.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Dây cà ra dây muống (Phần 1)


Chuyển nhà mới, lão Yahoo làm mình mất hết cả hứng thú viết lách. Lúc thì tự động đổi avatar, lúc thì không cho chèn ảnh từ trang ảnh của lão,  lúc khác lại giấu bài, không chịu trả cho khổ chủ, và cuối cùng, như giọt nước tràn ly, là cái hành động không cho OM post bài. Kết quả là mình viết một bài đầy lãng mạn về tháng tư, nhưng không post được và bây giờ sang tháng 5 xừ nó rồi!


Hôm nay đành ngồi gõ gõ trên Word, rình rình xem lúc nào lão í hết xì trét thì post. Nhưng mà như đã nói, mình hết cả hứng thú rồi, nên không cho ra đời những áng văn chương bay bổng làm xao động tâm hồn các gái được đâu, chỉ là ngồi kể lể nhăng nhít cái sự hồi xửa hồi xưa, nói xấu gái này gái kia, rằng thì là mà…


Rằng thì là mà…, mình sẽ nhớ mãi những ngày (chưa xa) ấy, khi mình đang phải đứng trước những lựa chọn khó khăn trong công việc. Mình rối bời, bế tắc và không biết tâm sự cùng ai. Một lần cà phê, chắc lúc đó cũng hết chuyện để nói rồi, bạn De&Soi quay sang khuyên mình nên mở một blog. Nghe bạn ấy nói, mình cười thầm, nghĩ: rỗi hơi mà chơi cái trò buồn cười, tự nhiên tung lên mạng những chuyện riêng tư cho thiên hạ xem rồi bình phẩm lăng nhăng, chia sẻ vớ vẩn kiểu: Mình qua thăm nhà bạn đây, chúc bạn một buổi tối ấm áp. Nghĩ thế, nhưng mình cũng thử làm một căn nhà, chẳng viết gì cả, cốt là để bạn hài lòng.


Có nhà rồi, mình bắt đầu đi loanh quanh và bỗng nhiên lạc vào nhà bạn Dê. Rằng thì là mình thấy bạn này ngoa ngoắt lắm cơ, nhưng mà cũng thú vị lắm cơ. Bạn toàn giật tít sốc, nhìn thấy là muốn nhảy vào đọc ngay, đọc xong thì hoặc bán tín bán nghi, hoặc không hiểu gì hết trơn! Mà bao nhiêu chuyện tình oan trái không hiểu sao cứ nhè bạn mình mà đáp xuống. Mình ngạc nhiên vô cùng vì tuy là bạn thân nhất từ hồi sinh viên, nhưng lâu rồi mình không có dịp tâm sự với nhau nên không hề biết bạn í – nay đã ngoại tứ tuần – mà vẫn gặp phải những chuyện tình éo le như vậy. Chứ cứ như mình đây, muốn cuộc đời dí cho mình một vài mối tình để mình có chuyện viết blog mà rồi cũng có được mối nào đâu! Mình cứ nhảy ra nhảy vào nhà bạn Dê thường xuyên như vậy và cuối cùng thấy câu ca dao này là hợp với bạn nhất: 
Chim khôn chim đậu cành dâu
Bướm khôn bướm đậu lên… đầu con chim.

(Ủa, phải ca dao không ta? Mà bắt chước bạn Dê đưa ra những triết lý cao siêu vậy thôi, chứ mình không được như bạn í đâu. Mình mà hiểu được câu này thì… chít liền!)
 


Tiếp theo, mình lạc vào nhà em gái Mintar ở mãi tận đất nước chú Sam. Hoá ra em Mintar kết duyên với lão Già hú từ mấy năm trước, (chả báo cho bà chị một nhời) khi mà lão còn trẻ đẹp và chưa vô duyên như bây giờ. Mình vốn chủ quan khinh địch vì cứ ngỡ em í chỉ biết đọc truyện Đôremon thôi, giỏi lắm là đọc văn chương teen sến sến kiểu như của Marc Levy là cùng. Mình nhớ hồi xưa em í viết bài luận văn tốt nghiệp trường MT có vẻ trầy trật lắm. Ặc ặc, thế cho nên mình tá hoả khi thấy em Mintar viết blog như người lớn. Nể quá! Em mình mà không sang bển thì muôn đời mình chả biết là nó đã thành người lớn như vậy.


Từ nhà em gái, mình lại lần sang nhà bạn Taconem. Tên ai mà lạ hoắc vậy? Mình cứ đọc thành Ta-cô-nem (sau này mới phát hiện rất nhiều người đọc giống mình) Heida, hoá ra lại là bạn mình! Mà cũng là bạn thân chứ không phải bạn linh tinh đâu nhé! Nhớ lúc ở chung phòng KTX, mình chuyên môn phải thu dọn quần áo cho bạn í, vì cái giường tầng của mình ở ngay trước chỗ thay quần áo, mỗi lần thay đồ là – y như đã được lập trình sẵn – bạn í quăng bộ đồ vừa thay lên giường tầng của mình. Có lần mình tiếp bạn giai ở tầng dưới, đồ của bạn TCE ở tầng trên rớt xuống đầu bạn giai, mình vơ vội, ném lên, nhưng thế nào nó lại rớt tiếp lần nữa. Hí hí. Từ đấy mình hãi quá, chịu khó làm ôsin cho bạn TCE còn hơn là để đồ rơi lên đầu giai, biết đâu giai lại quen hơi TCE thì mình mất cả chì lẫn chài. Để bụng suốt từng đó năm, bây giờ mới kể đấy. Kể vì biết bây giờ bạn TCE đã là người khác: gọn gàng, chỉn chu và rất… bà la sát khi cấm không cho bạn bè đến chơi nhà được mó tay mó chân vào cái bếp của bạn í. Mình say sưa đọc hết các bài của bạn TCE, thấy bạn í viết lách thuộc loại siêu, và mình sẽ phải học tập nhiều mới theo kịp.
 


Trong nhà bạn TCE có một bạn tên là Mây, thường lững lờ bay đi rồi lại bay về. Bạn Mây không dùng tên thật làm địa chỉ nên thoạt đầu mình không biết là ai, chỉ thấy lạ, sao TCE lại có một  người bạn viết blog “không có chuyện vĩ mô” lãng đãng như thế, như con cò cò bay lả (lộn trở lại) lả bay la, bay từ từ Cửa Phủ, bay ra ra cánh đồng, tình tính tang (lộn trở lại) tang tính tình, cô mình rằng (lộn trở lại nữa) cô mình ơi…, duyên đek chịu được!. Loay hoay tìm hiểu, cuối cùng phát hiện ra Mây là bạn cũ, là đồng nghiệp cũ của mình. Trái đất thì tròn, Sài Gòn thì bé… là vậy!


Mình bắt đầu… khoái blog và bắt đầu viết…


Một ngày cuối năm, TCE về nước, sẵn dịp mình mời các bloger đến nhà họp mặt. Giữa lúc mọi người đông đủ, có cả Bùng, Tâm Lưu, Kiều Tâu, DeSoi…, thì bất ngờ thím Bambi gọi điện từ Mỹ vào máy điện thoại bàn nhà mình. Mình chưa hề biết Thím, chỉ nghe bạn TCE có kể rằng bạn may mắn có một người thím nhân hậu, duyên dáng và mê văn chương. Thế thôi. Lần đầu nói chuyện với thím qua điện thoại (suýt nữa cháy máy vì nói nhiều quá), mình nghĩ bụng: chết con rồi, thím chắc phải là một quý bà gốc Hà Nội đài các, khó tính, luôn uốn lưỡi bảy lần trước khi nói… Mình hơi hãi! Viết blog mà lỡ nói bậy nói bạ khéo lại bị bà đánh giá là đồ con... khỉ hư thân mất nết!
Giời ạ, ai biết đâu đến một ngày kia gặp bà, mình chỉ muốn tình nguyện làm một chân xách dép cho bà trong chuyện nói bậy thôi.



Mình chăm chỉ viết blog hơn. Một ngày tháng ba, mình làm quen với chị Gà Con…

(Mời xem tiếp phần 2 vào một ngày nào đó, vì OM hết giờ rồi, phải đi siêu thị cho cả tuần đây!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')

:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)