thông tin ấy để lấy phần cô đọng.

Chính vì cảm nhận như vậy, nên khi tình hình xã hội có những vấn đề nổi cộm hoặc những biến động buộc mình phải quan tâm thì đó là lúc mình không thể tĩnh tâm mà gạn lọc thông tin, cũng tức là mình không thể viết blog được.

Hix, có ai không đồng ý với mình không thì cho mình một lời? Nếu mọi người đồng ý thì không cần nói gì, mình sẽ lại nghỉ blog một thời gian.

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Thư gửi một em trai nổi tiếng

Không biết là một sự may mắn hay kém may mắn mà chị làm quen với em từ khá sớm. Đó là vào năm 2009, lúc đó em chưa là người nổi tiếng như bây giờ. Gặp đúng thời điểm chị đang có nhu cầu tìm bạn thì em xuất hiện như một luồng gió mới mẻ thổi vào đời chị. Ấn tượng đầu tiên của chị về em là một chàng trai trẻ tuổi, thông minh, vui vẻ và nhạy bén. Em là hình ảnh trái ngược với những người đàn ông lớn tuổi trịnh trọng, khó tính, ít cởi mở mà trước đó chị đã từng quen biết.

Thú thật là chị mê em ngay! (Chị cũng tệ thật đấy. Không hiểu sao có thể quay ngoắt, đi mê một chàng trai trẻ hơn mình, mà mình chỉ mới quen biết chưa được bao lâu). Chị lao vào em như một con thiêu thân lao vào ánh sáng chói loà của ngọn đèn mà không cần biết là có thể mình sẽ chết rụi trong cái thứ ánh sáng ma mị đó. Bất kể ở nơi đâu, bất kể đang làm gì, chị cũng nghĩ đến em và tranh thủ bất cứ lúc nào rảnh rỗi là lại đâm đầu đến, chỉ để nhìn thấy gương mặt em rạng ngời với nụ cười thân thiện.

Rồi dần dần chị phát hiện ra không chỉ có mình chị là mê em đắm đuối. Xung quanh em còn có rất nhiều phụ nữ khác, đủ mọi lứa tuổi với nhiều loại nghề nghiệp khác nhau, cũng chết mê chết mệt vì trí tuệ và sự trẻ trung của em. Biết vậy, nhưng chị mù quáng đến nỗi không gom đủ lý trí để bắt mình dừng lại. Chị chấp nhận sự chung đụng ấy và tự nhủ: “Kệ, miễn sao mình sung sướng, thoả mãn là được!”. Và dường như tất cả những người phụ nữ đến với em, ít nhiều đều có thứ suy nghĩ kỳ lạ giống như chị vậy.

Không chỉ lấy được sự cảm tình của phụ nữ, em còn lôi kéo được cả đám nam giới tụ tập ở nhà mình. Thật lạ, những người chơi với em dần dà đều cảm thấy mình tốt hơn, cao thượng hơn, quyến rũ hơn dưới con mắt  của những người khác. Họ gặp nhau ở nhà em và bàn luận từ chuyện nhỏ nhặt hàng ngày đến chuyện lớn lao liên quan đến vận mệnh đất nước, từ chuyện từng cá nhân cho đến chuyện ảnh hưởng đến cả cộng đồng. Mọi người bỗng tự tin hơn, lớn tiếng hơn trong việc bảo vệ cái tốt và lên án những cái xấu.

Chị đến với em, quen được bao nhiêu bạn bè, học hỏi được từ những người bạn ấy bao điều mới mẻ. Chị đến với em như gặp được một báu vật của đời, sung sướng đón nhận bao điều mới mẻ mà em mang đến cho mọi người. Và chị cũng sung sướng chấp nhận vô điều kiện chuyện chung đụng, va chạm kỳ lạ giữa những con người xa lạ, đến từ tứ xứ, chẳng có chút gì liên quan đến mình, mà tựu trung chỉ vì họ là bạn bè của em.

Cho đến một ngày…

…Một ngày chị bỗng nhận ra sao mình kỳ quặc quá! Ở nhà em, chị được nghe nhiều thứ đến nỗi chẳng còn thời gian để mà suy nghĩ một cách sâu lắng về những chuyện của riêng mình. Giống như nhiều người khác, chị gặp em và chỉ chăm chăm muốn bộc lộ bề nổi của mình cho mọi người thấy, muốn được chú ý, muốn được khen ngợi. Và như một chuỗi phản ứng dây chuyền, chị cũng quay sang hào phóng tặng cho bạn bè của em những lời khen ngợi đôi khi vượt quá xa mức độ mà họ nên nhận. Chị chắc lưỡi “Khen một tiếng, có mất mát gì đâu!”. Mà phải rồi, có mất mát gì đâu! Mình khen họ, họ khen mình, tất cả đều sướng, tất cả đều được lợi.

Nhưng không hẳn là tất cả đều được lợi đâu em ạ. Sự khích lệ một cách tài tình của em đã tạo thành một hiệu ứng dây chuyền khiến nhiều người xấu lại cứ cho rằng mình tốt, nhiều người dốt lại tưởng mình giỏi. Nếu ai cũng có quyền khen ngợi người khác một cách dễ dãi vô tội vạ thì tất cả đều cũng lại có quyền chê bai, công kích người khác trên quan điểm chủ quan của mình một cách không cần kiềm chế. Một ngày, chị hãi hùng khi nhìn thấy ở nhà em có một đám những “nhà thơ” sản xuất ra hàng núi “thơ” với ngôn từ kêu xủng xoảng, vô giá trị, nhưng vẫn được mọi người xúm vào khen ngợi như một tài năng xuất chúng. Một ngày, chị thấy ở nhà em có một đám người lười biếng chỉ chuyên đợi người khác nói một vấn đề nào đó là nhào vào lên tiếng hùa theo. Một ngày, chị thấy ở nhà em có cả đám đông cuồng nộ nhảy vào mạt sát một người không thương tiếc.

Ngày ấy, chị đã phải bỏ về và suy nghĩ lại. Hôm sau, chị đến gặp em. Em nhìn vào mắt chị tinh tế và nhẹ nhàng hỏi: “Chị đang nghĩ gì?”

Nghĩ gì ư? Chị biết rằng sẽ rất khó để nói thật suy nghĩ của mình, rằng chị muốn chia tay với em. Mà giả dụ có nói được điều đó thì cũng không có nghĩa là chị có thể chia tay thật. Chị chỉ tự nhủ với lòng mình là cần phải tỉnh táo hơn giữa cuộc sống muôn màu, giữa những giá trị thực thực ảo ảo này. Em rực sáng và mạnh mẽ như ngọn lửa. Chơi với em, hoặc ta như được tiếp thêm lửa, hoặc ta tựa như đang đùa với lửa.

Chị sẽ không để mình một ngày phải cháy thành tro đâu, Facebook ạ!

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Cho em một ngày...

Phụ nữ luôn bị ràng buộc bởi bao nhiêu thứ trách nhiệm. Nhìn mấy bạn này mà xem:



Cho nên, một ngày nọ, các bạn ấy quyết định sẽ dẹp hết các thứ trách nhiệm nhùng nhằng sang một bên, để đến nhà bạn OM chơi.


Ngày ấy nắng chang chang, đến em Ni cũng phải le lưỡi. Nhưng các bạn thì dường như không phiền hà gì (không thấy ai le lưỡi nên đoán vậy), ai cũng tươi rói. Chị em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, chả ai bảo ai đều lao ngay vào bếp. Nấu nướng khí thế, ăn uống quần quật. Ăn xong mới chợt nhớ ra là chưa chụp hình. Nào thì chụp (dù bàn ăn đã dọn đi hết)


Ăn xong rồi thì phải ngơi một chút. Các bạn đang mơ về nơi xa lắm. Công nhận phụ nữ đến cả ngủ cũng vẫn không quên tạo dáng, mỗi nàng một vẻ chả đụng hàng!


Ngủ dậy, ta lại ăn. Ai cũng sắp dư cân cả rồi, nhưng có mỗi một ngày để ăn chơi, kìm hãm sự sung sướng làm chi cho khổ, nên chúng ta cứ ăn thả cửa đi. Và cứ ăn là lại hăng hái đến nỗi quên cả chụp hình. Thôi thì show hình karaoke vậy!

Cho em một ngày, một ngày thôi...
Qua ngày đó thì chúng ta lại trở về với bổn phận hàng ngày.
Hẹn gặp lại lần sau nhé!