.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

CẦU ÁNH SAO

Chat với chị trên mạng, chị kêu buồn và lo. Chuyện công việc rối ren ở cơ quan, chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện con cái học hành… ôi thôi, toàn là những chuyện mệt mỏi không biết bao giờ mới chấm dứt! Tôi rủ: “Chiều cuối giờ, chị sang nhà em, em chở đi vòng vòng quận 7, ngắm trời ngắm đất, biết đâu hết buồn.”


Y hẹn, cuối buổi chiều, chị từ cơ quan sang thẳng nhà tôi. Hai chị em chở nhau đi loanh quanh, không chủ đích. Vừa đi, tôi vừa giới thiệu cho chị những điểm mà chiều nào tôi cũng đạp xe tập thể dục qua. Chị ngồi phía sau, luôn miệng “thế à”, thỉnh thoảng lại chêm vào những câu kiểu như “đẹp thế, thích nhỉ, hay quá…”, nhưng tôi biết chị vẫn chưa dứt bỏ được những chuyện chẳng mấy vui vẻ đang canh cánh trong lòng. Những tia nắng cuối cùng dần tắt, tôi ghé xe đẩy dọc đường mua một gói bắp rang – loại rang mộc, không bơ, không đường và một củ khoai nướng thơm phức đầy vẻ dân dã, rồi chở chị rẽ vào khu dân cư Tân Q. Đây là khu mà tôi thường hay ghé qua nhất trong 5 lộ trình tập thể dục của mình, bởi nó là khu dân cư mới, hiện đại, sạch sẽ và lịch sự. Ngoài ra còn một lý do nữa là nhà sếp cũ tôi ở khu này. Tôi không cố tình đi qua để gặp sếp mà chỉ muốn nhìn thấy con chó lai Phú quốc tôi đã cho sếp cách đây hơn 2 năm. Lúc cho đi, nó bé xíu, xinh như chú cún bông đồ chơi, cứ nhìn theo tôi bằng đôi mắt van lơn, như cầu xin được ở lại nhà, làm tôi suýt khóc… Còn bây giờ nó cao to, lông mượt ra dáng “đàn ông” lắm. Mỗi lần thấy tôi, nó lại xồ ra, sủa oang oang, giọng sủa chẳng bao hàm một trạng thái tình cảm rõ ràng nào.


Tất nhiên tôi chở chị đi qua đó, giới thiệu “đây là nhà sếp D.”, trong bụng biết rõ chị đang nghĩ là tôi ít nhiều gì cũng thích sếp. Không thanh minh làm gì, vì lúc này lại kể lể là tôi chỉ thích con chó của sếp thôi, xem ra không mấy thuyết phục cho lắm! Khu dân cư nằm cạnh một con sông nhỏ, có hàng phi lao và bãi cỏ xanh thơ mộng. Chị lại khen nhà đẹp, không khí mát mẻ, giá mà hai chị em có hai căn nhà ở đây... Xong rồi dường như nhận thấy chiều nay mình đã hào phóng khen nhiều thứ quá, nên chị bắt đầu quay ra chê bãi cỏ mà tôi rất thích, rằng “ô, sao lại có bãi cỏ xấu thế này!”. Tôi hơi buồn cười, nhưng có lẽ khi tâm trạng không vui, người ta có thể nhận xét những điều thiếu chính xác như vậy lắm chứ!


Hai chị em ngồi trên bãi cỏ, cạnh bờ sông ăn bắp rang và khoai lang nướng, nói chuyện linh tinh. Một người không còn trẻ nữa, đang rối ren với công việc quá mệt mỏi ở một công ty đang trên đà xuống dốc, và một người đã qua tuổi trẻ, đang thất nghiệp, tương lai còn mù mịt - ngồi nói với nhau những chuyện rời rạc, chẳng đầu chẳng đuôi. Chỗ chúng tôi ngồi là ngã ba sông. Phía bên kia sông, trước mặt chúng tôi dường như là một bán đảo có rất nhiều dừa nước và cây cối um tùm. Không thấy ánh đèn, không thấy dấu hiệu là có người ở, nơi đó sẫm một màu âm u, hơi rờn rợn. Chênh chếc, xa hơn chút nữa, có một cây cầu nho nhỏ. Chúng tôi chỉ nhìn thấy đầu cầu bên kia, chắc hẳn là nối với khu đô thị mới PMH, còn đầu bên này không chắc có phải bắt nguồn từ bán đảo trước mặt hay không.




Cầu không có người qua lại. Tôi bảo: “Đã nhiều lần em cố gắng đi loanh quanh khắp khu vực này để tìm đường đi lên cây cầu đó, hỏi cả người dân quanh đây, nhưng ai cũng lắc đầu không biết”. Chị bảo: “Nghe có vẻ huyền bí, liêu trai quá nhỉ. Chị nghe nói ở đâu đây có một chiếc cầu tên là Ánh Sao, không biết có phải nó không?”. Tôi rủ: “Hay là chị em mình thử đi tìm xem sao, biết đâu lại chẳng tìm ra!”.


Nói là làm, chúng tôi đứng dậy lên xe bắt đầu cuộc tìm kiếm.


Một điều khó khăn cho chúng tôi là chiếc cầu chỉ được nhìn thấy khi ở ngay vị trí chúng tôi ngồi khi nãy. Khi rời đi chỗ khác là chiếc cầu bị cây trên bán đảo che khuất hẳn. Hai chị em đi dọc theo trục đường mà theo phán đoán có thể có con hẻm nào đó dẫn tới chiếc cầu. Đi mãi, trời tối mịt, rẽ vào tất cả các con hẻm, hỏi thăm khắp nơi nhưng vẫn không thấy manh mối gì, cứ như chiếc cầu kia chỉ là hình ảnh tưởng tượng. Đi qua khỏi khu dân cư, chúng tôi đến một khu đang giải toả, toàn những ngôi nhà bị đập lam nham, không người. Có một con hẻm nhỏ, rất nhỏ nằm trong đống đổ nát. “Có nên vào không?” Chị ngập ngừng. Đã trót thì trét, tôi rẽ xe vào hẻm. Rồi gió thổi lành lạnh, hẻm không một bóng người, không đèn đóm, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu xuống con đường lổn nhổn toàn gạch đá. Tôi thấy sởn gai ốc. Chị bảo: “quay ra thôi!”. Đúng lúc tôi vừa định quay xe ra thì – như một phép màu – con hẻm bỗng nhiên kết thúc. Trước mắt chúng tôi là một khoảng sông rộng và cây cầu hiện ra nửa như thực, nửa như mơ.


Mặt cầu khá nhỏ. Tôi cẩn thận trả số leo chầm chậm lên dốc cầu, rồi cũng vẫn cẩn thận vừa cho xe lao dốc, vừa đạp thắng. Động tác cẩn thận rõ ràng không thừa, vì vừa hết dốc cầu, xe lao ngay vào một căn nhà có sân vườn khá rộng. Tôi chỉ kịp nhìn thoáng tấm biển ngoài cổng ghi: Thế giới ảo. Giá vé 50.000đ. Một bà già khô đét ngồi ngay cửa, không nhìn chúng tôi, buông một câu cộc lốc: “Hai người một trăm ngàn!”
- Bác ơi, cho hỏi ở trong này có gì thế?
- Thế giới ảo – Bà chỉ tay lên tấm bảng phía ngoài – Vào đi rồi biết!


                                                                                                      (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')

:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)