Chuyện thứ ba: TRÊN ĐỒI
Thời Pháp, ở Hà Nội có trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương do người Pháp sáng lập và quản lý. Ông Ngoại tôi tên B, ông là sinh viên của trường. Đã là sinh viên Mỹ thuật thì - thời nào cũng vậy - việc đi thực tế mỗi năm hai lần, ở một miền quê nào đó là việc đương nhiên. Lần ấy, chàng sinh viên B cùng một người bạn đi thực tế ở một làng vùng trung du, cách Hà Nội ngót trăm cây số.
Anh B và bạn ở nhà một người quen. Sau một tuần lễ làm quen, vẽ ký hoạ chân dung một vài người trong làng, hai anh đi lang thang tìm chỗ vẽ phong cảnh và nhìn thấy một quả đồi ở xa xa, không thuộc địa phận của làng. Hai anh quyết định rủ nhau sáng sớm mai sẽ lên đồi ký hoạ phong cảnh.
Khi những tia nắng ban mai vừa lên, họ quầy quả mang bảng vẽ, giấy, bút, màu lỉnh kỉnh lên đồi. Thằng bé 6 tuổi tên Tèo, con của ông bà chủ thấy hai vị khách chuẩn bị đi chơi cũng lon ton chạy theo. Ở chân đồi, họ gặp một lão già trông bẩn thỉu, rách rưới, tay vẫn còn cầm một chai rượu, ngật ngưỡng đi về phía họ.
- Các anh đi đâu đấy? Lão cất giọng lè nhè hỏi.
- Chúng cháu đi lên đồi. Anh B trả lời qua quýt.
- Này, tôi bảo - lão già đằng hắng khạc đờm trong cổ họng - Lên đó thì lên một người thôi, chớ lên mấy người, lại còn thêm thằng bé này nữa, không hay đâu. Lên càng đông thì lại càng chết nhé!
Nói rồi lão bỏ đi, cười khùng khục, tiếng cười nghe rờn rợn, nửa người nửa chẳng giống người.
Mới sáng ra đã gặp chuyện khó chịu, nhưng hai anh sinh viên cố gạt bỏ hình ảnh lão già say rượu ra khỏi tâm trí để chuẩn bị cho một ngày làm việc phấn chấn. Trên đồi, gió hiu hiu mát. Từ đỉnh đồi, có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát một khung cảnh rộng lớn. Có thể thấy xa xa, cổng làng yên ả với lũy tre ánh lên màu xanh pha màu vàng óng của nắng sớm. Hai người bạn đi loanh quanh, mỗi người chọn cho mình một góc cách xa nhau để đặt bảng vẽ. Họ mải chăm chú thu vào tầm mắt bố cục và màu sắc của bức tranh nắng sớm, không ai nói với ai câu nào. Thằng Tèo chạy quanh một lát, nắng lên, cu cậu có vẻ chán nên bảo: “Thôi, các chú ở đây, cháu về nhà đây”. Anh B nhìn theo bóng nó khuất ở lưng chừng đồi, mỉm cười, nhớ lại hồi bằng tuổi nó, mình đã bắt đầu mê vẽ.
Rồi anh B cắm cúi ký hoạ. Bỗng anh nghe ở phía đằng kia, bạn mình nói mấy câu gì đó bằng tiếng Pháp.
- Anh nói gì, tôi không nghe rõ? Anh B hỏi bạn cũng bằng tiếng Pháp.
Bạn anh quay lại, ngơ ngác hỏi bằng tiếng Việt:
- Ơ, tôi có nói gì đâu!
Anh B tự nhủ chắc mình nghe nhầm. Nhưng chỉ được một chốc, anh lại nghe có giọng nói bằng tiếng Pháp.
Và…
Anh bỗng rùng mình sởn gai ốc. Giữa ngọn đồi hoang vắng không một bóng người, anh không chỉ nghe một giọng nói mà còn nghe rõ có hai giọng khác nhau đang đối thoại, hay nói đúng hơn là họ đang cãi nhau bằng tiếng Pháp. Anh buông bảng vẽ, chạy nhanh đến chỗ bạn mình. Bạn anh, trái lại, vẫn bình thản vẽ như không hề nghe âm thanh gì.
- Anh không nghe gì thật sao? Anh B hỏi nhỏ trong hơi thở dồn dập.
- Không! Có chuyện gì vậy?
Im lặng một chốc. Giọng nói lại vang lên từ đâu đó ở gần hai người. Theo hướng âm thanh, anh B nhìn sang phía chênh chếch và phút chốc nhận ra có mấy ngôi mộ ở ngay sau lưng bạn mình. Không nói thêm câu nào nữa, anh chạy về chỗ, vơ vội đồ nghề rồi giục bạn:
- Về thôi! Về nhanh! Nhanh!
Sự hốt hoảng của anh B lây cả sang anh bạn. Họ vội vã đứng lên. Vừa cất chân định bước đi, anh B lại nghe tiếng người, lần này nói bằng tiếng Việt:
- Này, hai anh kia, chạy đâu! Đã lên đây, lại còn dám ngồi quay lưng vào ta thì ta không để cho các anh yên đâu!
Anh B lắp bắp:
- Không, chúng tôi không cố ý, xin lỗi, chúng tôi đi đây!
Anh bỏ chạy. Bạn anh thở hổn hển chạy theo, vẫn chưa hết ngơ ngác. Chạy xuống đến chân đồi, họ lại bắt gặp lão say rượu. Lão lại cười khùng khục rờn rợn như lúc sáng:
- Thấy rồi phải không? Sắp có chuyện rồi!
Chẳng cần đợi lâu. Chỉ đến trưa đã có chuyện không hay xảy ra. Người bạn anh B bỗng nhiên choáng váng, nôn mửa rồi lên cơn sốt. Chủ nhà phải luộc trứng, lấy tóc rối đánh gió và cho anh uống nước gừng, bệnh tình mới đỡ hơn một chút. Mải lo cho bạn anh B, mọi người không để ý trưa hôm đó, thằng Tèo con ông chủ nhà đi đâu, không thấy về ăn cơm. Đến chừng phát hiện ra thì trời đã xế chiều. Mọi người hoảng hốt túa ra đi tìm khắp ngả. Thằng Tèo mới 6 tuổi, có đi đâu thì cũng không thể đi xa khỏi luỹ tre làng. Vậy mà tìm khắp làng trên xóm dưới cũng chẳng thấy nó đâu. Mẹ thằng Tèo bắt đầu hoảng loạn, gào tên con, khiến anh B lòng dạ rối bời. Anh biết dù gì thì mình cũng có một phần lỗi trong đó, khi đã không cản khi nó đi theo mình lên đồi.
Anh chạy ra khỏi cổng làng thì bất chợt ngừng lại vì nhác thấy lão già ban sáng đang đang ngật ngưỡng đi về phía mình. Anh định quay đi hướng khác để tránh mặt lão, nhưng không kịp nữa rồi. Lão gọi:
- Này, anh kia! Có chuyện gì, kể đi!
Anh B đành thuật lại vắn tắt cho lão nghe những sự kiện xảy ra từ sáng đến giờ. Nghe xong, lão cất giọng khàn khan, nhừa nhựa bảo:
- Cái làng này không ai tin ta. Hồi sáng, anh đã chứng kiến chuyện trên đồi. Anh là người ở nơi khác đến, anh có tin ta hay không thì tuỳ! Ta bảo, nếu muốn tìm được thằng Tèo còn nguyên vẹn thì anh phải quay lên đồi ngay bây giờ, kẻo muộn.
- Lên đó xong cháu phải làm gì nữa? – Anh B hoang mang hỏi, trong người không khỏi cái cảm giác rợn sống lưng khi nghĩ lại chuyện hồi sáng.
- Chỉ có anh là nghe được những tiếng nói ấy. Vậy thì phải đến đúng chỗ cũ rồi tiếp tục nghe xem họ nói gì. Đi một mình, không được có thêm ai nữa, kẻo rồi người ta lại bị vật như cậu bạn đấy. Sợ rồi hả? Vậy thì vào nhà ta uống hớp rượu cho tỉnh.
Bán tín bán nghi, nhưng chẳng còn cách nào khác, anh B theo lão già về túp lều tồi tàn của lão, hớp mấy ngụm rượu để lấy tinh thần. Mặt trời xuống thấp, hắt nốt những tia nắng cuối cùng xuống rặng tre trước khi tắt hẳn. Lão già đưa cho anh B một chiếc đèn bão, bảo: “Cầm lấy, lát nữa là cần đấy”.
Có chút rượu, anh B lấy hết can đảm, một mình trở lại đồi.
Lên đến chỗ hai anh ngồi hồi sáng là vừa đúng lúc trời sập tối. Gió thổi. Anh nghe như trong từng cơn gió có những tiếng thở dài não nuột. Gió thổi qua tai anh, thổi vào sau gáy như thể có bàn tay vô hình nào đó đang vươn những ngón tay dài lướt qua cổ anh. Anh run bần bật, châm lửa mãi mới thắp được đèn. Lấy hết can đảm, anh nói to:
- Xin các vị khuất mày khuất mặt thứ lỗi cho con nếu con có làm điều gì phật ý các vị. Con đi tìm thằng Tèo, cầu xin các vị giúp cho con. Cháu nó còn bé quá…
Chưa kịp dứt lời, anh chợt nghe thấy có tiếng gì đó trong gió thoảng. Trống ngực đập thình thịch, mồ hôi vã ra lạnh toát, anh nín thở lắng nghe. Tiếng nói rõ dần, anh xác định được là tiếng Pháp.
- Tôi biết là anh sẽ quay lại đây mà – Người Pháp nói – Nhưng chắc tôi không giúp gì được cho anh đâu. Chỉ một người có thể giúp được. Ông ta đang nằm bên cạnh tôi đây. Này ông Phan, có gì muốn nói với anh bạn trẻ này không?
Im lặng một lát. Anh B cảm thấy như thời gian kéo dài lê thê và có vẻ như anh sắp ngất xỉu vì tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rồi có tiếng người cất lên, lần này là tiếng Việt:
- Khá khen cho anh một mình đến nơi này. Tôi rất mừng là cuối cùng cũng có một người nghe được tiếng nói của mình để tôi có thể kể cho người ấy một câu chuyện. Câu chuyện đã làm tôi chết rồi mà vẫn không được thanh thản.
Hồi còn sống, tôi là con út trong một gia đình khá giả. Tôi sống phóng túng, mãi chưa chịu lấy vợ. Rồi bố mẹ tôi lần lượt qua đời. Tôi được chia cho nhiều tiền bạc. Tôi cầm tiền đi lang thang khắp nơi, đến khi số tiền chỉ còn lại một nửa thì tôi đến làng này. Tôi phải lòng một người con gái ở đây và quyết định dừng chân để xây dựng một tổ ấm. Với nửa số tiền còn lại, tôi cũng còn giàu hơn khối người, nên chuyện cưới vợ với tôi cũng thật dễ dàng. Chỉ có điều, hai vợ chồng ở với nhau đến mấy năm mà chẳng đẻ được đứa con nào. Một lần, tôi tìm đến một thầy lang nổi tiếng. Ông ta bắt mạch rồi báo cho tôi một tin sét đánh: tôi không thể có con. Tôi buồn đến nẫu cả người, nhưng giấu, không cho vợ biết.
Thêm một năm nữa trôi qua. Một ngày, vợ tôi bỗng thông báo là cô ấy có chửa. Tôi lặng đi rất lâu khi nghe tin ấy. Tôi muốn tin là có một phép màu kỳ lạ khiến cho chúng tôi có con, nhưng một nỗi ám ảnh cứ bám riết lấy tôi mỗi khi nhớ đến lời ông thấy lang đã phán.
Đứa trẻ ra đời được 2 tháng thì tôi bắt gặp vợ mình đang lén lút với thằng đàn ông khác. Tôi không muốn kể lại câu chuyện trần trụi nhục nhã ấy ra đây, chỉ biết rằng lúc đó, trong người tôi như có một dòng máu điên chảy rần rật. Tôi xách dao chạy đến, định băm vằm cái thằng khốn nạn đã cướp vợ mình, nhưng chẳng may hắn lại khoẻ hơn tôi. Vật lộn một lúc, hắn dìm đầu tôi vào lu nước và cứ giữ như thế cho đến khi tôi chết ngạt.
Giờ tôi nằm đây, bên cạnh ông bạn người Pháp dở hơi này. Hắn chết không toàn thây, cũng chẳng có được một ngôi mộ tử tế. Vậy mà hắn toàn nói với tôi về lòng vị tha, về sự khoan dung, trong khi trong tôi không thể nguôi ngoai mối căm thù. Hàng ngày, tôi nung nấu ý nghĩ muốn bóp cổ cái thằng chủ nhà mà anh đang ở. Chính nó đã cướp vợ tôi. Rồi vì sức yếu, không thể làm được việc đó, nên tôi quyết tâm phải bắt thằng Tèo, cho vợ chồng chúng nó nếm mùi đau đớn. Tôi không thể làm gì đối với người khoẻ mạnh như anh, nhưng có thể vật ngã những người yếu hơn, như bạn của anh chẳng hạn. Nhất là sáng nay hắn lại phạm thượng quay đít vào tôi. Khà khà, hôm nay quả là một ngày đẹp trời khi các anh dẫn thằng Tèo lên đây nộp mạng cho tôi.
Người trong mộ cười gằn, tiếng cười khàn đục từ cõi âm vọng lên đủ để khiến cho một người bình thường có thể sợ hãi đến ngất xỉu. Anh B cố giữ cho mình khỏi khuỵu xuống vì anh hiểu tính mạng của thằng Tèo phụ thuộc hoàn toàn vào mình. Anh B lấy hết sức giữ cho giọng mình khỏi run rẩy:
- Thưa ông, tôi đã nghe hết câu chuyện. Tôi hiểu, ai ở trong hoàn cảnh của ông cũng sẽ đều căm giận như vậy. Nhưng xin ông hãy rủ lòng thương. Thằng bé chẳng có tội tình gì. Nếu ông bắt nó đi thì oan cho nó lắm. Người chết thì đã chết rồi, thêm một mạng người nữa phải chết, thêm nỗi đau đớn tột cùng cho những người còn sống, phỏng có làm cho ông thanh thản hơn không?
Tiếng người Pháp nói chen vào:
- Cậu ấy nói đúng đấy. Tôi nghe được, nhưng không thạo nói tiếng Việt, nên không thể diễn đạt được ý mình đầy đủ như vậy. Ông Phan à, ông suy nghĩ lại đi.
Người tên Phan gằn giọng, tiếng nói rít qua kẽ răng như tiếng gió thổi từ địa ngục:
- Này, tên kia, mi giỏi thật! Mi đã dẫn xác lên đến đây còn dám cãi lý với ta à! Ta kể cho mi nghe câu chuyện không phải để mi dạy khôn ta nhé!
Tiếng nói vừa dứt, một luồng gió lạnh buốt thổi vào mặt anh B làm anh thấy xây xẩm, choáng váng. Ngọn đèn trong tay anh chao đảo.
- Ông muốn giết cả tôi à! – Vừa giữ thăng bằng cho mình khỏi ngã, anh B vừa khảng khái đáp – Tôi không sợ ông! Hãy trả thằng bé đây!
Một luồng gió nữa tạt mạnh vào người anh. Có tiếng Pháp vọng đến tai anh:
- Chạy đi, chạy xuống đồi, về hướng Tây. Gặp một bụi cây rậm rạp thì tìm trong đó. Chạy đi, nhanh lên kẻo muộn!
Anh B chạy. Cơn gió lạnh gầm rít đuổi theo sát sau lưng anh. Ở lưng đồi, cơn gió dường như đuổi kịp, quất mạnh vào người khiến anh vấp ngã. Chiếc đèn bão văng ra xa, tắt ngấm. Cơn gió vây lấy anh, vươn những ngón tay vô hình xiết chặt cổ họng anh. Anh B ho sặc sụa, vùng vẫy cố thoát khỏi những ngón tay khủng khiếp ấy. Rồi bỗng nhiên, anh trượt thêm lần nữa và lăn lông lốc xuống phía dưới. Anh bị mắc phải một bụi cây, dừng lại, và đột nhiên thấy cơn gió biến mất. Định thần mấy giây, anh nghe trong bụi cây có tiếng rên rỉ khe khẽ. Chẳng còn đèm đóm gì, anh căng mắt bò vào giữa bụi cây, mặc cho những chiếc cành khô móc rách áo, cào vào da thịt đến chảy máu. Anh lờ mờ nhìn thấy thằng Tèo ngồi thu lu ở chính giữa bụi, chẳng biết nó chui vào đó bằng đường nào. Nó không nói được vì hình như trong mồm ngậm đầy đất, chỉ ú ớ những từ vô nghĩa.
Anh B lôi được thằng Tèo ra, cõng nó về nhà. Suốt dọc đường về, không còn cơn gió nào đuổi theo anh nữa.
Thằng Tèo nằm nghỉ mấy hôm thì bình phục. Nó không nhớ được gì nhiều, chỉ kể rằng vào buổi sáng hôm ấy, lúc chạy xuống đồi, nó gặp một người đàn ông rủ nó đi ăn cỗ. Nó theo người ấy đi, được ăn rất nhiều món ngon. Cha mẹ thằng Tèo lập một bàn thờ giữa sân tạ ơn Trời Đất đã phù hộ cho nó tai qua nạn khỏi. Còn anh B và bạn anh thì bỏ dở chuyến đi thực tế, quay lại Hà Nội sớm hơn dự định. Trước khi đi, anh B gọi chị chủ nhà ra chỗ riêng nói chuyện. Anh bảo chị nếu cảm thấy mình đã phạm lỗi gì với một ai đó đã chết thì hãy thành thật ăn năn, xin người ta tha lỗi và hàng ngày cầu cho người ta được thanh thản, trút bỏ hận thù mà siêu thoát. Chị chủ nhà lặng người, không nói được câu nào.
Nhiều năm trôi qua, sau ngày hoà bình lập lại, anh B – lúc đó đã là giảng viên trường Cao đẳng Mỹ thuật Hà Nội – mới có dịp trở lại nơi thực tập năm xưa. Anh tìm lại ngọn đồi, nhưng rồi lưỡng lự chẳng dám lên. Thôi thì hãy để cho mọi thứ ngủ yên, hy vọng mọi hận thù đã được quên lãng. Anh chỉ băn khoăn thương cho người Pháp - có lẽ là một người lính chết trận - còn nằm lại trên đồi, không có được một ngôi mộ tử tế, không có được những bàn tay của người thân hàng ngày chăm sóc. Nhưng rồi anh lại nghĩ, có lẽ người ấy thực sự chẳng cần đến những thứ mà người Á Đông chúng ta vẫn cho là quan trọng. Một khi thân xác đã trở về với cát bụi và tâm hồn luôn thanh thản thì nơi người ta đến chắc hẳn đã là chốn Thiên đường, còn gì nữa để mà bận tâm, mà vướng vít!
******************************
Trong các chuyện ma của ông Ngoại, tôi thích nhất câu chuyện này, có lẽ là do tính chất ly kỳ của cốt truyện. Câu chuyện được kể xong bao giờ cũng là lúc đến giờ phải đi ngủ. Ông hôn lên trán tôi: "Ngủ ngoan cháu nhé!"
Ngày ông mất, tôi bay từ Sài Gòn ra Hà Nội, hôn lên trán ông, thì thầm: "Ngủ yên ông nhé!" Tôi nhớ đến câu chuyện của ông và biết nơi ông ở chắc chắn sẽ là chốn Thiên đường.
Chuyện ma này có những tình tiết ly kỳ, cũng lại có hình ảnh rất quen như việc bé Tèo bị "ma giấu", trong câu chuyện còn có cả một câu chuyện rất "đời" khiến người nghe chạnh lòng. Kết chuyện lại đề cập đến một nhân vật phụ là ông người Pháp, rất nhân văn với lời nhắn nhủ "Một khi thân xác đã trở về với cát bụi và tâm hồn luôn thanh thản thì nơi người ta đến chắc hẳn đã là chốn Thiên đường, còn gì nữa để mà bận tâm, mà vướng vít!"
Trả lờiXóaEm cũng thích câu chuyện ma này nhứt trong ba câu chuyện ma :X Câu chuyện đầu thì nghe như mấy câu chuyện trong Liêu trai chí dị. Câu chuyện thứ hai hơi giống các chuyện kể phương Tây. Câu chuyện này thì đầy tính nhân văn. :)
Ẻn này của OM. em Nip TEM VÀNG từ lúc đang ở bản thảo nhá, Cô nhỏ trả cho Nip nhen, hi hi.....:p
Xóa@Cô Nhỏ: Ông chị hay la chị: "Sao cháu cứ phải chẻ sợi tóc ra làm 8 thế, cho khổ!". Nhưng chính ông là ngưp72i đã chẻ sợi tóc ra từ khi kể cho chị nghe các câu chuyện của mình. Kết thúc mỗi câu chuyện đều là một triết lý nào đó mà lớn lên chị mới hiểu...
Xóa@Em Lip: Thôi, tặng em hẳn tem kim cương nha! :X
Hay lắm chị! w-)
Trả lờiXóaCùng là lời khen "Hay lắm", nhưng có khi mình quên đi ngay, có khi mình sung sướng mãi!
XóaLần đầu tiên vào nhà OM đọc bài viết về ma hay quá! Lôi cuốn từ đầu chí cuối và rất nhân văn. Cám ơn OM nhé! Cảm giác sợ ma ai cũng có. TT rất hiểu cái cảm giác càng chạy càng như có ai đuổi theo nhất là khi đi qua bãi tha ma vừa có những ngôi mội mới đang khói hương nghi ngút vào ban đêm!
Trả lờiXóaChắc không phải lần đầu anh Thành vào nhà em, nhưng chắc là lần đầu anh đọc bài. Goeo còm anh nhé! :bh
XóaNăm 7 tuổi, có lần em phải leo 104 bậc cầu thang hoàn toàn không có đèn để lên lầu 5 của một chung cư. Cảm giác có người đi theo mình là cảm giác không thể quên được. Nhưng vượt qua nỗi sợ đó, mình cảm thấy những nỗi sợ khác chỉ là chuyện nhỏ.
Trời, ghê quá! Hồi nhỏ chị ở quê cũng nghe được vài chuyện, chị còn nhớ chuyên một bà cô:
Trả lờiXóaBà cô là em của ông Ngoại, (đúng ra chị kêu bằng bà dì, nhưng quen gọi theo cách mấy anh chị họ của chị...) bà cô không chồng, hằng ngày vẫn bán vài thứ linh tinh gần trường học. Một hôm tới tối cả nhà không thấy cô về ăn cơm, mọi người đốt đuốc đi tìm, bà ngoại tôi thắp nhang cầu ông bà phù hộ cho tìm được bà cô! Càng tối mọi người càng hoảng loạn hết hi vọng thì có một người phát hiện bà cô đang ngâm mình dưới một cái giếng cạn, nước ngập quá gối! Xúm lại đưa bà lên bờ thấy miệng bà ngậm đầy sình đất và đôi mắt có vẻ dại đi! Thay đồ, đánh dầu cho ấm, bà tỉnh dần, hỏi chuyện bà nói có một người lạ rủ bà đi coi hát, rồi mời bà ăn bánh, bà nói họ hát hay lắm, đào kép ăn mặc đẹp lắm... Nghe sợ quá nên sáng hôm sau bà ngoại tôi làm một mâm cơm cúng những người khuất mặt và cầu bình yên cho bà cô...
Sao những chuyện "ma giấu" này ở VN mình nhiều quá, ha chị! Em xem phim nước ngoài, chưa bao giờ gặp những hình ảnh tương tự.
XóaNhiều thế, cho nên em nghĩ chắc nước mình có một loại "ma" riêng chăng?
Khó nói lắm em à, có nhiều khi người ta tìm gặp người bị "ma giấu" trong bụi tre, phải chặt tre đi mới lôi được người đó ra! Không ai biết là người ấy vô được bụi tre đó bằng cách nào?
XóaÀ quên, hôm nào phải gặp nhau nghe em, chị thích nghe em hát lắm!
XóaChị là người làm khoa học mà cũng không thể lý giải được nhiều chuyện. Cho nên... thôi, chắc là có ma thật, chị nhỉ!
XóaCòn hát hò á. Kể cho chị nghe, hồi còn nhỏ, em hoàn toàn không biết hát. Hát bài nào cũng sai nhạc hết trơn, thành ra mỗi cuối tuần, sinh hoạt lớp là em sợ lắm, vì có thể phải lên hát. Sau, em nghĩ ra chuyện đọc thơ thay cho hát, rồi cũng ổn.
Vào một ngày trung thu, khu phố tổ chức văn nghệ thiếu nhi, ai lên hát sẽ được quà. Em ham quà quá, lên hát và tự dưng thấy mình hát... đúng nhạc. Và thế là đúng nhạc từ đó đến nay. Hihi!
Chuyện ma thì thích nghe mà rồi lại sợ, chiều vui em nhé.
Trả lờiXóaChắc anh sợ quá nên không dám đọc hết bài, phải không? b-(
XóaEm thích nhất câu này của ông ngoại :" Một khi thân xác đã trở về với cát bụi và tâm hồn luôn thanh thản thì nơi người ta đến chắc hẳn đã là chốn Thiên đường,"
Trả lờiXóaỪ, càng già chị càng tâm niệm cố giữ cho tâm hồn càng thanh thản càng tốt! Hehe. Tại cũng muốn mai mốt được biết thiên đường ra sao.
XóaCó những hiện tượng bí ẩn, vừa thích vừa tin sái cổ- cũng mong được gặp được chứng kiến. Bắt đầu bằng những ngẫu nhên rung động lòng người đã là sung sướng khoái chí rồi cô nhỉ.
Trả lờiXóaChị Ong mong chứng kiến thì chắc sẽ ...sớm được gặp thôi nè, hị hị. Khi đó làng blog sẽ được nghe "Chuyện ma Ong Nâu kể" :D
XóaĐã là hiện tượng bí ẩn thì ai cũng thích, chị nhỉ! Em cũng muốn một lần gặp ma xem hình hài nó ra sao, mà chắc em nặng vía, chẳng nhìn thấy bao giờ. Duy có lần đã "nghe" thấy rồi!
XóaCô Nhỏ đã gặp ma chưa hè?
Nói thật với OM anh vừa đọc vừa thấy rợn sống lưng như chính ông khi lên đồi ấy... Dù cõi nào cũng cần sự dũng cảm và lọng vị tha OM nhỉ
Trả lờiXóaCõi nào cũng cần... nhiều thứ lắm anh ơi. Nhưng sự dũng cảm và lòng vị tha thì đàn ông nào cũng nên có... một chút vừa đủ xài. :D
XóaThích nhất câu reply này của bạn mình!:BH:X
XóaLuật nhân quả đâu phải chỉ ở cõi trần, cả cõi âm vẫn muốn rửa hận khi mà cõi dương chưa thanh toán xong.
Trả lờiXóaVẫn biết người bản lĩnh chẳng dễ bị bắt nạt. Thế nhưng thế gian đầy kẻ yếu bóng vía mà hay võ mồm.
Chuyện của ông ngoại đã hay mà cháu của ông kể bằng giọng đầy chất tạo hình càng thấy rùng rợn hơn!
Chắc trên thiên đường ông khen cháu ông nhớ kĩ và kể tài quá!
Tại cháu ông hay xem phim ma nên kể chuyện nó thành ra thế đấy ạ, chứ ông kể thì không phải cốt đẻ doạ cho cháu sợ, mà chỉ muốn răn dạy cháu vài điều thôi! Hì! Chuyện ông kể cho em nghe đơn giản lắm, lúc còn bé em cứ đòi kể đi kể lại, rất thích nghe, nhưng chưa bao giờ sợ.
XóaEm đọc từ hôm qua mà bận quá chưa bình loạn được.
Trả lờiXóaXếp cục gạch mang tên Ếch ở đây đã. Tối về sẽ " lắm điều nhiều lời" :)
Cục gạch của Ếch "có giá" lắm đó nha! Ngồi đây mà trông thoai, ko đi đâu, kẻo mất!:p
XóaChả hểu sao mấy hôm nay dùng mạng ở nhà vao blogspot nó cứ bị out ra suốt!
Ếch ới : chị biết Ếch Om măng thì nhiều người mê( chị ăn chay nên hổng biết món này ngon seo đâu). Đọc nhưng chuyện nửa hư nửa thực mà ta thấy đầy tin thế này không nhiều đâu đấy.
XóaHôm qua com một cái rõ lê thê: kể chuyện hai lần trong dời ngồi thiền chị thấy( người thật việc thật nhỉ!) chỉ trêu Om là chị thì thầm với cô thôi vì bản thân tôi Ong này cũng vô thần vô thánh nhưng lại khoái chuyện + truyện và ra sức tìm hiểu những BÍ ẨN CUỘC ĐỜI- cuóin này ai mượn lấy mất ròii còn đâu. Viết xong thì mất điện , tiếc cái công mình lắm lời thì ít tiếc cái khoảng khắc mình hứng chí nhiều hơn. Thôi để hy vọng khi gặp chị tích luỹ vài hiện tượng chị được kiểm nghiệm kể cho cô nghe vậy . Chấm hết.
Để bữa nào em hỏi anh Gu gồ cách làm món ẾCH OM măng nhỉ. :))
XóaHồi bè, lúc được ông ngoại kể chuyện cho nghe, em đã tin sái cổ. Bây giờ, để làm cho người lớn tin thì hơi khó hơn, cho nên em phải "gia cố" lại câu chuyện một chút.
Mà em mong chị có hứng trở lại để kể cho em nghe ở đây. Đợi gặp thì lâu quá! :)
:))
XóaĐại khái Êch OM măng người hợp khẩu vị thì thích, có người lại kêu đăng đắng, ngai ngái bác Ong nhể:)
Bác dạo này trường chay à? em năm vừa rồi ăn được một tháng thôi, nhà em bếp núc suốt ngày, giai với Ku, Ki có tâm hồn ăn uống nên cái đường tu của em nó cũng gập ghềnh tệ!
Cái sở điện lực rõ tệ , tự nhiên nhằm đúng lúc bác Ong nhà em kể chiện mắt thấy tai nghe hắn tắt luôn, hic, thần thông không được cho ai biết bác nhể:)
Gì thì gì chứ em cũng tin các trường năng lượng xung quanh mình lắm , đợi nghe bác có hứng để kể đây!
Giờ em mới lắm điều nhiều lời tí đây!
XóaHình như ông bà luôn kể chuyện ma cho cháu nghe. Em cũng nhớ em luôn được nghe bà kể và có nhắc đến " ma ru con, ma đưa võng vẫn hiện về trên tán đa vào những đêm tối trời"
Bây giờ lớn lên mới nghiệm ra một điều, đó là luật nhân quả, về những điều mà" tưởng không ai biết nhưng trời biết, đất biết, quỉ thần đều biết".
Mà thật tình cờ, sáng hôm kia tự nhiên có một cậu Tây trông trí thức lắm, cậu ấy tự nhiên vào chỗ em hỏi về bức hình " đại đức Thánh Tăng Sivali " của em. Rồi em với cậu ấy tự nhiên nói rất nhiều về tâm linh, về những trường năng lượng xung quanh mỗi người, và nhất trí với nhau về việc khởi tâm niệm tốt đẹp sẽ tạo ra một trường năng lượng tươi mới xung quanh mình và làm người đối diện rất thoải mái.
Rồi cậu ấy cũng nói về các linh hồn vẫn tồn tại ở quanh ta.
Em cũng tin về sự tồn tại của một thế giới mà ta không nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng lại cảm nhận được bằng trực giác và truyền tâm thức. Ở thế giới đó, có người vì trả ơn ta mà tồn tại, cũng có người vì ân oán, chỉ cần ta phạm lỗi , tâm ý bất chính là sớm hay muộn cũng gặp điều không lành.
Trở lại câu chuyện của ông.
Thứ nhất: Ông là người có tấm lòng có tâm sáng nên ma quỉ muốn hại cũng không được.
Thứ hai: Người đàn ông ấy chết một cách uất hận nên không thể siêu thoát, và luôn tìm mọi cách để báo oán.
Thứ ba. Người Pháp kia với tâm tính thiện lương như thế, ông ấy đã có thể lên thiên đường, nhưng chính vì muốn hóa giải hận thù nên đã ở lại để ngăn chặn những tai họa mà sự báo oán lúc nào cũng muốn gây ra.
Những câu chuyện của ông đi theo cháu gái cho đến tận bây giờ, và ông đã ngủ ngon, thanh thản nơi Niết Bàn rồi chị nhỉ? Từ đời này qua đời khác những câu chuyện ông bà kể cho cháu nghe vẫn là thông điệp " Luật nhân quả" " ở hiền gặp lành" "ác giả ác báo" và trên tất cả là lòng vị tha. Nhưng không phải lúc nào lòng vị tha cũng có thể trải ra được chị nhỉ?
Em copy câu chuyện ân oán mà kinh điển Phật giáo thường nhắc đến về lòng hận thù và sự báo ứng. Đôi khi chỉ cần một NIỆM .
Xóa"Trong tiền kiếp, Quốc sư Ngộ Đạt từng làm quan thẩm phán tối cao, tên là Viên Án. Có một thường dân tên là Triệu Thố, do vì tình ngay lý gian, đã bị kết án tử hình. Triệu Thố van xin bằng mọi cách nhưng Viên Án không tin. Với chứng cứ giả, không biện hộ được, theo luật pháp lúc đó, Viên Án xử tử Triệu Thố.
Cái chết đó đã làm cho Triệu Thố uất ức và thù hận. Trước khi bị hành hình, Triệu Thố thề: “Tôi sẽ báo thù Viên Án dù phải trải qua nhiều đời kiếp”. Cuối đời Viên Án đã trở thành một nhà sư. Trong lúc tĩnh tâm thiền quán, ông lật lại những trang dữ liệu quá khứ và biết rằng mình đã xử oan Triệu Thố, dẫn đến cái chết của cả gia đình người hàm oan. Dù Viên Án ăn năn hối hận, làm lễ sám hối nhưng oan khiên đó vẫn không buông tha ông.
Sau nhiều kiếp tái sanh làm nhà sư tu hành giới luật nghiêm minh, đến kiếp thứ 10, Viên Án trở thành quốc sư tên là Ngộ Đạt. Quốc sư Ngộ Đạt rất thông thái, đạo cao đức trọng và rất khiêm hạ. Vị vua Trung Quốc lúc đó rất tôn kính Phật pháp Tăng, thỉnh Ngộ Đạt về triều thuyết giảng đạo lý, sau đó phong làm quốc sư.
Trong ngày lễ phong chức, vua cho làm tòa ngồi bằng trầm hương, quý hơn long tọa của vua. Khi Quốc sư Ngộ Đạt khởi lên ý niệm hãnh diện tự hào, thì lập tức nghiệp oan trái của 10 kiếp trước có cơ hội xúc tác để trả quả. Bỗng dưng, đầu gối của Quốc sư Ngộ Đạt mọc mụt ghẻ hình mặt người, lại có thể phát ra âm thanh. Dù không phải ngôn ngữ của con người nhưng với khả năng nghe của Ngộ Đạt, đây hẳn là âm thanh của sự oan trái than thở, trách móc, đòi đền tội để rửa thù:
- Là người học sâu hiểu rộng về lịch sử và văn chương, hẳn ngài đã đọc qua quyển Tây Hán Thư, ra đời dưới triều đại Đường Ý Tâm. Tác phẩm này có đề cập đến chuyện oan khiên giữa Viên Án và Triệu Thố.
Quốc sư Ngộ Đạt nói:
- Tôi biết chuyện đó. Thật tội nghiệp cho Triệu Thố. Mụt ghẻ phát ra những tín hiệu cho biết rằng:
- Trong câu chuyện đó, ngài là Viên Án còn tôi chính là Triệu Thố. Tôi làm oan hồn theo ngài đã 10 kiếp rồi nhưng chưa có cơ hội để trả thù, bởi ngài đã trở thành một vị chân sư. Do kiếp này ngài có tâm cống cao, ngã mạn nên tôi có cơ hội để trả thù rửa hận.
Nói xong, mụt nhọt làm thân thể quốc sư nhức nhối kinh khủng, không sao chịu nổi. Trong sự đau nhức, Quốc sư Ngộ Đạt nhớ lại cuộc tao ngộ đặc biệt với một vị cao Tăng trước đây. Vị cao Tăng này xuất hiện dưới hình thái một người ăn mặc xốc xếch, đi đâu cũng bị mọi người xa lánh. Chỉ có tu sĩ trẻ Ngộ Đạt tỏ ra kính trọng, gần gũi dâng cơm nước, tặng phẩm vật. Nhân đó, vị cao Tăng nói:
- Sau này, nếu gặp nạn, thầy nhớ lên trên núi Tà Lũng thuộc khu Bành Thành mà tìm. Chỉ cần liên tưởng đến thì thầy sẽ gặp tôi.
Lúc giúp vị cao Tăng, Ngộ Đạt nghĩ đơn thuần là nhà sư nói chơi thôi, hơn nữa ngài cũng chẳng cần ai giúp đỡ trả ơn, vì không còn sợ tai nạn và bất hạnh. Khi bị oan khiên hoành hành, Ngộ Đạt đã tìm đến núi Tà Lũng. Làm theo lời dặn, Ngộ Đạt gặp lại người xưa. Vị cao Tăng nói:
- Nỗi oan khiên của quốc sư tôi đã biết. Bây giờ quốc sư hãy đi xuống con suối bên cạnh núi Tà Lũng, dùng nước, quán tâm từ bi của mình đang trải rộng dài khắp nơi và mọi loài, từ chúng sanh có sự sống, cho đến thảo mộc vô tình. Quốc sư hãy tâm niệm: “Xin những giọt nước từ bi này xóa tan những nỗi oan khiên, thù hận đã tạo trong quá khứ, dù vô tình hay cố ý”.
Quốc sư Ngộ Đạt đã làm theo lời hướng dẫn của cao Tăng, cuối cùng đã hóa giải thành công mối thù truyền kiếp của Triệu Thố."
Nàng này: hận thù nên cởi thế mà thù dai 10 kiếp ư? Chán thế. Chị em mình phấn đấu không hận trả thù dù ai đối với ta thế nào có được không em?.
XóaCô Ếch cũng đa tài đấy, tham gia công tác xã hội chăm các giai chu đáo, tận tuỵ với mơ ước vá may, lại còn ham ( am nữa chứ) hiểu chuyện nhà Phật - mừng cho em .
Chị đã đọc hết cả những commnet này của Ếch. Suy nghĩ nhiều và muốn nói "Thanks Ếch"!
Xóa+@ Bác Ong!
XóaEm cũng ráng phấn đấu chả hận thù hay trả thù ai , nó chỉ làm tâm mình bị thiêu trong hỏa địa ngục chị nhỉ?
Nhớ một lần có thằng cha gân cổ cáu em, em vẫn từ tốn nghe hắn đúng 40 phút, đến lúc hắn hết cơn, nhìn cái vẻ mặt em vừa thản nhiên lại có vẻ thương hại hắn, đến giờ hắn chả dám nhìn thẳng vào em:)
Cô Ếch nhà chị có tài gì đâu bác, bác khen thế em ngại chết. Xã hội thì em cũng rút dần rồi, của đáng tội giời sinh cái tật nhìn đâu cũng thấy khối thứ chả nên thấy nên rút về ở ẩn cho nó an lành.
Các giai thì lúc hứng thú em chăm sóc tí, lúc em âm ương các giai nhà chăm sóc lại em , coi như hòa.
Chuyện nhà Phật có tí nhân duyên, thầy dạy cho vài chữ dắt lưng làm vốn í mà bác, chạy qua chạy lại vấp gốc cây quên sạch :)
Nhưng mà vui vì bác.. mừng cho em!
Nhưng Từ BI Quán quả thật nhiệm màu, chính em khởi Từ Bi Quán giúp người ta được một lần.
Em mang nốt lên đây ( chị OM chả mắng em đâu nhở) chia sẻ cho nó theo chủ đề luôn bác nhá!
@Chị Như Mai!
Đọc còm xong nói Thanks em Ếch làm em í quay đầu 360 độ giống con Đông Tây Nam Bắc:))
Là Phật tử không ai không biết đến "Từ Bi Quán" bắt đầu một buổi đại lễ luôn luôn có nghi thức" Một phút nhập Từ Bi Quán" hướng tấm lòng từ bi , vô ngã, vị tha đến tất cả chúng sinh trong mười phương pháp giới, tạo ra giá trị lợi lạc về thân, tâm.
XóaNàng luôn tin điều đó, cũng như tin vào những điều kì diệu trong đời mình.
Buổi chiều ra quán nhìn thấy một phụ nữ trạc tuổi mình, có vẻ đã uống hơi nhiều, nhưng trong mắt bà ấy còn cái gì nữa rất khó nắm bắt , nhưng nàng đã không chú ý, chỉ cảm thấy hơi bực vì bị làm phiền. Mời bà ấy ra ngoài và trở vào lo công việc của mình.
15 phút sau, rầm một cái, bà ấy nằm ngay cửa, tình huống này nàng chưa từng gặp, quay qua gọi anh Lộc bên cạnh "anh ơi! sang giúp em một tay"
Người đi đường hiếu kì đứng lại xem, không ai dám đỡ bà ấy lên cả( nếu bà ấy có bị làm sao thì rắc rối) gọi cấp cứu được trả lời say rượu họ không đến, bảo hãy gọi công an thành phố.
Trong lúc đó bà ấy vẫn nằm sụt sịt khóc, và nói lảm nhảm gọi tên ai đấy, khi công an đang tới thì giữ nguyên hiện trạng là tốt nhất .
5 phút sau hai cảnh sát đi xe công vụ tới và bắt đâù tiếp xúc với bà ấy.
Đại loại " bà có đau ở đâu không?" " bà cần giúp gì?" " nhà bà ở đâu, bà có mang theo giấy tờ tùy thân không?" " để tôi đỡ bà ngồi dậy" " nhà bà ở đâu? " nhưng bà ấy càng lúc càng hoảng loạn , và cứ gọi tên ai đó, nói rằng không ai yêu thương mình, rằng ai đó đã ăn cắp hết tiền và điện thoại của mình trong khi tay vẫn còn giữ khư khư .
Lúc này trực giác mách cho nàng biết bà ấy bị cú sốc nặng về tinh thần, chắc bạn trai hay chồng bỏ rơi và làm điều gì hơn thế nữa. Anh mắt cầu cứu lúc trước như một luồng điện xẹt qua đầu , và nàng chợt hiểu cần phải làm gì.
Bảo anh chàng cảnh sát" để tôi thử"
Trên tay có đeo chuỗi tràng hạt (được sư thầy thỉnh từ Bồ Đề Đạo Tràng bên Ấn Độ tặng cho Phật tử) nên dù hơi rộng nàng vẫn hay đeo như bùa hộ mệnh. bắt đầu tĩnh tâm nhập Từ Bi Quán , với cái ý nghĩ rằng bà ấy cần được thông cảm , chia sẻ, và cảm nhận tình yêu thương. Lúc sau nàng mở mắt nhìn thật sâu vào mắt bà ấy và bắt đầu.
Xóa. Nàng cố gắng tập trung ý nghĩ" tôi rất thông cảm với bà , tôi muốn giúp bà , tôi muốn san sẻ bớt nỗi đau của bà "
Tháo chuỗi tràng hạt áp chặt vào lòng bàn tay bà ấy , tay kia quàng ngang lưng ôm bà ấy sát vào ngực mình ,nàng bắt đầu thủ thỉ
" Bà là nguời phụ nữ đẹp và đáng yêu phải không nào? " gật gật đầu như một đứa bé bà ấy bắt đầu khóc thật to " ổn rồi" nàng thầm nghĩ" khóc được to thế này là ổn" và nàng bắt đầu lắng nghe cái giọng đứt quãng kể về người đàn ông nào đó đã ra đi sau bao nhiêu năm chung sống ,. rằng không có ông ấy thì không thể sống tiếp .
Người phụ nữ đó có đôi mắt to và rất xanh môi run run tuýp người yếu đuối và dễ tổn thương , những nguời như thế thường không chịu nổi các cú sốc tình cảm trong đời! thật tội! thế mà trước đó nàng đã bỏ qua cái ánh mắt cầu khẩn ấy, trong khoảnh khắc đó trái tim nàng tràn ngập niềm ân hận , tại sao nàng là người cũng khá nhạy cảm , mà không chịu để ý đến cái vẻ cô đơn hoảng loạn của bà ấy? tại sao? .Cái giọng đứt quãng tiếp tục nức nở " tôi không phải người xấu đâu! không phải đâu! tôi không uống rượu, tôi có việc làm mà, Honza ! đến đây đi"
Nàng lặng lẽ ôm bà ấy thật chặt , để cho bà ấy khóc ròng trong lòng mình , thấy dần nguôi ngoai nàng đung đưa cánh tay và bắt đầu vỗ về" tôi hiểu! tôi hiểu mà" " bà là nguời phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu " " chỉ tại người đàn ông đó ngu ngốc " " đừng phí nước mắt cho nguời đàn ông không tốt đó" " hãy nhìn ra xung quanh bà sẽ thấy còn rất nhiều người đáng tin cậy mà"
"Nghe tôi này! cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh khác mở ra, chỉ là người ta không yêu mình nữa thôi, đâu phải Ngày tận thế phải không?" ( hai người công an thành phố đứng ngoài cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành ) bà ấy bắt đầu nguôi ngoai chỉ thút thít khóc nhưng không còn vẻ hoảng loạn ban đầu nữa.
Nàng tiếp tục " bây giờ nghe tôi, bà hãy đi cùng họ về nhà hãy uống một tách trà Chanh mật ong , tắm nước nóng và lên giường ngủ nhé! ngày mai là một ngày mới, ai biết điều bất ngờ thú vị nào đó đang chờ mình " "ngày mai bà hãy đi làm tóc và trang điểm thật đẹp nhé! đừng để ông ta nhìn thấy mình đau khổ, biết đâu bà sẽ gặp một người đẹp trai hơn, tốt bụng hơn, yêu bà hơn ông ấy , và bà sẽ cảm thấy mình may mắn "
XóaNàng lấy tay lau giọt nước mắt trên má bà ấy và cảm thấy mắt mình cũng rưng rưng, là phụ nữ ai ai cũng có niềm đau riêng , mạnh mẽ hay cố tỏ ra mạnh mẽ thì vượt qua được( nhờ vào lòng kiêu hãnh) còn yếu đuối thì gục ngã . Cuộc đời biết đâu mà nói trước được điều gì?
Cầm chuỗi tràng hạt trong tay nàng bảo bà ấy" chúc bà may mắn, tôi sẽ cầu nguyện cho bà" nàng bắt đầu tụng Chú Đại Bi và cầu xin chư Phật gia hộ cho bà ấy. Giọng đều đều của lời tụng chú hình như có tác dụng rõ rệt , bà ấy nở nụ cười yếu ớt .
Bài kinh kết thúc nàng khẽ ra hiệu cho hai nguời cảnh sát đỡ bà ấy đứng lên" nào! bà hãy tự đứng lên nhé! cẩn thận đấy! ." nàng cùng họ dìu bà ấy ra xe,bỗng nhiên bà ấy ôm nàng thật chặt và thì thầm " cảm ơn bà, bà tốt quá" nàng vuốt má bà ấy lần nữa rồi đóng cửa xe "Chúc may mắn! " Hai nguời cảnh sát bắt tay cảm ơn rồi lên xe phóng đi.
Đứng nhìn theo chiếc xe xa dần , tâm trạng nàng thực sự ngổn ngang . Việc nhỏ nhưng bài học thì không nhỏ, nàng nhớ một câu kinh" con nguyện nhìn cuộc đời bằng con mắt quán chiếu" thế mà vì ích kỉ , vì bận rộn ,nàng đã bỏ qua một người đang có dấu hiệu hoảng loạn , có thể nàng ít khi nhìn thấy người say nên không phân biệt được, dù sao chăng nữa nàng thấy mình thật đáng trách!
Không biết bây giờ bà ấy ra sao ?
Mà cũng thật kì lạ, xưa nay nàng không giỏi tiếng Séc thế mà không biết tại sao lúc đó nàng lại nói năng rành rọt và thuyết phục được bà ấy, chắc sự thành tâm của nàng được chư Phật gia hộ !
Ai dà, chưa bao giờ sung sướng được đọc còm dài đến như thế này! Biết là trả lời ngắn thì em Ếch có thể không hài lòng, nhưng chị quá thoả mãn với những câu chuyện em mang đến cho chị, thoả mãn đến nỗi bây giờ chỉ muốn nằm phè ra mà đọc, không muốn gõ gõ gì nữa. Hihi. Ăn gian quá nhỉ!
XóaCám ơn Ếch nhiều nhé!
Hì hì. Em tưởng chị...vác icon ném em vỡ đầu chứ.:P
XóaBàn thêm tí ngoài lề về Nhân Quả.
Thực ra là Nhân-Duyên- Quả.
Nhân chịu sự tác động của Duyên mới thành Quả.
Ví dụ gieo hạt thóc (nhân) sau đó là quá trình chăm sóc nhổ cỏ,bón phân, mưa nắng (duyên) mới đơm hạt trổ bông (quả) tốt hay xấu phụ thuộc vào yếu tố Duyên.
Có câu" một niệm trùng trùng duyên khởi" lại có câu"đức năng thắng số".
Nếu luật nhân quả mà như 1+1bằng 2 thì có gì để nói nữa. Cho nên thiên đường hay địa ngục cũng.....
Hic, em ba hoa tí nhá:)
Ủa, cũng...
Xóathế nào? Sao không nói nốt?
ÊCH OM này ! Hay làm bác sĩ tâm lý sừ nó đi nhể! Khéo nườm nượp người ( người nha hông phải khách) đến nhờ bình ổn tâm lý, giúp thế mới tuyệt làm sao chứ- hì, sao mà lắm mơ....
XóaDạ, bạn Ếch làm BS tâm lý thoai! Em mà làm thì có khi người ta lại điên thêm, mắc tội chị à! :p
XóaHì, em Ếch mà làm BS tâm lí chắc thiên hạ đại loạn bác Ong ạ:p
XóaChị OM.viết đến đấy thì hết chữ ạ:))
@X Hứ, đúng là con Ếch! Viết được cả ngàn chữ, còn vài chữ cuối cùng thì bỗng dưng... hết chữ là sao!
XóaẾch đúng là có duyên của một Phật tử. Chắc tiền kiếp đã đắc đạo rồi,kiếp này nói về kinh nhà Phật, nghe rất thấm thía, thuyết phục. Theo dõi các com của Ếch mà chỉ muốn nó dài thêm nữa, hay lắm , ai dám bảo "ếch ngồi đáy giếng"?
XóaUi. Tại chị HL iu quí em Ếch thôi:X
XóaEm chập chững học đạo biết vài câu kinh, viết ra thế này là giảm hạnh khiêm cung mất rồi. Em vui vì chị đã đọc, em cảm ơn chị!
Chị OM.
Xóa:P
mỌI CHUYỆN oM KỂ CÓ THỂ NHIỀU NGƯỜI KHÔNG TIN, NHƯNG MÌNH TIN. VÌ NGƯỜI CHẾT VẪN CÒN THÔNG TIN Ở MỘT DẠNG NÀO ĐÓ. NHƯNG NGHE ĐƯỢC NGƯỜI CHẾT LÀCHUYỆN RIÊNG CỦA MỘT SỐ NGƯỜI...
Trả lờiXóatHẬT ĐẤY
Ở ĐỜI ĂN Ở NHÂN ĐỰC THÌ CHẢ CÓ GÌ SỢ CẢ, OM NHỈ!
CÁM ƠN EM QUA NHÈ VÀ CHỈ LỖI CHO CHỊ
Mấy bữa nay,em ko vào blog được vì mạng ở nhà chập cheng quá! Hôm nay vào, đọc comt của chị thấy vui vì nghe một nhà khoa học nói rằng tin có ma. Em nghĩ rằng chết đi là ta bắt đầu một "cuộc sống" khác, ở một không gian khác. Nếu có sự liên lạc giữa 2 không gian thì chắc hẳn nó ở dạng như sóng,mà chỉ rất ít người bắt được.
XóaVâng, mình ăn ở nhân đức thôi, còn mình nhận được gì thì lại còn do số phận nữa. :)
Chị : Em qua bên ấy hông com đâu, chỉ nhớ nhiều đến các bài thơ thiền của chị, nhớ đấy, nhớ các món thuóic nữa......
XóaKiểu phải cung kính ý nên em chả chọn được từ .....he he , hông cười em nha, em vào cốc rồi mà cứ quấn cái cô OM này đây, mượn cửa bạn ấy chào chị chị ơi.
Chị Cát thỉnh thoảng mới qua nhà em. Thôi, cứ từ từ, bao giờ chị ấy rảnh thì tám, cũng chưa muộn, chị nhỉ!
XóaSẽ đọc lại thêm lần nữa rồi mới dám nhiều lời về vụ MA này được OM ạ.
Trả lờiXóaHôm nay NM đọc lại thêm lần nữa rồi OM ạ. Ngoài sự ly kỳ của câu chuyện kể về "MA" thì còn vô số điều đáng lưu tâm và muốn được nói lắm, nhưng NM chưa thật sự khỏe OM ơi. Sẽ nói sau vậy nhé!:)
Trả lờiXóaBạn NM bị ốm à? Suốt cả tuần lễ không thấy bạn mình xuất hiện. Ráng giữ gìn sức khoẻ nhé, nhất là bây giờ, chuyện tình cảm tâm linh đã được giải quyết rồi, nhiệm vụ củamình chỉ còn là sống vui, sống khoẻ thôi!
XóaNhững truyện ma này đọc càng lúc càng hấp dẫn.
Trả lờiXóaChào Bạn! OM không biết phải xưng hô như thế nào, nên gọi bằng Bạn chung chung vậy! :)
XóaCám ơn Bạn đã để lại nhận xét cho OM. Nhưng OM chỉ nhớ có 3 chuyện thôi, nên đến đây là hết rồi ạ. (Nếu còn nữa thì chắc là do OM bịa ra đó! :)) )
Chị kể chuyện này cho con giai nghe, nó bảo còn chuyện kiểu như thế nữa không kể cho nó nghe với. Giới thiệu xong chị chợt nghĩ, không biết mai sau nó có kể cho con nó nghe chuyện "ma đi xuyên tường","ma mặt nhẵn thín"...mà mình kể cho nó nghe không?
Trả lờiXóaDấu ấn tuổi thơ in đậm trong những câu chuyện hấp dẫn.
Hehe! Anh ku lớn thế mà còn nghe mẹ kể chuyên ma à! Mà nói vậy chứ, bây giờ, một buổi đêm nào đó, chị tắt đèn rồi kể chuyện ma cho em nghe, em cũng thích lắm đấy! Nghe "ma mặt nhẵn thín" là đã thấy hấp dẫn rồi. Cái này ko phải dấu ấn tuổi thơ nữa mà kêu bằng dấu ấn sồn sồn chị nhở! :D
XóaTruyện hay và đầy tính nhân bản ...
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã qua thăm và khen câu chuyện. Chúc bạn Chủ nhật tươi hồng! :)
XóaĐọc chuyện này xong chắc không ngủ được quá. :)
Trả lờiXóaChiều ấm áp nhé bạn OM :)
♥
Chào Nắng đến nhà! :)
XóaBạn cứ nghĩ là ma trông thấy người sẽ sợ chết khiếp (vì ở thế giới của ma có mấy khi được gặp người đâu). Vậy nha, chúc bạn đêm nay ngon giấc!
Truyện ma này hay quá ! mà có thật không vậy hả OM ? nghe có vẻ thật quá nhỉ ! mà sao ông ngoại dám kể chuyện ma cho cháu nghe à ? không sợ cháu lại nhát gan suốt ngày sợ ma à ? :)
Trả lờiXóaHì, mình cũng chỉ nghe ông kể lại thôi, còn có thật hay không thì chỉ có ông mới biết, mà ông lại đi vào cõi xa mất rồi!
XóaMình không nhát gan, cho nên cứ tha hồ kể cho mình nghe các loại chuyện kinh dị, không sao cả! Nhưng thực ra câu chuyện ông kể không có gì đáng sợ đâu, chẳng qua mình viết lại thành truyện ngắn để doạ... người lớn đó thôi! :D
Không ngờ đằng í đa tài là thế ... Nào chuyện phóng sự, chuyện tình, chuyện lang bang, bây giờ tới chuyện ... ma ... :D ... Bố của tớ cũng kể rất nhiều chuyện ma, chuyện nào ông cũng bảo là thật ... mà tớ thì không dám bảo đảm :D ...
Trả lờiXóaUầy, nghe kể sao thì chép lại thôi, đa tài gì! :D
XóaHồi xưa tớ rất quan tâm đến việc câu chuyện có thật hay không. Còn bây giờ điều tớ quan tâm là câu chuyện đó mang thông điệp gì.