Tôi yêu Đà
Lạt như yêu một người tình xa. Cứ mỗi độ cuối năm, lúc tiết trời bắt đầu se
lạnh, tôi lại nhớ cái màu vàng ngút mắt của dã quỳ, có đôi khi nhớ đến phát
cuồng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả mấy thứ lăn tăn, nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh
ở cái thành phố ồn ào này mà trốn lên Đà Lạt vài ngày. Tôi thường hay hình dung
mình đi lên Đà Lạt một mình. Một mình vác balô ra bến xe Miền Đông, một mình gà
gật trên xe để đến khi choàng tỉnh thì đã thấy tai mình ù ù vì độ cao thay đổi,
mở mắt, thấy dã quỳ nhuộm vàng cả mùa chớm đông.
Cứ tưởng
tượng thế, nhưng dứt công việc, dứt chồng con để mà đi không phải dễ. Với lại
đi một mình kể ra cũng… khó lắm!
Mới đây,
trong một lần gặp mặt nhóm bạn gái – gồm toàn dân báo chí – tôi kể cho các bạn nghe
ý nghĩ điên rồ của mình. Có một cô bạn tên là Hoan bỗng nhìn tôi chăm chú như
thể bạn ấy vừa phát hiện ra ở tôi một điều kỳ quặc nào đó. Bạn cười với tôi rồi
đột nhiên đưa ra một đề nghị:
- Nè OM, đi
Đà Lạt với Hoan đi!
Quá bất ngờ,
trong giây lát tôi không biết mình phải nói gì.
Vì sao bất
ngờ ư? Có lẽ tôi phải dừng ở đây một chút để kể về bạn Hoan này.
Hoan cùng
tuổi với tôi. Hồi xưa, hai đứa cùng học trường Mỹ thuật, nhưng khác khoá nên
chúng tôi chỉ quen biết nhau sơ sơ. Sau khi ra trường, chúng tôi có dịp cùng
làm việc với nhau vài tháng trong một toà soạn báo, nhưng cũng như trước đây –
lại làm ở hai bộ phận khác nhau – nên cũng chẳng gần gũi mấy. Sau khi bỏ nghề
báo, tôi không gặp Hoan nữa. Cho đến một ngày, sau 16 năm mất dấu, rất tình cờ
tôi gặp lại Hoan trên Blog Yahoo! và từ đó đến nay chủ yếu là liên lạc với nhau
trên mạng, năm thì mười hoạ mới gặp mặt nhờ những lần đi uống cà phê chung cả
đám.
Hoan làm hoạ
sĩ thiết kế cho một tờ báo có tiếng của thành phố. Công việc của bạn kéo từ thứ
hai cho đến hết thứ bảy, trong đó có hai ngày phải trực luôn cả ban đêm. Mỗi
lần nhìn Hoan, tôi như trông thấy cả một lượng hooc-môn nữ chảy rần rật trong
các mạch máu của bạn, từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, toả đi cho đến từng sợi
tóc. Bạn tha thướt, yểu điệu, chăm chút từng ly từng tí trong ăn mặc, thích
được người khác quan tâm, chăm sóc, thích xem những bộ phim tình cảm trầm buồn.
Hoan đi chậm, nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, gương mặt luôn phảng phất một nỗi buồn tựa
như chẳng thể nào giấu đi đâu được. Đôi khi nỗi buồn trên gương mặt Hoan làm
tôi cảm thấy mỏi mệt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn thương bạn. Tính tôi thì
khác. Tôi cắt tóc ngắn, đi nhanh, quần áo thiên về gọn nhẹ, thoải mái hơn là
thời trang. Tôi không quan trọng hoá chuyện người khác có quan tâm đến mình hay
không và luôn chủ động làm tất cả những việc mình có thể làm được. Và tất
nhiên, tôi thích những bộ phim tiết tấu nhanh, đi thẳng vào vấn đề.
Tóm lại,
chúng tôi khác hẳn nhau về bản chất, chỉ giống nhau duy nhất một điểm là ít
nói.
Vì khác nhau
như vậy, thêm vào đó, Hoan lại quá bận rộn, nên tôi hết sức bất ngờ khi Hoan
chủ động rủ tôi đi Đà Lạt. Chưa kịp phản ứng gì thì Hoan tiếp:
- Đi chung để
có bạn đường thôi. Còn lại, chúng mình thoả thuận là mỗi đứa sẽ có một không
gian riêng, việc ai nấy làm, không nhất thiết phải trò chuyện để lấp khoảng
trống. Lên Đà Lạt không nhất thiết phải đi chung. Đồng ý không?
Đến đây thì
tôi không còn phải suy nghĩ gì nữa. Điều kiện Hoan đưa ra thật tuyệt vời. Hoan giơ
ngón tay cái ra trước mặt tôi, tôi cũng giơ ngón tay cái – dấu hiệu hoàn toàn
nhất trí.
Thứ sáu, tôi
xin nghỉ phép ở cơ quan, ở nhà thì xin phép chồng “cho em đi xả stress ba ngày”,
rồi vác balô đi. Cảm giác trên đường đi không khác là bao so với những lần
trước và tôi cũng đã có dịp mô tả rồi nên không kể lại thêm lần nữa. Lên đến Đà
Lạt, trời đã sang chiều, nắng hanh khô, gió lành lạnh mơn man trên mặt. Hoan nói
với tôi mà như thể nói một mình: “Mình có một người xưa ở đây, giờ đã có gia đình, hai đứa con”, rồi lơ đãng quay
nhìn ra cửa sổ xe. Tôi bảo: “Mình cũng thế. Một người xưa, một mối tình gắn bó
mức độ vừa đủ để mỗi năm nhớ lại đúng một lần.”
Người xưa của
Hoan tên là Thản, tôi biết cậu ấy vì hồi xưa, trường của chúng tôi rất ít sinh
viên. Ai làm gì, ai yêu ai, ai bỏ ai…, mọi người đều biết hết. Thản có gương
mặt sáng, gọi là đẹp trai cũng được, chỉ mỗi tội hơi thấp người, trong khi Hoan
lại khá cao. Hai người có vẻ rất thân thiết với nhau, nhưng rồi chẳng hiểu sao
lại không thành. Hình như những mối tình đầu là phải không thành như vậy để mãi
đến già, người ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng? Hoan đi
lấy chồng. Chồng Hoan cũng đẹp trai. Nhưng rồi tôi nghe đồn cuộc hôn nhân của
bạn cơm không lành, canh không ngọt, giờ hai người đã ly thân, chuẩn bị ly dị.
Nghe đồn thế, chứ tôi không bao giờ hỏi Hoan và Hoan cũng chẳng kể cho tôi.
Tình xưa của tôi thì không có giai đoạn mặn
nồng. Tôi quen anh năm 17 tuổi – cái tuổi trẻ ranh ăn chưa no, lo chưa tới –
yêu đương chắc cũng chỉ như nếm thử viên kẹo ngọt, ăn xong rồi thôi, vì ta còn
biết bao nhiêu thứ khác trên đời chờ được nếm. Anh lập gia đình sau tôi vài năm.
Vợ anh là người Đà Lạt nên anh định cư luôn ở cái xứ “buổi chiều quanh năm mùa
đông” này.
Xe trung
chuyển thả chúng tôi ở con dốc cuối chợ Đà Lạt. Hoan để cho tôi tự chọn nhà
nghỉ. Tôi thấy chẳng cần nhà nghỉ phải tiện nghi chi cho tốn tiền, nhưng lại
nghĩ có thể bạn mình không quen “lăn lóc, bụi đời” như mình chăng, nên chọn
giải pháp trung dung: tìm một nơi vừa phải về giá cả, phòng ốc không sang
trọng, nhưng thoáng mát, có cửa sổ view được toàn cảnh Hồ Xuân Hương mờ mờ trong lớp nắng chiều trộn lẫn sương mờ.
Cất đồ đạc xong, Hoan ngồi trên bệ cửa sổ, mơ màng nhìn ra xa, mái tóc dài bay
nhè nhẹ, có lúc che cả mặt mà bạn cũng chẳng buồn vén lại. Tôi lấy máy chụp ảnh
rồi đi ra ngoài, thả bộ loanh quanh trên mấy con đường xung quanh chợ.
Buổi tối, tôi
rủ Hoan đi ăn. Ăn xong Hoan về phòng, tôi đi tiếp. Muộn muộn, tôi quay về thấy Hoan
đang ôm cái Iphone, tôi cũng lấy Ipad ra, mỗi đứa sống với thế giới ảo riêng
của mình.
Thấm mệt vì
chuyến đi xe 7 tiếng đồng hồ, lại thêm đi bộ rã chân, tôi ngủ thiếp đi ngon
lành trong một nỗi sung sướng khó diễn tả thành lời. Lúc bừng mắt tỉnh dậy thấy
trời đã sáng bảnh, Hoan không có trong phòng, nhưng trên bàn xuất hiện một lọ
hoa dã quỳ dường như mới vừa được hái. Màu vàng của hoa luôn làm tôi nao lòng,
nhưng tôi biết loài hoa này mà đem cắm bình thì cực kỳ chóng tàn. Chỗ của nó
không phải ở trong phòng mà là ở ven đường, ở các triền đồi ngút ngàn với sương
và nắng gió ngoài kia cơ!
Tôi thuê
chiếc xe máy đi chơi một mình. Thời gian không nhiều, tôi chỉ có trọn một ngày
hôm nay để tận hưởng sự sung sướng, không phải nghĩ ngợi gì đến kế hoạch, bản
thảo hay chuyện ga với thịt bò lên giá. Chẳng phải nghĩ chuyện làm sao để
thuyết phục ông sếp – người có “gu” thẩm mỹ cực kỳ tồi - đồng ý với mẫu thiết
kế của mình, hay chuyện phải đi đưa đón con thế nào để khỏi kẹt xe. Một ngày
thôi, tôi sẽ thả hồn vào mây phiêu diêu. Thật tuyệt vời!
Trưa, tôi
quay về nhà nghỉ, vẫn không thấy Hoan đâu. Thôi, đã giao hẹn rồi, chúng ta là
những người hoàn toàn tự do mà! Tôi tự cho phép mình ngủ một giấc trưa ngon
lành. Tỉnh dậy, thấy phòng vẫn chỉ có một mình mình với lọ qua dã quỳ. Ngập
ngừng một lúc, tôi thử bấm điện thoại gọi cho Hoan. Có tiếng tổng đài thông báo:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Có một nỗi lo lắng mơ
hồ chạy ngang qua tâm trí, khiến tôi phải cố xua nó đi. Được chừng nửa tiếng thì
nỗi lo lắng quay trở lại. Tôi bắt đầu nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Có
khi nào Hoan gặp tai nạn, hay giữa đường bị trúng gió, hay đi lạc vào bản người
Thượng nào đó rồi bị bắt cóc…? Lẩn mẩn nhìn chiếc điện thoại, tôi lại bấm gọi
cho Hoan. Vẫn là giọng đều đều của tổng đài: “Số thuê bao… không liên lạc được…”
Bất giác, tôi
vùng dậy chạy ra mở tủ. Trong tủ chỉ có duy nhất chiếc ba lô và quần áo của tôi.
Đồ đạc của Hoan đã được mang đi đâu hết. Trong tủ có một mảnh giấy, chữ của
Hoan: “Mình chia tay ở đây nhé, hẹn gặp lại ở Sài Gòn! Mà nè, 4 giờ chiều nay,
nếu OM rảnh thì ra phía sau trường Đại học Đà Lạt, có đồi dã quỳ đẹp lắm, và có
một người chờ OM ở đấy”.
Tôi lặng đi,
mân mê mảnh giấy. Nhìn đồng hồ đã 2 giờ rưỡi… Quả thật, Hoan đã dẫn tôi đi từ
hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho tôi phải lúng túng, và lúc này, cái
đứa được coi là “nhiều nam tính” như tôi còn thêm phần tò mò về lời thông báo
úp mở: có một người nào đó đang chờ…
Một người nào
đó…, tôi đoán, chắc phải là đàn ông. Gặp đàn ông thì ta cũng nên trang điểm một
chút cho tự tin hơn. Tôi cầm bóp đựng đồ trang điểm và vào nhà tắm, định đặt nó
xuống trước bệ gương. Tôi nhìn vào gương và…
… Trong tích
tắc, tôi đánh rơi chiếc bóp xuống đất. Son phấn, kem lót, chì kẻ mắt văng tứ
tung.
Người trong
gương có mái tóc dài tha thướt, hoàn toàn không phải tôi, mà là Hoan.
(Còn tiếp)
TEM vàng đã rồi đọc sau nhé.
Trả lờiXóaĐặt cục gạch đã, em đang chuẩn bị bữa sáng nên không lắm điều nhiều lời được.:)
Trả lờiXóaHi hi chị H này hình như em cũng biết thì phải ...:X
Èo, em Ếch tinh ghê cơ, chưa kịp đọc bài mà đẫ nhận ra người rồi. Hôm nọ, đi viếng mẹ chị D, đúng là chị H đã rủ chị đi chơi với tinh thần chính xác là như vậy: chỉ đi với nhau thôi, mọi chuyện còn lại là riêng tư hết. Bác Dona cười "đểu": lâu lâu đi uống cà phê với nhau còn khó, lại còn nói chuyện đi chơi xa! Để chống mắt lên xem chúng mày đi chơi kiểu gì! He he!
XóaChị nói rõ thế thì em nhận ra chị H là đúng rồi còn gì, tinh gì chứ:)
XóaNói chung đám chị em mình mỗi người một kiểu chả lẫn vào đâu được !
Em đang đợi bác Dona đây! chả biết có kịp cafe mùa thu thành cổ với con Ếch không nữa:(
À, tức là Ếch đã kịp đọc rồi, nhưng chưa có thời gian tám. Chị cũng vậy, thấy cuối tuần, mọi người có nhiều bài mới, đọc hết rồi nhưng chưa tám được.
XóaCái tựa của bài này khiến em lờ mờ hỉu :)
XóaHaha, hìu thế nào mà không chịu nói, cứ úp mở vậy?
XóaLần này thì đúng là bí ẩn chả dám nói trước.hihi
XóaEm đang ốm mà cũng phải vào đọc lần nữa đây. Ôm dt ...
Chị cũng chả đoán được! Hihi. Chị cũng đang ốm nên chưa hẹn ngày viết tiếp. :D
XóaTớ đã đọc xong. Chưa biết sẽ bắt đầu từ đâu nàng ơi! Nhưng tớ thích cái cách mà hai người thỏa thuận: Chỉ làm bạn đường và tôn trọng tự do cá nhân của nhau. Cái kết của phần một gợi trí tò mò trong tớ. Vì thế chờ đợi để đọc phần hai chắc chắn sẽ là nỗi "ám ảnh" mỗi ngày. He he... Nàng cũng đã lòi ra cái đuôi cố hữu rồi đấy.:D
Trả lờiXóaTớ đã đọc xong. Chưa biết sẽ bắt đầu từ đâu nàng ơi! Nhưng tớ thích cái cách mà hai người thỏa thuận: Chỉ làm bạn đường và tôn trọng tự do cá nhân của nhau. Cái kết của phần một gợi trí tò mò trong tớ. Vì thế chờ đợi để đọc phần hai chắc chắn sẽ là nỗi "ám ảnh" mỗi ngày. He he... Nàng cũng đã lòi ra cái đuôi cố hữu rồi đấy.:D
Trả lờiXóaỪ, lần đầu tiên trong đời, có 1 người rủ tớ đi chơi mà đặt vấn đề như vậy, làm tớ ấn tượng quá, đến nỗi phải viết bài này.
XóaCòn cái đuôi thì... lâu lâu ve vẩy tí cho nó ra vẻ... nữ tính! He he!
TEM vàng đã rồi đọc sau nhé.
Trả lờiXóaHình như Google bị lỗi hay sao í! Thành ra mình được đến 2 con tem vàng. Giá mà ATM cũng lỗi, lệnh rút 1 mà thòi ra 2 thì hay nhở! :D
XóaCái cách nhẩn nha vào chuyện và dừng đúng lúc để gây hồi hộp. Tất cả đều tự nhiên. Nó không phải một lối câu khách thường thấy (như kiểu tivi dừng trước khi quảng cáo), mà là nó cứ diễn ra theo trình tự vốn thế, làm người ta yên tâm với công việc của mình,nhưng không thể vì công việc mà quên quay trở lại với một câu chuyện thú vị chẳng ai bắt nghe, mà là tự tìm đến.
Trả lờiXóaDân báo có khác, tưởng viết cho mình mà người khác vẫn thấy kể cho họ. Chị thích lối viết này.
Hồi xưa có lần em đi học 1 khoá biên kịch điện ảnh. Thầy giáo cho 1 cốt truyện có sẵn rồi đề nghị học viên kể lại câu chuyện đó theo cách của mình, không ai được kể giống ai. Cuối cùng, thầy kết luận, cùng câu chuyện đó, nhưng anh kể lại nó như thế nào mới là điều quan trọng mang tính quyết định. Bây giờ, mỗi lần kể chuyện, em đều nhớ đến lời thầy. Nhưng để thực hiện tốt thì lại là chuyện khác, chẳng đơn giản tí nào. Cám ơn chị đã động viên em để em có động lực mà cố gắng hơn!
XóaCuốn hút rồi nha! :D
Trả lờiXóaChỉ mới khúc dạo đầu thôi mà khiến người khác đã biết sự chờ đợi ở những phần tiuep61 theo là nó khổ sở như thế nào. CHị giỏi thật đấy! :D
Ừ, công nhận chị giỏi hoãn binh và câu giờ ghê cơ! :D
XóaThế mới xả stress chứ !Sao mình tệ quá ta?
Trả lờiXóaSao anh lại tự trách mình tệ? Lúc nào kể cho OM nghe cách anh xả stress nhá!
XóaOM! "Thuê bao của quý khách hiện không liên lạc được, xin chờ kỳ sau!". Tuyệt!
Trả lờiXóaHix, thuê bao này sẽ ngưng hoạt động vào các ngày cuói tuần, lý do: phải phục vụ com nước, chợ búa cho một vài thuê bao khác
XóaUi! Cái "chưa kết" kia bất ngờ chết được, em đang măm cơm mà tớt muỗng nè, là sao zị chị?????????? Hưc..........
Trả lờiXóaLà vầy nè: có đôi khi người ta mệt mỏi quá, muốn trốn vào đâu đó, và chính người ta lại không biết tìm mình ở đâu. Hì!
XóaChị cũng chẳng hiểu mình vừa giải thích cho em cái gì nữa! :p
Chị tiếp tục mần biên kịch được đó, em sẽ là khán giả trung thành.
XóaMần biên kịch thì phải quen ông đạo diễn nào để ổng mần thành phim chứ em! :p
XóaThế là Hoan trả em về làm con gái rui... thành công !
Trả lờiXóaBạn Hoan có lấy cái sự con gái của em đâu mà phải trả, chị ơi ! Hi.
XóaNhưng có thể cái sự con gái của bạn ấy đi trốn, và em tìm thấy chăng? :)
Đoán trước kết thúc mà vẫn tò mò
Trả lờiXóaQuen rồi mà không chán
Đó là những entry của OM
Oài, còn lâu anh mới đoán được kết thúc nhé! Em cho anh 1 tuần lễ để đoán đấy (vì phải tuần sau em mới có thời gian viết tiếp). Còn quen rồi lại chán nhau thì nói làm gì! Lúc nào chán em thì anh cứ nói để em nghỉ chơi anh trước nhé!
Xóa"Có một nỗi lo lắng mơ hồ chạy ngang qua tâm trí, khiến tôi phải cố xua nó đi. Được chừng nửa tiếng thì nỗi lo lắng quay trở lại. Tôi bắt đầu nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Có khi nào Hoan gặp tai nạn, hay giữa đường bị trúng gió, hay đi lạc vào bản người Thượng nào đó rồi bị bắt cóc…? Lẩn mẩn nhìn chiếc điện thoại, tôi lại bấm gọi cho Hoan. Vẫn là giọng đều đều của tổng đài: “Số thuê bao… không liên lạc được…”
Trả lờiXóaLB đọc thấy lãng mạn, bất ngờ. Nhưng với đoạn trên, ai lấy người đàn ông này thì sẽ đi vào... hư vô sớm.
Chúc OM tối ngọt ngào nghen.
OM đang online, bắt gặp cái còm này của anh. Dọc 1 lần và ngẩn ngơ đọc lại thêm lần nữa. Giống như mỗi lần vào nhà anh, OM đều phải đọc thật kỹ và hết sức tập trung thì mới hiểu, nhưng lần này thì thú thực là chưa hiểu được ý anh. Hì!
XóaChúc anh vui!
Ha ha....chắc ổng đọc có khúc nớ nên tưởng "đàn ông" mà chị. Hì!
Xóa:))
XóaLời còm của NGLB- Hay nhất trong tháng. ! Như lão cũng phải đọc tới ...2 lần ! hehe
XóaLão ơi, lão đọc 2 lần bài viết hay là 2 lần còm ạ? :)
XóaĐầu tuần nghé nhà ... chúc chị tuần mới thật vui. ( đọc chuyện chị như phim ý....thèm đi đà lạt )
Trả lờiXóaOK, nhận lời chúc của pé và cám ơn nhiều! Thèm đi ĐL quá nên ngồi viết truyện này đó pé à! :)
XóaÔ! Thế chỉ là truyện thôi à.... không phải thật á ##
XóaTruyện hay thật thì cũng có quan trọng giề đâu nhể! Miễn là người viết thích viết! Nếu có người đọc thích đọc nữa thì càng tốt á! :D
XóaỪ há! mau ra phần 2 tớ đọc với :))
XóaH5n ngày mai nhá! :p
Xóa[img]https://fbcdn-dragon-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/p128x128/851575_126362190881911_254357215_n.png [/img]
XóaKhẽ: Sếp có gu......xoàng- ý thế, nàng à: thặt thà thẳng thắn thường thua thiệt nhỉ!
Trả lờiXóaChuẩn bị cho khúc tiếp bằng dòng cuối gợi nhể!
Ngoài lề: mình nuôi tóc đê.
Hì, cây ngay ko sợ chết đứng! Nếu sếp có gu xoàng thật thì nhiều người cũng sẽ thấy chứ không phải mình ta.
XóaEm chưa thu xếp thời gian đề ngồi viết tiếp chứ không phải dừng để câu vìi đâu, chị ơi!
Ngoài lề: Không nuôi tóc được vì nó không chịu mọc. Hix!
Này: câu vii là giề đấy- tớ không biết đâu đấy.
XóaGỢI - éo mình dùng từ sai sao chứ?????
Hi, có thể chị biết rồi, nhưng vì em gõ sai, nên phải giải thích cho rõ. Tức là câu view, đại ý như câu khách í
XóaViết nữa đi OM . Có một người chờ sau đồi Dã quỳ để đọc tiếp đấy ... :)
Trả lờiXóaNếu đợi sau đồi dã quỳ thì chẳng phải chỉ để đọc tiếp đâu Thuỵ ah! Chắc phải có âm mưu gì khác chứ! :))
XóaCám ơn Thuỵ đã ghé nhà!
Em đọc được bài của chị trên điện thoại. Kì cạch gõ comments xong nó biến đâu mất.
Trả lờiXóaChắc tại máy tính của em rồi. Giờ em đang vào nhờ trên một máy tính khác thì được ngay.
Phần này mới là khúc dạo đầu thôi, nên em sẽ chờ đến hết, thì "bình loạn"!
Nhưng, em có điều này muốn "tâm sự tí" :)
Thứ nhất, cảm giác của em là entry này sẽ rất "mùi mẫn", vì ngay từ những dòng đầu tiên đã hun hút tâm trạng rồi. Và giọng văn chị viết khác với nhiều entry khác. Cái gì làm cho giọng văn thay đổi? Chờ hồi sau sẽ rõ. (nhưng cũng có thể là em bị đánh lừa cảm giác. hihi)
Thứ hai: em thích nỗi nhớ như này: "có đôi khi nhớ đến phát cuồng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả mấy thứ lăn tăn, nhọc nhằn của công cuộc mưu sinh ở cái thành phố ồn ào này mà trốn lên Đà Lạt vài ngày.". Vì thế em cũng thích: "Một mình vác balô ra bến xe Miền Đông, một mình gà gật trên xe để đến khi choàng tỉnh thì đã thấy tai mình ù ù vì độ cao thay đổi, mở mắt, thấy dã quỳ nhuộm vàng cả mùa chớm đông". Thích lắm, bởi vì em từng có những giây phút "nhớ đến phát cuồng" một cái gì đó, nhưng lại chưa lần nào dám "bỏ nhà ra đi".
Thứ ba: Cái câu hỏi này: "Hình như những mối tình đầu là phải không thành như vậy để mãi đến già, người ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng?" chị từng hỏi bao nhiêu lần? khai mau!:D Và không biết đáp án có ở phần tiếp theo entry này không?
Thứ tư: trước đây em đã đọc trong blog của chị về tâm sự của những chuyến lên Đà Lạt,cùng với những ký ức về Hồ Đá Xanh, về trường Tổng Hợp...Và kết luận: MỘT ĐAM MÊ, MỘT DẠI KHỜ, MỘT TUI ơi, sao mà ta "ghét" người đến thế.:X
Khổ thân em chưa. Chị biết cái cảm giác kì cạch gõ trên thiết bị di động nó khổ thế nào, xong rồi enter 1 phát là... đi tong! :D . Chị là dân miền Nam, chuyên gõ theo kiểu VNI, gặp cái di động bắt buộc mình gõ theo kiểu Telex mới khổ! Hì! Về "tâm sự tí" của em, chị trả lời từ từ thế này:
Xóa1. Chị viết thì cứ viết thôi, chẳng để ý là mình đã viết theo một giọng khác. Nhưng cũng có khi chuyện viết lách như con tắc kè, gặp style này phải viết thế này, style khác lại auto chuyển qua kiểu khác một cách tự nhiên. :p
2. Chị em mình thì chung quy cũng chưa thoát ra khỏi cái nhút nhát cố hữu của đàn bà. Chắc chừng nào mình dám bắt chước chị Út Tịch, leo lên ngọn cây mà xả... xuống, thì may ra mới dám đi chơi một mình, em nhỉ!
3. Cái câu hỏi ấy, với riêng chị thì phải hỏi hơi khác đi chút: "Hình như những mối tình trước khi lên xe hoa là phải không thành như vậy để mãi đến già, người ta vẫn còn giữ lại cho mình một chút ngọt ngào chăng?" (ta mắc tội iu hơi nhìu, hihi). Không có đáp án đâu em!
4. Làm ơn ghét lâu lâu cho tui nhờ! :D
Nói chung , Om viết hay ở mảng những ký ức vụn , những làm sàm triết lý kiểu hộp kim chỉ lại gây thích thú cho mọi người . Lão dành khá nhiều thời gian để đọc vì cảm thấy đọc OM có nhiều điều vỡ ra mặc dù hơi vụn vặt , làm sàm. Nếu có một Lôc Vừng giàu chất nhân văn và nhiều nữ tính , viết truyện nhiều khi bằng ngôn ngữ của thơ thì OM ngược lại . Những sự nhấp nhô , vót nhọn , mổ xẻ , mạnh mẽ trong các bài viết thể hiện một cá tính đưa người đọc đến những cung bậc cảm xúc lên cao xuống thấp bất kỳ , gây hấp dẫn và theo lão là dễ gây nghiện !
Trả lờiXóaĐể sống được với người đa tài thế này , cần phải có ông anh giai miền tây chân chất - hiền lành , hết mình và ít nói / có ông anh giai Hà nội ga lăng - hót hay và lịch sự / cộng thêm một ông anh giai miền trung siêng năng , chịu khó và tằn tiện ....Hehe ( xin được ngừng cười chút nhé ) !
Là nói cho vui để thay lời khen tặng . Lời khen tặng nhiều khi cũng phải...hóa trang - kẻo một người mẫn cảm như OM mà vỡ bụp...mũi thì còn gì là đẹp ! ( Đi trần Quốc Thảo vá vách chỗ mũi nổ , chờ đợi đông lắm ) Vì ít có một blog nào lão xới lên , ngồi đọc đến hơn 12 h đêm thế này . Và vì đêm khuya , chẳng có ai , lão liều mình làm ngụm...mật gấu để gõ mấy lời sau một thời gian mò....em - xin lỗi - mò blog em !
Vậy nói chung là ở những mảng khác - như mảng này - thì viết không hay, phải không Lão?
XóaVề phần những điều kiện để có thể sống chung với OM thì có lẽ hơi nhìu! 1 ông là phục vụ đủ muốn chết rùi. Thôi, tha cho OM nhé!
Cám ơn Lão đã khen OM. Về chuyện khen thì OM có quan điểm rất rõ ràng. OM không bao giờ khen khách sáo, lấy lệ và cũng tiếp nhận lời khen một cách tỉnh táo và chọn lọc. Lên mạng mà không tỉnh táo thì dễ ngộ nhận, tưởng mình là tài năng xuất chúng. Hihi. Trong khi đa số người ta khen mình vì... cứ khen vậy, có mất mát gì đâu mà không khen! :D
Không sợ OM vỡ bụp mũi nhá! Còn lâu nhá! Haha!
Eo ôi, đọc xong câu cuối sợ quá, cứ như truyện ma í ! OM định viết truyện ma dọa mọi người à ? :P
Trả lờiXóaHix, truyện ma doạ mọi người thì OM viết rồi bạn Soc ah! Truyện này hơi giống ma thôi. Tuần sau mời bạn quay lại xem có sợ không, nha! :)
XóaNhất định tớ sẽ quay lại đọc tiếp, hồi hộp quá đi mất ! tớ vốn thích đọc truyện mà ! :)
XóaÔi trời, hơi giật mình OM ơi, hi vọng không là chuyện ma và cô bạn Hoan của OM vẫn khỏe vẫn vui tươi OM nhé! Mong rằng OM sẽ kêu lên: "Ôi, về rồi à!" cánh cửa mở nhẹ quá làm mình không hay, và cô bạn đang đứng đây: Hoan bằng xương bằng thịt của mình nè! (Chị có tưởng tượng quá không? Hi hì, hi vọng là vậy, chứ như những chuyện em kể chị nghĩ là (về trước một chút nhé!) Hoan của em đã không còn từ cuộc nói chuyện và rủ em đi Đalạt chơ!)
Trả lờiXóaEm đang nghỉ giải lao - lên mạng kiếm 1 cái máy ảnh để có cái mà thỉnh thoảng đi chơi - thì bắt gặp cái còm này của chị. Chị nghĩ ra câu chuyện rất hay, có thể viết thành một kịch bản khác được. Nhưng... thế thì... bất công với bạn quá!
XóaCho nên bạn Hoan của em... còn nguyên vẹn tinh khôi, chị ạ. Hôm qua bạn vừa gọi điện cho em, rủ đi ra Bắc chơi, vẫn theo tình thần "chỉ là bạn đường..." :)
Chị Sóc có trí tưởng tượng phong phú quá nàng OM nhỉ? Tớ nghĩ hoài mà chưa ra cái kết nào phù hợp với hoàn cảnh lúc nàng làm rôi cái bóp đựng đồ trang điểm ấy.
XóaHí hí, tớ cũng chưa nghĩ ra, làm sao mà nàng nghĩ ra được! =))
XóaMấy hôm rồi, thấy bộ ảnh Hội An của nàng, căn bện nan y của tớ lại quay về hành hạ. Suoốt ngày, cứ lúc nào rảnh là tớ lại lên mạng xem đủ các loại máy ảnh dòng Pro, rồi xem ống kính, rồi nghĩ xem có nên mua 1 cái body, xong lắp ống kính cũ vẫn còn ở nhà vào xài không! Bây giờ tự nhiên bỏ ra một cục tiền đầu tư vào máy ảnh thì....
XóaÔi trời, bao giờ ta khỏi bệnh đây! x(
Hi hi... Ăn chơi đừng sợ mưa rơi... Liều mình như chằng có đi nàng. Mua khi chân cằng còn khỏe để đi nàng ạ. Thêm ít thời gian nữa biết đâu lúc ấy muốn đi cũng khó.
XóaNếu được chọn mua thì tớ sẽ EOS, vì tớ thấy dòng Canon chụp hình chân dung đẹp, mịn da. :)
Muốn giải quyết tận gốc vấn đề "ăn chơi không sợ mưa rơi", tớ sẽ phải làm từng bước như sau:
Xóa1. Bỏ việc
2. Bỏ chồng. Giao con cho chồng nuôi.
3. Kiếm nhà tài trợ nuôi cơm (các vấn đề khác ngoài cơm thì tớ lo được)
Hì hì, chứ chuyện vác 1 anh EOS về nhà thì không phải chuyện lớn lắm. Cứ nhịn ăn vài... tháng là đủ mua thôi mà!
Nói nghiêm chỉnh: EOS thì tuyệt rồi, nhưng body hơi to. Tớ đang nghĩ đến Sony Nex F3 hoặc Nex 5N.