Năm 17 tuổi, tôi có một bạn trai. Chuyện tình cảm kiểu trẻ con tất nhiên rồi chả đi đến đâu. 10 năm sau, tôi lấy chồng, còn anh thì dọn lên Đà lạt ở và cũng lập gia đình vài năm sau đó. Nghe nói nhà anh ở đường TP., gần thư viện. Lần nào lên ĐL tôi cũng phải tìm cách đi ngang qua đó, dù chẳng biết mục đích để làm gì, vì tôi không bao giờ có ý định ghé thăm anh.
Rồi mới đây, không biết anh tìm đâu ra số điện thoại và gọi điện cho tôi, hỏi thăm mẹ tôi và gọi cả cho mẹ. Cũng hơi lạ là trong lòng tôi không thấy xao xuyến gì (tim tôi thuộc loại “mong manh, dễ vỡ”, nên chuyện này hiếm gặp), nhưng nó là cái cớ để tôi viết ghi chép này.
(Làm tập làm văn mà mở bài lòng vòng như vầy, rớt là cái chắc!)
Thỉnh thoảng lại có những lúc nhớ về Đà Lạt như nhớ về những câu chuyện cổ tích.
Nhớ lần đầu tiên biết đến Đà Lạt là lần đi cùng với lớp ĐH TH Văn. Tuy lần ấy, bạn trai của tôi không đi cùng, nhưng mọi chuyện vẫn tươi đẹp như một giấc mơ. Nhớ cái đêm đó, trong một buổi giao lưu với trường ĐHĐL, tôi đã khiêu vũ với thấy L. Nhạc xập xình đầy ngẫu hứng, thầy L. – một người được nhiều bạn gái ngưỡng mộ, trong đó có tôi – đã xoay tôi như chong chóng, và trong một phút giây lâng lâng nào đó, tôi đã hình dung những cú xoay như ly nước đầy sóng sánh… chỉ cần chao đi một tí là những giọt nước sẽ tràn ra ngoài. Nhưng cuối cùng, không có giọt nào tràn ra cả, ngoài sự kiện có một bạn nữ đã tặng thầy một bông hồng, và cho đến ngày hôm nay thầy vẫn tưởng tác giả là tôi. (Có lần tôi đã thử thanh minh với thầy bằng một truyện ngắn, nhưng hình như thầy vẫn không thay đổi ý nghĩ đó. Mà thôi, nếu thầy không tình cờ đọc được bài này thì cứ để thầy tưởng như vậy, vì chuyện này suy cho cùng cũng có làm ai tổn thương đâu!)
Lại nhớ Đà Lạt lần thứ hai. Đó là lần đi với người yêu (bây giờ là người yêu cũ, tức là... anh xã). Sao lúc đó anh lãng mạn thế nhỉ! Chúng tôi khoác vai nhau đi trên những con đường nho nhỏ trồng rất nhiều hoa tường vy. Rồi bỗng chốc, những con đường nho nhỏ ấy kết thúc bằng một khoảng không gian mênh mông đến ngợp mắt, vàng rực một màu dã quỳ dưới nắng hanh… Sau đó, chúng tôi lấy nhau. Và trong những chuyến đi ĐL sau này của hai vợ chồng, không bao giờ chúng tôi đi vào những con đường nho nhỏ để được nhìn thấy những nụ hoa tường vy xinh xinh và thấy vàng rợp dã quỳ ở phía cuối con đường như lần ấy nữa.
Và lại nhớ ĐL những chuyến đi khác. Có mấy lần rủ cô bạn chạy trốn cái mệt nhoài ở Sài Gòn và ở cơ quan. Chúng tôi dặn nhau là: “chả ai hiểu được mình, tốt nhất thì đừng nói với mọi người, kẻo người ta lại tưởng hai đứa mình bị biến thái”. ĐL những lần ấy thật sung sướng với bao nhiêu là món ăn ngon, các loại “nóng giòn, nóng hổi” vừa ăn vừa xuýt xoa. Ăn xong đi ngắm hoa, ngắm hồ, tối về tám đủ chuyện trên trời dưới đất, bình luận anh nọ anh kia, nói xấu sếp này sếp khác… rồi ngủ. Khi có thể quên hết các thứ bụi bặm thành phố, quên hết việc linh tinh ở cơ quan, ta thấy cuộc đời đôi khi cũng tuyệt vời khi có một người bạn thân để chia sẻ hết mọi chuyện và để… chả nói gì với nhau nhưng vẫn không thấy khoảng trống gượng gạo.
Và còn vài lần nữa, nhưng thế giới này phẳng quá, nên… dừng ở đây.
Hi vọng một ngày không xa, tôi trở thành người tự do (trong một thời gian ngắn thôi cũng được) thế nào tôi cũng sẽ đi ĐL để trải nghiệm một ĐL với những cảm xúc luôn luôn đổi thay…, và biết đâu sẽ viết tiếp bài này.
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
ha ha ... đọc xong bài này tớ lập tức nhớ tới bài thơ của ai đó:
Trả lờiXóaVì sao trái đất chẳng ngừng quay
Vì sao ánh sáng vẫn tràn đầy
Vì sao hoa vẫn khoe sắc thắm
Mà lòng ta chẳng chút mê say???
:)) :)) :))
Thơ ở đâu mà nghe quen quen :)) . Nhưng nói thiệt là nó dở tệ! Há há!
XóaCó vài kỷ niệm vắt vai trước khi nhận lãnh án chung thân, âu cũng là niềm an ủi ... Chả bù cho tớ, ngoài nàng KT ra thì chả có một kỷ niệm nào cho ra hồn cả :))
Trả lờiXóaÀ vừa rồi qua gặp PN, có ghé thăm nàng KT ... Nàng vẫn không có gì thay đổi, vẫn đáng yêu như xưa ... :))
Hi hi, mình nghĩ không thể như xưa được, nhưng đáng iu thì lúc già có cái đáng iu của già
XóaDạ! em chờ. :)
Trả lờiXóaBài này viết từ lâu òi, lúc đó đang bế tắc trong công việc. Sau đó, chị nghỉ không lương hẳn 7 tháng và việc đầu tiên là đi Đà Lạt. :)
XóaLà em chờ chị viết típ. :)
XóaThì cũng viết tiếp bài này rồi mà em! Sau đó có thêm mấy bài về ĐL nữa đấy! Còn bi giờ mà em chờ thì chắc còn lâu lắm. Năm nay chị đã đi Bắc, hết tiêu chuẩn đi òi!
XóaThấy cái trả lời hay hay nên ghé.
Trả lờiXóaBLR:Trong RỪNG NGƯỜI( mới đọc) có một xã như của em - đến giờ này chị nghĩ là của quý( hơi hiếm đấy) . Hiếm không bởi gì ghê gớm, tiêu chuẩn xã hội như bây giờ đang ào ào theo. Miền Tây ấy đã tìm được đến với một Pháp môn cần rất nhiều điều kiện không thông lệ. Được khoác tay đến già thật già thì đẹp nhất.
Đà lạt - ngoài thời gian ru rú thì mỗi năm chị đến Đà lạt ba,bốn lần. Địa chỉ chị chịu đi nhiều nhất vì cũng bén hơi giai Lâm đồng.Ke ke- là từ những năm trước.
Em đang nói về Đà Lạt - tức là nói về người tình của em - thì chị nhảy phắt sang khen xã em là sao? :))
XóaMỗi năm mà được lên ĐL đến 3-4 lần thì nhất rồi! Nhưng em sợ không biết gặp tềnh iu nhìu thế thì có chán không? :p
OM viết thuở có anh xã: “Đó là lần đi với người yêu (bây giờ là người yêu cũ, tức là… anh xã).” Chờ đọc bài OM viết về người yêu mới thuở đó.
Trả lờiXóa