.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

KẸT XE

PN. từ Mỹ về chơi. Nó định cư ở Mỹ đã được hơn 5 năm. Lần này về, nàng TN. và tôi chợt nảy ra ý định nhân dịp PN về, tụ tập mấy đứa bạn học từ hồi cấp II, gặp nhau tám cho vui. Mấy chục năm rồi, từ hồi rời trường cấp II Khởi Nghĩa, chúng tôi không gặp nhau. Bạn cùng lớp tứ tán khắp nơi, còn tìm được số điện thoại để gọi cho nhau đã là một điều cực kỳ may mắn.

TN. nhiệt tình lục lọi, hỏi thăm người này người kia, cuối cùng rủ thêm được 3 bạn nữa. Cuộc vui bắt đầu từ buổi trưa ở nhà TN. và dự định kết thúc vào giác khuya tại nhà hàng Tân cảng do chồng của N. lớp trưởng. – PGD khu du lịch BQ – làm chủ xị. Chương trình gồm có ăn trưa với bò nướng ở nhà TN, chụp ảnh lưu niệm, nằm dài tám với nhau chuyện xưa xửa xừa xưa và chuyện nay nảy này nay (tất nhiên). Sau đó cả bọn sẽ diện đầm đẹp, leo lên xe hơi của đại gia TN, thẳng tiến đến nhà hàng Tân cảng ăn món lẩu và đặc sản nướng. “Tăng 2” sẽ có chồng của các nàng cùng tham dự.

Chương trình là thế, nhưng đến chiều, PN. lại có việc phải đi. Không kịp thay váy  đẹp, nó leo lên xe máy, chỉ kịp hẹn với chúng tôi là sẽ gặp nhau trước cổng nhà hàng.

Đúng như kế hoạch, 5 giờ rưỡi, đám con gái – nay đã thành các mợ son phấn, váy đầm các kiểu -  leo lên chiếc xe hơi 7 chỗ sang trọng, hiệu gì đó mà tôi không biết, hoặc có biết thì cũng sẽ không thể lưu được vào cái bộ nhớ vốn chật cứng những lo toan của mình. Xe chậm chạp lăn bánh qua những con đường nườm nượp toàn những người là người, khó khăn lắm mới vượt qua được chục cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ để rẽ vào đường ĐBP. Nhưng chẳng được bao lâu thì xe lọt vào giữa một rừng xe hơi đậu ken kín, san sát nhau. Thôi chết, kẹt xe rồi!




Ket xe




Đúng là kẹt thật. Qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy đám tài xế taxi bắt đầu mở cửa xe, leo lên vỉa hè kiễng chân nhìn dáo dác. Không biết nguyên nhân kẹt xe là gì, và cũng không biết bắt đầu kẹt từ đoạn nào, cả đám sồn sồn ngồi trong xe thở dài ngao ngán. Kẹt xe, chuyện duy nhất có thể làm là tiếp tục tám. Nàng BP. kể về cửa hàng thời trang nho nhỏ do mình làm chủ, về chuyện bận rộn đưa đón những đứa cháu con anh con chị, về cuộc sống độc thân của mình. Nàng TP. kể về cửa hàng uốn tóc của nó ở mãi tận đẩu tận đâu ngoại vi thành phố mà có nghe đến chục lần nữa, tôi cũng chẳng biết chính xác nó nằm ở chỗ nào. Nàng TN. kể về công việc hàng ngày của mình: sáng dậy lo bữa ăn sáng cho cả nhà, chở con đi học, chạy qua nhà ngoại chăm sóc ba đang ốm, rồi lại đón con, lại chở con đi học… loay hoay như vậy suốt từ thứ hai đến thứ sáu. Cuối tuần thì vợ chồng đi Bình Dương chăm lo 30 mẫu cao su. Chừng ấy cao su để biến hai vợ chồng từ trắng tay trở thành đại gia, và để bây giờ, mấy đứa bạn có thể ngồi trên chiếc xe hơi khô ráo này khi ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa dữ dội.

Tôi cũng tham gia tám với đám bạn, nhưng chẳng còn mấy hồ hởi như ban đầu. Tôi đang lo PN không biết giờ này đang ở đâu?

14, 15 tuổi, PN là đứa bạn thân nhất của tôi, thân đến nỗi tôi vẫn thường nghĩ rằng mai mốt chúng tôi sẽ kiếm chồng ở gần gần để lúc nào cũng có thể gặp nhau nếu muốn. Tôi đem dự tính này kể cho mẹ. Mẹ tôi ngồi may vá gì đó, không ngẩng lên, bảo: “Ở tuổi con, đứa con gái nào chả có bạn thân. Lớn lên, nào chồng nào con, có khi cả mấy năm chẳng buồn gặp nhau ấy chứ!”. Tôi cười: “Tụi con sẽ không như vậy đâu!”.  PN ở với mẹ và hai đứa em. Nó nhanh nhẹn, thông minh nhưng mặt luôn buồn rười rượi vì một nỗi mặc cảm mà chẳng mấy khi nó muốn chia sẻ với ai -  nỗi mặc cảm của đứa con gái bị cha bỏ rơi. Cuộc sống của tôi thì suôn sẻ hơn nên tôi vô tư, nhiều khi vô tình chạm vào nỗi đau của nó mà chẳng hay biết gì. Tuy vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục chơi thân với nhau, chia nhau từng cái bánh ngon hoặc không ngon, từng trái khế ngọt hoặc chua lè, từng quyển sách giấy vàng ố, chữ lem nhem như giấy gói hàng… Năm cuối cùng của cấp II kết thúc, chúng tôi cùng thi đậu vào một trường cấp III, nhưng chỉ có tôi là tiếp tục học, còn PN thì rẽ ngang sang trường trung cấp chuyên nghiệp, vì đó là con đường ngắn nhất để nó có thể kiếm tiền phụ với mẹ nuôi 2 đứa em. Trường PN học ở tận Thủ Đức. Ngày chia tay, nó rưng rưng chực khóc, tôi buồn tê tái. Thủ Đức cách SG đến hơn 20 cây số, đạp xe thấy quãng đường thật xa, nên những lần gặp nhau ngày một  thưa thớt dần, nghe phong phanh nó đã yêu. Ừ, yêu thì yêu, đường xa thì đường xa, điều ấy không hề làm ảnh hưởng đến tình bạn của hai đứa. Nhưng rồi lại nghe phong phanh chuyện yêu đương của nó trục trặc, chuyện gia đình của nó khó khăn về kinh tế... Rồi một ngày, nó thông báo với tôi: “Tao đi lao động nước ngoài, mày ạ”. Nó đi. Đi như chạy trốn người yêu. Đi như một cách giải thoát khỏi cái nghèo khó. Tôi không đi tiễn nó. Phải đối diện với những cuộc chia tay luôn là điều tôi ghét.

PN sang một nước Đông Âu xa lắc xa lơ mà tôi chả bao giờ được biết đến qua sách truyện hay phim ảnh. Thỉnh thoảng, nó viết thư cho tôi. Trong thư của nó, mỗi từ ngữ đều như căng mọng những giọt nước mắt. Nó mang em gái sang nuôi và không có ý định quay về nước nữa. Lại nghe đâu nó đã qua mấy cuộc tình dang dở…

Những tưởng PN định cư ở cái xứ xa lắc đó luôn, nào ngờ, một ngày nó xuất hiện ở SG, cũng đột ngột như ngày nó quyết định ra đi. Nó về để chuẩn bị đi đến một đất nước thứ 3, nơi có một tình yêu đích thực và người đàn ông mà nó dự định lấy làm chồng…

Trời vẫn mưa như trút. Chẳng biết PN đã đến nơi chưa hay vẫn ở ngoài đường. Tôi sốt ruột định rút điện thoại ra gọi thì vừa hay có tiếng chuông đổ. Trong máy, tiếng nó lẫn vào tiếng mưa: “Tao đi lạc đường rồi! Qua khỏi cầu SG mới biết là mình lạc thì không có đường quay lại nữa, đành phải tiếp tục thôi, đến ngã tư Bình Thới may ra…” Ôi trời, khổ thân quá! Đám bạn gái ngồi trong xe khô ráo ồ lên vẻ thông cảm.

 Hình như chúng nó không biết chuyện PN hồi ấy…

Hồi ấy, nó đã tìm được một tình yêu đích thực và quyết tâm lặn lội sang một nước thứ 3 để thăm quê hương chồng sắp cưới. Đi chưa được bao lâu, tôi lại thấy nó quay về. “Tao huỷ đám cưới” – Nó thông báo cụt ngủn như vậy. Đằng sau lời thông báo cụt ngủn, tôi nhìn thấy một nỗi đau nào đó mà có lẽ ai chưa trải qua thì sẽ không thể hình dung được.

Điện thoại lại rung. “Xe tôi bon bon trên dặm đường…”, bản nhạc quen thuộc tôi cài vào điện thoại reo ầm ĩ như trêu tức mọi người khi trên thực tế, chiếc xe không còn một khoảng trống nào để nhúc nhích. “Tao tìm được chỗ quay xe rồi” – PN thông báo.

Hơn mười năm trước, sau cú ngã đau điếng, cuối cùng PN cũng tìm được lối quay lại. Đám cưới của nó, tôi vui như dự đám cưới của chị em trong nhà. Cô dâu rạng rỡ ôm hoa lên sân khấu hát với chú rể. Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy nó có nụ cười như vậy. Cả cô dâu và chú rể đều không còn trẻ nữa. Đám cưới làm cho hai họ và bạn bè vui mừng hớn hở. Sau đám cưới, một đứa trẻ bụ bẫm như cha và gương mặt sáng sủa, thông minh như mẹ ra đời Nhưng rồi mọi thứ cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ vài tháng sau khi nó có con, tôi lại được nghe kể về những cuộc cãi vã bất tận…

Chuyện gì đến cũng phải đến, PN thông báo “Tao li dị”. Tôi chưa hết bàng hoàng thì nó thông báo tiếp “Tao phải đi, không thể ở đây được nữa”. Tôi thử lựa lời khuyên giải, nó lắng nghe và im lặng. Rồi nó bế con sang Mỹ, tay trắng làm lại từ đầu. Ngày nó ra sân bay, tôi nhắn tin “Tao không đi tiễn. Chúc mày mọi sự tốt lành”. Tôi không gửi email cho PN như hồi xưa hai đứa đã từng gửi thư cho nhau. Thỉnh thoảng thấy tên nó xuất hiện trên cửa sổ chat, tôi nhảy vào, hỏi thăm câu được câu mất. Nó không có thời gian chat, không thể mở email kiểm tra thư vì quá bận. Tôi tìm thấy tên nó trên mạng xã hội, chỉ để thỉnh thoảng cứ đến sinh nhật và ngày lễ lại gửi một tin nhắc chúc mừng và không bao giờ nhận được hồi âm. Dường như công cuộc mưu sinh trên đất Mỹ luôn đưa những kẻ tay trắng như vào vòng xoáy quay cuồng như vậy! Gặp nhau, nó thanh minh: “Tao vừa đi làm, vừa học thêm một nghề khác hẳn nghề trước đây tao đã học. Biết là phài dành thời gian cho người thân, nhưng tao đâu còn con đường nào khác”. Tôi gật đầu. Hiểu mà! Tụi mình từ xưa đến giờ vẫn hiểu nhau, đâu cần phải nói nhiều.

Trời tối sầm. Mưa ngớt một lúc rồi lại đổ xuống ầm ầm. Cái gạt nước phải làm việc liên tục mà mọi thứ trước mắt vẫn nhoè nhoẹt. Đã bảy rưỡi. PN lại gọi điện. Tôi bảo: “Thương mày quá PN ơi, nhưng bọn tao biết làm sao bây giờ, ráng chịu đi”. Nó đáp: “Tao ướt hết rồi đây này”. Tôi biết. Từ lúc quen PN đến bây giờ, đời nó có bao giờ khô đâu. Hôm nay có ướt thì cũng chỉ là thêm ướt mà thôi! 5-10 phút nữa tiếp tục trôi, mãi đến khi sức chịu đựng của mọi người xem chừng đã sắp biến thành cơn phẫn nộ thì từ phía sau có tiếng hú còi của xe mô tô cảnh sát. Lại thêm vài phút nữa, những chiếc xe hơi phía trước đã bắt đầu nhúc nhích. Tôi gọi điện cho PN: “Cố lên nhé, xe bắt đầu thông rồi”. Ở đầu bên kia, nó cười hiền: kiểu gì thì cũng phải chờ thôi.

Mưa bớt nặng hạt. Xe lăn bánh. Mọi người thở phào: Có thế chứ! Phía trước là ngã tư Hàng Xanh, là con đường dẫn tới nơi chúng tôi hẹn nhau. Tôi hình dung ra PN với bộ quần áo ướt sũng nhưng gương mặt rạng rỡ khi nhìn thấy chúng tôi. Chắc nó cũng biết, ở xứ ta, kẹt xe là chuyện thường ngày, nhất là vào mùa mưa. Nhưng cơn mưa nào rồi cũng tạnh, kẹt xe hàng giờ thì cũng đến lúc phải thông. Cố lên PN nhé! Kiểu gì thì mày cũng phải chờ tao, giống như kiểu gì thì tao cũng sẽ đến gặp mày, ngồi bên cạnh mày như hồi xưa. Và mình sẽ lại tiếp tục cuộc vui, mặc kệ trời mưa, mặc kệ dự báo khi quay về có thể kẹt xe lần nữa.
Chuông điện thoại của tôi reo vang bản nhạc cũ  “Xe tôi bon bon trên dặm đường…” Tôi mỉm cười nghe giọng thân thuộc của nó ở đầu dây bên kia: “Tao vẫn chờ mày nè!”

18 nhận xét:

  1. Tao còn nhớ cái hôm nhỏ PN đi ra phi trường, cả đại gia đình của nó phải huy động lực lượng để bảo vệ nó vì có người dọa sẽ tạt acid nếu nó rời khỏi Việt Nam ...

    Nhỏ PN có một nỗi buồn thầm kín, nhưng cũng được bạn bè ít nhiều cảm thông chia sẻ, dù không bằng lời thì cũng bằng ánh mắt âm thầm ... Còn nỗi buồn của tao thì chả có ai biết để mà chia sẻ ... Nhớ lại năm xưa nhiều lần lang thang, chỉ muốn đấm đầu đại vào giữa dòng xe cộ, hay nhảy lầu bừa xuống, mà rồi lại sợ ... không phải sợ chết, mà sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra cái chết ...

    Nhưng rốt cuộc thì tao may mắn hơn nhỏ PN, may mắn ở chỗ, cuối cùng tao đã tìm ra được hạnh phúc đích thật, dù có hơi muộn màng (cách đây 2 năm thôi) ... Rất muốn chia sẻ với nhỏ PN câu chuyện lâm ly bi thiết của tao, với niềm hy vọng là một ngày nào đó, PN cũng sẽ tìm ra được chân lý của hạnh phúc như tao ... nhưng tao vừa lu bu, vừa ngại ngại, chưa nói cho PN nghe ...

    Ê nhỏ PN có vào đây đọc và muốn nghía chuyện của tao thì hú một tiếng qua email, tao gửi cho ... Còn OM, nếu mày thật sự muốn đọc nữa thì tao cũng sẽ gửi ... chỉ e là mày không hiểu hoàn toàn là vì tao với mày không có cùng niềm tin ... bởi vậy đọc xong, mày có cười phì hở mười cái răng, cho là chuyện nhảm nhí thì ráng mà chịu, tao không chịu trách nhiệm :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhỏ kia, mày có biết là biết bao nhiêu lần tao muốn viết về những người bại của mình - mà mày là 1 trong những đứa tao muốn viết nhất - không?
      Nhưng đâu phải cái gì cũng có thể public cho mọi người xem được, nên tao... im!
      Chúng mình hồi xưa, mỗi đứa 1 hoàn cảnh, viết ra thì thành... thiên tiểu thuyết mày ạ!
      Còn PN thì nó chả có tgian vào đây à đọc đâu.

      Xóa
    2. Gửi cho tao nhanh đi nhé!

      Xóa
    3. Chưa đọc bài mày viết mà tao cũng có thể đoán già đoán non mày sẽ viết gi về tao :D ... Tao gửi link vào facebook message, mày vào xem đi. Tao hy vọng mày sẽ tìm được câu giải đáp cho những ưu tư thầm kín của mày về tao :D

      Câu chuyện của tao rất ít người có thể hiểu được, vì người Việt Nam mình phần đông giỏi triết lý nhưng dốt đặc về tâm lý học ... Những gì có liên quan đến tâm lý học thì mở miệng phán xanh rờn như thầy bói mà thật ra thì sai bét bèng beng ... Tuy nhiên mày có tâm hồn rất tinh tế, cho nên tao tin là không ít thì nhiều mày sẽ hiểu được những tâm tình của tao ...

      Xóa
    4. Tao đã ngồi đọc rất kỹ bài viết của mày, mặc dù với khuôn khổ 1 bài viết thì nó quá dài. Tao không ngạc nhiên nhiều với những vấn đề mày nói ra ở đây, vì ít nhiều, tao cũng là đứa đã từng rất gần gũi với mày. Đọc từng dòng mày viết, tao nhớ lại hồi xưa và tự nhận là tao đã ko xa lánh mày như nhiều đứa khác. Thực ra chúng nó ko phải là những đứa bạn xấu, chỉ là vì mày quá khác biệt với mọi người, thế thôi!
      Điều tao ân hận là lúc đó, đáng lẽ tao phải có những động thái tích cực hơn để gần gũi và giúp đỡ mày hoà nhập, thì tao lại ko làm được. Có lẽ vì so với đam bạn mình, nói chung, và so với mày, nói riêng, tao thuộc loại quá hạnh phúc. Khi đang hạnh phúc, người ta sẽ dễ trở nên vô tình, đến vô tâm.
      Có những câu chuyện xảy ra trong cuộc đời mày mà mày không nhắc đến trong bài viết này, tao thấy thật là kinh khủng và quá sức chịu đựng của một đứa trẻ mười mấy tuổi. Tao tự hỏi, nếu thời điểm ấy, mày ko có lòng tin vào Thiên Chúa thì liệu mày có đủ sức mà vượt qua được không?
      Chính vì vậy, khi mày đặt vấn đề đức tin ở đây, tao không ngạc nhiên. Trái lại, tao hoàn toàn hiểu và thông cảm với mày. Tao không có đạo, nhưng theo tao, muốn sống cho tốt, người ta nên / cần thiết phải có một niềm tin.
      Ngày hôm nay, niềm tin vào Thiên Chúa đã giúp mày tìm được hạnh phúc (tao ko nói là Chúa đã giúp mày tìm thấy hạnh phúc nhé, vì mình đang nói đến niềm tin), và tao mừng lắm!
      Mày quá giỏi, quá thông minh. Mày xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp!

      Xóa
  2. Sở dĩ tao không nhắc tới những chuyện mà mày cho là kinh khủng là vì trong đời tao còn những chuyện kinh khủng hơn thế gấp vạn lần ...

    Rất cám ơn nhã ý của mày muốn giúp tao hội nhập, nhưng chân tình mà nói, tao không tin mày có đủ bản lãnh đó :D ... Vì có biết bao nhiêu người đã từng góp ý cho tao ... họ hàng có, bạn bè có, thầy cô có, sau này đi làm thì có cả xếp ... Nếu tao có khả năng tự thay đổi chính mình dễ dàng như vậy thì hôm nay tao đâu có chuyện để viết cho mày đọc :D

    TD, bạn học cùng lớp với mày hồi cấp III, hiện không lập gia đình, lo việc từ thiện ... Nàng kể là đang lo cho các em học sinh vùng sâu vùng xa, rồi than thở là các em ấy không được học nhiều nên nghèo cứ nghèo, khổ cứ khổ ... Tóm lại, nàng đổ tội "khổ" lên đầu "cái nghèo"... Tao không nói gì nhưng trong thâm tâm không đồng ý. Vì sao? Trải qua bao nhiêu sóng gió, bây giờ tao mới có thể hiểu chân lý của hạnh phúc ... Hạnh phúc là một thực tại, đi từ trong tâm của mình mà ra, chứ không phải là những yếu tố bên ngoài như tiền của, địa vị, tình yêu ... Các em của tao, ai cũng được ưu đãi mọi mặt, từ lúc sinh ra cho đến lúc khôn lớn ... Nhưng các em của tao không hạnh phúc hơn tao ... Và thực tế thì có rất người giàu có, nổi tiếng, giỏi giang, khéo léo mà vẫn không thấy hạnh phúc ...

    Tao cũng vậy, chỉ có thể "giác ngộ" chân lý của hạnh phúc sau khi tình cờ chứng kiến kết cục bi thảm của một con người từng có trong tay tất cả những gì tao hằng âm thầm ao ước ... Và kể từ đó thì tao như kẻ đang đi trong bóng đêm mà được đặt chân vào vùng có ánh sáng ...

    Bố tao luôn nhắc nhở là cần cầu nguyện cho tất cả mọi người trên thế gian này được hạnh phúc ... Bởi vì bao lâu trên đời này còn có một tên không hạnh phúc thì hắn sẽ tức tối phá đám khiến mình không thể hạnh phúc được ... :D Do đó mà tao hằng cầu chúc cho tất cả bọn mày sẽ có ngày gặp được niềm vui và hạnh phúc thật sự trong đời ...

    P.S. Mày có rảnh thì vào youtube nghe bài giảng của Đại Đức Thích Phước Tiến về Hạnh phúc chân thật nè ... Bài giảng rất bình dân và thực tế về hạnh phúc ... :D

    http://www.youtube.com/watch?v=9yeLtWfyk6o

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói tóm lại, muốn có hạnh phúc thì không cần phải chạy đôn chạy đáo kiếm thêm tiền bạc, địa vị, tình yêu mà chỉ cần thay đổi cái đầu, cách tư duy, nhận thức về cuộc sống ... Hạnh phúc chân thật quả là đơn sơ như thế đấy ...

      Xóa
    2. Hihi, đúng rồi, chuyện thay đổi mày đâu có dễ! Tao cũng đâu có tự tin đến nỗi cho rằng mình có thể giúp cho mày hòa nhập được! Chỉ là tao ân hận vì đã không nỗ lực hơn thôi!

      Bố nói đúng đó, mình hãy cầu nguyện cho mọi người đều hạnh phúc (dù biết rõ mười mươi là ko thực hiện được :D)

      Cái câu túm lại của mày đúng 80%. HẠNH PHÚC LÀ DO TA. Nhưng cũng có khi ko thể hạnh phúc được, đó là những trường hợp rơi vào 20% còn lại.

      Xóa
  3. Có phải mày muốn nói 20% còn lại là những bất hạnh cùng cực do hoàn cảnh tạo ra như thiên tai, bệnh hoạn, chiến tranh, tang tóc, vân vân ... Mày cũng chỉ đúng một phần thôi :D ... Bởi vẫn có những người lâm vào cảnh cùng cực mà vẫn lạc quan yêu đời ... Tao quen chị kia bị ung thư mà không hoảng loạn, khóc than như những người tao quen khác. Trái lại, chị ấy luôn vui vẻ, lạc quan, và hiện đang dốc tâm huyết làm thiện nguyện, giúp các bệnh nhân ung thư ...

    Tóm lại, mình không hạnh phúc toàn diện là vì cái đầu của mình chưa thay đổi toàn diện ... Chứ mọi thứ tai họa trên đời không đủ sức làm cho mình bất hạnh đâu (nếu cái đầu của mình thật sự thay đổi) ... :D ... Tao cũng chưa đạt được trình độ thay đổi toàn diện cái đầu cho nên tinh thần hiện nay vẫn là lên lên xuống xuông giữa buồn và vui :D ... Tuy nhiên, so với ngày xưa thì tao vui nhiều hơn buồn gấp bội phần ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có bao giờ mày nghĩ đến một cuộc sống hoàn toàn chẳng có nỗi buồn, nỗi đau, chỉ có niềm vui thôi không? Tao cho rằng ko có cuộc sống nào như thế. Mà, nếu có, thì đó có gọi là cuộc sống được ko nhỉ?

      Xóa
  4. Có đó: Niết bàn là nơi không có nỗi khổ lẫn niềm vui ... Cái này chán thiệt, nên tao không ham chui vô đó :D
    Thiên Đàng là nơi chỉ có vui mà không có buồn ... đúng là nơi tao muôn vô :D
    Còn mày thích phải có cả vui lẫn buồn thì thế giới này đúng là nơi lý tưởng nhất cho mày rồi :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hồi xưa mày đã đố tao:"Đèn sáng nhờ gì?" Câu trả lời của mày là "Nhờ bóng tối". Tương tự, không có nỗi buồn thì làm sao mình cảm nhận được niềm vui hả mày?

      Xóa
  5. Đó là định nghĩa ngày xưa của tao ... bây giờ mới biết là sai ... Định nghĩa đúng là ... Bóng tối là tình trạng thiếu vắng ánh sáng :D ... Bất hạnh là tình trạng thiếu vắng hạnh phúc ... Nghĩa là ánh sáng và hạnh phúc luôn luôn có, nhưng mắt mình mờ tối không nhìn ra, khước từ nó, và vì vậy chỉ còn bóng tối và bất hạnh thôi :D

    Tao đưa ra một ví dụ có thật đọc từ trên mục tâm sự của báo tintuconline nè ... Bà nọ có một người chồng tốt, không tứ đổ tường, chỉ biết chăm chút lo cho gia đình ... Nhưng ông này có vẻ khô khan nên bả chán, bả ngoại tình ... Chồng phát hiện, tha thứ một lần vì con cái. Bả cũng hối hận nhưng bả không kiểm soát được bản thân, tiếp tục ngoại tình ... Chồng không chịu nổi, ly dị ... Bà lấy ông kia, rồi ông kia chán bả, bỏ bê bả ... Cuối cùng bả bị ung thư .. giai đoạn cuối, chỉ còn ba tháng chờ chết ... không ai vào thăm viếng ... Lúc ấy mới nhớ đến chồng cũ, tuy không biết thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng luôn luôn kín đáo chăm sóc vợ con chu đáo ... Bả chỉ ao ước gặp lại chồng cũ lần cuối cùng để xin lỗi ... mà không dám nên viết thư lên báo ...

    Tóm lại, có hạnh phúc, không biết, làm mất hạnh phúc, thành bất hạnh ... :D

    Còn trường hợp của tao, ngày xưa tao cứ nghĩ vì tao không có cái này cái nọ, nên tao bất hạnh ... Mà hôm nay tao mới biết là sai ... Bởi khi tao bắt dầu thay đổi cái đầu một chút thì tao thấy bớt bất hạnh hơn dù hoàn cảnh bên ngoài chẳng có gì thay đổi ... Khi tao ra được đến nước ngoài, hoàn cảnh sống thoải mái hơn khi ở VN rất nhiều, mà tao vẫn không hạnh phúc hơn (vì cái đầu vẫn chưa tiếp tục thay đổi thêm) ... Đến khi cái đầu của tao xoay được 180 độ, thì lúc đó tao mới biết hạnh phúc thật sự là gì ... Lần này cũng vậy, trước và sau biến cố ấy, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn giống nhau ... Không thay chồng, không thay công việc, không thay nhà, không thay xếp :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mày đang theo chủ nghĩa Duy tâm (đối lập với chủ nghĩa Duy vật). Ở đây nảy sinh ra vấn đề: Nếu là chủ nghĩa Duy tâm thì chuyện Đúng - Sai sẽ chỉ là tương đối. Mày nói ABC là sai, mày cho rằng XYZ mới là đúng thì cũng không có nghĩa nó là đúng với mọi người. Hehe!

      Xóa
    2. Đúng vậy ... đúng hay sai gì đó thì phải đợi ... đến khi sang tới thế giới bên kia mới biết được ... Thôi thì năm xưa mình hẹn gặp nhau vào năm 2000 không được thì bây giờ hẹn lại vậy :D

      Xóa
    3. Haha! Tao luôn muốn viết về cái gọi là năm 2000 của tui mình. Một thời trẻ dại trong veo!
      Muốn viết nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu, vì nếu viết không khéo thì sẽ ko diễn tả cái cảm xúc trẻ thơ ấy.

      Xóa
  6. Làm ơn báo cáo xem mày có còn giữ mấy tờ giấy tụi mình o o xịt nhau không ? :D ... Ừ viết đi, tao ủng hộ hai tay, hai chân, thêm cái mình và cái đầu :D ... Viết luôn cả về tao nữa ... Lý do:

    1/ Rất tò mò muốn biết người khác nghĩ gì về mình
    2/ Rất làm hân hạnh trở thành nhân vật chính của một nhà văn có tầm cỡ như mày

    :D

    Cái vụ Niết bàn với Thiên Đàng là nói đùa cho vui thôi ... Tao biết mày duy vật nên không đem duy tâm ra tranh cãi ... Tao chỉ nói về hạnh phúc của đời người ...

    Đừng nói xa xôi, cụ thể trước mắt là mày có tất cả những gì tao mơ ước và tao từng nghĩ rằng nếu tao là mày thì tao hạnh phúc lắm ... Vậy mà mày có thật sự hạnh phúc không ? :D ... Từ đó, mà tao mới nghiệm ra được chân lý của hạnh phúc: Hạnh phúc không phải là có được tất cả những gì mình yêu thích, mà là biết yêu thích những gì mình có ... :D ... Quả thật như vậy, người đời không hạnh phúc vì muốn nhiều quá, muốn vô biên ... Được voi thì đòi tiên ... Đạo Phật gọi là tham sân si ... Bởi vậy, chỉ khi nào cái đầu của người ta thay đổi đến mức khiến người ta biết dừng lại, biết yêu thích những gì mình có (điều tốt lấn điều xấu, điều may lẫn điều rủi), thì hạnh phúc chân thật mới đến với mình ...

    Các cụ mình có câu ... trong cái rủi có cái may, trong cái xấu có cái lành ... Người ta cảm thấy khổ khi gặp điều rủi, điều xấu là vì người ta chưa nhìn được cái may, cái lành trong đó ... Đến khi cái đầu người ta thay đổi, giúp người ta nhìn ra được chiều sâu của mọi vấn đề, thì hạnh phúc chân thật sẽ đến ... Và đó là lý do tại sao tao có thể khẳng đinh hạnh phúc 100% là do cái đầu của mình ...

    Kể cho mày nghe một chuyện có thật nè: Tao tình cờ quen với chị kia bên Mỹ, chị có đứa con gái xinh xắn giỏi giang, năm ấy vừa học xong lớp 12 được học bồng vào một trường đai học có tiếng ... Một tối nọ, cô con gái đem sách đến thư viện trả ... không may gặp phải tên điên, nó cưỡng hiếp rồi đánh cho bất tỉnh nhân sự ... May mà cô bạn thân biết kịp, gọi điện báo, người nhà và cảnh sát đến ngay hiện trường trong vòng 10 min mà đã quá muộn ... Cô ấy sống đời thực vật trong suốt mấy năm trời ... Hãng bảo hiểm không chịu trả tiền ... Mẹ cô ấy phải chạy đầu này đầu kia xin tiền ... Nhiều chuyên gia xót thương hoàn cảnh gia đình cô ấy nên tình nguyện đến chữa miễn phí ... Bây giờ nghe nói cô ấy đã hồi phục được phần nào ... nhưng vẫn nằm liệt giường ...

    Mày đang làm mẹ, mày cũng hiểu, còn nỗi đau đớn mất mát nào lớn hơn như thế nữa chứ ... Phải chi con hư hỏng đàng điếm không nói, con ngoan ngoãn giỏi giang, mà có ai ngờ ... Vậy mà chính bà mẹ ấy tâm sự với tao là ... bây giờ chị ấy mới tìm ra được cái may mắn trong cái rủi ro to tát ấy ... Ngày xưa chị ấy sống rất hời hợt ... từ khi con bệnh thì bao nhiêu người nhiệt tâm đến giúp đỡ, giúp chị nhìn thấy được tình người sâu đậm ... Vì vậy mà chị ấy tìm được hạnh phúc chân thật trong nỗi đau quá lớn ấy ... Và nếu điều rủi ấy không xảy ra thì chưa chắc gì chị ấy đã tìm ra được chân lý của hạnh phúc ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ở trong hoàn cảnh như người mẹ mà mày nhắc đến, nếu quả là bà cảm thấy hạnh phúc thì một người trần mắt thịt như tao sẽ cảm thấy có gì đó không bình thường. Theo logic thông thường thì tao sẽ nghĩ chẳng qua bà đã quá đau khổ nên cố bám víu vào những lý do kia để quên đi nỗi đau của mình thôi. Tao hình dung người ta có một vết thương đang mưng mủ sưng tấy, không thể bảo là "tôi không đau". Nhưng có thể người đó đã sử dụng một loại thuốc cực mạnh để làm tê liệt cảm giác đau. Tao nghĩ như vậy đó.

      Còn câu chuyện của tụi mình thì tao không dám hứa là sẽ viết được, chạm vào quá khứ trong veo, nếu không đúng cách sẽ làm cho nó bớt trong. Tuy nhiên, tao vẫn nghĩ đến nó và sẽ cố gắng...!

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')