Nắng tắt dần, mặt trời như lỏng dần rồi từ từ tan chảy, kéo theo những vạt nắng lui ra xa. Bất giác, tôi thấy chân mình đang chạy đuổi theo những vạt nắng, như muốn níu nó nán lại lâu thêm chút nữa. Nhưng không kịp, không kịp rồi…
Và bỗng chốc, tôi thấy mình đang đi lạc vào một nghĩa trang. Không còn nắng, nghĩa trang như không có màu. Lạ thật, trên đời này làm gì có sự vật nào hiện hữu mà không có màu? Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy mọi thứ trong nghĩa trang đang trở nên trong veo: những ngôi mộ lát đá trong đến nỗi như lẫn với cỏ cây, cỏ cây lẫn với đất, đất lẫn với những chiếc ghế đá dọc lối đi, lối đi trên mặt đất lẫn với mây ở cuối chân trời… Những đám mây bồng bềnh, thay đổi hình dạng, lúc thì những cánh hoa tuyết, lúc lại mang hình dáng những ngôi nhà có cửa sổ khuất sau màn mưa…
Tôi gọi tên anh. Nhưng không thấy anh đâu. Dường như anh đã trở nên trong suốt lẫn vào tất cả. Tôi cuống cuồng chạy quanh tìm anh, nhưng chẳng thấy gì ngoài một mình mình giữa nghĩa trang không màu, đẹp như truyện cổ tích và lạnh lẽo đến rợn người. Tôi gào lên khản cả giọng…
“Em! Tỉnh dậy đi!”
Có tiếng người gọi xa lắc như từ phía cuối những đám mây.
Phải mất vài giây nữa tôi mới tỉnh lại. Chồng nằm bên cạnh đang vừa ngái ngủ vừa lay lay vai tôi. “Em vừa nằm mơ”. Tôi thanh minh. Anh “ừ” rồi quay lưng lại, ngủ tiếp không thấy thắc mắc gì. Chắc trong mơ, tôi đã không gọi tên “người kia”. Thật hú hồn!
Những giấc mơ tương tự như thế này đã theo tôi trong suốt mười mấy năm qua, kể từ ngày tôi quyết định chia tay anh. Trong những giấc mơ đó, cảnh vật luôn đẹp đến man dại với đủ các sắc màu, mà bình thường, không bao giờ tôi thấy được. Tôi luôn đi bên anh, cùng anh chứng kiến tất cả, nhưng đến phút cuối cùng, bao giờ anh cũng tan biến, chẳng để cho tôi kịp nói với anh một lời chia tay…
Tôi chẳng kể cho ai nghe về giấc mơ của mình vì có kể thì cũng chẳng ai hình dung được. Thậm chí tôi còn nghe nhiều người nói rằng giấc mơ của họ chỉ có sự kiện chứ không bao giờ có màu. Mà hình như trước khi chia tay anh, tôi cũng chỉ toàn nằm mơ những giấc mơ đen trắng. Mơ đen trắng giản dị hơn mơ màu. Mơ đen trắng nhẹ nhàng hơn mơ màu. Mơ đen trắng không làm ta tái tê mỗi khi tỉnh dậy…
Tôi đến với anh năm tôi vừa vào lớp 11. Thực ra, từ trước đó rất lâu, có lẽ là từ khi 5-6 tuổi, tôi đã mơ về một người như anh, nhưng chỉ đến năm 16 tuổi, tôi mới gặp anh lần đầu. Anh làm tôi mê đắm đến quên ăn, quên ngủ. Tôi lao vào anh như thiêu thân. Tôi sẵn sàng bỏ cả xem phim, bỏ cả đi chơi với bạn bè, cả viết truyện – một công việc mà tôi ưa thích nhất thời đó – chỉ để được im lặng bên anh. Tôi thích được ở bên anh mọi lúc mọi nơi: trong một chuyến đạp xe ra ngoại thành, khi lang thang ở một bến sông, lúc nhẩn nha đi trong rừng cao su đường Sơn Quán – nơi có nghĩa trang thành phố trầm mặc, hoặc ngồi với nhau trong ánh sáng mờ ảo của một căn phòng chật hẹp, ngột ngạt… Chỉ cần có anh bên cạnh là tôi biết mình đang hạnh phúc.
Tôi gắn bó với anh từ lớp 11 năm ấy cho đến khi học trường ĐH thứ nhất, rồi trường ĐH thứ hai, rồi năm đầu đi làm. Tôi biết mình yêu anh nhiều hơn là nhận được tình yêu từ anh. Đáp lại tình yêu của tôi, anh chỉ “vờn vờn”, đôi khi anh xoa đầu tôi như cách người lớn vỗ về trẻ nhỏ. Tôi nhận những cái xoa đầu của anh, biết rằng cuộc tình này không dành cho mình. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Tôi có người mới. Người mới không làm tôi mê đắm như đã mê đắm anh, nhưng tôi tìm được sự tin cậy và an bình. Một tình yêu không giông tố như mùa mưa bão, không khúc khuỷu như sông, cũng không rực lửa mùa hè. Đó là một tình yêu mà tôi cần để đi suốt cuộc đời.
Từ đó, tôi từ giã những giấc mơ đen trắng để mơ những giấc mơ màu, Dẫu biết rằng khi tỉnh dậy, những giấc mơ màu luôn làm tôi khắc khoải, nhưng tôi sẽ không đánh đổi bất cứ giấc mơ màu nào của mình để quay lại giấc mơ đen trắng giản đơn ngày xưa. Cuộc đời cho ta những ngã rẽ để ta tự mình chọn lựa, cũng cho ta những giấc mơ màu để nhắc ta đã từng trải qua một thời, một cuộc tình như thế.
…………………….
Hôm rồi, sau chuyến đi với nhóm “Gái mạng”, chị ĐN có rủ rê quay trở lại “Đầm xương khô” (Tên chị ấy đặt cho một cái đầm mà cả nhóm tình cờ gặp trên đường đi). Đầm có vẻ đẹp mê hồn, làm tôi – trong một phút giây nào đó – chợt nghĩ “hay là mình lại mơ?”. Nơi ấy đẹp thế, nhưng rồi tôi từ chối không quay trở lại cùng với chị. Thực ra, tôi có cùng lúc mấy lý do để không đi, nhưng lý do lớn nhất thì chưa thể giải thích cho chị hiểu.
Hôm nay, tôi viết bài này cho anh – người tình lỡ - và cũng là một lời thanh minh gửi đến chị ĐN.
Nhưng tôi cam đoan là đọc đến đây, chị ĐN cũng vẫn chưa hiểu gì, cho đến khi chị ấy bấm vào đây và đọc lại những gì chị ấy đã đọc vào một lần trước. Đừng đọc tất cả, chỉ đọc đoạn số 3 thôi, để biết “Anh” là ai, nhé!
"Có thứ đam mê tưởng như sẽ đi theo mình suốt cuộc đời, thế mà đến một ngày ta lại rẽ hẳn sang một ngã khác. Duy cái cốt lõi của niềm đam mê ấy thì không mất đi, nó trốn vào nằm sâu trong những giấc mơ như một sự ám ảnh về những điều ta không thực hiện được."
Trả lờiXóaChị thật hạnh phúc đã có được tình yêu đắm say với "anh ấy" như thế. Em cũng có những tình yêu, nhưng không có tình yêu nào đắm say, rực lửa đam mê như thế. :X
Không biết có hạnh phúc không? Chỉ biết là trong lòng mình luôn có một chỗ khuyết, em à! Bây giờ "kinh nghiệm đầy mình", nên nếu bỗng dưng nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp với những nguồn sáng lung linh kỳ ảo thì biết ngay là mình đang mơ. Trong giấc mơ ấy, chị tự nói với mình "Nè, đang mơ đó, không phải thật đâu, cho nên ráng tận hưởng đi, lát nữa tỉnh dậy là hết đó nghe!" :))
XóaNói thêm: Chiều qua chị vừa cà phê với Lãnh, Sao Biển và Hớ. Vui lắm! Nhắc nhiều đến em, em có hắt hơi không?
Hix, ghen tỵ quá :((
XóaÀ, OM ơi, chị cập nhật lại link mới của em nhé, chứ dùng link cũ nó không báo bài mới nữa đó.
http://hongduyen.thiamlau.com/
Ngày toàn chuyện vui nhe chị :-*
Chị add lại rồi, nhưng chưa hiểu lắm về trang này. Nó vẫn dựa trên nền của blog spot phải không? Khi ở trong trang của nhóm, mọi thứ có gì thay đổi không?
Xóa