(Bản hoàn chỉnh)
Tôi yêu Đà Lạt như yêu một
người tình xa. Cứ mỗi độ cuối năm, lúc tiết trời bắt đầu se lạnh, tôi lại nhớ
cái màu vàng ngút mắt của dã quỳ, có đôi khi nhớ đến phát cuồng, chỉ muốn vứt
bỏ tất cả mấy thứ lăn tăn, nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh ở cái thành phố ồn
ào này mà trốn lên Đà Lạt vài ngày. Tôi thường hay hình dung mình đi lên Đà Lạt
một mình. Một mình vác balô ra bến xe Miền Đông, một mình gà gật trên xe để đến
khi choàng tỉnh thì đã thấy tai mình ù ù vì độ cao thay đổi, mở mắt, thấy dã
quỳ nhuộm vàng cả mùa chớm đông.
Cứ tưởng tượng thế, nhưng dứt khỏi
công việc bề bộn quay cuồng ở cơ quan, dứt khỏi chồng con với hàng đống việc
không tên ở nhà, để mà đi không phải dễ. Với lại đi một mình kể ra cũng… khó
lắm!
Rồi một lần gặp mặt nhóm bạn
gái cùng trường đại học hồi xưa, tôi vui miệng kể cho các bạn nghe ý nghĩ có
phần hơi điên rồ của mình. Một cô bạn tên là Hoan bỗng nhìn tôi chăm chú như
thể bạn ấy vừa phát hiện ra ở tôi một điều kỳ quặc nào đó. Hoan cười cười với
tôi một cách một cách bí hiểm, chẳng ra đùa, chẳng ra thật, rồi đột nhiên đề
nghị:
- Nè OM, đi Đà Lạt với Hoan đi!
(OM là nick name của tôi trên mạng
xã hội).
Quá bất ngờ, trong giây lát tôi
không biết mình phải nói gì.
Vì sao bất ngờ ư? Có lẽ tôi
phải dừng ở đây một chút để kể về bạn Hoan này.
Hoan cùng tuổi với tôi. Hồi
xưa, hai đứa cùng học trường Mỹ thuật, nhưng khác khoá nên chúng tôi chỉ quen
biết nhau sơ sơ. Sau khi ra trường, chúng tôi có dịp cùng làm việc với nhau vài
tháng trong một toà soạn báo, nhưng cũng như trước đây – lại làm ở hai bộ phận
khác nhau – nên cũng chẳng gần gũi mấy. Sau khi bỏ nghề báo, tôi không gặp Hoan
nữa. Cho đến một ngày, sau 16 năm mất dấu, rất tình cờ tôi gặp lại Hoan trên mạng
xã hội và từ đó đến nay chủ yếu là liên lạc với nhau trên mạng, năm thì mười
hoạ mới gặp mặt nhờ những lần đi uống cà phê chung cả đám.
Hoan làm hoạ sĩ thiết kế cho
một công ty quảng cáo có tiếng của thành phố. Công việc của bạn kéo từ thứ hai
cho đến hết thứ bảy, đôi khi việc về gấp phải làm cả ban đêm. Mỗi lần nhìn
Hoan, tôi như trông thấy cả một lượng hooc-môn nữ chảy rần rật trong các mạch
máu của bạn, từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, toả đi cho đến từng sợi tóc. Bạn
tha thướt, yểu điệu, chăm chút từng ly từng tí trong ăn mặc, thích được người
khác quan tâm, chăm sóc, thích xem những bộ phim tình cảm trầm buồn. Hoan đi
chậm, nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, gương mặt luôn phảng phất một nỗi buồn tựa như
chẳng thể nào giấu đi đâu được. Đôi khi nỗi buồn trên gương mặt Hoan làm tôi
cảm thấy mỏi mệt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn thương bạn. Tính tôi thì khác.
Tôi cắt tóc ngắn, đi nhanh, quần áo thiên về gọn nhẹ, thoải mái hơn là thời
trang. Tôi không quan trọng hoá chuyện người khác có quan tâm đến mình hay
không và luôn chủ động làm tất cả những việc mình có thể làm được. Và tất
nhiên, tôi thích những bộ phim tiết tấu nhanh, đi thẳng vào vấn đề.
Tóm lại, chúng tôi khác hẳn
nhau về bản chất, chỉ giống nhau duy nhất một điểm là ít nói.
Vì khác nhau như vậy, thêm vào
đó, Hoan lại quá bận rộn, nên tôi hết sức bất ngờ khi Hoan chủ động rủ tôi đi
Đà Lạt. Chưa kịp phản ứng gì thì Hoan tiếp:
- Đi chung để có bạn đường
thôi. Còn lại, chúng mình thoả thuận là mỗi đứa sẽ có một không gian riêng,
việc ai nấy làm, không nhất thiết phải trò chuyện để lấp khoảng trống. Lên Đà
Lạt cũng không nhất thiết phải đi chung. Đồng ý không?
Đến đây thì tôi không còn phải
suy nghĩ gì nữa. Điều kiện Hoan đưa ra thật tuyệt vời. Hoan giơ ngón tay cái ra
trước mặt tôi, tôi cũng giơ ngón tay cái – dấu hiệu hoàn toàn nhất trí.
Gần cuối tuần, tôi vào cơ quan
đưa đơn xin nghỉ phép, ở nhà thì xin phép chồng “cho em đi xả stress ba ngày”,
rồi vác balô ra bến xe.
Bước lên xe khách, việc đầu
tiên là tôi tắt điện thoại và lập tức thấy đầu nhẹ bâng. Mấy cu cậu thanh
niên ngồi bên cạnh có vẻ phấn chấn nói líu lo không ngớt. Nhưng tôi
chỉ nghe những câu chuyện ấy giống như nghe tiếng chim chứ chẳng hiểu một tí
nội dung gì trong đó, cả trung tâm thần kinh còn dành chỗ để cho mây trắng tự
do lơ lửng bay ra bay vào. Xe lắc la lắc lư, người lơ mơ ngủ gà ngủ gật, đến
chiều thì cũng leo được lên cao nguyên. Dã quỳ vàng ngút mắt. Bảo cái màu vàng
ấy là vui vì sắc óng rực rỡ cũng được mà bảo là buồn vì cứ mãi vàng chơi vơi ở
nơi cao nguyên heo hút này thì cũng không sai. Ừ thôi, chuyện vui buồn không phải
là chuyện của hoa, chỉ là chuyện của người. Lúc này, người chợt tỉnh ngủ và một
niềm vui lâng lâng không có lời diễn tả cứ mơn man khắp mặt, tay chân và những
chỗ không bị trang phục che khuất.Lên đến Đà Lạt, trời đã sang chiều, nắng hanh
khô, gió lành lạnh mơn man trên mặt. Hoan nói với tôi mà như thể nói một mình:
“Mình có một người xưa ở đây, giờ đã có gia đình, hai đứa
con”, rồi lơ đãng quay nhìn ra cửa sổ xe. Tôi bảo: “Mình cũng thế. Một người
xưa, một mối tình gắn bó mức độ vừa đủ để mỗi năm nhớ lại đúng một lần.”
Người xưa của Hoan tên là Thản,
tôi biết cậu ấy vì hồi xưa, trường của chúng tôi rất ít sinh viên. Ai làm gì,
ai yêu ai, ai bỏ ai…, mọi người đều biết hết. Thản có gương mặt sáng, gọi là
đẹp trai cũng được, chỉ mỗi tội hơi thấp người, trong khi Hoan lại khá cao. Hai
người có vẻ rất thân thiết với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại không thành.
Hình như những mối tình đầu là phải không thành như vậy, để mãi đến già, người
ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng? Hoan đi lấy chồng. Chồng
Hoan cũng đẹp trai. Nhưng rồi tôi nghe đồn cuộc hôn nhân của bạn cơm không
lành, canh không ngọt, giờ hai người đã ly thân, chuẩn bị ly dị. Nghe đồn thế,
chứ tôi không bao giờ hỏi Hoan và Hoan cũng chẳng kể cho tôi.
Tình xưa của tôi thì không có giai đoạn mặn nồng. Tôi quen anh năm 17
tuổi – cái tuổi trẻ ranh ăn chưa no, lo chưa tới – yêu đương chắc cũng chỉ như
nếm thử viên kẹo ngọt, ăn xong rồi thôi, vì ta còn biết bao nhiêu thứ khác trên
đời chờ được nếm. Anh lập gia đình sau tôi vài năm. Vợ anh là người Đà Lạt nên
anh định cư luôn ở cái xứ “buổi chiều quanh năm mùa đông” này.
Xe trung chuyển thả chúng tôi ở
con dốc cuối chợ Đà Lạt. Hoan để cho tôi tự chọn nhà nghỉ. Tôi thấy chẳng cần
nhà nghỉ phải tiện nghi chi cho tốn tiền, nhưng lại nghĩ có thể bạn mình không
quen “lăn lóc, bụi đời” như mình chăng, nên chọn giải pháp trung dung: tìm một
nơi vừa phải về giá cả, phòng ốc không sang trọng, nhưng thoáng mát, có cửa sổ nhìn
được toàn cảnh Hồ Xuân Hương mờ mờ trong lớp nắng chiều trộn lẫn sương
mờ. Cất đồ đạc xong, Hoan ngồi trên bệ cửa sổ, mơ màng nhìn ra xa, mái tóc dài
bay nhè nhẹ, có lúc che cả mặt mà bạn cũng chẳng buồn vén lại. Tôi lấy máy ảnh
rồi đi ra ngoài, thả bộ loanh quanh trên mấy con đường xung quanh chợ.
Buổi tối, tôi rủ Hoan đi ăn. Ăn
xong Hoan về phòng, tôi đi tiếp. Muộn muộn, tôi quay về thấy Hoan đang ôm cái
Iphone, tôi cũng lấy Ipad ra, mỗi đứa sống với thế giới ảo riêng của mình.
Thấm mệt vì chuyến đi xe 7
tiếng đồng hồ, lại thêm đi bộ rã chân, tôi ngủ thiếp đi ngon lành trong một nỗi
sung sướng khó diễn tả thành lời. Lúc bừng mắt tỉnh dậy thấy trời đã sáng bảnh,
Hoan không có trong phòng, nhưng trên bàn xuất hiện một lọ hoa dã quỳ dường như
mới vừa được hái. Màu vàng của hoa luôn làm tôi nao lòng, nhưng tôi biết loài
hoa này mà đem cắm bình thì cực kỳ chóng tàn. Chỗ của nó không phải ở trong
phòng mà là ở ven đường, ở các triền đồi ngút ngàn với sương và nắng gió ngoài
kia cơ!
Tôi thuê chiếc xe máy đi chơi
một mình. Thời gian không nhiều, tôi chỉ có trọn một ngày hôm nay để tận hưởng
sự sung sướng, không phải nghĩ ngợi gì đến kế hoạch, bản thảo hay chuyện ga với
thịt bò lên giá. Chẳng phải nghĩ chuyện làm sao để thuyết phục ông sếp – người
có “gu” thẩm mỹ cực kỳ tồi – đồng ý với mẫu thiết kế của mình. Cả chuyện thường
ngày là phải đi đưa đón con thế nào để khỏi kẹt xe cũng bay ra khỏi đầu. Một
ngày thôi, tôi sẽ thả hồn vào mây phiêu diêu. Thật tuyệt vời!
Trưa, tôi quay về nhà nghỉ, vẫn
không thấy Hoan đâu. Thôi, đã giao hẹn rồi, chúng ta là những người hoàn toàn
tự do mà! Tôi tự cho phép mình ngủ một giấc trưa ngon lành. Tỉnh dậy, thấy
phòng vẫn chỉ có một mình mình với lọ qua dã quỳ. Ngập ngừng một lúc, tôi thử
bấm điện thoại gọi cho Hoan. Có tiếng tổng đài thông báo: “Thuê bao quý khách
vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Có một nỗi lo lắng mơ hồ chạy ngang qua tâm
trí, khiến tôi phải cố xua nó đi. Được chừng nửa tiếng thì nỗi lo lắng quay trở
lại. Tôi bắt đầu nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Có khi nào Hoan gặp tai
nạn, hay giữa đường bị trúng gió, hay đi lạc vào bản người Thượng nào đó rồi bị
bắt cóc…? Lẩn mẩn nhìn chiếc điện thoại, tôi lại bấm gọi cho Hoan. Vẫn là giọng
đều đều của tổng đài: “Số thuê bao… không liên lạc được…”
Bất giác, tôi vùng dậy chạy ra
mở tủ. Trong tủ chỉ có duy nhất chiếc ba lô và quần áo của tôi. Đồ đạc của Hoan
đã được mang đi đâu hết. Ở ngăn giữa tủ, chỗ ngang tầm mắt dễ thấy nhất có một
mảnh giấy, chữ của Hoan: “Mình chia tay ở đây nhé, hẹn gặp lại ở Sài Gòn! Mà
nè, 4 giờ chiều nay, nếu OM rảnh thì ra phía sau trường X., chỗ đó có đồi dã
quỳ đẹp lắm, và có một người chờ OM ở đấy”.
Tôi lặng đi, mân mê mảnh giấy.
Nhìn đồng hồ đã 2 giờ rưỡi… Quả thật, Hoan đã dẫn tôi đi từ hết bất ngờ này đến
bất ngờ khác, làm cho tôi phải lúng túng, và lúc này, cái đứa được coi là
“nhiều nam tính” như tôi còn thêm phần tò mò về lời thông báo úp mở: có một người nào đó đang chờ…
Một người nào đó…, tôi đoán,
chắc phải là đàn ông. Gặp đàn ông thì ta cũng nên trang điểm một chút cho tự
tin hơn. Tôi cầm bóp đựng đồ trang điểm và vào nhà tắm, định đặt nó xuống trước
bệ gương. Tôi nhìn vào gương và…
… Trong tích tắc, tôi đánh rơi
chiếc bóp xuống đất. Son phấn, kem lót, chì kẻ mắt văng tứ tung.
Người trong gương có mái tóc
dài tha thướt, hoàn toàn không phải tôi, mà là Hoan.
Tôi đứng chết trân hết mấy giây,
cảm giác máu trong người mình đông cứng. Hồi lâu, tôi mới từ từ trấn tĩnh lại,
cố mở to mắt nhìn lại mình lần nữa, đưa tay vuốt mớ tóc dài, sờ lên khuôn mặt
trắng mịn. Người trong gương cũng lặp lại đúng động tác của tôi, không sai một
ly!
Cái ý định ban đầu lướt qua tâm
trí là tôi phải hét lên thật to rồi chạy ra khỏi phòng, cầu cứu bất cứ người
nào mình gặp đầu tiên trong nhà nghỉ này. Nhưng rồi tôi kìm lại. Chắc chắn họ
sẽ dè chừng nhìn tôi, sẽ nghe tôi trình bày câu chuyện một cách nửa ái ngại,
nửa đề phòng vì nghĩ tôi bị điên. Nếu gặp một người nào có hành vi như vậy,
chắc chắn tôi cũng có ý nghĩ đó, rồi hoặc tránh xa, hoặc báo cho người có trách
nhiệm để họ đưa người đó đến bệnh viện.
Mất thêm vài phút nữa, đầu óc
như mụ mị đi, cuối cùng tôi kết luận mình đang ngủ mơ. Thỉnh thoảng tôi cũng có
những giấc mơ y như chuyện thật. Trong mơ, tôi thấy màu sắc rõ ràng, sự vật
sống động và những người trong mơ cũng hiện lên với từng chi tiết cụ thể, chẳng
hạn như những vết tàn nhang trên mặt, giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cổ có đeo
sợi dây chuyền bằng bạc hình chiếc lá, vân vân… Tôi cũng nhớ đến bộ phim Inception mà tôi đã xem đi xem lại nhiều lần – trong đó anh chàng Cobb luôn sống trong những giấc mơ, đến nỗi chẳng còn phân biệt
được đâu là mơ, đâu là thật. Nghĩ như thế, tôi thấy máu bắt đầu chảy lại trong
người và từ từ trấn tĩnh. Tôi quyết định: chắc chắn mình đang mơ! Một khi đã
quyết định được như vậy, tôi để cho mình trôi theo diễn biến của giấc mơ. Nếu
diễn biến tiếp theo có tuân thủ logic thông thường thì đến đâu hay đến đó, bằng
không, nếu nó vô lý thì ta cũng mặc kệ. Mơ mà!
Tôi đánh một chút phấn hồng lên má, tự hỏi
không biết bạn Hoan dùng mỹ phẩm gì mà da trắng mịn thế này, tô một chút son
môi màu cam đất, xong lại lau đi, thay bằng son màu hồng nhạt, phân vân với ý
nghĩ “không biết sao, bỗng dưng mình lại
nữ tính đến nỗi quá quan tâm đến hình
thức bên ngoài đến vậy?”
Khoác thêm chiếc áo lạnh màu cam rực rỡ, tôi
lên xe máy đi dọc theo Hồ Xuân Hương, rồi men theo đồi Cù, vòng ra phía sau
trường X.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy đồi dã quỳ vàng đến
đê mê. Thỉnh thoảng cả triền hoa lại uốn mình rập rờn như hoà vào một vũ điệu
riêng cùng với mấy cơn gió nhẹ thổi lướt qua. Tôi chạy xe vào con đường mòn nhỏ,
giữa hai bên là hoa, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Trong
những giấc mơ của mình, tôi cũng hay đi lạc vào những nơi hoang sơ như thế này
– chỉ có mình tôi và những màu sắc chẳng thể nào có ngôn từ để diễn đạt – Vậy
cho nên lần này tôi cũng không quá ngạc nhiên. Có những người lâu lâu mới nằm
mơ một lần, lại có những người chỉ mơ thấy sự kiện mà không có khung cảnh, một
vài người khác thì chỉ có những giấc mơ đen trắng. Tôi thì mơ nhiều lắm, chưa
kịp ngủ đã mơ, giấc mơ nào cũng đầy màu sắc. Nếu ta có được những giấc mơ màu
tuyệt đẹp thì chẳng dại gì mà ta lại từ chối đón nhận nó như một món quà sang
trọng của trời ban! Tôi luôn nghĩ vậy. Như lúc này đây, tôi hít một hơi thật
sâu, cố thu vào tầm mắt vẻ đẹp trinh nguyên trong giấc mơ của mình, trong lòng
thoáng một chút tiếc nuối vì đoán chỉ vài phút nữa thôi, có thể tất cả khung
cảnh này sẽ biến mất.
Trong đám dã quỳ rập rờn, tôi nhìn thấy bóng
một người. Bóng người rõ dần: một người đàn ông thong thả đi bộ về phía tôi.
Khi chỉ còn cách nhau chừng vài thước, tôi
mới nhận ra người đó là Thản – người yêu cũ của Hoan. Gần 20 năm đã trôi qua,
Thản trông khác xưa nhiều, tóc hai bên thái dương đã ngả màu muối tiêu, gương
mặt trắng trẻo hồi xưa dường như sạm lại. Thản bước lại gần tôi, không vồn vã,
không vồ vập.
- Chào em! – Thản cất lời trước.
- Chào anh! -
tôi đáp.
Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây im lặng.
Chỉ trong vài giây, bỗng dưng trong tâm trí tôi như có một bộ phim xưa cũ vừa
lướt qua. Trong phim, tôi thấy Hoan và Thản với những cảnh quay lãng mạn mà
trong thực tế tôi chưa thấy bao giờ. Một cảm giác xốn xang bỗng chốc ập đến,
khiến tự trong thâm tâm tôi cũng không ngờ. Dường như chính tôi là Hoan trong
bộ phim ấy với đầy đủ cung bậc của một tình yêu mới lớn, trong trẻo và nồng
nàn. Ngay trong giây phút – dường như là của thực tại ảo này – cái tình yêu
ngày xưa, của tôi hay là của Hoan, vụt quay về. Tim tôi đập nhanh và mạnh đến
nỗi có thể Thản cũng nghe thấy. Thản nhìn tôi, ánh mắt trầm buồn:
- Hai năm rồi, cứ đúng ngày này, anh đến đây
chờ em. Chờ đến khi tắt nắng, biết là em không tới, nhưng anh vẫn nuôi hy vọng,
mãi cho đến khi trời tối hẳn. Lúc không còn nhìn thấy màu vàng của dã quỳ nữa,
anh mới về. Anh về rồi lại sống tiếp 364 ngày không em và một ngày với hy vọng
được nhìn thấy nhau. Vậy hai năm rồi sao em không đến?
Tôi thấy tim mình từ chỗ đập mạnh bỗng dần
chuyển sang trạng thái như muốn tan ra. Tại sao nghe Thản nói, tôi lại có thể
buồn đến vậy? Tôi đáp:
- Thực ra quãng đường hơn ba trăm cây số
không phải là quá xa. Chỉ có anh và em giờ đã quá xa thôi, nên có đôi khi em
không muốn chúng mình gặp nhau nữa.
Thản dựng chống xe máy của tôi lên, ngồi
ngang trên yên xe, bên cạnh tôi. Tay chúng tôi chỉ khẽ chạm nhau. Thản cười
buồn nói sang chuyện khác. Anh hỏi thăm công việc ở công ty quảng cáo, về những
người bạn cũ ngày xưa, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện hôn nhân của Hoan. Khi
tôi hỏi thăm về gia đình, về công việc của anh, Thản kể:
- Hơn một năm nay, tụi anh ở riêng. Căn nhà
chia ra làm hai, cổng ở hai hướng khác nhau để hàng ngày khỏi chạm mặt. Hai đứa
nhỏ ở với mẹ, vẫn thường xuyên sang ba chơi, nhưng không ăn cơm. Anh và cô ấy
bây giờ đều có cuộc sống riêng, không ai làm phiền ai, như thế cũng tốt, em ạ.
Anh vẫn đi dạy. Việc dạy học không tốn quá
nhiều thời gian, nên anh có thể tranh thủ sáng tác thêm. Anh vẽ khá nhiều tranh
phong cảnh Đà Lạt, nhưng chưa bao giờ vẽ thành công một bức tranh nào về hoa dã
quỳ. Anh luôn hình dung em đang trốn ở đâu, sau những bông hoa ấy, mà vẽ một
người đang đi trốn thì vẽ thế nào hả em?
Chúng tôi tránh cặp mắt của nhau, chỉ nhìn
miên man ra xa, lướt qua triền dã quỳ đang từ từ ngả sậm. Chúng tôi nói với
nhau nhiều điều lắm, nhưng hình như nói chỉ để lấp đi khoảng trống im lặng, còn
cái khoảng cách vừa trừu tượng, vừa thật sự hiện hữu thì không sao lấp đi được.
Tôi tự hỏi, tại sao có hai nửa đã gặp được nhau trong cuộc đời này, đã gần như
gắn khớp lại với nhau thành một hình khối trọn vẹn mà rồi cuối cùng lại có thể
tách xa nhau như vậy.
Ánh nắng cuối cùng tắt hẳn. Bầu trời nhanh
chóng chuyển sang màu sẫm tối. Tôi bảo “Thôi, em về!”.
Thản luống cuống nắm tay tôi, bàn tay anh ấm
và mềm: “Mình đi ăn tối được không em?”
- Không! – Tôi đáp và hơi ngạc nhiên với thái
độ dứt khoát của mình.
- Sao em cho anh ít thời gian thế? Một năm
chỉ có một lần mà em cho anh có hai tiếng đồng hồ thôi sao? – Giọng Thản thảng
thốt lẫn vào trong gió.
- Liệu thêm thời gian thì có ích gì không
anh? – Tôi hỏi lại.
Thực ra, tôi đang nghĩ, nếu tôi và Thản đi ăn
tối – ăn bánh xèo chẳng hạn – rồi chia tay, thì suốt 364 ngày tiếp theo, Thản
sẽ nhớ đến Hoan cùng với bữa bánh xèo sao? Thôi, hãy để cho triền dã quỳ miên
man kia còn mãi. Nếu năm sau, năm sau nữa, hoặc mãi mãi sau này, Hoan không còn
đến nơi hẹn thì hãy để cho Thản nhớ đến Hoan cùng với màu vàng ngút mắt của dã
quỳ - một màu vàng hoang dại và trinh nguyên mà anh sẽ chẳng bao giờ ôm trọn được
vào bức tranh của mình.
Tối, tôi trở về nhà nghỉ. Hoan vẫn không xuất
hiện và mặt người trong gương vẫn là Hoan - chứng tỏ là tôi vẫn đang mơ. Trong
giấc mơ, tôi thấy mình buồn, buồn lắm, và tôi hiểu tại sao gương mặt Hoan luôn
buồn rười rượi. Tôi lên giường, nhắm mắt lại và chìm vào tầng 2 của giấc mơ –
tức là giấc mơ nọ lồng vào giấc mơ kia, sâu hơn. Chắc vậy!
Sáng tỉnh dậy, tôi ngờ ngợ, chẳng biết mình
mơ hay tỉnh. Nhìn vào gương, thấy mặt tôi đã hoàn nguyên với lốm đốm tàn nhang mái
tóc ngắn hoe hoe vàng ở trước mái. Tôi đặt vé xe qua điện thoại, đi ăn sáng,
rồi loanh quanh một lúc thì nhà xe gọi điện bảo sắp đến giờ đón khách. Về phòng
thu dọn đồ đạc, tôi nhìn lần chót xem có bỏ sót thứ gì không và bắt gặp lọ hoa
dã quỳ giờ đã héo rũ. Biết mà! Dã quỳ đâu phải loài hoa đem về cắm trong bình!
Tôi lại bắt gặp mình đang lan man nhớ về
triền dã quỳ trong giấc mơ chiều qua, ảo ảo, thực thực…
*******************************************************************
Sáng thứ hai, mọi chuyện trở về như mọi ngày.
Tôi phải đưa con đi học nên đi làm đúng sáu rưỡi, sớm hơn mọi người một tiếng.
Vừa ăn vội mẩu bánh mì, bữa sáng, tôi vừa check mail. Có một bức thư của “người
xưa” – cái anh tôi quen năm 17 tuổi, giờ ở Đà Lạt – gửi cho tôi. Anh viết: “Em đi về có mệt
không? Lâu quá mình mới gặp lại nhau, thấy em khác xưa nhiều. Anh nhớ hồi xưa
em nghịch ngợm, lanh lẹ như một cậu bé, giờ thì em đằm lại. Thời gian làm thay
đổi nhiều quá, em nhỉ! Chúc em luôn hạnh phúc!”
Tôi ngẩn người. Dường như có một lỗi gì đó đã
xảy ra trong chiều không gian cuộc sống của tôi. Hoặc mọi chuyện xảy ra là
thật, hoặc tôi vẫn chưa ra khỏi giấc mơ, hoặc là tôi lại đang mơ tiếp.
Đợi đến đúng 8 giờ sáng, tôi mở chat lên và bật sáng đèn chỗ có nick của
Hoan. (Bình thường, tôi luôn để chế độ giấu mặt, chỉ mở lên với ai cần liên
lạc). chỉ một lúc sau đã thấy Hoan gửi cho tôi một tin nhắn: ”OM đã suy nghĩ
chưa? Có định đi Đà Lạt với Hoan không?”
Tôi chat
lại: “Để mình suy nghĩ đã. Mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ, giờ đầu óc còn
lung bung, chưa nghĩ gì được!”
Bên kia, thấy Hoan gõ: “Đi đi OM, mùa này dã
quỳ đẹp lắm!”
Tôi ngừng chat,
nhắm mắt lại. Có một đồi hoa dã quỳ uốn mình rập rờn trong gió, có một màu vàng
miên man chạy qua tôi, và tôi biết mình sẽ giấu kỹ một giấc mơ hoặc một
điều rất thật vào tận sâu trong miền ký ức.