Tôi hẹn với ba “Chiều đi làm về con ghé”, ba bảo “Ừ, từ ngày ba mẹ chia tay nhau, ba ít gặp con. Chiều qua đây nhé, ba chờ!”
Hết giờ làm việc, tôi chạy về nhà ba. Việc đầu tiên là pha một ấm trà ngon. Ba thích uống trà, nên công đoạn pha trà cũng phải đúng quy cách: tráng ấm bằng nước thật sôi, bỏ trà vào ấm rồi rót ít nước sôi vào để đánh thức búp trà, lắc qua lắc lại rồi đổ nước đi, lần rót nước tiếp theo mới là lần để trà ra nước. Tách trà cũng phải tráng qua bằng nước sôi, rót ra tách xong lại đổ vào bình, rồi lại rót ra một lần nữa. Bây giờ mới là lúc uống trà.
Ba im lặng nhìn tôi pha trà, có vẻ hài lòng với cách thức bài bản của con gái. Xoay xoay tách trà nóng trong tay, tôi hỏi: “Sao ba cứ nhìn con? Thôi, con đã về ngồi đây rồi, cần nói với con chuyện gì, ba cứ nói đi!”
- Lâu ngày không gặp, ba chỉ muốn biết cuộc sống của con thế nào thôi, có hạnh phúc không?
Hình như ông bố nào cũng hay hỏi con mình câu đó. Tôi nhìn tách trà trong tay, đáp:
- Hạnh phúc xem ra cũng vô chừng lắm ba ạ. Nói về gia đình thì con không có gì để phiền muộn cả. Chồng con biết lao động, biết thương yêu vợ con – tất nhiên là thương yêu theo cách của anh ấy chứ không biểu hiện như cách ở nhà mình. Con trai con mau lớn, ngoan ngoãn, biết nghe lời… Nói tóm lại, có vẻ con là người hạnh phúc.
Ba nhìn sâu vào mắt tôi:
- Sao lại là “có vẻ” hả con?
- Thế cho nên con mới nói hạnh phúc là vô chừng. Ngoài gia đình ra, con còn có công việc ngoài xã hội. Mà chắc chắn con là người không thành công trong công việc của mình. Có một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu con, rằng có phải mình đã chọn nhầm đường? Câu hỏi đôi khi như một cái gai nhọn làm cho mình thật vướng víu, khó chịu, ba ạ.
Ba gật đầu:
- Ba hiểu ý con. Bây giờ con tạm gác câu hỏi đó sang một bên và tự hỏi mình một câu khác đi. Chẳng hạn: Mỗi buổi sang ngủ dậy, con có thấy đi làm như là một cực hình không? Khi bắt đầu một việc gì đó, con có suy nghĩ cách nào để làm cho tốt không? Và khi đã bắt tay vào làm việc đó, con có cảm thấy hứng thú không?
- Tất nhiên là cảm giác của con về công việc luôn tích cực.
- Vậy, tóm lại là con yêu công việc?
- Vâng, chắc chắn là con yêu nó rồi. Con đã thử bỏ nghề một lần hồi năm ngoái, nhưng cầm trong tay tiền lương người ta trả cho một công việc chán ngắt, con thấy đời mình rõ là vô nghĩa quá!
- Vậy là con chọn đúng đường đấy chứ!
- Nếu mình chưa thử hết các con đường thì làm sao biết được đúng sai hả ba?
- Ba luôn nhớ câu ngạn ngữ: “không bao giờ là muộn cả”, cho nên nếu con cảm thấy còn sức lực, còn cơ hội thì cứ thử. Nhưng đôi khi phải lựa chọn một trong hai, đôi khi phải hi sinh, đôi khi lại đi lạc lần nữa… Con dám không?
Tôi phì cười:
- Lâu lâu gặp nhau mà ba con mình nói chuyện triết lý ghê quá! Con biết con đã qua cái tuổi để sục vào khám phá tất cả các con đường mà mình nhìn thấy. Tuổi của con hiện thời, cách phù hợp nhất là đi tiếp con đường mình chọn. Nhưng khổ nỗi, phía trước mặt con bây giờ mông lung, mù mịt, chẳng biết lối nào mà đi.
- Nếu quá tầm nhìn của mình thì nhìn từng bước thôi con ạ. Ba không kỳ vọng con phải là người giỏi giang, nhìn xa trông rộng, nắm tương lai trong tay. Con là con thôi, cứ sống với chính mình. Ba không sợ con thất bại trong sự nghiệp, chỉ sợ một ngày con không còn đam mê, không còn lửa ở trong lòng, không còn tình yêu…, lúc đó đời con chắc buồn lắm. Mà con buồn thì ba cũng chẳng vui gì!
Miệng thốt ra từ “buồn”, nhưng mắt ba cười, tôi cũng cười. Thỉnh thoảng lên gân lên cốt, triết lý với nhau một tí.
Có tiếng dép đi lên cầu thang. Tôi bảo:
- Mẹ lên kìa, ba nói chuyện với mẹ đi! Hôm nay cuối, con tranh thủ thăm ba, tuần sau con phải đi học mấy tháng rồi, chắc không có thời gian trò chuyện thế này.
Ba se se bộ ria liếc nhìn ra phía cửa:
- Lại đi học à! Thế nghĩa là con vẫn còn trẻ. Cứ tranh thủ học đi, đường còn dài mà.
Tất nhiên rồi, tôi vẫn còn trẻ, vẫn phải tiếp tục học, dẫu phía trước còn đang… là gì đi nữa. Bao nhiêu năm nay, ba vẫn dõi theo từng bước chân con gái trên suốt quãng đường quanh co, mệt nhoài này. Đường tôi chọn không bằng phẳng như cả ba và tôi đều mong muốn, nhưng tôi sẽ vừa đi vừa gánh nước tưới cho đám hoa hai bên đường. Sau này, lỡ đám con cháu mình lại chọn đúng con đường này, ít ra chúng sẽ được ngắm hoa đẹp. Cứ tưởng tượng vậy đi!
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 18 của ba. Tôi cắm nén nhang lên bàn thờ không quên thì thầm "ba phù hộ cho cả nhà mình mạnh khoẻ nhé!". Nhang Bắc, mùi thơm dìu dịu, khói bay lan cả căn phòng ướp vào cả tách trà trên tay.
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Bố dằng í mất lúc đằng í đã rước zai về nuôi rồi à ?
Trả lờiXóaKhông, mất trước đó 2 năm. Tội nghiệp, ông chưa 1 lần được làm bố vợ cũng như làm ông ngoại. :(
Xóa