.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Bà về với Ông

Tuổi thơ của tôi gắn liền với hai khái niệm: Hà Nội và ông bà ngoại.

Ong Ba& T.Huong

Tôi sinh ra ở Hà Nội và lớn lên dưới mái nhà của ông bà. Lúc tôi sinh ra, mẹ tôi còn là sinh viên, luôn bận rộn với việc học hành, các bài vẽ và những chuyến đi thực tế dài ngày; ba tôi làm ở toà soạn báo, thường xuyên phải trực đêm, nên việc chăm sóc, dạy dỗ tôi phải nhờ nhiều vào ông bà. Tối tôi nằm giữa nghe ông bà kể chuyện, ban ngày ông bà bày trò cho tôi chơi. Lớn lên chút nữa, bà bắt đầu dạy tôi làm việc nhà và ông dạy những bài học về cách cư xử để trở thành người Hà Nội thanh lịch. Nhờ có ông bà, tôi mới biết cách cầm chổi quét nhà, cách rửa ấm chén pha trà, cách nấu cơm bằng bếp củi, bếp dầu, cách cầm cây kim may vá… Cả những chuyện hết sức đơn giản như khách đến nhà phải chủ động chạy ra chào hỏi, mời nước;  chuyện khi ăn cơm phải xới phần cháy lên ăn trước, để phần nồi cơm tươm tất cho những người ăn sau; chuyện bước đi phải nhấc cao chân, không được lê dép lẹp xẹp… cho đến chuyện đi đường gặp đám tang thì bất luận trời nắng hay mưa cũng phải phải bỏ mũ để tiễn đưa người đi về thế giới khác. Có lẽ trẻ con sau này hiếm khi được dạy dỗ tỉ mỉ như vậy, nên người Hà Nội giờ đây không còn là người Hà Nội thanh lịch như những hình ảnh còn lưu lại trong ký ức của tôi. Tiếc thay!
Ong Ba 2 chau

Lên 8 tuổi, tôi theo ba mẹ vào Sài Gòn, bắt đầu một cuộc sống mới không có ông bà.

Thỉnh thoảng, có những lần giận ba mẹ, tôi cứ nung nấu ý nghĩ mình sẽ phải quay ra Hà Nội, vì chỉ có ông bà mới hiểu được những nỗi ấm ức mà tôi đang phải giữ ở trong lòng, vì ba mẹ suốt ngày chỉ có công việc mà không có thời gian để hiểu những tâm tư của tôi. Nhưng muốn ra Hà Nội thì phải có tiền mua vé tàu, mà tôi thì một xu cũng chẳng có, thế nên trong đầu tôi dần hình thành một kế hoạch… đi bộ. Theo kế hoạch đó, khi nghỉ hè bắt đầu, tôi sẽ nắm vài nắm cơm và cứ đi theo đường rày xe lửa theo hướng Nam – Bắc, kiểu gì thì cũng đến nơi, không sợ bị lạc. Thỉnh thoảng, tàu dừng lại hay đi chậm, tôi sẽ nhảy lên tàu, ngồi ở góc nào đó. Nếu bị phát hiện thì đến ga tiếp theo lại… xuống đi bộ! Kế hoạch hoàn hảo đó luôn nung nấu trong đầu óc non nớt của tôi. Rất may, tôi không thực hiện được vì cứ đến hè là ông bà lại vào thăm hoặc tôi lại được ra Nà Nội thăm ông bà… Cứ thế cho đến khi tôi đủ lớn để hiểu lòng ba mẹ và để biết rằng mình phải chấp nhận cuộc sống không có ông bà bên cạnh.

Ông và bà là một mẫu lý tưởng để cho không chỉ con cháu, mà bất cứ một cặp vợ chồng ở bất cứ nơi nào cũng phải ngưỡng mộ. Có với nhau 5 người con gái, 2 người con trai (không kể một cậu đã mất, còn lại tất cả 7 người đều được học hành cho đến khi thành đạt), ông bà vẫn luôn quấn quýt bên nhau bằng một thứ tình cảm mà thời đại của tôi bây giờ khó lòng hiểu được! Tôi luôn nhớ hình ảnh ông bà luôn khoác vai hoặc nắm tay nhau khi đi dạo ngoài đường, ông luôn xách túi bên bà khi đi chợ, buổi tối bà xoa lưng cho ông, rồi đến lượt ông bóp vai cho bà. Chẳng bao giờ thấy ông bà rời nhau nửa bước. Còn nhớ một lần bà có việc phải vào Sài Gòn mà không có ông đi cùng. Vài ngày trước khi bà đi, ông đã nôn nao không ngủ được. Đêm ông thức dậy viết thư cho bà. Tiễn bà ra ga xong, ông ra bưu điện bỏ thư vào thùng. 3 ngày sau, bà vào đến Sài Gòn cũng vừa lúc thư của ông đến. Tình yêu như vậy có lẽ chỉ xảy ra ở thời điểm đôi trai gái chưa cưới, đang mê đắm nhau, chứ ở hai ông bà già đã có 7 người con cùng cháu nội cháu ngoại đầy nhà thì tôi chưa từng gặp bao giờ.

Vậy mà cách đây tròn 13 năm, ông đã phải đi xa bà. Năm ấy ông 82 tuổi.

Suốt 13 năm qua, bà ngủ trong phòng có bàn thờ ông. Xung quanh phòng của bà treo đầy ảnh của các cháu, các chắt từ lúc ẵm ngửa cho đến dăm bảy tuổi. Bà nhìn ảnh ông để hàng ngày hẹn sẽ về với ông, nhìn ảnh các cháu chắt để thấy chúng lớn lên như một minh chứng cho niềm hạnh phúc tuổi già.

Mỗi lần có dịp ra Hà Nội, tôi lại chạy ào đến ôm bà, thấy bà lúc thì đeo kính, lại cầm thêm chiếc kính lúp đọc báo Văn nghệ, lúc thì ngồi xem chương trình phim truyện, không cần kính mà vẫn đọc được phụ đề lướt trên màn hình. Tôi mừng. Thầm cầu trời cho bà sống lâu trăm tuổi, biết đâu lại được chứng kiến sự ra đời của thế hệ chút chít.

Nhưng lần này ra Hà Nội, bà đã muốn đi gặp ông. Bà nằm im bất động trên giường đã 10 ngày nay, không ăn, chỉ thỉnh thoảng nhấp môi một chút nước. Mọi người hỏi Bà đã thấy ông chưa?, bà bảo thấy rồi. Tôi gọi: “Bà ơi, cháu đây!”, bà chỉ “ừ”, không đủ sức nói thêm. Vậy mà bà vẫn nấn ná chưa đi. Các dì bảo bà đang “chờ” mẹ cháu ra cho đủ mặt. Tôi gọi điện báo mẹ ra gấp. Trưa hôm sau, mẹ bay ra. Bà không “ừ” được nữa, nhưng mấp máy mắt. Hơn một tiếng sau bà đi.
Ba Ngoai

Thầy chùa xem ngày tháng bảo tang này là Hồng tang. Bà vừa nhắm mắt là có người đợi sẵn, dẫn bà đi ngay, gia quyến không nên quá đau buồn. Tôi đoán chắc ông đang đợi bà. Có thể ông đứng đợi bên chiếc xe đạp peugeot màu xám bạc quen thuộc của ông, để chở bà như ngày xưa, cũng có thể ông sẽ nắm tay bà đi bộ…

Sau đám tang bà, tôi ra sân bay để trở lại Sài Gòn. Hà Nội đang chuyển mùa, sắp sang hè. Qua cửa kính xe, tôi nhìn đám lá vàng bay đầy trên phố, biết rằng từ nay, mỗi lần đáp xuống sân bay Nội Bài, tôi sẽ không bao giờ còn cái cảm giác lâng lâng, háo hức, muốn bay ngay về căn nhà trong con ngõ nhỏ, chạy lên gác để ôm bà nói rằng: “Bà ơi, cháu đã về!”. Không còn là nơi trở về, Hà Nội với tôi từ nay và mãi mãi về sau sẽ chỉ còn là nơi đến.

Xem thêm blog Phạm Hoài Nam

10 nhận xét:

  1. Rưng rưng...
    Rồi thì những người có ý nghĩa trong đời ta cũng phải xa ta đi về thế giới bên kia, và ngày nào đó lại đến lượt ta. Nhưng những người như Ông Bà chị OM vẫn có thể sống lâu hơn trong lòng con cháu OM nhỉ. Em cũng phải chuẩn bị kỹ hơn cho cuộc sống của mình trong lòng con cháu em đây :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em đã chia sẻ. Vẫn biết là sẽ có một ngày... như thế đến với ta, nhưng ngày ấy còn xa lắm, và chị còn phải làm nhiều việc lắm, không kể hết được, nên chưa có ý định chuẩn bị gì đâu! :-j

      Xóa
  2. Mình kinh mình quá- tinh phết - chọn người đáng yêu để bắt quàng chứ chả bao giờ hám sang....hehe.
    Cái lúc ý nghĩ theo đường tàu ra Bắc ấy đứa HTH bao nhiêu tuổi? Còn nghĩ đi tàu chui nữa chứ, thảo nào lúc lớp một nứt mắt như cụ non.
    Dạy dỗ tỉ mỉ, trẻ con giờ có ai uốn thì phúc nhưng tụi nó chịu nghe được mấy phần, chị thì tuyền bố dạy thôi, pha trà tráng ấm tráng trà nữa này, gắp rau ra đĩa ko được để cả tảng này, dọn mâm cơm nhiều hay ít món cũng bày cho hài hoà cán muôi canh quay qua phía không người ngồi.....
    Nhắc đến báo Văn nghệ bà còn đọc đến tận lúc lớn tuổi thế sao? Mà cháu bà ó đăng bài nào trên ấy chưa? Mà hồi trước khó khăn thế hoặc ông bà vào hoặc em ra nghĩa là cuộc sống ổn hơn nhiều gia đình khác, chị nghĩ em lấy chồng không sớm vì kén hoài ......hì hì. Trông bé Nhân tướng tá thế biết là cô hạnh phúc bên chồng, chắc cũng sẽ như ông bà lại chịu khó xe đạp, chịu viết cho đầu óc linh hoạt , nuôi cún trồng cây.....khéo vợ chồng ông bà OM sóing trên 100 tuổi nhiều ấy chứ.
    Ông thọ 82 tuổi,13 năm sau bà theo ông chị chưa biết bà thọ bao nhiêu , nhưng có những 7 người con lo chu đáo ăn học trưởng thành mà dung nhan bà vẫn ngời lên lúc về già em nhỉ. Lại nhớ cuốn tiểu thuyết được đọc lúc rất nhỏ : ĐI- TÊ CON CỦA NGƯỜI ĐỜI, cuốn sách mang cho chị ước nguyện được sống cho đến nơi đến chốn, trải qua và đi đến tận cùng tất cả để có vốn kiến thức mà cầm bút. Là chuyện kể về Bà ngoại - mẹ - con gái , không biết em đọc chưa ( biết nàng sẽ đọc rất nhiều so với một người xuất thân như chị ....he he nhưng có thế chưa thì đọc, rồi tụi mình bàn tán nha, nhớ xem Không Tặc và nghe bài hát, cho chị nhận xét để chị nhìn lại mình, tu , sửa cho chuẩn hơn em mến nha)
    Kinh khủng, lại lê thê ko dừng được, dừng mà nuối tiếc vì hưa hết ý đâu, để bài này đọc sau cùng trong tệp Ông Bà, nhiều lời thông cảm nhớ?
    Ke ke - cái xe đạp màu xám bạc , xe PEUGEOT. Hì, ông bà như người Pháp ấy, ông ngoại ga lăng và tình cảm như mơ ấy.....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện trẻ con rõ buồn cười chị nhỉ! Lúc đó em chừng 8-10 tuổi.
      Ông bà em đều là cán bộ nhà nước, ông giảng dạy, bà làm kế toán trong trường, cuộc sống không dư dả gì, nếu không nói là phải tằn tiện từng li từng tí. Mẹ em 20 tuổi, vừa đi làm, vừa đi học đã phải nuôi 2 đứa em, phụ với ông bà. Nhưng gia đình lớn của em rất thương yêu nhau và em cảm thấy mình có phúc lắm!
      Bà em thọ 92 tuổi, minh mẫn đến tận cuối đời.
      Đi-tê con của người đời, em được bà đọc cho nghe năm lên 7 tuổi. Sau đó em vào SG, mang theo cuốn sách của bà. Mỗi lần mở ra đọc lại rưng rưng muốn khóc. Tiếc là sau nhiều lần dọn nhà, cuốn sách đó lạc đi đâu mất rồi, em chỉ còn nhớ mang máng 1 tí tẹo về nó thôi!
      Xe của ông sau này bị kẻ trộm nó chôm mất. Hix. Em ko bao giờ còn nhìn lại chiếc xe giống như nó nữa.

      Xóa
    2. Đấy .....mất công trả lời tôi , tôi vui - nàng rưng rưng chút nhưng ngọt ngào tràn trề nàng nhỉ! 7 tuổi nhớ được là giỏi lắm rồi, chị thì quên tiệt mọi thứ, mọi thứ chỉ thấm cái hồn cốt thôi, Thầy tận tình với chị nhưng buồn nhiều vì chị nhớ kém quá nàng .
      Nhắc nữa nè: XEM " Không tặc " đi, nghe bài hát đó đi, chị nghe hàng ngày đó ạ.

      Xóa
    3. Hìhì. Vụ "Không tặc" thì em phải khất với chị, vì em chả còn 1 khe hở thời gian nào nữa. 2 mẹ con em chở nhau ra khỏi nhà lúc 6h sáng, đến 6h chiều mới lại quay về nhà. Từ đó đến tối thì... ôi thôi, đủ thứ chuyện phải giải quyết. Hix! :((

      Xóa
  3. Trả lời
    1. Đôi khi không tin vào tình yêu, chị thường nhớ đến ông bà để nhắc mình là tình yêu vẫn hiện hữu..., em ạ!

      Xóa
  4. Hễ lang thang không có gì để đọc hoặc giả thấy...khó ở trong người, lão lại trốn vào cái kho thập cẩm này của OM để đọc. Mặc dù đã từng đọc qua hồi mới biết blog OM , nhưng mấy bài với chủ đề cha me - ông bà lão đọc nhiều nhất. Những bài viết lan tỏa cảm xúc mạnh cho người đọc.
    Mươi năm nữa , những mảng màu đa sắc trong kho thập cẩm này có thể sẽ được ra mắt công chúng bằng những truyện ngắn hay. Hay hơn nửa là...trình bày và minh họa đều gom về tác giả , chẳng sứt mẻ đồng teng nào khi xuất bản !
    Câu chuyện ...loanh quanh mất 80 ngàn mua decal xanh xanh đỏ đỏ về cho Tí Nhân dán, rồi lại ngồi mất bộn thời gian ngồi trang trí lên cái mũ, hôm nay làm lão sảng khoái vì phát hiện ra một người chuẩn mực cũng có thể ...đồng bóng bất kỳ lúc nào tự nhiên...hứng bất tử !
    hehe . Vui.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lỗi Lão vì OM đã đáp lại tấm thịnh tình này của Lão quá chậm. Từ sáng sớm hôm qua OM đã thấy cái còm này rồi, nhưng qua nhà chị Nhật Thành hóng hớt xong, quay lại nhà mình thì không thể nào trả lời được, vì mạng bị điên.

      Cái sung sướng của người viết là được bạn đọc đào xới, khai quật nhà mình.
      Cái gợi ý của Lão về việc xuất bản 1 cuốn sách làm OM hứng thú quá. Nếu có xuất bản thì chắc Lão sẽ là người đầu tiên mà OM nghĩ đến việc tặng sách. Mỗi tội làm 1 cuốn như thế chắc cũng mất toi mấy chục Bà Triệu, nên nếu có làm thì sẽ tặng mỗi bạn blog 1 cuốn và ép mua chục cuốn để gỡ vốn. Hehe.
      Cảm ơn Lão nhiều! :)

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')