Trên đời này có nhiều nỗi khổ. Một trong những nỗi khổ đó là đi ăn chơi.
Này nhé, sau một đêm lăn qua lăn lại vì hồi hộp, đúng 5 giờ sáng, OM phải lật đật thức dậy, làm vệ sinh nhanh như lính, rồi vai đeo balô, cổ đeo túi xách vừa đi vừa chạy đến nhà bác Dona cách nhà OM khoảng 800m. Hôm trước, bác Dona đã nhắn tin cho OM là bác phải dậy từ rất sớm để lo cơm nước cho cả nhà rồi mới đi được (khổ chưa!). Vì vậy, đến cửa nhà, sau khi gọi vào máy di động của bác, nghe giọng đầm ấm bên kia bảo: “Chờ chị một lát”, OM yên tâm ngồi đợi. Đúng 7 phút 52 giây sau, OM thấy bóng bác lao ra cửa như một cơn lốc màu da cam (hình như thế). Cơn lốc màu… gì đó, tóc chưa kịp chải bay tung trong gió, bảo: “Vào xe đi”. OM phóng vào xe, sập cửa. Chiếc xe đẹp đẽ băng qua đường tắt, lao thẳng vào những vũng bùn làm bùn văng lên tung toé và chỉ trong nháy mắt đã ra đến phố. Lúc này OM mới kịp nhìn thấy bác mặc áo màu xám và đỏ, quần lửng rách một lỗ ở đầu gối. Thương chưa!
Hai chị em làm một cái vèo đến 400 LHP, thấy 3 gái đã đứng chờ sẵn. Em TV cao, gầy nổi bật giữa 2 chị. Em tay xách nách mang lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ đặc sản vào làm quà cho các chị gái mạng mà em chưa gặp bao giờ. Rõ khổ! Ông bà ta vẫn bảo như thế là dại gái, em thừa biết từ ấy, nhưng vẫn dấn thân. Ăn chơi mà, có mấy khi sung sướng!
Xe đến Bò sữa Long Thành, 5 gái xuống xe gọi cà phê và xử lý bánh mì cùng chả cá của em TV. Bác Dona tranh thủ mở laptop ra làm việc. Các gái còn lại thì tranh thủ chụp hình. Khổ thân các gái, ở bò sữa Long Thành thì có gì đẹp mà chụp, có lẽ đẹp nhất là… ti của mấy ả bò cái thôi! Nhưng OM không thích mấy cái ti đó, nên đăng ảnh bác Dona lên thế chỗ vậy.
Bác Dona vốn đã khổ nhiều lần vì ăn chơi, nên lái xe rẽ vào đảo Long Sơn để các bạn có dịp nếm nỗi khổ một lần cho biết. Trên đường ra đảo, bác dừng xe 2 lần để cho các gái tự đày đoạ mình bằng cách lội sình đi chụp hình. Ở Sài Gòn biết bao nhiêu phong cảnh đẹp như Đầm sen đầm súng, Suối tiên suối bụt, Nhà Rồng nhà rắn… thì chả chụp, lại kéo nhau ra mấy cái đầm ngập mặn, cây cối thì cụt ngủn, trơ xương mà đứng tạo dáng đủ kiểu chụp hình.
Ra đảo phải đi bằng tàu. Bác Dona không quên dặn các bạn: “Áo phao để ở trên đầu, hễ tàu chìm thì còn biết chỗ mà lấy xuống”. OM nghĩ: lấy xuống chắc gì đã kịp mặc, mà có mặc rồi chắc gì đã nổi, có em TV gầy thế, may ra… Ơn trời, cuối cùng tàu cũng ghé vào đảo.
Nhà hàng trên đảo phải ngồi xẹp xuống sàn gỗ, gió trời thay cho máy lạnh. Đồ ăn thì chả có cao lương mỹ vị gì: mấy con sò huyết sốt me, dăm con cá gì mà mồm ngoác ra như mồm ếch, gà thì đúng gà quê mùa, cả ngày chạy loanh quanh nên đùi thể thao chắc nịch. Cá với gà nướng muối ớt, ăn vào bỗng chạnh lòng nhớ bạn Taconem. Có bạn í ở đây thế nào bạn cũng bảo “nhức nách”. (Lúc còn hàn vi ở KTX, bạn Taconem nổi tiếng với câu cửa miệng không đụng hàng, mỗi khi ăn gì đặc biệt, bạn í đều bảo “ngon nhức nách”).
Sau khi ăn uống quần quật, các gái dẫn nhau quay lại bờ bên kia, tiếp tục hành trình ra Long Hải. Các gái chê resort TD ở phía ngoài, phòng ốc gì mà có 3,6 triệu/đêm, không bõ cái công vượt hơn trăm cây số. Bác Dona đành chiều theo cái tính đỏng đảnh của các gái, lái xe vào sâu thêm 20km nữa ở KS xịn hơn. (quả là xịn, hôm sau tính tiền, 5 người hết những… 1 triệu. Chưa thấy ở đâu có cái giá như vậy). Nhận phòng xong, thay vì nghỉ ngơi thì 4 gái lại tiếp tục tự hành hạ mình bằng các màn trình diễn đồ mát mẻ với đủ các kiểu dáng.
Bác Dona thì tự nhốt mình trong phòng, ôm em laptop, đến nỗi chả thấy mặt mũi bác đâu. May quá, chộp được tấm này khi bác vừa ló mặt ra (tay vẫn còn cầm kính kìa).
Vì vào sâu quá nên buổi tối cả bọn phải lái xe đi thật xa mới đến quán ăn. Lại cũng không được ngồi trong restaurant máy lạnh mà phải ngồi ở một cái chòi bên hồ nước. Lại phải ăn uống quần quật hết gỏi cá đến lẩu, mệt phờ đến nỗi sau khi ăn, chẳng còn thiết đi đâu ngoài việc chạy bay về KS. Bác Dona mở một chai rượu sữa, bắt các gái phải uống và nghe bác kể chuyện tình. Chuyện của bác kết thúc cũng là lúc rượu vơi, các gái rơm rớm cảm động với chuyện tình tự kể, sụt sịt một lúc trước khi lần lượt đi vào giấc ngủ. Bác Gà con và bác Dona ngủ chung với nhau, bác Dona lăn qua lăn lại, chắc vì dư âm của câu chuyện tình vẫn còn vương vấn đâu đây, muốn ôm ai đó mà chả lẽ lại ôm… bác Gà con, nên trằn trọc hoài không ngủ được.
Buổi sáng hôm sau vẫn còn niều nỗi khổ nữa, trong đó có 1 pha bác Dona lái xe chạy đua với thời gian y như trong phim Mỹ, nhưng OM bận quá, không có thời gian kể chi tiết. Thôi, nhấn phím FF tua nhanh vậy. Đại khái là TV mua vé xe khách khởi hành lúc 11h ở SG. Biết là không thể đến kịp nên gọi điện cho nhà xe. Nhà xe giao hẹn sẽ chỉ chờ đến đúng 11h5’. Bác Dona đã xuất sắc lăn bánh đến mũi xe khách lúc 11h4’, kết thúc 1 chuyến du lịch cực kỳ vất vả.
Không có nỗi khổ nào như nỗi khổ đi du lịch! Tuy vậy, OM vẫn muốn mình khổ mỗi tháng 1 lần để có dịp rèn luyện ý chí. Phen này phải xin làm đệ tử của bác Dona thôi! Tèn ten ten!
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Hôm nay rảnh - đến hẹn lại lên - lão ngồi đọc liền tù tì những bài xưa cũ của em. Tạm thời nghỉ tai đây - rảnh mò tiếp ! Cảm thấy tiếc nuối vì biết hơi muộn. nhưng chẳng sao. Mà sao viết khỏe thế nhỉ ?
Trả lờiXóaSao Lão lại chọn đúng cái bài Khổ này mà dừng nhỉ! Hihi. Chắc tại thấy toàn các gái sồn sồn đây mà! :D
XóaNhững bài nào nhiều hình là OM viết lảm nhảm, nhăng nhít cho vui. Bài đầu tư nhiều thời gian thì thường chỉ có 1 hoặc ko có hình. Quen trước quen sau cũng có quan trọng gì đâu. Miễn là quen. Hi vọng Lão sẽ có cảm hứng viết tiếp. :)