.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

10 tuổi

 Ti Nhan 10 tuoi 2

Ngày 19 này mới đến sinh nhật Tí Nhân, nhưng do sinh nhật cận Tết quá, cha con lại sắp sửa về quê nên mẹ quyết định tổ chức sinh nhật cho bạn í sớm hơn một chút.

Tí Nhân phấn khởi nhẩm tính kế hoạch, với số tiền khoảng 1 triệu (mẹ cho tiền trọn gói như vậy), kể cả nước ngọt và bánh kem thì sẽ làm món gì và mời bao nhiêu người. Mẹ gợi ý cho vài món, cuối cùng Tí Nhân quyết sẽ đãi 3 món là thịt gà ragout bánh mì, chả giò và bắp xào. Bạn bè thì – sau khi suy nghĩ kỹ – Tí Nhân quyết định mời 8 người.

Nhà mình ở quận 7 hầu như chẳng có bạn bè gì nên Tí Nhân tổ chức sinh nhật ở nhà Ngoại. Buổi sáng, Tí Nhân sang nhà Ngoại, vừa bước xuống xe, việc đầu tiên là bạn í đứng ngay trước cửa lớn tiếng thông báo “tối nay Tí Nhân làm sinh nhật lúc 6 giờ”. Lập tức, bạn bè từ các nhà trong xóm bỗng chốc túa cả ra đường, râm ran bàn tán sôi nổi. Tí Nhân vào nhà lôi ra xấp thiệp mời và bắt đầu viết. Các bạn chạy vào đứng xung quanh thi nhau đọc tên của mình cho Tí Nhân ghi vào thiệp, ghi xong tấm thiệp nào là lập tức chủ nhân của tấm thiệp giật ngay chiếc phong bì có tên mình và giữ khư khư với vẻ mặt hết sức mãn nguyện. Tình hình “gay cấn” như vậy, nên Tí Nhân không thể mời 8 bạn như dự định, mà con số giờ đây lên đến 12 khách mời, cộng thêm nhân vật chính nữa là 13. May quá, mẹ có đầy kinh nghiệm trong chuyện này nên đã chuẩn bị thiệp khá dư dả. (Chẳng là cứ mỗi lần mẹ mời bạn bè đến nhà thì vào phút chót, ba lại tranh thủ mời thêm bạn của ba, “đánh úp” làm cho mẹ không kịp trở tay. Đầu tiên mẹ bực lắm, nhưng lâu dần mẹ cũng quen và bây giờ thì… ngon rồi, vì luôn có kế hoạch dự phòng).

8 tiếng chờ đợi đến giờ khai tiệc trôi qua chậm chạp. Cả xóm xôn xao bàn tán với nhau xem mua quà gì. Bạn thì rút ống tiết kiệm, bạn thì xin tiền bố mẹ, bạn thì mặc định đi mua quà là bố mẹ phải chở đi. Quà mua xong rồi được chuyền tay nhau xem trước với lời dặn dò phải cực kỳ giữ bí mật, không để Tí Nhân biết.

Còn nửa tiếng nữa mới đến 6 giờ, cả 12 bạn đã thập thò trước cửa. Mấy bạn sốt ruột quá còn leo lên bờ rào, thò cổ nhìn vào. Tí Nhân lăng xăng chạy tới chạy lui, mặt mày “nghiêm trọng”, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa xua tay: “chưa đến giờ!”. Mẹ có 30 phút rảnh rỗi để ngắm nhìn Tí Nhân. Năm ngoái, Tí Nhân để đầu đinh, cái đầu tròn vo với “sọ khỉ” phía sau hoàn hảo không lẫn vào đâu được, ai cũng khen đẹp, ai cũng muốn sờ một cái. Thế mà năm nay bạn í nhất quyết phải có mái tóc dài để thỉnh thoảng vuốt nước cho nó dựng lên. Bạn í không muốn mái tóc là của mình mà lại để cho người khác quyết định.

Mẹ nhớ hồi xưa, lúc 10 tuổi, mẹ nhất nhất nghe theo lời của ông bà ngoại (tức là bố mẹ của mẹ – là ông bà ngoại của Tí Nhân). Ông bà bảo gì mẹ làm nấy. Hàng tháng, bà ngoại tự tay cắt tóc cho mẹ – và cắt cho mẹ đến tận những năm mẹ học đại học. Mẹ không được phép và cũng không bao giờ có ý nghĩ sẽ làm trái lời ông bà. 10 tuổi, mẹ biết làm nhiều việc lắm, kể cả việc lao động để kiếm tiền. Mẹ đi học một buổi, buổi còn lại thì xắt rau muống, nấu cám heo, rửa chuồng và tắm cho heo. Heo là của ông bà nuôi để kiếm tiền bù thêm vào đồng lương ít ỏi hàng tháng. Ông bà nuôi heo, còn mẹ tranh thủ nuôi gà thả chung với heo, ăn cám của heo. Gà của mẹ đẻ trứng, mẹ bán trứng lấy tiền để dành. Tiền đúng là tiền của mẹ, nhưng tiêu xài gì thì là quyền quyết định của ông bà. Tất cả mọi người quen với gia đình đều bảo mẹ ngoan, và mẹ cũng nghĩ như vậy.

Bây giờ, Tí Nhân dở nhiều thứ so với mẹ hồi đó. Tí Nhân chỉ biết mỗi việc học, còn ngoài ra thì làm việc gì cũng lóng ngóng. Nhớ năm lớp 4, có lần mẹ phải nằm bệnh viện gần một tuần lễ, mẹ đã tranh thủ ngốn hết cả ba tập truyện Con đường đau khổ của A. Tolstoi, còn Tí Nhân đến giờ này vẫn chỉ biết đọc truyện tranh. 10 tuổi, mẹ biết bịa ra các loại chuyện cổ tích kể cho dì Phúc mỗi tối để “đổi công” dì Phúc gãi lưng cho mẹ, còn Tí Nhân thì kể một câu chuyện xảy ra ở lớp thôi cũng không đến đầu đến đũa. Nói chung, mẹ “giỏi” hơn Tí Nhân nhiều lắm!

Thì đấy, ai cũng khen mẹ mà! Mẹ đã từng nhận những lời khen của mọi người như một điều hiển nhiên. Khi Tí Nhân ra đời, mẹ cũng dạy Tí Nhân theo cách ông bà ngày xưa đã dạy mẹ. Lúc nhỏ, bạn Tí Nhân cũng ngoan lắm cơ. Mẹ nói gì bạn í cũng nghe theo vì bạn í coi mẹ như là thần tượng. Nhưng rồi đến một ngày, khi ba kể chuyện ngày xưa ba giỏi thế nào, mẹ cũng kể chuyện ngày xưa mẹ giỏi ra sao, đột nhiên Tí Nhân buông một câu “Ba mẹ cái gì cũng giỏi, con cái gì cũng dở, con biết rồi! Nhưng tại sao ba mẹ giỏi mà bây giờ ba mẹ cũng nghèo chứ chẳng giàu?”.Tí Nhân làm cả ba lẫn mẹ đều sững người.

Mẹ chợt hiểu ra, cái mà ngày xưa mọi người coi là “ngoan”, thực ra chưa c hắc đã là điều hay. Suốt 11 năm phổ thông, mẹ đã học cho ông bà chứ không phải học cho mình. Mẹ đã nghe lời ông bà từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn mà chưa một lần nghĩ đến việc chủ động quyết định những vấn đề của mình. Mẹ đọc rất nhiều sách, nhưng suốt những năm phổ thông, chưa bao giờ mẹ được là học sinh giỏi văn chỉ vì mẹ luôn thụ động, luôn làm bài tập làm văn theo ý của thầy cô giáo…

Nhưng cũng may mà Tí Nhân đã làm cho mẹ chợt tỉnh. Tỉnh rồi, mẹ sẽ không bao giờ nói câu “Con phải cố gắng học giỏi để vui lòng thầy cô giáo, vui lòng ba mẹ”. Điều ấy không sai, nhưng bạn Tí Nhân có cố gắng học giỏi thì điều trước tiên phải là để khẳng định bản thân mình đã, rồi mới đến việc làm vui lòng mọi người chứ!

6 giờ đúng. Đã đến giờ khai tiệc. Bạn Tí Nhân chạy ra mở cửa, khoát tay: “Đến giờ rồi!” Cả 12 bạn ùa vào như một cơn lốc.

10 tuổi, mẹ chưa một lần nào được tổ chức sinh nhật như Tí Nhân đâu. Chỉ với ví dụ so sánh đơn giản thế thôi, mẹ cũng có cơ sở để đặt một niềm hi vọng rằng Tí Nhân sẽ sung sướng hơn mẹ. Điều gì mẹ không làm được hôm nay có thể – một phần nào – là hệ quả của ngày hôm qua. Vì thế, mẹ tạo điều kiện cho Tí Nhân  tự quyết những vấn của bạn í (trong phạm vi có thể), để mai này bạn í sẽ giành quyền chủ động quyết định cuộc đời của chính mình. Mẹ nhìn Tí Nhân hân hoan giữa đám bạn bè. Yêu lắm, con trai của mẹ!

Ti Nhan 10 tuoi 3
Ti Nhan 10 tuoi

6 nhận xét:

  1. Sinh nhật Tí Nhân thật ý nghĩa với bài viết tình cảm và sâu sắc này của mẹ OM. Em thích đến blog chị vì nơi này em học được nhiều hay lắm OM ạ. Em mong ngày được gặp chị biết bao nhiêu, chắc là vui lắm! Chị tranh thủ trả lời còm cho em nhé, em cũng nghiện đọc trả lời còm của chị nữa. :">

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cô Nhỏ có biết là đôi khi người ta cảm thấy hạnh phúc suốt cả ngày với những điều tưởng chừng như chẳng liên quan gì đến đời sống thực không?
      Hehe! Như hôm nay, chị OM cảm thấy thật sự hạnh phúc khi đọc những lời chia sẻ này. :bh

      Xóa
  2. 19/1 nhỉ! Gái bé nhà chi ngày 20 -1. Sát Tết phải không em?
    Thêm em bé di để được nói: Yêu lắm cơ con gái rượu của ba mẹ, có gái thích lắm cơ - thật đấy.
    Cô nhỏ: thật đấy, hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời, giờ này mà bác bảo em thêm con gái thì... chít em!
      Nhưng mà thực sự thì mê con gái lắm, bác ạ!

      Xóa
  3. Nhìn Tí Nhân sinh nhật vui vẻ như vậy, mừng cho em í và mẹ của em í nữa. Tí Nhân đã được "đặc cách" quyết định những việc nho nhỏ của mình - điều mà biết bao nhiêu trẻ khác ở VN chưa được hưởng. Có tự quyết định những việc nho nhỏ thì mới có khả năng tự quyết những chuyện to hơn.

    Nhớ thời nhỏ em toàn học/làm là cho gia đình, thầy cô. Nghĩ mà ngán. Ngán tới nỗi giờ nghe ai (bạn bè, người thân, hay cả truyền thông) chúc mấy cháu nhỏ ngoan ngoãn, vâng lời cha mẹ/thầy cô... là sợ! Cả mấy thế hệ sống phụ thuộc, thụ động chưa đủ sao?

    Mừng cho Tí Nhân lần nữa!

    Trả lờiXóa
  4. :)
    Chị ngộ ra một điều là chị đã rất thụ động trong nhiều môi trường, nhiều tình huống cụ thể của cuộc sống. Căn nguyên của sự thụ động ấy có lẽ là do mình quá ngoan ngoãn, nhất nhất nghe lời người lớn. Khi nhận ra như thế, chị muốn con mình sẽ khác mình. Muốn vậy, nhưng mỗi người một tính em ạ. Chị cũng ko chắc Tí Nhân có năng động không.

    Trả lờiXóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')