
Xem tranh, có thể thấy cả cái run rẩy trong niềm hoan lạc của đôi chim.
Có lẽ sau đó, kết quả của niềm hoan lạc là cái này đây:

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng thực sự mấy cái trứng chim còn nằm trong ổ đó được mình lấy ra từ… kệ sách ở nhà mình đó! Người ta bảo “đất lành chim đậu”, chẳng biết có đúng không, nhưng rõ ràng bọn chim sẻ chỉ rình rình lúc gia chủ sơ ý là tha rơm rác về làm tổ ngay sau những chồng sách trên kệ sách lớn. Kệ sách được đóng dọc theo hành lang giữa 2 phòng ngủ trên lầu nhà mình. Nơi ấy thật thoáng nên có lẽ làm cho bọn sẻ sinh hứng chăng? Không biết bao nhiêu lần, mình đã đuổi chúng đi, nhưng chứng nào tật nấy, cứ vài ba tuần không theo dõi là lại phát hiện có cái tổ chim ở đâu đó sau mấy cuốn sách văn học hoặc sách nhiếp ảnh cũ. Nếu chưa thấy có gì trong đó thì mình lại tiếp tục “sự nghiệp” đuổi chúng đi, nhưng thường thì chúng đã kịp để lại chứng tích hoan lạc rồi, nên đành chép miệng… cất về chỗ cũ vậy. Cứ thế, những cái trứng nở thành chim sẻ non:

Chim sẻ non dần dần lớn lên. Mình vuốt ve vài cái trước khi chúng đủ lông đủ cánh và bay đi.

Chuyện chim ở nhà mình chỉ có thế. Bây giờ là chuyện cổ tích chim:
Ngày nảy ngày nay, ở một cái lồng chim lớn kia, có một con chim… chẳng rõ là loại chim gì. Nó ở trong chuồng với các con chim khác và có nhiệm vụ hót cho vui cửa vui nhà. Ông chủ thỉnh thoảng bảo với nó: “Chúng mày đang làm một việc có ích là góp phần làm đẹp cho cuộc đời này đấy!”. Biết là mình chỉ làm cho vui cửa vui nhà ông chủ thôi, nhưng nghe thấy ông nói thế, nó cũng thấy thích thích và nó cảm giác tự hào đôi chút. Tuy nhiên, trong thâm tâm, nó biết rằng cuộc sống trong lồng thật chật hẹp, và nó luôn ao ước được ra khỏi lồng, bay cao, bay xa ra khoảng trời cao rộng ngoài kia để nhìn thế giới rõ hơn.
Một ngày, thấy cửa lồng mở, chim phân vân một lúc rồi quyết định chui ra khỏi lồng. Nó bay lên một ngọn cây, hít đầy không khí trong lành vào lồng ngực và vỗ cánh bay đi xa.
Ồ, rõ ràng cuộc sống bên ngoài thật tuyệt! Nó có thể làm nhiều việc: khi thì giúp cô Tấm nhặt thóc, khi thì phụ với Cô bé Lọ Lem dọn dẹp nhà cửa, lúc khác lại đi giao lẵng hoa tình yêu theo yêu cầu của cô công chúa trong phim Enchanted… Nói chung, thời gian đầu sống trong cuộc đời tự do không còn gì có thể kêu ca được nữa.
Tuy nhiên, nó lại mất đi thứ khác. Đến bữa, chẳng ai cho nó ăn. Đôi khi nó cao hứng cất giọng hót thì tiếng hót của nó tan vào không khí, chẳng biết có ai nghe không. Tối đến, không được nằm yên ổn trong cái lồng an toàn, nó phải tự đi tìm một nơi nào đó để qua đêm, vừa ngủ vừa lo ngay ngáy. Và nó còn phải tự đóng bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội nữa. Ngán quá!
Cuối cùng thì chim quyết định quay về nhà cũ. Nó chui lại vào cái lồng chật hẹp. Ông chủ đóng cửa lồng và bảo: “Lần sau đừng có bay lung tung nữa nhé, có ngày mèo xơi mày mất!”. Nó vâng dạ. Hằng ngày nó lại đem hơi sức của mình ra, cất giọng hót cho vui cửa vui nhà ông chủ và nhìn xa xăm ra ngoài khoảng trời xanh đầy nắng…