Từ lâu rồi, đây là Valentine đầu tiên mà OM không không hề nhận được bất cứ một món quà hay một tin nhắn vu vơ từ những anh giai, bạn giai, em giai… nào. Cả một ngày 14/2 trôi qua bình thường, giản dị, lặng lẽ và…
Hoàn toàn không buồn! Thế mới lạ.
Buổi sáng chạy sang nhà phía Bắc Sài Gòn tiễn mẹ lên máy bay đi ra phía Bắc… ngoài kia thăm bà Ngoại – tình yêu lớn của mẹ. Trên đường quay về nhà, nghĩ miên man, thấy ở tuổi nào người ta cũng luôn có những tình yêu lớn ở trong lòng để luôn nghĩ về nó với tất cả những cung bậc cảm xúc: yên bình, sung sướng, hạnh phúc, nhớ nhung, khắc khoải, đau khổ... Ngoài tình yêu lớn ra, người ta còn có những tình yêu nho nhỏ vừa đủ để thỉnh thoảng… lãng mạn một chút khi bất chợt trời nắng vàng hơn mọi ngày, bất chợt ngoài đường se lạnh hơn mọi ngày, bất chợt nghe đâu đó một bản nhạc mà mình đã nghe từ thời cổ tích năm 20 tuổi… (Sao bữa nay buông nhiều dấu ba chấm thế không biết?)
Và cứ thế, Lãng mạn một chút theo chân OM về đến nhà, đến khi ngả lưng xuống nghỉ trưa 20 phút, đến khi bật máy tính định làm việc mà không làm được, đến khi chồng về…
Chồng OM có đặc điểm giống Tarzan là không hề có khái niệm về những ngày kỷ niệm trong năm. Nhưng Tarzan hồi xưa đâu biết đến những ngày cần phải tỏ ra lãng mạn mà vẫn có được người yêu đấy thôi, cho nên chồng mình cũng vậy, cuối cùng cũng lấy được vợ, mà lại là vợ ngon lành nữa kìa!
Vợ rủ chồng đạp xe tập thể dục. Chồng rủ vợ: “Sang PMH xem cầu Ánh Sao đi”. Vợ có người bạn bảo cầu Ánh Sao là chiếc cầu tình yêu nên thấy lãng mạn quá, đồng ý ngay. Xe “cuộc” của chồng để lâu rồi không xài nên phải lấy ống bơm ra, hai vợ chồng chổng mông bơm lấy bơm để, toát mồ hôi hột, cuối cùng bánh xe cũng hơi căng căng, vừa đủ để 1 người ngồi lên (mà cũng chỉ cần 1 người thôi, đã qua rồi cái thời mình mi-nhon để có thể trèo lên ngồi sườn ngang đằng trước). Vợ chồng hạnh phúc, mỗi người một chiếc quần lửng áo thun, một chiếc xe đạp sóng đôi đưa nhau đến chiếc cầu tình yêu.
Trời sẫm tối, cầu Ánh Sao lấp lánh muôn vàn sắc màu, chứng kiến những đôi lứa yêu nhau. OM lặng đi trong niềm nhớ dịu dàng về từng người yêu một, những người đã đi qua cuộc đời OM, người thì để lại đầy kỷ niệm trong mấy cuốn nhật ký xưa cũ (bây giờ cất kỹ trong mấy thùng mì gói Miliket), người thì loáng thoáng kỷ niệm trong mấy cuốn album (cất trong mấy thùng bia Heineken), người thì bí mật chẳng để lại dấu vết gì (vì lưu vào đĩa DVD và cài password hết rồi)… Nhưng dù có để lại hay không để lại những “dấu tích” cụ thể thì tất cả những anh giai, bạn giai, em giai ấy đều đã mang đến cho OM những giây phút ngọt ngào và làm đầy ắp sự lãng mạn trong tâm hồn OM. (Tất nhiên càng nhiều thời gian thì OM càng tích trữ được nhiều lãng mạn hay càng già càng lãng mạn – nói cho gọn!). Không biết chồng có tâm trạng như OM không mà thấy anh cũng đăm chiêu không nói. Chúng mình ngắm cầu Ánh Sao một lúc rồi lên xe quay về, chẳng ai nói với ai câu nào.
Vừa đạp xe OM vừa lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ: “Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ / Đừng có trách chi những phút xao lòng…” Đọc hết bài thơ rồi xem ra không thuộc được bài nào khác nên lại auto reverse đọc từ đầu, đọc dăm bảy lần nữa, cho đến khi chạy ngang mấy hàng vịt quay thì sực tỉnh.
Ngồi vào bàn cơm, ngoài chồng ra chả còn anh nào nữa nên cũng hết những phút xao lòng.
Nghe con trai mở kênh Year1TV, có cậu ca sĩ teen nào đó đang thổn thức: “Valentine buồn, Valentine cô đơn…” thấy mắc cười quá! OM muốn bảo con tắt cái thứ nhạc vớ vẩn ấy đi, nhưng rồi kịp ngăn mình lại không can thiệp thô bạo vào sở thích của con. Mỗi thời có một kiểu Valentine khác nhau. Chung quy thì cũng lãng mạn cả ấy mà!
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Bài hay thía seo chưa ai còm hỉ? Nipem bít rùi nhé, khi nào đó xúi anh lục " mấy cái thìng", hi hi......:p
Trả lờiXóaSuỵt, khẽ chứ em! :D
Xóa