Lúc trước, khi mọi người trong cơ quan còn chung một mái nhà yên ấm, mỗi dịp hè đến là công đoàn lại tổ chức đi nghỉ mát. Nghỉ mát cho ra nghỉ mát! Tức là mọi người sẽ được giải lao 3-4 ngày ở Đà Lạt, Mũi Né, Nha Trang hay đâu đó xa xa Sài Gòn. Chuyện xưa rồi! Bây giờ chia năm xẻ bảy, người bỗng dưng khá thì sẽ đi nghỉ theo kiểu bỗng dưng khá, còn người bỗng dưng nghèo thì đi gần thôi, Vũng Tàu chẳng hạn. Vừa đi du lịch, người bỗng dưng nghèo vừa kết hợp công tác luôn. Công ty bỗng dưng nghèo thu xếp cho nhân viên ở nhà nghỉ có sẵn của công ty mẹ, cơm ăn tổng cộng 3 bữa kể cả tô bún bò buổi sáng, trưa thứ sáu đi, trưa thứ bảy ta lại kéo nhau về. Nghỉ mát ngon bổ rẻ!
Nhưng mà xem ra mình chả thích ngon bổ rẻ, cho nên rủ vài bạn quyết ở lại thêm một ngày nữa để có thể tự hào thấy mình “vượt lên trên số phận”.
Thế là bye bye các đồng nghiệp, ra về vui vẻ nhé, tớ cuốn gói đi sang khách sạn khác, đường hoàng rút một nắm tiền (nói cho oai ấy mà, thực ra thì vài trăm lẻ thôi), bảo với em tiếp tân: “thu xếp cho tụi chị một phòng 3 người nhé, tiền không thành vấn đề!”. Em tiếp tân uể oải lệnh cho em phục vụ phòng: “đưa các chị xuống phòng 007” (nghe giống tên điệp viên quá!). Mình theo em phục vụ phòng đi – đúng là đi xuống phòng chứ không phải đi lên phòng – Ôi không, tiền không thành vấn đề nên ta kiên quyết không ở cái phòng gì mà phải đi xuống như thế! Quay về phòng khách, em tiếp tân lại lệnh: “Đưa các chị lên”. Lần này thì đúng là đi lên. Tầng 2, tầng 3… vẫn chưa đến nơi. Hoá ra là em đưa các chị lên tầng 3 rưỡi – tầng áp mái. Các chị sung sướng thả phịch ba-lô xuống. Việc đầu tiên là bật máy lạnh. Ơ hơ, bật lạnh hết cỡ mà chả thấy lạnh, nhìn kỹ lại mới thấy máy lạnh hiệu Panasonic, còn remote hiệu Fucheng hay cái gì đại loại thế. Em phục vụ phòng bảo remote để chơi thôi, không phải để xài. Máy lạnh thì cứ để nguyên như thế, lát nữa là mát ngay, chả thua gì quạt máy đâu các chị ạ. Các chị chặc lưỡi: “Thôi, thông cảm, khách sạn của nhà nước mà, bao giờ cổ phần hoá như các chị đây thì mọi thứ sẽ khác ngay. Lúc ấy máy lạnh sẽ tha hồ mà lạnh, KS các em sẽ tha hồ mà thu tiền của khách và các em sẽ tha hồ mà tiến nhanh, tiến mạnh, tiến đến chỗ… bỗng dưng nghèo”.
Nghỉ một lúc, định đi tắm biển thì trời bỗng dưng tối sầm. Nhưng đã ở lại, lẽ nào lại ngồi trong phòng mà nhìn trời mưa, nên các chị quyết tâm phải ra biển. KS cách biển 500m, vừa ra đến nơi thì trời đổ mưa. Eo ôi lạnh, vừa tắm vừa run lập cập nhưng miệng thì vẫn hát vang: “Ah… Ah… Ah… 4 nghìn năm ta lại là ta / Từ trong hang đá chui ra / Vươn vai một cái rồi ta chui vào. Ah… Ah… Ah…”
Chiều tối, 3 chị dẫn nhau đi ăn. Ghẹ 390/kí. Oh, tiền chả thành vấn đề, nhưng đắt quá thì ta chả ăn! Tôm 320/kí. Oh, ăn tôm có lẽ tốt cho sức khoẻ, và ăn nửa kí thì tốt cho sức khoẻ hơn là ăn cả kí. Mình giữ tiền cho 2 đứa kia. Ăn tối xong, thấy tiền còn rủng rỉnh, mình hào phóng hỏi các bạn xem có nhu cầu ăn uống chơi bời gì nữa không. Bạn nào thích ăn gì mình cũng chiều, nhưng ăn xong thì chịu khó đi bộ 3, 5km về KS cho tiêu cơm nhé! Đi 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng về đến KS, tiết kiệm một khoản tiền taxi (3 chục ngàn cơ đấy, nhiều ơi là nhiều!), và kết quả thật khả quan: các chị không cần hít thở bằng bụng, chẳng cần tập Yoga cũng chẳng kịp đếm đến 100 để dỗ giấc ngủ, đã lập tức mơ về nơi xa lắm vì quá mệt.
Buổi sáng, mặt trời thò lên từ biển và ló mặt vào cái cửa sổ áp mái không có rèm của KS. 3 chị dậy, ăn sáng bằng bánh mì với đồ hộp (tranh thủ mua từ tối hôm qua) rồi tiếp tục tranh thủ chụp hình. KS bèo nhưng mà được cái khung cảnh đẹp, lên ảnh lại càng thơ mộng hơn.
Chỗ này nằm trong khuôn viên KS nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai qua lại, mình trộm nghĩ giá mà có người yêu dẫn ra đây ngồi tâm sự thì thật tuyệt! Nghĩ xong rồi nghĩ lại: Ủa, sao lại phải dẫn ra đây? Dẫn thẳng vào cái phòng phía sau có phải tiện hơn không! Rõ là mình không còn trẻ nữa (gọi là không còn trẻ vì mình chúa ghét từ “già”) để mà tốn một mớ thời gian cho mơ mộng.
Buổi trưa, 3 chị trả phòng KS đúng giờ, đi ăn cơm rồi ra bến xe khách về lại SG. Về đến bến xe miền Đông, các chị leo lên xe bus máy lạnh mát hơn ở KS, lại được nhà xe khuyến mãi nhạc sến suốt cả chặng đường. Mình về cơ quan rồi ung dung alô gọi chồng đến đón, y như là đi công tác thật.
Kiểm lại thấy vẫn còn thừa tiền, chả biết làm gì nên mình đem ảnh đi rửa. Rửa thế nào mà vẫn chưa hết tiền. Lạ thật! Hoá ra không thích nghỉ mát kiểu ngon bổ rẻ nhưng loanh quanh thế nào lại vẫn cứ ngon bổ rẻ mà chơi, và thấy mình vẫn chưa thoát khỏi diện xoá đói giảm nghèo.
Bạn này chắc đang bảo phải lên kế hoạch nghỉ mát tập 2, còn mình đang nghĩ gì đây nhỉ?
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')