.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

CÂY CƠM NGUỘI, ANH VÀ EM VÀ...

Có lẽ người viết truyện này sợ tựa đề dài quá chăng, nên bỏ lửng tựa đề bằng dấu ba chấm. Vậy cần phải nói rõ một cách đầy đủ, cụm từ đó là: “Cây cơm nguội, Anh và Em và Đồng nghiệp”.
Họ có ba người. Anh là trưởng phòng, Em là nhân viên trong phòng, kém Anh vài tuổi, còn Đồng nghiệp là một cô bạn cùng cơ quan, nhưng ở bộ phận khác, không liên quan gì đến phòng của Anh và Em. Đồng nghiệp kém Em vài tuổi nữa, nên tất nhiên kém anh một số tuổi kha khá.
Buổi sáng, vợ đưa Anh cùng chiếc va-li công tác đến cơ quan, dặn dò: “Hà Nội mùa này mát mẻ, ra ngoài ấy anh nhớ mua cho em một chiếc áo thun dài tay của Trung Quốc nhé!”. “Được rồi” - Anh đáp nhưng lại quên không hỏi xem vợ thích màu gì. Lấy nhau gần hai mươi năm rồi, nhưng Anh vẫn không hiểu thực sự nàng thích gam màu như thế nào. Đúng ra Anh cũng vừa định hỏi điều ấy, nhưng Anh lại chợt thấy bóng Em đang xách va-li đi lên cầu thang, thế là quên khuấy đi mất. “Thôi, em đi làm đi không thì muộn mất!” - Anh giục vợ và chỉ mong nàng nổ máy thật nhanh. May quá, nàng cũng chẳng nấn ná làm gì. Từ khi lên làm trưởng phòng, những chuyến đi công tác như thế này của anh không còn làm cho nàng cảm thấy nhớ nhung gì nữa. Nhưng đối với Anh thì khác. Chuyến đi này thực sự làm Anh phấn khích, vì Anh không đi một mình, mà bên cạnh còn có Em.
Anh đuổi theo Em đến lầu một, chỉ chút nữa là bắt kịp. Vừa định cất tiếng bảo để anh xách giúp cho thì một chú nhóc thanh niên ở phòng gần đấy bỗng ló mặt ra như thể đã đứng canh sẵn giây phút này từ lâu, được dịp chớp lấy cơ hội của anh. “Để em xách giúp chị” - hắn nói.
“Chị với chả em!”, anh bực dọc nghĩ thầm. Anh biết chắc trăm phần trăm là từ cách đây hai phút, chú em đã đứng ở cửa sổ phòng nhìn xuống sân , thế mà cứ làm ra vẻ tình cờ. Cơ mà cơ quan thiếu gì con gái vừa trẻ vừa chưa chồng, sao hắn cứ phải lẵng nhẵng chị chị em em thế không biết? Nhưng nói đi thì cũng nói lại, tại sao Anh cũng thế nhỉ? Thôi kệ, dù sao thì hôm nay hắn sẽ phải ở nhà, còn Anh sẽ đi công tác với Em.
Cùng lên máy bay có cả Đồng nghiệp, thế là bên cạnh Anh có đến hai em. Đầu tiên Anh thấy thú vị với ý nghĩ này, nhưng sau lại hơi tiêng tiếc, giá mà chỉ Anh với Em thôi có khi hay hơn. Anh vốn không phải là gã đàn ông tham lam như người đời vẫn cho là giống đàn ông thường như thế. Trên máy bay, em nói vừa phải, đủ để anh hiểu là tuy hơi không yên tâm chuyện chồng con ở nhà, nhưng Em cũng thích chuyến công tác này, bởi vì không phải dễ để có dịp thăm lại Hà Nội, nơi mà cả tuổi thơ đẹp đẽ của Em đã trôi qua với những mùa thu có mùi hoa sữa và hàng cây cơm nguội mà các nhà thơ và nhạc sĩ thường nhắc đến. “Cây cơm nguội như thế nào hả chị, em nghe nói nhiều nhưng thực sự chưa nhìn thấy bao giờ.” - Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi xen vào. “Được rồi, thế thì tối nay, họp xong anh sẽ dẫn hai chị em đi xem cây cơm nguội ngay trước cửa nhà bạn gái anh hồi xưa. Cô ấy là bạn gái đầu tiên của anh”. “Thế thì thú vị đây!” - Em nói nhỏ vừa đủ để anh nghe thấy. Em là như vậy, luôn nhỏ nhẹ và vừa phải.
Buổi chiều họp. Lại tiến độ, lại công việc, lại doanh thu trước thuế, sau thuế..., anh thấy đầu mình ong ong. Buổi tối, tắm rửa xong, đầu nhẹ đi một chút. Đúng như đã hẹn, Anh gõ cửa phòng hai chị em. “Lên đường thôi, mình sẽ đi xem cây cơm nguội!”.
Từ khách sạn đến nhà bạn gái cũ của Anh phải đi qua ba dãy phố, rẽ phải, rẽ trái, xong rồi lại rẽ phải, đi lên một đoạn dốc ngắn.  Mất khoảng ba mươi phút đi bộ là đến. Hà Nội buổi tối thơm mùi hoa sữa. Đồng nghiệp sung sướng và vui vẻ ra mặt, nói líu lo suốt. Em thì trầm tĩnh hơn. Vả lại, khi quay về những kỷ niệm của mình, trầm tư có lẽ là một dấu hiệu đương nhiên. Anh ngửi thấy mùi hoa sữa ở khắp nơi, trên từng bước chân, trên các cánh cửa của những ngôi nhà cũ, trên các shop quần áo mà họ tranh thủ ghé qua, trên mái tóc Em... Anh đi phía sau, lặng lẽ ngắm nhìn những sợi tóc loà xoà trên gáy Em và thấy mùi hoa sữa mỗi lúc một nồng nàn hơn. Giá mà không có Đồng nghiệp, chắc chắn Anh sẽ làm một cử chỉ gì đấy mà suốt mấy năm qua, Anh chỉ dám nghĩ tới, chưa bao giờ dám thực hiện một lần. Cái cảm giác muốn làm một cái gì đó gần giống như cái cảm giác của lần đầu tiên, năm mười chín tuổi, Anh hẹn hò với cô bạn gái ở dưới gốc cây cơm nguội trước nhà cô. Trong bóng tối sẫm, Anh cũng ngửi thấy một mùi hương nồng nàn, không rõ là mùi gì, nhưng nó làm Anh như mất phương hướng và quên hết tất cả những gì định nói. Rồi những lần hẹn sau, cũng cái mùi hương ấy cứ làm Anh bối rối, bao nhiêu lời tỏ tình cứ trôi tuột đi đâu mất. Cho đến  lần cuối cùng, cô bạn bảo với Anh : “Em nghĩ chúng mình là bạn thôi!”.
Giá như là bây giờ, chắc Anh không để cho cô bạn nói câu ấy, hoặc nếu đã nói rồi thì Anh cũng không để cho cô thực hiện lời nói của mình. Nhưng... Anh lại đang ngửi thấy mùi hương làm Anh bối rối đấy thôi. Biết đâu đấy, hơn hai mươi năm sau sẽ có một ngày Anh tự nhủ “Giá như là mình bây giờ, mình sẽ không để cho những sợi tóc loà xoà kia vương mãi trên gáy Em”. Biết đâu đấy!...
Sau cô bạn gái đầu tiên, cả cuộc đời Anh cứ là những lần giá như, giá như... tiếp nối nhau, cho đến ngày Anh lấy được một người vợ tốt, tiếp theo là hai đứa con khoẻ mạnh ra đời. Rồi Anh được bổ nhiệm về cơ quan này làm trưởng phòng. Trong phòng của Anh có Em.
Em không đẹp đến nỗi khiến cho tất cả những gã đàn ông phải như Anh phải quay lại nhìn, cũng không dịu dàng đến nỗi khiến cho tất cả đám thanh niên như gã làm ở phòng lầu một phải loay hoay chị chị em em, nhưng tất cả con người Em là một sự vừa phải chừng mực. Sự vừa phải đó đủ làm cho thằng đàn ông trong Anh cứ khao khát như nhìn thấy rượu ngon mà không có dịp nhấp thử. Anh đã chờ đợi dịp công tác này lâu rồi, nhưng giá như... (lại giá như).
Giá như tối nay không có Đồng nghiệp...
Anh đi sau, Em và Đồng nghiệp đi trước. Đồng nghiệp vui vẻ, ríu rít khen mùa thu Hà Nội thật dễ thương, mùi hoa sữa thật quyến rũ, khen “chị thật đúng là người Hà Nội, không thể khác được”. “Hà Nội đẹp thì rõ rồi, hoa sữa thơm cũng rõ rồi - Anh nghĩ bụng - bao nhiêu thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ đã ca ngợi, đâu cần cô em phải khen thêm làm gì. Cô em toàn nói những chuyện thừa trong buổi tối dịu dàng như thế này!”.
Trên đường đi, họ rẽ vào một trung tâm mua sắm. Em bảo em nhớ hồi xưa, đây là một cửa hàng bách hoá nho nhỏ, phía ngoài có một cái tủ kính bày những con búp bê bé tí bằng len. Mỗi lần bố mẹ dẫn đi qua đây, em thường dán mắt nhìn vào tủ kính, tưởng tượng đó là một nơi đầy những câu chuyện cổ tích diệu kỳ mà người lớn không sao hiểu được. Có lần dẫn chồng ra thăm Hà Nội, Em có chỉ cho chồng xem và kể về điều bí mật nho nhỏ này. Chồng em lơ đãng nghe rồi bảo “Ở ngoài này hàng điện tử nhiều hơn trong kia, chắc anh phải mua vài món đem vào”. Em cười. Nụ cười thoáng chút buồn làm tim anh chợt nhoi nhói. Sao anh lại không phải là người để em dẫn đến trước cửa hàng và kể về giấc mơ tuổi thơ của em nhỉ? Anh sẽ là người hiểu rõ hơn ai hết, hiểu hơn chồng em, hiểu hơn Đồng nghiệp, điều đó là chắc chắn rồi. Đơn giản vì tuổi thơ của Anh cũng trôi qua ở chính nơi này, với những con phố thân quen quanh năm nằm yên bình dưới hai hàng cây cơm nguội.
Trung tâm mua sắm mới khai trương được chừng nửa năm, hàng hiệu bày ngợp mắt, giá cả tính bằng đô, cao chót vót chắc không thua gì ở bên Mỹ. Chị em chỉ đi xem, không mua gì. Anh cũng muốn chọn gì đấy giá vừa phải, mua làm quà cho hai chị em mỗi người một món, nhưng thấy giá cao quá, nên chặc lưỡi: thôi! Nếu cố mua thì cũng được, nhưng chẳng lẽ lại không mua gì cho vợ thì cũng thấy áy náy, mà mua đến ba món thì... Tóm lại là thôi! Tầng trên cùng của toà nhà trung tâm là sàn nhảy disco và rạp chiếu phim. Đồng nghiệp bảo “Mình vào sàn nhảy đi”. Anh không thích trò này lắm, mới học nhảy, dáng dấp còn ngượng nghịu, chả dại vào những chỗ dành cho dân sành điệu như thế này làm gì. Em bảo “Hay là mình vào xem phim”. Ừ, xem phim, sao lại không nhỉ. Mặc dù mục đích cuối cùng của cuộc đi dạo tối nay là thăm lại nhà bạn gái xưa của Anh, hay nói đúng hơn là cho Đồng nghiệp xem cây cơm nguội, nhưng nhà vẫn còn đấy, cây cơm nguội có đi đâu mất mà sợ, thế nên xem phim cũng hay. Anh khéo léo sắp xếp cho Đồng nghiệp vào trước, tiếp đến là Em, rồi Anh vào sau cùng. Vừa là người lịch sự, luôn nhường đường cho phụ nữ trẻ, vừa được ngồi một chỗ hợp lý nhất mà bất cứ gã đàn ông nào cũng muốn được như vậy.
Phim chắc cũng hay. Khán giả thỉnh thoảng lại cười ồ. Đồng nghiệp cười thoả thuê, Em cười khúc khích. Sao tay Anh cứ như thừa, không biết để thế nào. Anh muốn choàng tay qua vai em như bình thường Anh vẫn choàng vai đùa vui với các cô trẻ đẹp ở cơ quan. Nhưng ở cơ quan và trong rạp chiếu phim là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Để tay lên thành ghế thì lại chạm vào cánh tay mềm mại của Em, cánh tay mà hằng đêm chắc là luôn thường trực một mùi thơm dịu ngọt, sẵn sàng để cho một gã cao to, đen trùi trũi gối cái đầu tóc ám mùi khói thuốc lá của hắn lên đó. Mấy lần anh định cứ liều đặt tay lên ghế, và, một cách bình thản nhất, nắm lấy bàn tay em, nhưng rồi lại thôi. Giá như...
Phim kết thúc. Càng về đêm, Hà Nội càng ngào ngạt mùi hoa sữa. Đã muộn nên Anh rảo bước đi trước dẫn đường. Phố vắng tanh, chỉ còn vài đôi khoác tay nhau đi dạo, thi thoảng có một ông đi xe đạp gõ lách xách thay cho tiếng rao tẩm quất. Nhà cô bạn gái xưa kia rồi. Tim anh đập hơi mạnh hơn bình thường, không rõ vì hồi hộp hay đơn giản chỉ vì đi bộ hơi nhanh. Họ đứng trước cửa nhà. Nhưng lạ quá, đúng ngôi nhà ấy, thậm chí cánh cổng vẫn giữ nguyên màu sơn cũ, nhưng không còn cây cơm nguội ở đó. “Thế cây cơm nguội của anh đâu?” Đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi. “Anh không biết” - Anh ngơ ngẩn đáp. Em bảo : “Mình sẽ tìm người để hỏi xem cây cơm nguội đâu rồi”. Nhưng có vẻ mọi người ở xung quanh đã đi ngủ hết, trên đường chỉ còn lại vài khách vãng lai, nếu có hỏi chắc họ cũng sẽ chỉ nhìn ba anh em như nhìn những người ngoài hành tinh, hoặc là tệ hơn, họ sẽ chỉ lắc đầu mà không thèm nhìn gì cả.
Họ tần ngần đứng một hồi lâu rồi quay về. Đường về khách sạn phải đi qua ba dãy phố, mất khoảng ba mươi phút đi bộ. Đầu tiên là xuống một cái dốc, sau đó rẽ trái, rẽ phải rồi lại rẽ trái là đến. “Hai chị em ngủ ngon nhé”, Anh đưa Em và Đồng nghiệp về đến cửa phòng. “Chúc anh ngủ ngon”. Họ chia tay nhau để về phòng nghỉ, chuẩn bị cho một cuộc làm việc với đối tác vào sáng sớm.

Ghi chú: Truyện còn đoạn kết, tuần sau OM sẽ đăng đoạn kết này. Từ giờ đến khi đó, mời bạn nếu có dừng bước ghé qua nhà OM thì viết cho OM xin một đoạn kết của riêng bạn. Mong lắm, nhé, nhé, nhé... Cảm ơn bạn nhiều! :)

45 nhận xét:

  1. "Cuộc đời ơi sao lắm lạ kỳ
    Có những năm tháng qua đi mà chẳng thành nỗi nhớ
    Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ
    Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau..." ( Thuận Hữu )

    Chúc chủ nhân tuần mới vui tươi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn A Tám Le! Cảm ơn bạn đã ghé nhà ngay khi OM vừa quay trở lại Blog. Cũng hy vọng một ngày nào đó OM gặp bạn để xem có "trăn trở" như câu thơ kia không. :)

      Xóa
  2. buổi sáng thức dậy. ánh nắng tươi rói nhưng khuôn mặt của anh thì nhìn rất tệ sau một đêm mất ngủ... dù vẫn cười nói như k có chuyện gì xảy ra.nhưng... chỉ có em phát hiện ra điều đó nơi anh.
    ...........
    sau khi chào 2 em ,anh về phòng mình ...lấy chai nước lọc uống một hơi như mình vừa trải qua một cơn khát trên sa mạc. thả tấm thân lên chiếc giường êm ái, nhưng anh hình như k cảm nhận thấy điều ấy.....
    đầu óc anh cứ quẩn quanh về hình bóng em.. về cây cơm nguội, và cả đồng nghiệp- dù rằng khi nghĩ tới đồng nghiệp anh chẳng vui tí nào....
    đồng hồ đã chỉ 00: 45...anh úp mặt vào gối dỗ giấc ngủ muộn màng....
    trong giác mơ anh thấy hai nhóc đang cãi nhau đòi bố hoà giải....khi anh vừa đi làm về....
    cùng lúc ấy một chiếc xé thắng kít ngay cổng, vợ anh bước xuống...cúng với ánh mắt trìu mến của gã ngồi trên xe máy...
    mọi thứ trong anh như đang sôi lên hơn 100đ.C. anh thả chiếc xe máy thật mạnh( quên dựng chân chống) chiếc xe đổ rầm.....
    anh giật mình tỉnh giấc...
    .......
    em nói chúng mình đi ăn sáng gần thôi vì sắp đến giờ gặp đối tác rồi...
    anh gật đầu. trong lúc ăn. anh như nhớ ra điều gì... rút điện thoại và bấm máy:
    em hả ..mấy mẹ con ăn sáng chưa... chiều mai bố về...
    oh có một tin nhắn mình chưa đọc
    05h:30
    "anh...chúc anh một ngày làm việc hiệu quả, nhớ ăn sáng để còn lv nhé anh" em và con nhớ anh nhiều..."

    đồng nghiệp vẫn vô tư náo nhiệt ...em vẫn lặng lẽ nhẹ nhàng...và anh lúc này chỉ mong cv của mình sớm đạt đúng như dự định...để anh sớm về nơi có một bóng hồng và 2 thiên thần đang đợi anh....
    ........................
    cảm ơn bn đã cho phép độc giả đc xây dựng cái kết của riêng mihf. có những góc khuất , có những phút xao lòng... nhưng hãy dừng...k nên để ng khác bị tổn thương vì mình...
    mong chủ nhà thứ lỗi vì đã mạo muội vào đọc và comt...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn! Thật là vui và cảm kích khi bạn đã bỏ thời gian để viết cho OM một đoạn kết có hậu và đầy tính nhân văn. Đúng như bạn nói, mỗi người chúng ta đều có những góc khuất, như nhà thơ Thuận Hữu đã từng nói:
      "...Đừng trách chi những phút xao lòng
      Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
      Ai cũng có những phút giây ngoài chồng, ngoài vợ
      Đừng có trách chi những phút xao lòng".

      OM mong được biết tính danh của bạn. Chúc bạn một ngày vui bên gia đình! :)

      Xóa
    2. Cái kết này quên mất hình ảnh- nhân vật- cây cơm nguội. E chờ phần kết của chị vì đang oln bằng đt.

      Xóa
    3. Còn chị thì mong em onl bằng máy tính. Cố gắng lắm mới dành dụm được thời gian để quay lại blog, nghĩ ra cách này để giao lưu với bạn bè, mà ế ẩm quá thì khéo lại ngã vào vòng tay em Phây mất thôi! :D

      Xóa
    4. đúng là thiếu ...cây cơm nguội...
      khi các nhân vật tới.và k còn thấy cây cơm nguội...vậy là a k phải kể tiếp cho mọi ng nghe những kỷ niệm dưới tán cây ấy năm xưa...
      nhưng các nhân vật vàcả độc giả đều hiểu a luôn nhớ về MTĐ, nhớ về cây CN- kỷ niệm đep của một thời.
      và sáng nay đi ăn quán với mọi ng anh nhớ tới vợ,con - bữa cơm cùng gđ(chiều mai bố về)
      hiiiiiiii
      cảm ơn bn LC..đã góp ý cho cái kết củađộc giả.cảm ơn chủ nhà đã có một câu chuyện hấp dẫn và gợi ý mở để mọi ngươif cungf chia sẻ.Ngày mới chúc chủ nhà và các bạn blg xinh tươi và nhiều niềm vui nhé. bạn có thể cứ gọi tôi là N.vì tên tôi bắt đầu bằng chữ ấy . hiiiiiiiiii. cảm ơn bạn......

      Xóa
    5. Bạn N thân mến! Một khi câu chuyện đã để ngỏ, dành cho tất cả các bạn có thể tự điền phần kết của mình thì các bạn cũng có thể tuỳ ý thay đổi tựa đề. Do đó thiếu cây cơm nguội thì ta thay tựa đề khác, cũng không sao! :D OM sẽ rất vui nếu được làm quen với bạn. Đọc còm, OM cứ hình dung bạn là nam, không biết có phải không?

      Xóa
    6. cảm ơn bạn...
      hiii mình nghĩ cứ để tựa như bạn đặt- vì ẩn ý cũng nhiều( để mọi người suy tưởng) ...
      bạn là một người rất tinh tế khi "đọc" và nhận định: trong comt trao đổi với bn NTH( phụ nữ luôn đưa ra các giải pháp....)
      oh bạn đừng nghĩ là tôi khen để nịnh bạn- mà tôi khen rất thật đó.
      còn bạn hình dung tôi là nam có phải vì cái kết không làm khó xử nhân vật Anh?
      hiiiii tôi là PN bạn ạ.. nhưng tôi không muốn dồn nhân vật Anh vào đường khó xử, phải bị dằn vặt nhiều hay bị "áp lực" từ những bóng hồng... khi trong lĩnh vực tc...đôi khi tại cả hai phía.
      tôi cũng không trách nhân vật Em "...em vẫn lặng lẽ nhẹ nhàng.." dù đã nghe đc cuộc đt- tôi tin Em sẽ có suy nghĩ và hành động đúng là mình nên làm gì và k nên làm gì.
      rất mong được thỉnh thoảng ghé nhà các bạn để đc đọc những bài viết hay- một lần nữa cảm ơn bạn đã trò chuyện.
      .(http://nhucanhvacbay7x.blogspot.com- mong rằng bạn sẽ tin là lời khen của tôi hoàn toàn chân thành.
      chúc bạn luôn có những tác phẩm hay nhé hiiii)

      Xóa
    7. Ôi, bạn (em) N... thiệt là... thu mình quá chừng! Chỉ viết cho mình, không cho ai được bình luận thế à! :p
      Đọc comt thì tưởng đã già
      Đọc bài thì thấy hoá ra mình... lầm! :))

      Cảm ơn bạn đã khen. Ai được khen cũng sung sướng cả! Thỉnh thoảng ghé nhà chơi, bạn nhé!

      Xóa
  3. Hay thật. em xếp gạch ngồi hóng phần kết thôi, hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thay vì xếp gạch, em có thể tự viết được mà! Nếu không viết thành văn chương thì em chỉ cần nêu ý thôi cũng được! Hihi

      Xóa
    2. Dạ, nếu thong thả thì Nipem có thể có tí ý kiến, chứ lúc này thì......

      Xóa
    3. :p :p :p Hè rồi còn gì! Hihi

      Xóa
    4. Xin lỗi OM , vì không vào được nhà HTL, nên đành gửi ở đây mấy câu cho HTL, Mong được OM thông cảm nhé!

      Thân gửi HOA TULIP :
      Cuộc đời phải có buồn vui
      Đắng cay cùng với ngọt bùi đan xen
      Tìm trong lạ để thấy quen
      Xin đừng NHẠT...chúc LIPEM vui nhiều...

      Xóa
    5. Bạn bảo văn dở nhưng làm thơ thì dễ thương quá chừng! LIPEM đâu òi, mau vào đây nhận quà đi nè! :D

      Xóa
  4. Dù gã Phây trẻ trung đầy năng lượng , nhiều ga lăng chào mời , nhưng một ngày nào đó cái nhộn nhịp ồn ào bổng dưng không níu kéo được người đẹp - Đơn giản vì nó không lặng lờ như blog. Mà phụ nữ vốn sống bằng chiều sâu....
    Lần sau , có vắng nhà nhớ là ...mau mau về , kẻo lão mong em nhá ! Chúc mừng ..Con Nai vàng ngơ ngác / Đạp trên lá vàng rơi / Trở về nơi vắng lặng..
    V
    Dưng mà - Lão lò mò mà viết khúc kết , có được thưởng ...chi không ? hehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đề nghị Lão hát bài Bình Yên
      "Bình yên một thoáng cho tim mềm...
      bình yên ta mừng, mừng em đem hết yêu thương về đây ấm cúng..."
      Hehe!
      Phụ nữ sâu sắc cỡ cái cơi đựng trầu, Lão nhở! Cho nên, OM sẽ đáo qua đáo lại, thỉnh thoảng về đây sâu sắc tí cho bình yên.
      Thế Lão muốn thưởng gì? Hay là Lão cứ lò mò viết đi, rồi mình thoả thuận tiếp?

      Xóa
  5. Em đặt trái tim để đó. Muốn viết tiếp lắm mà chưa biết có viết được không :x

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị giữ tạm tim em nhé! Chờ em quay lại viết xong rồi sẽ trả lại cho Em về tinh khôi. :bh

      Xóa
  6. Anh nằm bắc tay lên trán...Có cài gì đó...trông trồng, thiêu thiếu. À, ra là phòng nghỉ không có màn. Anh chợt mỉm cười, nhớ tới câu càm ràm quen thuộc của vợ: " Màn mùng để thế này, đêm ngủ muỗi nó tha ra ngoài vườn không biết!" Nàng cẩn thận dém từng góc rồi nhẹ nhàng nằm xuống...Mùi tóc thoảng nhẹ hương bồ kết. À, ngày mai sau khi xong việc, mình sẽ rủ Em và đồng nghiệp ghé cửa hàng thời trang mua cho cô ấy chiếc áo thun dài tay...Màu gì nhỉ? Ờ, mai nhờ Em chọn giúp vậy, phụ nữ họ sành lắm.
    (Này Om, blog thiếu em, Lộc Vừng cũng bỏ đi nốt, buồn thôi rồi. Hôm qua thấy hiện trên danh bạ có bài mới của em, chạy sang đọc nửa chừng thì màn hình tắt ngúm! Điện chỗ chị yếu thế đấy.)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh nằm bắc tay lên trán...Có cái gì đó...trông trống, thiêu thiếu.

      Xóa
    2. Trong một câu chuyện để ngỏ nói về hôn nhân hoặc tình yêu đang "có vấn đề", phụ nữ luôn đưa ra những giải pháp "có hậu" hoặc hướng tới những điều tốt đẹp bảo vệ gia đình. Đó là cái nét rất đáng yêu của phụ nữ. Còn nếu để cho tự do sáng tạo, không bình phẩm gì thì có lẽ đàn ông sẽ nghĩ ra những cái kết gai góc hơn, phải không chị?

      Em ngưng Blog, chơi bên FB vì chơi bên đó đỡ mất thời gian chị ạ. Không cần vào nhà từng người, chỉ cần lướt bản tin là biết mọi người hôm nay ăn gì, đi chơi đâu, sức khoẻ thế nào... :D Đọc bài viết của mọi người xong cũng không cần nói gì cả, bấm like một cái là bạn bè biết mình đã đọc, đã đồng cảm rồi. Hời hợt như thế nhưng mà đa số mọi người đã chọn FB. Hihi.
      Em LV thì dường như đang có chuyện chị ạ. Em vẫn cầu mong cho em ấy được bình an và sớm quay trở lại với bạn bè.

      À, thỉnh thoảng em vẫn vào nhà chị đọc bài, nhưng chị thứ lỗi cho em vì đã chả nói năng gì. Blog lại không có nút like :p Truyện dài Hoa trên đỉnh núi của chị, có lẽ em phải copy lại và in ra để đọc dần, chứ em không có thời gian ngồi trên máy tính để đọc một cách thong thả, kỹ lưỡng. Dư là có bao nhiêu phần hả chị?

      Xóa
    3. LV lại gặp chuyện kg hay? Sao ông trơi thử thách em ấy nhiều thế? Cầu mong mọi sự bình an!
      Chị cũng viết thế thôi, kg biêt có thành công kg nữa. Mọi hôm sang pb một thời gian, gặp đc nhiều bạn cũ. Giờ chán rồi.(viết cho em trên đt)

      Xóa
    4. Hix, em không mong ông Trời thử thách ai trong số những bạn bè của mình.

      Em biết chị là người thích viết. Nếu viết là niềm vui của mình thì đâu cần quan tâm nhiều đến chuyện thành công hay không. Mà em nghĩ với niềm đam mê ấy, chị không làm nên một tác phẩm giá trị thì mới lạ chứ! :)

      Xóa
  7. Ôi không ngờ, mình lặng lẽ trở về vẫn thấy em chung tình!! Blog lặng lẽ mà khó rời xa.
    Chị mới đọc vội mà cuốn hút em ạ. Lâu rồi tâm hồn mới giãn ra với những ngôn từ rất dịu dàng, Đã bước thật chậm khi qua đây, mà ban đầu tưởng sẽ lướt như gặp"Phây".
    Chưa biết sẽ gõ gì vào đoạn kết, nhưng có lẽ sẽ thử sau, em nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi, đây là cái chốn không dễ bỏ đi, chị ơi! Có điều sẽ chỉ quay về khi tĩnh tâm thôi. Chị còn đi thăm nhà mọi người, chứ em quay về mà còn chưa đi thăm ai được đây!
      Em muốn giao lưu với mọi người nên rất mong mỏi mỗi người ghé qua sẽ cho mình một đoạn kết. Không phải là đoạn kết hoàn chỉnh, chỉ cần một gợi ý nhỏ thôi cũng được. :)

      Xóa
    2. Mình đang suy nghĩ để góp cho bạn một đoạn kết. Có điều vì văn mình dở nên phải viết lâu, đừng cười nha ! Mình cũng hay vào để đọc bài của bạn, chắc bạn là một nhà văn. Hôm trước mình vào đọc rồi mạo muội viết mấy câu ( mượn của người khác ) cũng chẳng ăn nhập gì với nội dung bạn viết...hi...hi...may mà bạn không chê,,,
      Chiều an lành nha bạn !

      Xóa
    3. Ai cười hở mười cái răng nha, Anh Tám Le :D
      Tiếc quá, mình lại không phải nhà văn, chứ nếu không thì đã cho bạn bè xem những tác phẩm hẳn hoi chứ không phải "cơm nguội" thế này.
      Bạn cứ giao lưu thoải mái nhé! Còn mình thì xin lỗi vì đang bận rộn quá, chưa đi thăm nhà mọi người được. Hẹn sẽ sang thăm bạn một ngày gần đây. Thân mến!

      Xóa
  8. Lâu lắm mới thấy OM xuất hiện nên anh qua thăm và đọc bài - kể cũng hơi chậm chân. Anh thích truyện của em viết hay, chân thực và có chiều sâu. Tuy nhiên vì bận và dốt nên anh cũng chưa nghĩ tiếp ra đc cái kết truyện như em ngỏ lời cùng bạn bè. Hiii... Anh chỉ biết chúc em vui khỏe, thành đạt và có nhiều sáng tác hay.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi người chơi blog sẽ mạnh về một vài mặt nào đó. Người thì mạnh về văn xuôi, người thì mạnh về thơ, người thì mạnh về bình văn thơ. Như anh rất mạnh về thơ, còn em thì nặn ra một bài thơ, phải nói là rất khó, cả bình thơ em cũng không bình nổi. Vậy cho nên không phải là anh "dốt" như anh tự nhận. Hihi. Anh đến nhà em là em vui lắm rồi! Cám ơn anh nhiều! :)

      Xóa
  9. Lão qua đọc lại bài này không phải vì nghĩ mình leo được ngọn núi mà chỉ để ngắm ...núi.
    Nếu " Ghen " được viết đầy nữ tính , có cả "ba máu sáu cơn" của phụ nữ đã là hay thì bài này còn hay hơn vì tâm lý của anh chàng được lột tả giống hệt ...lão hồi đó . Cũng thập thò run rẩy muốn đặt bàn tay lên chỗ thành ghế , cũng giá như luyến tiếc sau đó cho sự rụt rè trôi qua để rồi ...liếm mép .
    Sự lột tả tâm lý của OM vừa đủ để tạo một khoảng trống cho người đọc liên tưởng và cũng để dẫn dụ người đọc có cảm xúc viết đoạn kết cho mình. Lão xem đây như một sáng tạo , làm mới sân chơi blog vốn theo lối mòn xưa nay đưa đến sự nhàm chán. Một sự đổi mới đầy phấn khích cho mọi người.
    Tuy nhiên , những người lọm khọm như lão chỉ ...dòm thôi cũng vui rồi !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chà, có sẵn núi đồi cho Lão ngắm nữa sao? Sướng quá đi! :D
      Ghen là bài viết, còn đây là truyện ngắn, Lão đang so quả cam với quả chuối. Hihi.
      (À, truyện ngắn là do OM nghĩ thế chứ chưa thấy cô Ái Nữ qua đây phản biện nên cũng chưa chắc đã phải truyện ngắn. Nếu chưa phải là truyện ngắn thì Lão lại đúng đấy nhé!)

      Xóa
    2. Chưa kịp gõ xong thì blog đã đơ ra ko cho viết tiếp. OM cảm ơn Lão đã ưu ái khen ngợi, chứ viết mới đến đây, chưa ra ngô ra khoai gì thì chắc cũng chả mấy hấp dẫn người đọc đâu!

      Xóa
  10. "Khi không còn ai hẹn hò dưới gốc cây cơm nguội thì cây đã buồn rầu, chết rũ từ thuở ấy.

    Ký tên,
    Bạn"

    Anh vừa tỉnh giấc thì đã thấy một tin nhắn như thế trong điện thoại của mình như một phép lạ!

    ----
    Ghẹo chơi chút nha tác giả ơi! :) :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Một cái kết hoàn toàn logic mà vẫn không mất đi sự bất ngờ! Cám ơn em đã ghé chơi và "ghẹo" chị. Chị rất vui vì lần này quay lại blog có thêm bạn mới.

      Xóa
    2. Ôi, mình xin lỗi Dã Quỳ vì nhầm bạn với một cô bé có Avatar giống bạn. Có thể mình không lớn tuổi hơn bạn đâu, cho nên bạn bỏ qua cho cách xưng hô ở trên nhé! Máy của mình bị lỗi, không xoá được. Hihi

      Xóa
    3. Nếu chị xưng chị với Cô Nhỏ thì dĩ nhiên DQ cũng phải làm em của chị rồi mà chị OM ơi ;)

      Xóa
    4. Sau khi reply cái còm này, chị có vào "lục lọi" nhà Dã Quỳ. Đọc một bài khá dài (bài này nếu ở VN thì xếp vài loại "nhạy cảm"), biết em sinh ra sau cái "ngày ấy", tức là em trạc tuổi Cô Nhỏ. Vậy thôi, kêu bằng em luôn cho tiện!
      Trong blog của chị có bài "Nỗi và Niềm", nếu em rảnh thì đọc thử. Nhưng bài ấy chị khoá bình luận vì nó cũng "nhạy cảm". Chị đã rất nhức đầu khi post bài đó lên Facebook và đã buộc lòng phải block một người vì nó. Chơi mạng xã hội cũng có nhiều chuyện mệt mỏi lắm, em ạ!

      Xóa
    5. Cám ơn chị đã ghé qua nhà em "lục lọi" nha. Vậy chắc chị đọc bài "Tháng này. Năm đó" phải không ạ? Dạ vâng, nếu bài đó mà ở VN thì chắc chán sẽ được/bị xếp vào loại "nhạy cảm" ngay thôi chị ha.

      Em mới bò vô FB kiếm "Nỗi và Niềm" của chị và đọc một hơi luôn rồi nè. Ôm chị nhiều nhiều nha!

      Có những thực tế xảy ra hiển nhiên, mà đôi khi vẫn nhiều người không nhìn ra được mới là buồn đó chị.

      Á, không viết loanh quăng trong bài này của chị nữa ....hì hì hì

      Xóa
    6. Chúng ta là lứa những người sinh ra và lớn lên trong quãng thời gian lịch sử biến động của đất nước, không thể nào không có những chính kiến riêng. Vấn đề là thời gian đã trôi qua, sắp già hết cả rồi, cố sống làm sao cho vui là điều ý nghĩa nhất với bản thân mình và gia đình mình, em nhỉ!

      Xóa
  11. chỉ ghé thăm bạn thôi, còn đoạn kết thì chỉ biết chờ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn anh! Chờ em trong 1 hoặc 2 ngày nữa nhé! :D

      Xóa
  12. E nho, tao pm cho may o fb phan ket thuc roi do. Bien cau chuyen loang moang cua may thanh truyen lieu trai chi di mot phen choi ... he he

    Trả lờiXóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')