Xem phim Inception, nghĩ miên man về những giấc mơ.
Tôi có những giấc mơ cứ đeo đuổi suốt bao nhiêu năm qua.
1. Mơ thấy mình ở trong phòng thi, đang ngồi trước một bài toán tích phân mà không có cách nào giải được. Tỉnh dậy toát mồ hôi hột và thấy mừng vì đã thoát ra khỏi cơn ác mộng.
Những năm cấp I, tôi là học sinh giỏi toán. Nhưng chẳng hiểu sao lên đến cấp II, việc học toán của tôi lại ngày một tồi tệ đi, nhất là với môn Số học. Cái trò đời, càng học dốt thì lại càng ghét học, mà càng ghét học thì lại càng dốt… Năm lớp 8, tôi viết thư cho cô giáo dạy toán: Thưa cô, em không hiểu phải học số học để làm gì? Em đã làm tốt các phép tính nhẩm cộng trừ nhân chia, thế là đủ để ứng dụng vào cuộc sống rồi, sao còn phải học những a cộng b bình phương để không biết sau này ứng dụng vào đâu? Cô giáo không viết thư trả lời mà gọi tôi đến nhà cô, thuyết trình hẳn một tiếng đồng hồ về tính khoa học sư phạm của chương trình Toán do Bộ Giáo dục soạn thảo. Kết cục, tôi ra về trong tâm trạng vẫn ấm ức vì câu hỏi của mình không có lời giải đáp cụ thể, và vẫn… dốt môn Số học.
Lên cấp III, tôi học giỏi môn Hình học, nhưng Đại số, Giải tích và Tích phân vẫn luôn là nỗi ám ảnh. Không thể nhớ hết bao nhiêu lần tôi đã trốn tiết Đại số: Khi thì leo lên cái phòng kho bỏ trống sát với nhà thờ bên cạnh, ngồi dựa lưng vào tường nghe nhạc Thánh ca, lúc khác thì không rõ bằng cách nào, vượt qua được cửa bảo vệ nghiêm ngặt trước cổng trường, trốn ra ngoài, mua vé vào rạp xem phim một mình. Năm lớp 11, tôi lại viết thư cho cô giáo dạy toán: Thưa cô, em không hiểu phải học Giải tích và Tích phân để làm gì?... Khác với cô giáo lớp 8, cô giáo lớp 11 viết cho tôi một bức thư. Cô bảo rằng cô không có tham vọng dạy tôi môn Toán để sau này tôi ứng dụng vào cuộc sống, chỉ muốn tôi hình thành một tư duy toán học để hoàn thiện mình hơn. Cầm bức thư của cô trên tay, tôi cứ suy nghĩ mãi và quyết định sẽ làm lại từ đầu, từ môn Đại số của lớp 10. Cuối cùng, tôi cũng đã làm được và trầy trật vượt qua kỳ thi tốt nghiệp lớp 12 với điểm toán khá.
Nói chung, đó là sự nỗ lực, còn bản thân tôi vẫn là đứa dốt toán. Sau này, đứng trước những phép tính của cuộc đời, tôi luôn là người tính sai để nhận phần thua thiệt về mình. Hằng ngày đánh vật với việc dạy toán cho con, đôi lúc không kiềm chế được, tôi hét lên: “sao đơn giản thế thôi mà con không hiểu?”, nhưng rồi chợt nhớ đến mình hồi xưa, lại tự nhủ “tại cái gien!”. Chỉ mong con có được một tư duy toán học để sau này ra đời đừng bị thua thiệt như mẹ thôi.
2. Mơ thấy ba còn sống. Trong những giấc mơ, tôi thấy ba chở hai chị em tôi bằng xe Vespa đi chơi quanh Sài Gòn, thấy ba xoay trần ngồi vẽ tranh sơn dầu, thấy ba vừa luôn miệng nói đùa, vừa xe xe bộ ria mép cho nó vểnh cong lên đẹp hơn ria của Stalin.Trong giấc mơ, ba mẹ tôi chưa đến tuổi 50, hai chị em tôi đều chưa đi lấy chồng, gia đình 4 người yên ấm trong ngôi nhà hạnh phúc ở đường HVB.
Hạnh phúc thường rất giản dị. Những buổi sáng, mẹ dậy sớm lui cui chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà; Những buổi chiều, ba đi uống bia với bạn bè, vui vẻ đến mấy thì bao giờ cũng về đúng bữa cơm để ăn cùng gia đình; Những buổi tối, cả nhà quây quần bên chiếc TV màu 14 inch (mà để mua nó, ba mẹ đã phải “kiễng chân hết cỡ” mới với tới), vừa dán mắt vào màn hình vừa xuýt xoa khen phim hay, TV màu đẹp… Tất cả những điều đơn giản ấy gọi chung là hạnh phúc. Tuy nhiên, người ta thường để nó trôi qua rồi mới cảm thấy mình đã từng có nó.
Mỗi lần tỉnh giấc mơ, tôi lại muốn dạy cho con trai điều đó, để con biết trân trọng từng giây phút trong hiện tại. Tuy nhiên, xem ra, người ta không thể dạy cho con hết mọi thứ trên đời. Thôi thì dạy được đến đâu hay đến đó. Mai này đến một tuổi nào đó, con sẽ lại nằm mơ để nghiệm ra hạnh phúc luôn là điều có thật.
3. Mơ thấy một khoảng không gian với ánh sáng đẹp đến huyền ảo, nhưng lại quên máy ảnh hoặc máy ảnh không chụp được.
Chiếc máy ảnh bắt đầu trở thành nỗi khát khao của tôi từ lúc tôi lên 6 tuổi, khi lần đầu tiên tìm thấy một chiếc máy ảnh hư cũ trong tủ của ông ngoại. Tôi ghé mắt nhìn vào kính ngắm, thấy cả thế giới thu vào trong đó và tự nhủ sau này khi có tiền, việc đầu tiên là phải sắm một chiếc máy chụp ảnh. Năm tôi 16 tuổi, ba đi nước ngoài về mang làm quà cho tôi chiếc máy ảnh Zenit của Nga sản xuất. Đó là món quà giá trị nhất trong đời mà tôi được nhận. Bây giờ tôi vẫn nhớ cái cảm giác lâng lâng như trong mơ khi đưa máy lên ngắm, ngửi thấy cái mùi máy mới ấn tượng đến ngây ngất.
Người ta bảo: “Nếu muốn làm cho ai nghèo đi, hãy cho anh ta một chiếc máy ảnh”. Điều này có lẽ đúng. Tôi đã tiêu không biết bao nhiêu tiền để nuôi máy. Một ngày, thấy tôi quá say mê nhiếp ảnh, ba tôi đã phải bán đi một chỉ vàng mua cho tôi thêm chiếc máy phóng-rọi và cho tôi trưng dụng một trong hai cái nhà tắm để cải tạo thành phòng tối rửa ảnh. Tôi có thể ngồi cả buổi trong cái phòng 2m vuông nóng như nung ấy, loay hoay với các loại hoá chất: Genol, Hydoquinol, Carbonat, Bromur, Sulfit…, mày mò với các loại giấy láng, giấy lụa của Nga, của Đức, nghịch ngợm với đủ thứ hiệu ứng phòng tối…
Có thứ đam mê tưởng như sẽ đi theo mình suốt cuộc đời, thế mà đến một ngày ta lại rẽ hẳn sang một ngã khác. Duy cái cốt lõi của niềm đam mê ấy thì không mất đi, nó trốn vào nằm sâu trong những giấc mơ như một sự ám ảnh về những điều ta không thực hiện được.
4. Mơ thấy mình đang bay. Đầu tiên tôi bay lên khỏi chiếc ghế mà mình đang ngồi ở bên bàn vi tính, sau đó bay dập dờn chạm lưng vào trần nhà. Rồi tôi bay ra khỏi cửa, bay là là phía trên con hẻm quanh co để ra ngoài đường lớn. Nhìn xuống, thấy mình đã bỏ xa ở phía dưới tất cả đám người đang vất vả bon chen trong một thành phố đầy bụi bặm. Tôi vỗ cánh thấy mình bồng bềnh bay cao hơn, tranh thủ hít lấy hít để căng đầy phổi thứ không khí trong lành để lấy sức bay xa. Nhưng chỉ bay được một lúc là thấy mình mỏi cánh, tôi lại quay về, tìm đúng con hẻm nhà mình và từ từ đáp xuống.
Đến một ngày nào đó, tôi biết mình sẽ mơ một giấc mơ mà ở đó tôi sẽ bay đi mãi, không bao giờ quay lại. Nhưng ngày đó còn xa, xa lắm! Còn lúc này đây, dẫu có phiêu diêu trên đôi cánh bay khắp nơi thì cũng có lúc tôi phải trở về với cuộc sống vất vả bon chen ở bên dưới. Nhưng điều quan trọng nhất là giữa những bon chen tất bật ấy, tôi vẫn tìm thấy đường để quay về đúng con hẻm nhỏ quanh co, nơi có ngôi nhà hạnh phúc của mình.
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')