Đó là một buổi chiều giữa tháng 3, mấy ngày sau khi báo chí đưa tin về thảm hoạ động đất và sóng thần ở nhật Bản. Anh nhắn tin cho tôi: “Có mấy cái vé xem phim, anh không nghĩ là em thích đi với anh. Hẹn em ở quán cà phê X, anh sẽ đưa vé để em đi xem phim với người nào mà em yêu”.
Chiều muộn, tôi quần lửng áo thun, leo lên chiếc xe đạp tập thể dục chạy tà tà đến quán X.
Nhật Bản quá xa, nên dù thảm hoạ có thật sự kinh hoàng thì có vẻ cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày nơi đây. Tôi đạp xe lướt qua những gương mặt hoàn toàn không quen biết, hít thở cái mùi hăng hắc của dầu máy từ những chiếc ghe và xà lan đậu dọc bờ sông, chợt nghĩ rằng sẽ thật buồn biết bao khi cuộc sống yên bình tươi đẹp này có thể sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát nếu một ngày kia thảm hoạ thiên tai xảy ra. Thấy trên mạng đang lan truyền tin đồn vài ngày nữa sẽ là ngày “siêu Mặt trăng”, lúc đó Mặt trăng sẽ đến rất gần Trái đất và rất có thể đó sẽ là ngày tận thế. Nếu đúng như vậy thì ta chỉ còn vài ngày nữa thôi để tận hưởng những hương vị ngọt ngào của cuộc đời này.
Quán cà phê chiều, khách vắng hoe. Anh ngồi một góc, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả những người ra vào quán, tất nhiên trong đó có tôi. Tuy nhiên, khi tôi bước vào, anh vờ lơ đãng nhìn ra cửa, không quay lại. Đã lâu rồi, tôi không còn hiểu anh như ngày xưa – cái thời xa thật xa như trong truyện cổ tích, hai đứa yêu nhau bằng một tình yêu trong sáng và… ngờ nghệch. Lúc này anh ngồi đó, vừa quen thuộc vừa xa lạ với điếu thuốc lá tàn gần hết và ly cà phê tan trong đá nhạt thếch.
Tôi nhẹ nhàng ngồi trước mặt anh, không bất ngờ, không ồn ào. Anh cũng nhìn tôi, không vồn vã, không có biểu lộ gì tỏ ra vui mừng. Chúng tôi uống cà phê, nói chuyện linh tinh rời rạc: chuyện vợ anh với những chuyến công tác ở nước ngoài, mấy đứa con học trường chuẩn quốc tế nhanh nhẹn và tự lập. Tôi cũng kể về công việc của mình ở một cơ quan đang trên đà tuột dốc không phanh, về cậu con trai đang học lớp 3 ở trường công lập loại thường thường, luôn lo lắng sợ cô la phạt vì muôn vàn lý do khác nhau. Ngắm nhìn anh với gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, tôi hiểu những nếp nhăn ấy chính là cái giá để trả cho những thành đạt mà anh có được, và đằng sau những thành đạt đó là… gì nữa, tôi chịu! Chúng tôi không còn là những người độc thân đang yêu nhau, không còn chung một lứa tuổi 20 để có thể hiểu nhau như đã từng hiểu. Vài ngày nữa, nếu giờ phút tận thế đến thì chắc hẳn người mà tôi nghĩ đến đầu tiên cũng là con, là chồng, là những người ruột thịt chứ không phải anh.
Chuyện vãn, anh bảo tôi xoè tay ra. Tôi làm theo, xoè bàn tay với mấy vết chai sần của mình cùng thoáng chút mặc cảm vừa đủ để anh… không nhận ra. Anh đặt vào đó mấy tấm vé xem phim và nhắc lại: “Đi với người nào mà em yêu thương đi!”. Ồ, tất nhiên rồi! Xung quanh tôi có rất nhiều người mà tôi yêu thương, sẽ chẳng có gì khó để tôi chọn lấy một người và rủ họ “hôm nay đi xem phim với tớ nhé!”. Nhưng chỉ thế thôi, vì chắc chắn sẽ chẳng có ai làm cho tôi khao khát như thời 20 tuổi. Thời ấy có một căn gác nhỏ áp mái nhà, tôi ngủ ở trên đó và hằng đêm luôn khao khát có một chiếc thang dây. Đúng 12 giờ đêm, tôi sẽ thả chiếc thang dây từ phòng của tôi xuống đất và anh đã chờ sẵn ở quanh đấy, lập tức hăm hở leo lên. Anh sẽ ngồi với tôi suốt đêm ở ban công mà không bị ai nhắc nhở đến giờ về. Chúng tôi sẽ ngắm những vì sao và mơ ước về một tương lai thật tươi đẹp, nơi có một căn nhà nhỏ xinh xắn với sân thượng ngập ánh trăng.
Hồi ấy, trong giấc mơ của chúng tôi không hề có kịch bản sau: anh ra trường, nghề nghiệp không ổn định, đầy mặc cảm về hoàn cảnh của mình ; tôi chờ mãi chẳng thấy anh ngỏ lời cầu hôn nên… bực mình quen người khác. Người tôi yêu sau này đầy lạc quan, tự tin và “người lớn” hơn hẳn khi đường đường chính chính đến gặp mẹ tôi nói rằng “Cô cho phép con đến nhà với em… Con hứa sẽ giữ gìn quan hệ của hai đứa để không xảy ra chuyện gì đáng tiếc…” Thế là tôi không còn giấc mơ về chiếc thang dây nữa. Mọi chuyện trở nên hoàn hảo với một đám cưới cũng hoàn hảo, chỉ ngoại trừ việc thiếu… anh.
Quán cà phê bắt đầu lác đác khách ghé vào. Tôi cầm mấy tấm vé xem phim, cám ơn anh rồi chào tạm biệt về trước, trong bụng nghĩ vẩn vơ, biết đâu đây sẽ là lần gặp cuối cùng khi ngày tận thế đã gần kề. Vậy mà không nói với nhau chuyện gì cho “tình cảm” hơn những lần gặp trước được sao! Nghĩ vậy, tôi ngập ngừng chờ anh ở chỗ gửi xe, định bụng nếu anh cùng đi ra lấy xe lúc này, tôi sẽ nói với anh điều gì đó. Nhưng chờ 1 phút không thấy anh ra, tôi đành lên xe đạp về nhà mình, chạy ngược hẳn lại với chiều về nhà anh. Lại chạy ngang bờ sông, lại những gương mặt không hề quen biết, lại mùi dầu máy từ dưới sông theo gió tạt lên mặt đường… Cuộc sống vẫn tiếp diễn như muôn vàn buổi chiều đã trôi qua, và ngay cả vài ngày nữa, nếu siêu Mặt trăng có đem ngày tận thế đến cho nhân loại thì tôi với anh vẫn là hai đường thẳng song song, mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau trên cõi đời này.
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')