.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

TRỐN VÀO MÙA DÃ QUỲ

(Bản hoàn chỉnh)

Tôi yêu Đà Lạt như yêu một người tình xa. Cứ mỗi độ cuối năm, lúc tiết trời bắt đầu se lạnh, tôi lại nhớ cái màu vàng ngút mắt của dã quỳ, có đôi khi nhớ đến phát cuồng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả mấy thứ lăn tăn, nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh ở cái thành phố ồn ào này mà trốn lên Đà Lạt vài ngày. Tôi thường hay hình dung mình đi lên Đà Lạt một mình. Một mình vác balô ra bến xe Miền Đông, một mình gà gật trên xe để đến khi choàng tỉnh thì đã thấy tai mình ù ù vì độ cao thay đổi, mở mắt, thấy dã quỳ nhuộm vàng cả mùa chớm đông.

Cứ tưởng tượng thế, nhưng dứt khỏi công việc bề bộn quay cuồng ở cơ quan, dứt khỏi chồng con với hàng đống việc không tên ở nhà, để mà đi không phải dễ. Với lại đi một mình kể ra cũng… khó lắm!
Rồi một lần gặp mặt nhóm bạn gái cùng trường đại học hồi xưa, tôi vui miệng kể cho các bạn nghe ý nghĩ có phần hơi điên rồ của mình. Một cô bạn tên là Hoan bỗng nhìn tôi chăm chú như thể bạn ấy vừa phát hiện ra ở tôi một điều kỳ quặc nào đó. Hoan cười cười với tôi một cách một cách bí hiểm, chẳng ra đùa, chẳng ra thật, rồi đột nhiên đề nghị:

- Nè OM, đi Đà Lạt với Hoan đi!

(OM là nick name của tôi trên mạng xã hội).

Quá bất ngờ, trong giây lát tôi không biết mình phải nói gì.

Vì sao bất ngờ ư? Có lẽ tôi phải dừng ở đây một chút để kể về bạn Hoan này.

Hoan cùng tuổi với tôi. Hồi xưa, hai đứa cùng học trường Mỹ thuật, nhưng khác khoá nên chúng tôi chỉ quen biết nhau sơ sơ. Sau khi ra trường, chúng tôi có dịp cùng làm việc với nhau vài tháng trong một toà soạn báo, nhưng cũng như trước đây – lại làm ở hai bộ phận khác nhau – nên cũng chẳng gần gũi mấy. Sau khi bỏ nghề báo, tôi không gặp Hoan nữa. Cho đến một ngày, sau 16 năm mất dấu, rất tình cờ tôi gặp lại Hoan trên mạng xã hội và từ đó đến nay chủ yếu là liên lạc với nhau trên mạng, năm thì mười hoạ mới gặp mặt nhờ những lần đi uống cà phê chung cả đám.

Hoan làm hoạ sĩ thiết kế cho một công ty quảng cáo có tiếng của thành phố. Công việc của bạn kéo từ thứ hai cho đến hết thứ bảy, đôi khi việc về gấp phải làm cả ban đêm. Mỗi lần nhìn Hoan, tôi như trông thấy cả một lượng hooc-môn nữ chảy rần rật trong các mạch máu của bạn, từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, toả đi cho đến từng sợi tóc. Bạn tha thướt, yểu điệu, chăm chút từng ly từng tí trong ăn mặc, thích được người khác quan tâm, chăm sóc, thích xem những bộ phim tình cảm trầm buồn. Hoan đi chậm, nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, gương mặt luôn phảng phất một nỗi buồn tựa như chẳng thể nào giấu đi đâu được. Đôi khi nỗi buồn trên gương mặt Hoan làm tôi cảm thấy mỏi mệt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn thương bạn. Tính tôi thì khác. Tôi cắt tóc ngắn, đi nhanh, quần áo thiên về gọn nhẹ, thoải mái hơn là thời trang. Tôi không quan trọng hoá chuyện người khác có quan tâm đến mình hay không và luôn chủ động làm tất cả những việc mình có thể làm được. Và tất nhiên, tôi thích những bộ phim tiết tấu nhanh, đi thẳng vào vấn đề. 

Tóm lại, chúng tôi khác hẳn nhau về bản chất, chỉ giống nhau duy nhất một điểm là ít nói.

Vì khác nhau như vậy, thêm vào đó, Hoan lại quá bận rộn, nên tôi hết sức bất ngờ khi Hoan chủ động rủ tôi đi Đà Lạt. Chưa kịp phản ứng gì thì Hoan tiếp:

- Đi chung để có bạn đường thôi. Còn lại, chúng mình thoả thuận là mỗi đứa sẽ có một không gian riêng, việc ai nấy làm, không nhất thiết phải trò chuyện để lấp khoảng trống. Lên Đà Lạt cũng không nhất thiết phải đi chung. Đồng ý không?

Đến đây thì tôi không còn phải suy nghĩ gì nữa. Điều kiện Hoan đưa ra thật tuyệt vời. Hoan giơ ngón tay cái ra trước mặt tôi, tôi cũng giơ ngón tay cái – dấu hiệu hoàn toàn nhất trí.

Gần cuối tuần, tôi vào cơ quan đưa đơn xin nghỉ phép, ở nhà thì xin phép chồng “cho em đi xả stress ba ngày”, rồi vác balô ra bến xe.

Bước lên xe khách, việc đầu tiên là tôi tắt điện thoại và lập tức thấy đầu nhẹ bâng. Mấy cu cậu thanh niên ngồi bên cạnh có vẻ phấn chấn nói líu lo không ngớt. Nhưng tôi chỉ nghe những câu chuyện ấy giống như nghe tiếng chim chứ chẳng hiểu một tí nội dung gì trong đó, cả trung tâm thần kinh còn dành chỗ để cho mây trắng tự do lơ lửng bay ra bay vào. Xe lắc la lắc lư, người lơ mơ ngủ gà ngủ gật, đến chiều thì cũng leo được lên cao nguyên. Dã quỳ vàng ngút mắt. Bảo cái màu vàng ấy là vui vì sắc óng rực rỡ cũng được mà bảo là buồn vì cứ mãi vàng chơi vơi ở nơi cao nguyên heo hút này thì cũng không sai. Ừ thôi, chuyện vui buồn không phải là chuyện của hoa, chỉ là chuyện của người. Lúc này, người chợt tỉnh ngủ và một niềm vui lâng lâng không có lời diễn tả cứ mơn man khắp mặt, tay chân và những chỗ không bị trang phục che khuất.Lên đến Đà Lạt, trời đã sang chiều, nắng hanh khô, gió lành lạnh mơn man trên mặt. Hoan nói với tôi mà như thể nói một mình: “Mình có một người xưa ở đây, giờ đã có gia đình, hai đứa con”, rồi lơ đãng quay nhìn ra cửa sổ xe. Tôi bảo: “Mình cũng thế. Một người xưa, một mối tình gắn bó mức độ vừa đủ để mỗi năm nhớ lại đúng một lần.”

Người xưa của Hoan tên là Thản, tôi biết cậu ấy vì hồi xưa, trường của chúng tôi rất ít sinh viên. Ai làm gì, ai yêu ai, ai bỏ ai…, mọi người đều biết hết. Thản có gương mặt sáng, gọi là đẹp trai cũng được, chỉ mỗi tội hơi thấp người, trong khi Hoan lại khá cao. Hai người có vẻ rất thân thiết với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại không thành. Hình như những mối tình đầu là phải không thành như vậy, để mãi đến già, người ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng? Hoan đi lấy chồng. Chồng Hoan cũng đẹp trai. Nhưng rồi tôi nghe đồn cuộc hôn nhân của bạn cơm không lành, canh không ngọt, giờ hai người đã ly thân, chuẩn bị ly dị. Nghe đồn thế, chứ tôi không bao giờ hỏi Hoan và Hoan cũng chẳng kể cho tôi.

Tình xưa của tôi thì không có giai đoạn mặn nồng. Tôi quen anh năm 17 tuổi – cái tuổi trẻ ranh ăn chưa no, lo chưa tới – yêu đương chắc cũng chỉ như nếm thử viên kẹo ngọt, ăn xong rồi thôi, vì ta còn biết bao nhiêu thứ khác trên đời chờ được nếm. Anh lập gia đình sau tôi vài năm. Vợ anh là người Đà Lạt nên anh định cư luôn ở cái xứ “buổi chiều quanh năm mùa đông” này.

Xe trung chuyển thả chúng tôi ở con dốc cuối chợ Đà Lạt. Hoan để cho tôi tự chọn nhà nghỉ. Tôi thấy chẳng cần nhà nghỉ phải tiện nghi chi cho tốn tiền, nhưng lại nghĩ có thể bạn mình không quen “lăn lóc, bụi đời” như mình chăng, nên chọn giải pháp trung dung: tìm một nơi vừa phải về giá cả, phòng ốc không sang trọng, nhưng thoáng mát, có cửa sổ nhìn được toàn cảnh Hồ Xuân Hương  mờ mờ trong lớp nắng chiều trộn lẫn sương mờ. Cất đồ đạc xong, Hoan ngồi trên bệ cửa sổ, mơ màng nhìn ra xa, mái tóc dài bay nhè nhẹ, có lúc che cả mặt mà bạn cũng chẳng buồn vén lại. Tôi lấy máy ảnh rồi đi ra ngoài, thả bộ loanh quanh trên mấy con đường xung quanh chợ.

Buổi tối, tôi rủ Hoan đi ăn. Ăn xong Hoan về phòng, tôi đi tiếp. Muộn muộn, tôi quay về thấy Hoan đang ôm cái Iphone, tôi cũng lấy Ipad ra, mỗi đứa sống với thế giới ảo riêng của mình.

Thấm mệt vì chuyến đi xe 7 tiếng đồng hồ, lại thêm đi bộ rã chân, tôi ngủ thiếp đi ngon lành trong một nỗi sung sướng khó diễn tả thành lời. Lúc bừng mắt tỉnh dậy thấy trời đã sáng bảnh, Hoan không có trong phòng, nhưng trên bàn xuất hiện một lọ hoa dã quỳ dường như mới vừa được hái. Màu vàng của hoa luôn làm tôi nao lòng, nhưng tôi biết loài hoa này mà đem cắm bình thì cực kỳ chóng tàn. Chỗ của nó không phải ở trong phòng mà là ở ven đường, ở các triền đồi ngút ngàn với sương và nắng gió ngoài kia cơ!

Tôi thuê chiếc xe máy đi chơi một mình. Thời gian không nhiều, tôi chỉ có trọn một ngày hôm nay để tận hưởng sự sung sướng, không phải nghĩ ngợi gì đến kế hoạch, bản thảo hay chuyện ga với thịt bò lên giá. Chẳng phải nghĩ chuyện làm sao để thuyết phục ông sếp – người có “gu” thẩm mỹ cực kỳ tồi – đồng ý với mẫu thiết kế của mình. Cả chuyện thường ngày là phải đi đưa đón con thế nào để khỏi kẹt xe cũng bay ra khỏi đầu. Một ngày thôi, tôi sẽ thả hồn vào mây phiêu diêu. Thật tuyệt vời!

Trưa, tôi quay về nhà nghỉ, vẫn không thấy Hoan đâu. Thôi, đã giao hẹn rồi, chúng ta là những người hoàn toàn tự do mà! Tôi tự cho phép mình ngủ một giấc trưa ngon lành. Tỉnh dậy, thấy phòng vẫn chỉ có một mình mình với lọ qua dã quỳ. Ngập ngừng một lúc, tôi thử bấm điện thoại gọi cho Hoan. Có tiếng tổng đài thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Có một nỗi lo lắng mơ hồ chạy ngang qua tâm trí, khiến tôi phải cố xua nó đi. Được chừng nửa tiếng thì nỗi lo lắng quay trở lại. Tôi bắt đầu nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Có khi nào Hoan gặp tai nạn, hay giữa đường bị trúng gió, hay đi lạc vào bản người Thượng nào đó rồi bị bắt cóc…? Lẩn mẩn nhìn chiếc điện thoại, tôi lại bấm gọi cho Hoan. Vẫn là giọng đều đều của tổng đài: “Số thuê bao… không liên lạc được…”

Bất giác, tôi vùng dậy chạy ra mở tủ. Trong tủ chỉ có duy nhất chiếc ba lô và quần áo của tôi. Đồ đạc của Hoan đã được mang đi đâu hết. Ở ngăn giữa tủ, chỗ ngang tầm mắt dễ thấy nhất có một mảnh giấy, chữ của Hoan: “Mình chia tay ở đây nhé, hẹn gặp lại ở Sài Gòn! Mà nè, 4 giờ chiều nay, nếu OM rảnh thì ra phía sau trường X., chỗ đó có đồi dã quỳ đẹp lắm, và có một người chờ OM ở đấy”.
Tôi lặng đi, mân mê mảnh giấy. Nhìn đồng hồ đã 2 giờ rưỡi… Quả thật, Hoan đã dẫn tôi đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho tôi phải lúng túng, và lúc này, cái đứa được coi là “nhiều nam tính” như tôi còn thêm phần tò mò về lời thông báo úp mở: có một người nào đó đang chờ

Một người nào đó…, tôi đoán, chắc phải là đàn ông. Gặp đàn ông thì ta cũng nên trang điểm một chút cho tự tin hơn. Tôi cầm bóp đựng đồ trang điểm và vào nhà tắm, định đặt nó xuống trước bệ gương. Tôi nhìn vào gương và…

… Trong tích tắc, tôi đánh rơi chiếc bóp xuống đất. Son phấn, kem lót, chì kẻ mắt văng tứ tung.
Người trong gương có mái tóc dài tha thướt, hoàn toàn không phải tôi, mà là Hoan.

Tôi đứng chết trân hết mấy giây, cảm giác máu trong người mình đông cứng. Hồi lâu, tôi mới từ từ trấn tĩnh lại, cố mở to mắt nhìn lại mình lần nữa, đưa tay vuốt mớ tóc dài, sờ lên khuôn mặt trắng mịn. Người trong gương cũng lặp lại đúng động tác của tôi, không sai một ly!

Cái ý định ban đầu lướt qua tâm trí là tôi phải hét lên thật to rồi chạy ra khỏi phòng, cầu cứu bất cứ người nào mình gặp đầu tiên trong nhà nghỉ này. Nhưng rồi tôi kìm lại. Chắc chắn họ sẽ dè chừng nhìn tôi, sẽ nghe tôi trình bày câu chuyện một cách nửa ái ngại, nửa đề phòng vì nghĩ tôi bị điên. Nếu gặp một người nào có hành vi như vậy, chắc chắn tôi cũng có ý nghĩ đó, rồi hoặc tránh xa, hoặc báo cho người có trách nhiệm để họ đưa người đó đến bệnh viện.

Mất thêm vài phút nữa, đầu óc như mụ mị đi, cuối cùng tôi kết luận mình đang ngủ mơ. Thỉnh thoảng tôi cũng có những giấc mơ y như chuyện thật. Trong mơ, tôi thấy màu sắc rõ ràng, sự vật sống động và những người trong mơ cũng hiện lên với từng chi tiết cụ thể, chẳng hạn như những vết tàn nhang trên mặt, giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cổ có đeo sợi dây chuyền bằng bạc hình chiếc lá, vân vân… Tôi cũng nhớ đến bộ phim Inception mà tôi đã xem đi xem lại nhiều lần – trong đó anh chàng Cobb luôn sống trong những giấc mơ, đến nỗi chẳng còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Nghĩ như thế, tôi thấy máu bắt đầu chảy lại trong người và từ từ trấn tĩnh. Tôi quyết định: chắc chắn mình đang mơ! Một khi đã quyết định được như vậy, tôi để cho mình trôi theo diễn biến của giấc mơ. Nếu diễn biến tiếp theo có tuân thủ logic thông thường thì đến đâu hay đến đó, bằng không, nếu nó vô lý thì ta cũng mặc kệ. Mơ mà!

Tôi đánh một chút phấn hồng lên má, tự hỏi không biết bạn Hoan dùng mỹ phẩm gì mà da trắng mịn thế này, tô một chút son môi màu cam đất, xong lại lau đi, thay bằng son màu hồng nhạt, phân vân với ý nghĩ  “không biết sao, bỗng dưng mình lại nữ tính đến nỗi quá quan tâm đến hình thức bên ngoài đến vậy?”

Khoác thêm chiếc áo lạnh màu cam rực rỡ, tôi lên xe máy đi dọc theo Hồ Xuân Hương, rồi men theo đồi Cù, vòng ra phía sau trường X.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy đồi dã quỳ vàng đến đê mê. Thỉnh thoảng cả triền hoa lại uốn mình rập rờn như hoà vào một vũ điệu riêng cùng với mấy cơn gió nhẹ thổi lướt qua. Tôi chạy xe vào con đường mòn nhỏ, giữa hai bên là hoa, cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới cổ tích. Trong những giấc mơ của mình, tôi cũng hay đi lạc vào những nơi hoang sơ như thế này – chỉ có mình tôi và những màu sắc chẳng thể nào có ngôn từ để diễn đạt – Vậy cho nên lần này tôi cũng không quá ngạc nhiên. Có những người lâu lâu mới nằm mơ một lần, lại có những người chỉ mơ thấy sự kiện mà không có khung cảnh, một vài người khác thì chỉ có những giấc mơ đen trắng. Tôi thì mơ nhiều lắm, chưa kịp ngủ đã mơ, giấc mơ nào cũng đầy màu sắc. Nếu ta có được những giấc mơ màu tuyệt đẹp thì chẳng dại gì mà ta lại từ chối đón nhận nó như một món quà sang trọng của trời ban! Tôi luôn nghĩ vậy. Như lúc này đây, tôi hít một hơi thật sâu, cố thu vào tầm mắt vẻ đẹp trinh nguyên trong giấc mơ của mình, trong lòng thoáng một chút tiếc nuối vì đoán chỉ vài phút nữa thôi, có thể tất cả khung cảnh này sẽ biến mất.
Trong đám dã quỳ rập rờn, tôi nhìn thấy bóng một người. Bóng người rõ dần: một người đàn ông thong thả đi bộ về phía tôi.

Khi chỉ còn cách nhau chừng vài thước, tôi mới nhận ra người đó là Thản – người yêu cũ của Hoan. Gần 20 năm đã trôi qua, Thản trông khác xưa nhiều, tóc hai bên thái dương đã ngả màu muối tiêu, gương mặt trắng trẻo hồi xưa dường như sạm lại. Thản bước lại gần tôi, không vồn vã, không vồ vập.
- Chào em! – Thản cất lời trước.

- Chào anh! -  tôi đáp.

Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây im lặng. Chỉ trong vài giây, bỗng dưng trong tâm trí tôi như có một bộ phim xưa cũ vừa lướt qua. Trong phim, tôi thấy Hoan và Thản với những cảnh quay lãng mạn mà trong thực tế tôi chưa thấy bao giờ. Một cảm giác xốn xang bỗng chốc ập đến, khiến tự trong thâm tâm tôi cũng không ngờ. Dường như chính tôi là Hoan trong bộ phim ấy với đầy đủ cung bậc của một tình yêu mới lớn, trong trẻo và nồng nàn. Ngay trong giây phút – dường như là của thực tại ảo này – cái tình yêu ngày xưa, của tôi hay là của Hoan, vụt quay về. Tim tôi đập nhanh và mạnh đến nỗi có thể Thản cũng nghe thấy. Thản nhìn tôi, ánh mắt trầm buồn:

- Hai năm rồi, cứ đúng ngày này, anh đến đây chờ em. Chờ đến khi tắt nắng, biết là em không tới, nhưng anh vẫn nuôi hy vọng, mãi cho đến khi trời tối hẳn. Lúc không còn nhìn thấy màu vàng của dã quỳ nữa, anh mới về. Anh về rồi lại sống tiếp 364 ngày không em và một ngày với hy vọng được nhìn thấy nhau. Vậy hai năm rồi sao em không đến?

Tôi thấy tim mình từ chỗ đập mạnh bỗng dần chuyển sang trạng thái như muốn tan ra. Tại sao nghe Thản nói, tôi lại có thể buồn đến vậy? Tôi đáp:

- Thực ra quãng đường hơn ba trăm cây số không phải là quá xa. Chỉ có anh và em giờ đã quá xa thôi, nên có đôi khi em không muốn chúng mình gặp nhau nữa.

Thản dựng chống xe máy của tôi lên, ngồi ngang trên yên xe, bên cạnh tôi. Tay chúng tôi chỉ khẽ chạm nhau. Thản cười buồn nói sang chuyện khác. Anh hỏi thăm công việc ở công ty quảng cáo, về những người bạn cũ ngày xưa, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện hôn nhân của Hoan. Khi tôi hỏi thăm về gia đình, về công việc của anh, Thản kể:

- Hơn một năm nay, tụi anh ở riêng. Căn nhà chia ra làm hai, cổng ở hai hướng khác nhau để hàng ngày khỏi chạm mặt. Hai đứa nhỏ ở với mẹ, vẫn thường xuyên sang ba chơi, nhưng không ăn cơm. Anh và cô ấy bây giờ đều có cuộc sống riêng, không ai làm phiền ai, như thế cũng tốt, em ạ.

Anh vẫn đi dạy. Việc dạy học không tốn quá nhiều thời gian, nên anh có thể tranh thủ sáng tác thêm. Anh vẽ khá nhiều tranh phong cảnh Đà Lạt, nhưng chưa bao giờ vẽ thành công một bức tranh nào về hoa dã quỳ. Anh luôn hình dung em đang trốn ở đâu, sau những bông hoa ấy, mà vẽ một người đang đi trốn thì vẽ thế nào hả em?

Chúng tôi tránh cặp mắt của nhau, chỉ nhìn miên man ra xa, lướt qua triền dã quỳ đang từ từ ngả sậm. Chúng tôi nói với nhau nhiều điều lắm, nhưng hình như nói chỉ để lấp đi khoảng trống im lặng, còn cái khoảng cách vừa trừu tượng, vừa thật sự hiện hữu thì không sao lấp đi được. Tôi tự hỏi, tại sao có hai nửa đã gặp được nhau trong cuộc đời này, đã gần như gắn khớp lại với nhau thành một hình khối trọn vẹn mà rồi cuối cùng lại có thể tách xa nhau như vậy.

Ánh nắng cuối cùng tắt hẳn. Bầu trời nhanh chóng chuyển sang màu sẫm tối. Tôi bảo “Thôi, em về!”.
Thản luống cuống nắm tay tôi, bàn tay anh ấm và mềm: “Mình đi ăn tối được không em?”

- Không! – Tôi đáp và hơi ngạc nhiên với thái độ dứt khoát của mình.

- Sao em cho anh ít thời gian thế? Một năm chỉ có một lần mà em cho anh có hai tiếng đồng hồ thôi sao? – Giọng Thản thảng thốt lẫn vào trong gió.

- Liệu thêm thời gian thì có ích gì không anh? – Tôi hỏi lại.

Thực ra, tôi đang nghĩ, nếu tôi và Thản đi ăn tối – ăn bánh xèo chẳng hạn – rồi chia tay, thì suốt 364 ngày tiếp theo, Thản sẽ nhớ đến Hoan cùng với bữa bánh xèo sao? Thôi, hãy để cho triền dã quỳ miên man kia còn mãi. Nếu năm sau, năm sau nữa, hoặc mãi mãi sau này, Hoan không còn đến nơi hẹn thì hãy để cho Thản nhớ đến Hoan cùng với màu vàng ngút mắt của dã quỳ - một màu vàng hoang dại và trinh nguyên mà anh sẽ chẳng bao giờ ôm trọn được vào bức tranh của mình.
Tối, tôi trở về nhà nghỉ. Hoan vẫn không xuất hiện và mặt người trong gương vẫn là Hoan - chứng tỏ là tôi vẫn đang mơ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình buồn, buồn lắm, và tôi hiểu tại sao gương mặt Hoan luôn buồn rười rượi. Tôi lên giường, nhắm mắt lại và chìm vào tầng 2 của giấc mơ – tức là giấc mơ nọ lồng vào giấc mơ kia, sâu hơn. Chắc vậy!

Sáng tỉnh dậy, tôi ngờ ngợ, chẳng biết mình mơ hay tỉnh. Nhìn vào gương, thấy mặt tôi đã hoàn nguyên với lốm đốm tàn nhang mái tóc ngắn hoe hoe vàng ở trước mái. Tôi đặt vé xe qua điện thoại, đi ăn sáng, rồi loanh quanh một lúc thì nhà xe gọi điện bảo sắp đến giờ đón khách. Về phòng thu dọn đồ đạc, tôi nhìn lần chót xem có bỏ sót thứ gì không và bắt gặp lọ hoa dã quỳ giờ đã héo rũ. Biết mà! Dã quỳ đâu phải loài hoa đem về cắm trong bình!

Tôi lại bắt gặp mình đang lan man nhớ về triền dã quỳ trong giấc mơ chiều qua, ảo ảo, thực thực…

*******************************************************************

Sáng thứ hai, mọi chuyện trở về như mọi ngày. Tôi phải đưa con đi học nên đi làm đúng sáu rưỡi, sớm hơn mọi người một tiếng. Vừa ăn vội mẩu bánh mì, bữa sáng, tôi vừa check mail. Có một bức thư của “người xưa” – cái anh tôi quen năm 17 tuổi, giờ ở Đà Lạt –  gửi cho tôi. Anh viết: “Em đi về có mệt không? Lâu quá mình mới gặp lại nhau, thấy em khác xưa nhiều. Anh nhớ hồi xưa em nghịch ngợm, lanh lẹ như một cậu bé, giờ thì em đằm lại. Thời gian làm thay đổi nhiều quá, em nhỉ! Chúc em luôn hạnh phúc!”

Tôi ngẩn người. Dường như có một lỗi gì đó đã xảy ra trong chiều không gian cuộc sống của tôi. Hoặc mọi chuyện xảy ra là thật, hoặc tôi vẫn chưa ra khỏi giấc mơ, hoặc là tôi lại đang mơ tiếp.
Đợi đến đúng 8 giờ sáng, tôi mở chat lên và bật sáng đèn chỗ có nick của Hoan. (Bình thường, tôi luôn để chế độ giấu mặt, chỉ mở lên với ai cần liên lạc). chỉ một lúc sau đã thấy Hoan gửi cho tôi một tin nhắn: ”OM đã suy nghĩ chưa? Có định đi Đà Lạt với Hoan không?”

Tôi chat lại: “Để mình suy nghĩ đã. Mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ, giờ đầu óc còn lung bung, chưa nghĩ gì được!”

Bên kia, thấy Hoan gõ: “Đi đi OM, mùa này dã quỳ đẹp lắm!”

Tôi ngừng chat, nhắm mắt lại. Có một đồi hoa dã quỳ uốn mình rập rờn trong gió, có một màu vàng miên man chạy qua tôi, và tôi biết mình sẽ giấu kỹ một giấc mơ hoặc một điều rất thật vào tận sâu trong miền ký ức.




Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

TRỐN VÀO MÙA DÃ QUỲ (PHẦN 1)

Tôi yêu Đà Lạt như yêu một người tình xa. Cứ mỗi độ cuối năm, lúc tiết trời bắt đầu se lạnh, tôi lại nhớ cái màu vàng ngút mắt của dã quỳ, có đôi khi nhớ đến phát cuồng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả mấy thứ lăn tăn, nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh ở cái thành phố ồn ào này mà trốn lên Đà Lạt vài ngày. Tôi thường hay hình dung mình đi lên Đà Lạt một mình. Một mình vác balô ra bến xe Miền Đông, một mình gà gật trên xe để đến khi choàng tỉnh thì đã thấy tai mình ù ù vì độ cao thay đổi, mở mắt, thấy dã quỳ nhuộm vàng cả mùa chớm đông.

Cứ tưởng tượng thế, nhưng dứt công việc, dứt chồng con để mà đi không phải dễ. Với lại đi một mình kể ra cũng… khó lắm!

Mới đây, trong một lần gặp mặt nhóm bạn gái – gồm toàn dân báo chí – tôi kể cho các bạn nghe ý nghĩ điên rồ của mình. Có một cô bạn tên là Hoan bỗng nhìn tôi chăm chú như thể bạn ấy vừa phát hiện ra ở tôi một điều kỳ quặc nào đó. Bạn cười với tôi rồi đột nhiên đưa ra một đề nghị:

- Nè OM, đi Đà Lạt với Hoan đi!

Quá bất ngờ, trong giây lát tôi không biết mình phải nói gì.

Vì sao bất ngờ ư? Có lẽ tôi phải dừng ở đây một chút để kể về bạn Hoan này.
Hoan cùng tuổi với tôi. Hồi xưa, hai đứa cùng học trường Mỹ thuật, nhưng khác khoá nên chúng tôi chỉ quen biết nhau sơ sơ. Sau khi ra trường, chúng tôi có dịp cùng làm việc với nhau vài tháng trong một toà soạn báo, nhưng cũng như trước đây – lại làm ở hai bộ phận khác nhau – nên cũng chẳng gần gũi mấy. Sau khi bỏ nghề báo, tôi không gặp Hoan nữa. Cho đến một ngày, sau 16 năm mất dấu, rất tình cờ tôi gặp lại Hoan trên Blog Yahoo! và từ đó đến nay chủ yếu là liên lạc với nhau trên mạng, năm thì mười hoạ mới gặp mặt nhờ những lần đi uống cà phê chung cả đám.

Hoan làm hoạ sĩ thiết kế cho một tờ báo có tiếng của thành phố. Công việc của bạn kéo từ thứ hai cho đến hết thứ bảy, trong đó có hai ngày phải trực luôn cả ban đêm. Mỗi lần nhìn Hoan, tôi như trông thấy cả một lượng hooc-môn nữ chảy rần rật trong các mạch máu của bạn, từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, toả đi cho đến từng sợi tóc. Bạn tha thướt, yểu điệu, chăm chút từng ly từng tí trong ăn mặc, thích được người khác quan tâm, chăm sóc, thích xem những bộ phim tình cảm trầm buồn. Hoan đi chậm, nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, gương mặt luôn phảng phất một nỗi buồn tựa như chẳng thể nào giấu đi đâu được. Đôi khi nỗi buồn trên gương mặt Hoan làm tôi cảm thấy mỏi mệt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn thương bạn. Tính tôi thì khác. Tôi cắt tóc ngắn, đi nhanh, quần áo thiên về gọn nhẹ, thoải mái hơn là thời trang. Tôi không quan trọng hoá chuyện người khác có quan tâm đến mình hay không và luôn chủ động làm tất cả những việc mình có thể làm được. Và tất nhiên, tôi thích những bộ phim tiết tấu nhanh, đi thẳng vào vấn đề. 

Tóm lại, chúng tôi khác hẳn nhau về bản chất, chỉ giống nhau duy nhất một điểm là ít nói.
Vì khác nhau như vậy, thêm vào đó, Hoan lại quá bận rộn, nên tôi hết sức bất ngờ khi Hoan chủ động rủ tôi đi Đà Lạt. Chưa kịp phản ứng gì thì Hoan tiếp:

- Đi chung để có bạn đường thôi. Còn lại, chúng mình thoả thuận là mỗi đứa sẽ có một không gian riêng, việc ai nấy làm, không nhất thiết phải trò chuyện để lấp khoảng trống. Lên Đà Lạt không nhất thiết phải đi chung. Đồng ý không?

Đến đây thì tôi không còn phải suy nghĩ gì nữa. Điều kiện Hoan đưa ra thật tuyệt vời. Hoan giơ ngón tay cái ra trước mặt tôi, tôi cũng giơ ngón tay cái – dấu hiệu hoàn toàn nhất trí.

Thứ sáu, tôi xin nghỉ phép ở cơ quan, ở nhà thì xin phép chồng “cho em đi xả stress ba ngày”, rồi vác balô đi. Cảm giác trên đường đi không khác là bao so với những lần trước và tôi cũng đã có dịp mô tả rồi nên không kể lại thêm lần nữa. Lên đến Đà Lạt, trời đã sang chiều, nắng hanh khô, gió lành lạnh mơn man trên mặt. Hoan nói với tôi mà như thể nói một mình: “Mình có một người xưa ở đây, giờ đã có gia đình, hai đứa con”, rồi lơ đãng quay nhìn ra cửa sổ xe. Tôi bảo: “Mình cũng thế. Một người xưa, một mối tình gắn bó mức độ vừa đủ để mỗi năm nhớ lại đúng một lần.”

Người xưa của Hoan tên là Thản, tôi biết cậu ấy vì hồi xưa, trường của chúng tôi rất ít sinh viên. Ai làm gì, ai yêu ai, ai bỏ ai…, mọi người đều biết hết. Thản có gương mặt sáng, gọi là đẹp trai cũng được, chỉ mỗi tội hơi thấp người, trong khi Hoan lại khá cao. Hai người có vẻ rất thân thiết với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại không thành. Hình như những mối tình đầu là phải không thành như vậy để mãi đến già, người ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng? Hoan đi lấy chồng. Chồng Hoan cũng đẹp trai. Nhưng rồi tôi nghe đồn cuộc hôn nhân của bạn cơm không lành, canh không ngọt, giờ hai người đã ly thân, chuẩn bị ly dị. Nghe đồn thế, chứ tôi không bao giờ hỏi Hoan và Hoan cũng chẳng kể cho tôi.

Tình xưa của tôi thì không có giai đoạn mặn nồng. Tôi quen anh năm 17 tuổi – cái tuổi trẻ ranh ăn chưa no, lo chưa tới – yêu đương chắc cũng chỉ như nếm thử viên kẹo ngọt, ăn xong rồi thôi, vì ta còn biết bao nhiêu thứ khác trên đời chờ được nếm. Anh lập gia đình sau tôi vài năm. Vợ anh là người Đà Lạt nên anh định cư luôn ở cái xứ “buổi chiều quanh năm mùa đông” này.

Xe trung chuyển thả chúng tôi ở con dốc cuối chợ Đà Lạt. Hoan để cho tôi tự chọn nhà nghỉ. Tôi thấy chẳng cần nhà nghỉ phải tiện nghi chi cho tốn tiền, nhưng lại nghĩ có thể bạn mình không quen “lăn lóc, bụi đời” như mình chăng, nên chọn giải pháp trung dung: tìm một nơi vừa phải về giá cả, phòng ốc không sang trọng, nhưng thoáng mát, có cửa sổ view được toàn cảnh Hồ Xuân Hương  mờ mờ trong lớp nắng chiều trộn lẫn sương mờ. Cất đồ đạc xong, Hoan ngồi trên bệ cửa sổ, mơ màng nhìn ra xa, mái tóc dài bay nhè nhẹ, có lúc che cả mặt mà bạn cũng chẳng buồn vén lại. Tôi lấy máy chụp ảnh rồi đi ra ngoài, thả bộ loanh quanh trên mấy con đường xung quanh chợ.

Buổi tối, tôi rủ Hoan đi ăn. Ăn xong Hoan về phòng, tôi đi tiếp. Muộn muộn, tôi quay về thấy Hoan đang ôm cái Iphone, tôi cũng lấy Ipad ra, mỗi đứa sống với thế giới ảo riêng của mình.
Thấm mệt vì chuyến đi xe 7 tiếng đồng hồ, lại thêm đi bộ rã chân, tôi ngủ thiếp đi ngon lành trong một nỗi sung sướng khó diễn tả thành lời. Lúc bừng mắt tỉnh dậy thấy trời đã sáng bảnh, Hoan không có trong phòng, nhưng trên bàn xuất hiện một lọ hoa dã quỳ dường như mới vừa được hái. Màu vàng của hoa luôn làm tôi nao lòng, nhưng tôi biết loài hoa này mà đem cắm bình thì cực kỳ chóng tàn. Chỗ của nó không phải ở trong phòng mà là ở ven đường, ở các triền đồi ngút ngàn với sương và nắng gió ngoài kia cơ!

Tôi thuê chiếc xe máy đi chơi một mình. Thời gian không nhiều, tôi chỉ có trọn một ngày hôm nay để tận hưởng sự sung sướng, không phải nghĩ ngợi gì đến kế hoạch, bản thảo hay chuyện ga với thịt bò lên giá. Chẳng phải nghĩ chuyện làm sao để thuyết phục ông sếp – người có “gu” thẩm mỹ cực kỳ tồi - đồng ý với mẫu thiết kế của mình, hay chuyện phải đi đưa đón con thế nào để khỏi kẹt xe. Một ngày thôi, tôi sẽ thả hồn vào mây phiêu diêu. Thật tuyệt vời!

Trưa, tôi quay về nhà nghỉ, vẫn không thấy Hoan đâu. Thôi, đã giao hẹn rồi, chúng ta là những người hoàn toàn tự do mà! Tôi tự cho phép mình ngủ một giấc trưa ngon lành. Tỉnh dậy, thấy phòng vẫn chỉ có một mình mình với lọ qua dã quỳ. Ngập ngừng một lúc, tôi thử bấm điện thoại gọi cho Hoan. Có tiếng tổng đài thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Có một nỗi lo lắng mơ hồ chạy ngang qua tâm trí, khiến tôi phải cố xua nó đi. Được chừng nửa tiếng thì nỗi lo lắng quay trở lại. Tôi bắt đầu nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Có khi nào Hoan gặp tai nạn, hay giữa đường bị trúng gió, hay đi lạc vào bản người Thượng nào đó rồi bị bắt cóc…? Lẩn mẩn nhìn chiếc điện thoại, tôi lại bấm gọi cho Hoan. Vẫn là giọng đều đều của tổng đài: “Số thuê bao… không liên lạc được…”

Bất giác, tôi vùng dậy chạy ra mở tủ. Trong tủ chỉ có duy nhất chiếc ba lô và quần áo của tôi. Đồ đạc của Hoan đã được mang đi đâu hết. Trong tủ có một mảnh giấy, chữ của Hoan: “Mình chia tay ở đây nhé, hẹn gặp lại ở Sài Gòn! Mà nè, 4 giờ chiều nay, nếu OM rảnh thì ra phía sau trường Đại học Đà Lạt, có đồi dã quỳ đẹp lắm, và có một người chờ OM ở đấy”.

Tôi lặng đi, mân mê mảnh giấy. Nhìn đồng hồ đã 2 giờ rưỡi… Quả thật, Hoan đã dẫn tôi đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho tôi phải lúng túng, và lúc này, cái đứa được coi là “nhiều nam tính” như tôi còn thêm phần tò mò về lời thông báo úp mở: có một người nào đó đang chờ

Một người nào đó…, tôi đoán, chắc phải là đàn ông. Gặp đàn ông thì ta cũng nên trang điểm một chút cho tự tin hơn. Tôi cầm bóp đựng đồ trang điểm và vào nhà tắm, định đặt nó xuống trước bệ gương. Tôi nhìn vào gương và…

… Trong tích tắc, tôi đánh rơi chiếc bóp xuống đất. Son phấn, kem lót, chì kẻ mắt văng tứ tung.
Người trong gương có mái tóc dài tha thướt, hoàn toàn không phải tôi, mà là Hoan.

(Còn tiếp)

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

TRẮC NGHIỆM CUỐI TUẦN (*)

Mình không rảnh để đọc mấy cái trắc nghiệm tâm lý đầy rẫy trên các tạp chí. Tuy nhiên, thỉnh thoảng lúc ngồi đợi trong tiệm cắt tóc, mình cũng đọc, rồi cũng loay hoay lấy bút ra đánh dấu, cộng cộng, tính tính, để rồi sau khi có kết quả thì… tóc đã cắt xong và  lập tức quên ngay tất cả.
Nhưng cái trắc nghiệm dưới đây thì mình không quên, dù đã đọc 7-8 năm nay rồi. Khoan hãy nói đây là trắc nghiệm về vấn đề gì nhé (nói trước mất hay). Bây giờ, mời bạn lấy giấy bút ra…
Thử một tí, mất mát gì đâu!

Khoanh tròn câu có vẻ đúng nhất đối với bạn trong hầu hết mọi lúc

1. Khi phải đọc bản đồ chỉ dẫn đường, bạn:
a. thấy khó khăn, thường phải nhờ giúp đỡ
b. xoay tròn để tìm hướng bạn đang đi
c. không thấy khó khăn gì.

2. Bạn đang nấu một món ăn phức tạp mà có tiếng radio hoặc những cú điện thoại. Bạn có:
a. để radio phát, vẫn tiếp tục nấu ăn trong khi tám qua điện thoại.
b. tắt radio, tám và tiếp tục nấu ăn
c. nói rằng bạn sẽ gọi lại sau khi nấu ăn xong.

3. Bạn bè muốn đến thăm và bảo bạn chỉ đường đến nhà mới. Bạn:
a. vẽ một bản đồ với những chỉ dẫn rõ ràng
b. hỏi họ biết những điểm mốc nào rồi giảng giải cho họ cách đến đó.
c. giải thích bằng lời nói theo kiểu: “Qua cầu Kênh Tẻ rồi dừng lại, quẹo phải, gặp ngã ba, quẹo phải tiếp, đi qua cầu…”

4. Khi trình bày một ý kiến hay một khái niệm. Bạn thường:
a. dùng một cây bút chì, tờ giấy kết hợp cử chỉ, điệu bộ
b. giải thích bằng lời, kết hợp cử chỉ, điệu bộ
c. giải thích bằng lời nói, rõ ràng, ngắn gọn.

5. Về nhà sau khi xem một bộ phim hay, bạn thích:
a. hình dung những cảnh trong phim
b. nói chuyện với người khác về cảnh và nội dung phim
c. trích dẫn phần lớn những điều đã nói trong phim


6. Trong rạp chiếu phim, bạn thích ngồi:
a. bên phải
b. bên trái
c. bất cứ đâu

7. Một người có món đồ cơ khí bị trục trặc. Bạn sẽ:
a. thông cảm, chia sẻ.
b. giới thiệu người có thể sửa chữa
c. Thử cố gắng sửa giùm.

8. Bạn đang ở chỗ lạ và một người hỏi bạn phương bắc ở đâu. Bạn sẽ:
a. không biết
b. đoán xem nó ở đâu sau một thoáng suy nghĩ
c. chỉ ra phương bắc một cách dễ dàng


9. Phải lui xe vào một chỗ đâu xe quá chật hẹp, bạn sẽ:
a. Thà đi tìm chỗ khác
b. cố lùi xe vào một cách khó khăn
c. chẳng khó gì


10. Đang xem TV thì điện thoại reo. Bạn sẽ:
a. trả lời điện thoại, TV vẫn mở
b. vặn nhỏ TV rồi mới trả lời Điện thoại
c. tắt TV, bảo mọi người yên lặng rồi mới trả lời ĐT.

11. Bạn vừa nghe một bài hát mới rất hay. Thông thường bạn sẽ:
a. sau đó có thể hát lại gần giống điệu nhạc một vài đoạn, không quá khó khăn
b. có thể, nhưng phải là bài đơn giản
c. thấy khó mà nhớ điệu nhạc, nhưng có thể lặp lại vài câu

12. Bạn giỏi dự đoán kết quả nhờ:
a. trực giác
b. kết hợp giữa thông tin có sẵn và linh cảm
c. sử dụng những sự kiện, số liệu và dữ kiện

13. Trong lúc rảnh rỗi, nếu bị lạc mất chìa khoá, bạn sẽ:
a. làm việc gì khác cho đến khi chìa khoá xuất hiện
b. làm việc gì khác nhưng vẫn cố nhớ xem chìa khoá để đâu
c. hồi tưởng lại các bước cho đến khi bạn nhớ ra bạn để nó ở đâu.

14. Bạn đang ở trong phòng khách sạn và nghe tiếng còi từ xa. Bạn:
a. không thể xác định nó phát ra từ đâu
b. có thể, nếu tập trung
có thể chỉ thẳng nơi nó phát ra.

15. Bạn đến một cuộc họp và được giới thiệu với 7 – 8 người mới quen. Hôm sau bạn:
a. có thể dễ dàng hình dung khuôn mặt họ
b. nhớ được một vài gương mặt
c. thường chỉ nhớ tên của họ.

16. Bạn muốn về quê vào ngày nghỉ lễ, nhưng chồng/vợ của bạn lại muốn đi biển. Để thuyết phục, bạn sẽ:
a. nói với họ cảm nghĩ của bạn: yêu miền thôn quê, lũ trẻ có thể có nhiều trò chơi ở đó…
b. nói với họ là bạn sẽ rất vui nếu lần này về quê, lần tới sẽ đi biển
c. thuyết phục bằng thực tế: về quê gần hơn, rẻ hơn và có nhiều chỗ để thư giãn hơn.

17. Khi lập kế hoạch hoạt động, bạn sẽ:
a. viết ra một danh sách
b. suy nghĩ về những việc cần làm
c. hình dung trong đầu những người sẽ gặp, những việc cần làm, nơi cần đến

18. Một người bạn có việc riêng, cần tâm sự với bạn, bạn sẽ:
a. tỏ ra thông cảm và chia sẻ
b. nói rằng vấn đề ấy không xấu như họ nghĩ
c. đưa ra những hướng để giải quyết vấn đề


19. Hai đồng nghiệp của bạn đang yêu đương lén lút, dù cả 2 đều đã có gia đình riêng. Bạn sẽ:
a. phát hiện ra ngay
b. phát hiện ra sau một thời gian
c. có thể là bạn chẳng nhận ra gì hết

20. Theo quan điểm của bạn, sống ở đời là phải:
a. có bạn bè, sống hoà thuận với mọi người xung quanh
b. thân thiện với người khác trong khi vẫn duy trì độc lập cá nhân
c. đạt được những mục tiêu quan trọng, giành được sự kính trọng, giành được uy tín và sự thăng tiến

21. Cho chọn lựa, bạn sẽ thích làm việc:
a. trong một nhóm mà mọi người tương hợp với nhau
b. cùng với người khác, nhưng duy trì không gian riêng
c. một mình

22. Các sách bạn thích đọc là:
a. tiểu thuyết và truyện giả tưởng
b. tạp chí và báo
c. chuyện thật việc thật, tự truyện

23. Khi mua sắm, bạn có khuynh hướng:
a. mua sắm bốc đồng, nhất là những món đặc biệt
b. có một kế hoạch tổng quát|đọc nhãn hiệu rồi so giá cả

24. Bạn thích sinh hoạt (ngủ, thức, ăn, uống…)
a. theo hứng
b. theo thời biểu căn bản, nhưng cũng linh hoạt
c. vào một thời điểm nhất định

25. Bạn bắt đầu công việc mới và gặp nhiều bạn mới. Một trong những người bạn mới gọi điện khi bạn ở nhà. Bạn sẽ:
a. dễ dàng nhận ra giọng nói của họ
b.mất một lúc mới nhận ra
c. khó mà nhận ra giọng nói của ai

26. Điều gì làm bạn khó chịu nhất khi tranh cãi với ai đó
a. sự im lặng hay không chịu trả lời
b. khi họ không hiểu quan điểm của bạn
c. những câu hỏi hoặc chỉ trích có tính thách thức hay dò xét của họ.

27. Lúc đi học, bạn cảm thấy như thế nào về việc viết chính tả hay viết luận văn:
a. cả hai đều dễ dàng
b. làm được cái này mà không làm được cái kia
c. cả hai đều không giỏi

28. Khi khiêu vũ, bạn:
a. có thể cảm nhận được âm nhạc khi bạn đã học thuộc các bước nhảy
b. có thể nhảy được vài điệu, nhưng trật nhịp với người khác
c. khó giữ nhịp

29. Bạn nhận dạng và bắt chước tiếng động vật giỏi đến mức nào?
a. không tốt lắm
b. cũng khá
c. rất tốt

30. Cuối một ngày, bạn thường thích:
a. nói chuyện với bạn bè hay gia đình về những chuyện trong ngày của bạn
b. nghe người khác nói về những chuyện trong ngày của họ.
c. đọc báo, xem TV, nói chuyện ít thôi.

Cách cho điểm trắc nghiệm:
Trước hết, cộng số câu trả lời a, b, c rồi dùng bảng sau:

Đối với phái nam:
Số câu a x 10 điểm =
Số câu b x 5 điểm =
Số câu c x -5 điểm =
Tổng số điểm =

Đối với phái nữ
Số câu a x 15 điểm =
Số câu b x 5 điểm =
Số câu c x -5 điểm =

Tổng số điểm =

Đối với câu hỏi nào mà đáp án không phản ánh chính xác cuộc sống của bạn, hãy tự cho 5 điểm.

Phân tích kết quả
Hầu hết đàn ông đạt từ 0 đến 180 điểm
Hầu hết đàn bà đạt từ 150 đến 300 điểm

Càng gần 0 thì mức testosterone của người ấy càng cao. Những người này thể hiện kỹ năng logic phân tích và ngôn ngữ mạnh mẽ, có tính kỷ luật và óc tổ chức tốt, ít bị cảm xúc chi phối, ảnh hưởng. Đó là bộ não nam tính.

Số điểm càng lớn thì người đó càng có khuynh hướng thể hiện sức sáng tạo nghệ thuật và tài năng âm nhạc. Họ sẽ quyết định phần lớn mọi việc dựa vào trực giác và linh cảm. Đó là bộ não nữ tính.

Các thang điểm trong khoảng 150 – 180 cho thấy sự tương thích và tư duy ở cả 2 giới.

Tóm lại, đây là trắc nghiệm kiểm tra xem não bộ của bạn nghiêng về nam tính hay nữ tính. Bạn đã có số điểm của mình chưa? J)

Lúc nào rảnh, mình sẽ post tiếp chủ đề sau đây:




















----------------------
Bài viết này tham khảo sách “Tại sao đàn ông nói dối, đàn bà nói nhiều?”, NXB Trẻ, 1995.

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Ghen



Em kể cho anh nghe chuyện này:

Chiều nào em cũng phải đi đón con. Muốn có một chỗ đứng chờ vừa đủ để dựng xe máy, em phải chạy đến cổng trường trước giờ reng chuông chừng 5 phút. Vậy là suốt tuần vừa rồi, em đến đúng chỗ đó, vào giờ đó. Bên cạnh em là một nhóm các bà mẹ - cũng chờ đón con như em – đứng tám với nhau. Em để ý có một chị chắc cũng cỡ tuổi em, luôn đỏ mặt tía tai kể về một chuyện gì đấy có vẻ gay cấn lắm, các chị đứng xung quanh há hốc mồm nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào, vẻ đồng tình một cách phẫn nộ. Đầu tiên, em chẳng để ý, nhưng sau đấy, thấy chị kia tỏ thái độ giận dữ, quyết liệt quá, nên em dỏng tai nghe. Cứ dỏng tai nghe chừng 2 phút thì chuông reo, nên chẳng bao giờ em nghe hết câu chuyện. Những hôm sau, em lại dỏng tai nghe tiếp, cũng là những mẩu vụn vặt, chẳng hiểu gì cả. Nhưng sau một tuần, mỗi ngày lắng nghe 2 phút, em bắt đầu chắp vá các mảnh vụn lại, và nó thành ra câu chuyện thế này:

Chị ấy có người chồng bị ung thư giai đoạn cuối, đang nằm ở bệnh viện với những hy vọng mong manh cuối cùng. Chị không ở đấy chăm chồng cả ngày, chỉ đến tối, cơm nước xong mới vào trực đêm. Một lần kia, chị vào thì không thấy anh đâu. Hỏi ra mới biết anh vào toilet đi vệ sinh. Lúc anh đi ra, có một phụ nữ dìu anh cùng ra theo. Chị phát hiện ra người phụ nữ này là bồ cũ của anh. Thế là chị nổi cơn tam bành. Nổi cơn như thế nào thì em không biết, nhưng chắc ghê lắm, nên giờ này chị vẫn còn kể cho mọi người với thái độ vô cùng phẫn nộ.

Anh thấy không, trời sinh ra phụ nữ luôn luôn ghen và cả cho đến khi người đàn ông của họ không còn chút gì để họ có thể ghen được nữa thì phụ nữ vẫn cứ… ghen!

Có lần anh nửa đùa nửa thật nói rằng “anh tưởng tượng nếu em ghen, chắc em nghĩ ra được những chuyện khác người lắm! Cơn ghen ấy sẽ không giống các kiểu ghen mất lý trí mà người ta vẫn làm, nhưng chắc là đáng sợ không kém!”

Cũng có lần anh hỏi: “Nếu em phát hiện ra anh có bồ thì em sẽ làm gì?”

Làm gì á?

Em sẽ đến trước cổng nhà cô ta, đập cửa la toáng lên, cho hàng xóm nhà cô ta phải bu lại xung quanh để biết được con người xấu xa ấy. Nếu cần, em sẽ thuê mấy tên thanh niên mà tên nào tên nấy đều có mấy hình xăm chằng chịt ở cánh tay, chặn đầu cô ta, xé áo rồi cho cô ta mấy cái bạt tai nhớ đời.

Làm gì á?

Em sẽ tìm đến công ty cô ta, gặp phòng Tổ chức, gặp Giám đốc và kể hết cho họ nghe những chuyện kinh tởm đó. Phải làm cho cô ta thân bại danh liệt, không còn chỗ làm việc, không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt bạn bè, đồng nghiệp nữa.

Tất cả những chuyện dằn mặt ấy, em sẽ thuê người quay phim, chụp ảnh, rồi em post lên Youtube, em đưa lên Facebook, em rủ mấy trăm bạn bè của em ở trên ấy bấm like. Em biết, họ quý em lắm, nên họ sẽ ném đá cô ta không thương xót. Lúc ấy, cô ta chỉ còn nước đóng cửa Phây, gỡ dây mạng, tắt di động trốn biệt trong phòng ngủ, ôm gối bịt tai mà khóc lóc thôi.

Anh có hỏi nữa không?

Tiếp theo cô ta, em sẽ xử anh, xử người chồng hư hỏng, bội bạc mà em đã từng hết mực thương yêu, chiều chuộng. Xử thế nào á? Việc đầu tiên, em sẽ cho anh xem tấm ảnh cô bồ của anh bị xé áo giữa đường. Kế đến, em sẽ mang hết quần áo đẹp mà em đã mua cho anh ra, cắt vụn. Em sẽ lấy bàn chải đánh răng của anh để cọ bồn cầu. Cuối cùng, em sẽ gọi bác sĩ thú y đến nhà, lôi con chó nhà mình ra, và… thiến trước mặt anh.

Thế đủ chưa hả anh?

*************************

He he! Em đùa đấy!

Nếu biết anh có bồ…

Đợi đã, em chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, nên cho em giây lát để suy nghĩ nhé! Em sẽ thế nào nhỉ?

Em sẽ đau khổ lắm – Chắc rồi – Ai mà không đau khổ cơ chứ! Em sẽ xin nghỉ phép, đóng cửa phòng, vật vã một mình. Tối, khi anh đi làm về, em dọn cơm, ăn cùng với anh nhưng không trò chuyện như mọi khi. Anh hỏi “em làm sao thế?” em bảo rằng hôm nay em mệt, tối em muốn ngủ riêng vì sợ anh ngáy to làm em mất ngủ. Rồi đêm đó, em nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.

Sáng hôm sau, em nộp đơn xin nghỉ cho hết 12 ngày phép, cộng với 2 ngày nghỉ cuối mỗi tuần, chắc cũng được kha khá. Em đi gội đầu, đi shopping cả ngày. Tối về, em làm bộ như không hề biết chuyện xảy ra. Em ngỏ ý muốn mời cô bạn anh đến nhà chơi. Tất nhiên là anh sẽ kiếm cớ thoái thác rồi! Cũng chả sao! Sáng hôm sau nữa, em bí mật theo dõi anh, rồi lựa lúc buổi trưa, khi anh và cô ấy rủ nhau vào quán, em sẽ làm như tình cờ gặp rồi ngồi cùng bàn cho vui. Em kể cho cô ấy nghe tất cả những điều tốt đẹp của anh cho cố ấy… thèm. Em làm thân với cô ấy, xin địa chỉ email và nick trên Facebook, để rồi đến một ngày có thể kể được, em sẽ khuyến mãi kể thêm mấy chuyện xấu nho nhỏ thôi, kiểu như anh thường đi nhậu, nhậu vào là quên hết vợ con, đến 1 giờ sáng mới về ; anh luôn bừa bãi, bầy hầy ; anh không bao giờ nhớ những ngày quan trọng đối với vợ như ngày 8/3, ngày Valentine, ngày cưới, ngày sinh nhật vợ ; anh không bao giờ mua quà cho vợ và luôn “quên” không đưa tiền hàng tháng ; anh không bao giờ làm việc nhà và đưa đón con ; anh đang tập ăn chay và chuẩn bị vài năm nữa sẽ tu tại gia, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thích của lạ lắm! Kể sơ sơ thế thôi, còn phải giữ uy tín cho chồng nữa chứ, anh nhỉ!

Bao giờ cô ấy thực sự tin là em chẳng biết chuyện gì thì em sẽ nói với cô ấy rằng:

- Em có tuổi trẻ, có nhan sắc, chị thì không được như em. Tuy nhiên, chị lại có kinh nghiệm và có gần 20 năm chia ngọt sẻ bùi với anh ấy. Chúng mình cùng là phụ nữ, chẳng nên đấu đá tay đôi với nhau làm gì, tốt nhất là để anh ấy tự quyết. Nếu anh ấy chọn em thì chị sẵng sàng thôi!

He he! Em nói tiếp nhé! Ngày sau đó, em bảo với anh là em phải đi công tác dài ngày. Em chuẩn bị đồ đạc, mang theo máy ảnh xịn và bay ra Bắc chơi. Em rong ruổi lên Tây Bắc săn ảnh nhé! Ôi, một chuyến đi như thế này là điều em vẫn luôn mơ ước, tưởng là sẽ chẳng bao giờ có dịp thực hiện được, thì nay, nó đã đến!

Anh ở nhà, sẽ dậy từ 5 giờ sáng, lo chuẩn bị đồ ăn bữa sáng và bữa trưa cho ba. Ba hơn 80 tuổi rồi, không thể tự vào bếp được, nên anh chịu khó tí nhé! Rồi anh tưới cây, trộn cơm cho chó, hò hét thằng con chúng mình dậy chuẩn bị đi học. Đúng 6h10, hai cha con phải ra khỏi nhà. Anh thả con ở trường rồi chạy đến công ty cách trường 12 cây số. Đấy, anh có nguyên một buổi trưa, muốn rủ cô ấy đi đâu thì đi, nhưng nhớ tranh thủ đầu giờ chiều ra ngân hàng đóng các loại tiền điện, tiền nước, tiền internet, cáp… nhé! Chiều, đúng 5h anh phải có mặt ở trường để đón con. Về nhà, anh nấu cơm cho anh và con, làm đồ chay cho ba, trong lúc đợi cơm chín, anh lau nhà. Ăn xong lại rửa chén, cho chó ăn, tưới cây. Rồi anh ngồi cạnh con xem nó học hành thế nào. Nếu còn sức thì ủi quần áo, mệt quá thì thôi, mặc quần áo nhàu một tí có sao đâu! 10h tối, anh đi tắm, nhớ phải khoá vòi nước trước khi ra khỏi nhà tắm đấy! Em đang nghĩ xem anh sẽ giặt quần áo cho cả nhà vào lúc nào? Chắc là để đến cuối tuần, anh nhé!

Rồi lại sáng hôm sau, rồi lại trưa, rồi lại tối…, anh sẽ nhàu nhĩ, sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà mỗi buổi trưa rủ cô ấy đi “để được ngồi bên nhau để được ghen, để được hờn, để được thương để được giận, để thành bồ thành bịch…” (Ôi, em xin lỗi nhạc sĩ Hoàng Hiệp tí!). Cô ấy nhìn thấy anh chắc sẽ thương xót lắm, nhưng mà anh không chiều chuộng được nữa thì chẳng biết cô ấy có còn muốn yêu anh không nhỉ?

Anh hỏi thì em trả lời rồi đấy! Anh biết tính em đó. Em rất hiền, chẳng bao giờ làm hại ai điều gì. Nếu biết anh có bồ, chắc em sẽ chỉ làm được đến thế là cùng! Nếu còn thương em thì anh quay về, chẳng thương nữa thì anh đi theo cô ấy. Em thích sống với một tình yêu chứ chả thích sống với một người dưng nặng 65 kí hơi, tối ngáy ầm ầm đâu. Hi hi!­

Nhân anh hỏi thì em nghĩ ra toàn bộ chuyện ghen này. Cũng chỉ là nghĩ trong đầu như thế, chứ nếu chuyện đó xảy ra thật thì không biết em sẽ giải quyết ra sao?

Thôi, đến đâu hay đến đó, anh nhỉ! Lúc này, em đang nghĩ nhà mình chỉ có mỗi con chó Ni, mà nó là “gái”. Nếu anh có bồ, em gọi bác sĩ đến thì thiến cho… ai bây giờ?