Nhìn trên bản đồ, nhà mẹ tôi ở gần đầu phía Bắc Sài Gòn, nhà tôi ở cuối phía Nam Sài Gòn. Con đường từ nhà tôi sang nhà mẹ cứ mỗi lúc một xa hơn do kẹt xe và lô cốt. May quá, có cơ quan ở giữa, nên chiều thứ Sáu nào tôi cũng từ cơ quan, đón con ở trường rồi chở thẳng sang thăm bà ngoại.
Bà ở với con bé cháu ngoại tuổi teen, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, ngoài chuyện bạn bè và vi tinh ra thì không biết chuyện gì trên đời. Hai bà cháu chẳng mấy khi trò chuyện với nhau, nên thấy con gái về thăm, mẹ tôi mừng lắm. Bữa cơm tối thứ Sáu bao giờ cũng là bữa vui của bà. Bà tranh thủ “điểm tin trong tuần” với con gái, còn tôi thì “tiếp nhận thông tin” và hỏi han tình hình sức khoẻ của mẹ.
Buổi tối, mẹ tôi đọc báo, tôi xem TV bên cạnh, rồi khuya cũng ngủ cạnh bà luôn, chẳng nói với nhau chuyện gì nữa nhưng thấy lòng bình yên lạ!
Sáng thứ Bảy, tôi tranh thủ đi mua sắm, chiều thì cùng cô bạn thân ngó nghiêng quần áo, giày dép, tối ăn với mẹ bữa cơm nữa rồi chất hết đồ đạc lên chiếc xe máy, hai mẹ con chào bà ngoại về nhà mình “phía Nam ”. Bao giờ mẹ tôi cũng chạy ra chạy vào mấy lần để chất thêm các thứ mà suốt tuần bà đã để dành cho con gái. Thế là xong một ngày về với mẹ.
Hơn một tháng rồi, bận việc nên thứ Sáu không về với mẹ được nữa. Lên mạng chat với cô bạn thân, kể lể với bạn, bạn bảo: “Không về Ngoại. Chuyện nhỏ ấy mà!”. Ừ, ở lứa tuổi ngoài 40 như tôi, chuyện ấy nhỏ thật, nhỏ đến buồn cười, nhưng sao thấy trong lòng chẳng bình yên chút nào!
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Có mẹ để ôm ấp thì ráng mà hưởng nhé
Trả lờiXóaÔm không mất tiền, dại gì mà không ráng ôm cho nhiều. Hihi!
Xóa