.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Sập cửa lại – Quay lưng – Đi

Nói rõ hơn thì cửa ở đây là cửa cơ quan nơi tôi làm việc.

Thế là trong vòng 1 tháng rưỡi, tôi đã 2 lần làm động tác ấy. Khi sập cửa, tôi thấy quá khứ đã khép lại. Khi quay lưng, tôi thấy mình bỏ lại phía sau nhiều điều. Và khi bước đi, tôi thấy phía trước là cả một đoạn đường dài đầy thử thách.

Nói về cơ quan cũ.

Suốt một tuần lễ khi biết mình sẽ ra đi, tôi lăn ra làm việc từ 7h30 sáng đến tối mịt. Cứ lặng lẽ làm, ngoài vài người bạn thật thân, tôi không thông báo với ai về ý định của mình. Biết rằng quyết định đi sẽ làm vài người “shock”, vài người buồn, vài người tò mò, vài người hả hê…, và trước hết là nhiều ý kiến, nên tốt nhất là không báo trước. Tôi làm nhiều như thể sẽ không còn dịp nào được làm những công việc thân quen ấy nữa. Mà quả thật, tôi yêu công việc như yêu một phần cuộc sống của mình, nên khi quyết định từ bỏ nó, có cái gì như nỗi đau cứ cò cưa ở trong lòng.

Cơ quan tôi là một cơ quan lớn. Tổng cộng trong Nam ngoài Bắc dễ có đến vài nghìn người. Gần đây, tất cả mọi thứ đi theo hướng mà hầu như mọi người đều không hiểu nổi, và ai cũng ước “bao giờ cho đến ngày xưa”. Không biết trong số mấy nghìn con người ấy, đã có bao nhiêu người phải quyết định như tôi, bao nhiêu người phải trải qua một tâm trạng như tôi? Mà thôi, câu hỏi đó dành cho cấp vĩ mô. Nếu kiếp này họ không biết đến hoặc không có câu trả lời thì tôi tin họ sẽ phải trả lời ở kiếp sau…

Rồi một tuần dài nhất trong quãng đời 12 năm công chức cũng trôi qua. Buổi chiều cuối cùng, mọi người đã về hết, trời đổ mưa to. Chị bạn thân gọi sang phòng chị uống trà. Trà ô long ngon, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào để nhận thấy vị đậm đà và cái “hậu” ngòn ngọt của nó như mọi lần. Hai chị em uống trà, ăn bỏng ngô, nói với nhau những chuyện linh tinh trên trời dưới đất…, tất cả chỉ là để cố giấu một nỗi buồn hiển nhiên là có thật. Rồi tôi về phòng, gom mấy thứ đồ đạc cá nhân, quyết không để lại một thứ gì có thể làm cho những người ở lại liên tưởng đến hình ảnh của mình. Tạm biệt một ước mơ nho nhỏ là sẽ gắn bó với nơi đây đến lúc về hưu. Đã đến lúc tôi phải lên đường rồi.

Tối, tôi nhắn tin cho chị bạn: “Chiều nay em đã không nói với chị là em rất buồn”. Chị nhắn lại cho tôi: “Chị về đến đường ADV và cảm thấy buồn đến nẫu người”. Ít ra trước khi đi, cũng có người chia sẻ nỗi buồn với mình, và tôi tự nhủ, trong nỗi buồn lớn vẫn có những điều nhỏ nhỏ đủ để ta chắt chiu thành một niềm vui.

Bây giờ nói về cơ quan mới (mà bây giờ cũng đã thành cơ quan cũ).

Được một người bạn giới thiệu, tôi vào đây đảm nhận một công việc mà tính chất khác hẳn với công việc cũ. Một bộ máy khá lớn với khoảng 500 con người, hầu hết là trí thức đủ để làm tôi cảm thấy nhiệm vụ của mình trở nên “quan trọng” và khá nặng. Tôi không làm việc dưới quyền của trưởng  phó phòng, mà làm việc trực tiếp với ban giám đốc và chủ tịch HĐQT. Hàng ngày, đúng 7h30 sáng, tôi mở cửa phòng, lên mạng lướt qua hết các tin tức liên quan đến chuyên ngành của công ty, nhân tiện ghé qua “thế giới ảo” của mình, comment một vài entry, rồi bắt đầu làm việc. Hoá ra công việc cũng không quá khó khăn như người ta vẫn nói về nó. Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi ngày trôi qua, lại có một con người nào đó ở trong tôi cứ thì thầm: “chán quá, chán quá!”. Người ta đi làm để có tiền – hiển nhiên là như vậy – không có tiền, con người sẽ trở nên hèn kém, tự ti dưới mắt mọi người và ngay cả khi đối diện với bản thân mình. Nhưng làm một công việc với mục đích chỉ để có tiền, cuộc sống liệu có ý nghĩa hơn không?

Một lần nữa tôi lại quyết định ra đi.

Ông CT HĐQT ôm hôn tôi và bảo: “Tôi rất thương em, nhưng em quyết định ra đi. Thôi, đó là quyết định của em. Có thể khi nhìn lại quãng thời gian ngắn ngủi ở đây, em sẽ thấy mình lúc đó như đang đi lạc trong một khu rừng, và có một người tiều phu già  – là tôi – dẫn em đi một đoạn đường.  Có thể đoạn đường đó chỉ giúp cho em ấm lòng, nhưng cũng có thể đó là đoạn đường quan trọng để em tìm ra con đường mới sáng sủa hơn. Nếu lúc nào đó em buồn, cửa tôi luôn rộng mở…”

Đúng là cách nói của trí thức, nhất là trí thức vừa già, vừa có đến 2 bằng tiến sĩ.

Tôi về phòng mình, lại dọn thật sạch đồ đạc cá nhân rồi sập cửa.
Lúc này tôi đang là người tự do. Khoan nghĩ đến tương lai, khoan nghĩ đến chuyện tiền nong, khoan nghĩ đến những dự định lớn lao, bây giờ hãy tận hưởng quãng thời gian cực kỳ quý báu để mà sống chậm. Thật chậm thôi…, đó chẳng phải là điều mà suốt 12 năm qua, tôi vẫn thường ao ước đó sao!

2 nhận xét:

  1. Tớ cũng không hoàn toàn thích cong việc tớ đang làm ... và ngoài ra, trong hiện tại, tớ cũng có rất nhiều điều không ưa thích ...

    Nhưng bây giờ, tớ học ra được một điều ... Nếu mình không thể có được cái mình thích thì hãy tập thích cái mình đang có :)) ... Đó là cách duy nhất để tự tạo hạnh phúc cho mình ... Bởi nếu cứ đợi cho đến khi mình có được tất cả những gì mình thích mới hạnh phúc, thì sẽ chẳng bao giờ mình có hạnh phúc cả :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, nghĩ thế là đúng rồi! Gớm, có còn bao nhiêu thời gian nữa đâu mà chờ! Há há!

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')