Đề thi giữa kỳ môn Tiếng Việt của HS lớp 3 trường TBT có 1 câu tập làm văn: “Em hãy kể về một người trí thức (người lao động trí óc) mà em biết”. Đón con trai lúc tan học, việc đầu tiên mình hỏi:
- Con làm bài tập làm văn được không?
- Dễ thôi mà mẹ!
- Con kể về ai?
- Con kể về cô B (cô giúp việc ở nhà).
- Thôi chết rồi, thế con kể sao?
- Thì con kể cô B đi chợ, nấu cơm, giặt đồ, lau nhà…, quá trời việc luôn!
Mình rầu quá! Ở nhà từ bà ngoại cho đến cha mẹ, các dì các cậu, các cô các chú, ai cũng là người lao động trí óc hết. Thế mà con lại chọn một người lao động chân tay duy nhất để đưa vào bài tập làm văn. Phen này thế nào cũng bị cô giáo mắng vốn.
Nghĩ lại cũng thấy mình ít nhiều có lỗi với con. Thứ nhất là không dành thời gian ôn tập, kiểm tra bài, thứ nhì là không gần gũi nói chuyện, đến nỗi thằng bé chắc cũng chẳng hình dung được mẹ làm công việc gì suốt 8 tiếng ở cái cơ quan gọi là NXB… ấy. Thôi, đành rút kinh nghiệm, từ giờ trở đi sẽ tìm cách khắc phục dần dần, sửa lỗi từ ngọn xuống gốc vậy.
Đầu tiên là sẽ giải thích cho con “người trí thức” là gì, sau đó mình sẽ cho con một bài tập làm văn mẫu kể về người trí thức.
Việc giải thích thì dễ thôi, 2 phút là xong. Giờ đến phần bài văn mẫu:
Em có quen một nữ trí thức, cô ấy tên là…. (XYZ – gì cũng được, không quan trọng, nhưng có thể tên là H đi, cho dễ gọi), năm nay cô vừa tròn 30 tuổi. Cô H có vóc người nhỏ nhắn, dáng đi nhanh nhẹn. Nghe nói cô rất thích khiêu vũ nên em thấy mỗi lần có việc cần phải đi nhanh, đôi chân mảnh dẻ của cô lại như lướt trên sàn gạch. Mái tóc ngắn của cô dày, nâu óng với những đường dợn sóng phía trước, lúc nào cũng bồng bềnh hững hờ trên vầng trán cao thanh tú. Cô H có đôi mắt đẹp luôn dành cho người đối điện cái nhìn đấy thiện cảm và tin cậy.
(Vì là kể người trí thức, nên tiếp theo có lẽ phải dành nhiều giấy mực để tả về công việc của cô ở cơ quan). Lúc mới vào cơ quan, cô H vừa lấy bằng cử nhân của trường ĐH thứ 2. Cô là người năng động, thích làm việc, hay giúp đỡ mọi người và luôn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng, hiệu quả. Chính vì thế, cô luôn được các đồng nghiệp yêu quý và đánh giá cao. Vì yêu công việc, cô H có thể cặm cụi suốt nhiều giờ đồng hồ bên máy tính, làm với hết khả năng của mình mà không hề nghĩ đến chuyện hơn thiệt. Vừa làm cô lại vừa hát nho nhỏ vừa đủ để làm cho không khí trong phòng làm việc trở nên nhẹ nhàng dễ chịu. Vì làm việc tốt, nên cô H được các sếp tin cậy giao cho nhiều việc quan trọng và cô có rất nhiều cơ hội thăng tiến.
Kết luận: Em rất yêu quý cô H. Lớn lên, khi ra đời, em cũng sẽ cố gắng học tập những đức tính của cô để đạt thật nhiều kết quả tốt trong công việc, góp một phần sức lực nhỏ bé của mình giúp ích cho sự phát triển của đất nước.
Bài văn mẫu như thế có vẻ ổn rồi. Tuy nhiên nãy giờ chỉ là viết nháp thôi, bây giờ viết thật, tất nhiên phải sửa chữa chút ít cho chân thực hơn.
Em có quen một nữ trí thức, cô ấy tên là H, năm nay cô khoảng ngoài 40 tuổi (30 tuổi là lúc cô ấy mới vào cơ quan, từ đó đến nay cũng mười mấy năm rùi). Cô H có vóc người thấp, hơi đậm, dáng đi hơi nặng nề do đùi và hông to. Nghe nói cô rất thích khiêu vũ nên em thấy mỗi lần cần có việc cần phải đi nhanh, hông của cô lại lắc qua lắc lại theo một điệu nhạc nào đó mà cô đang lẩm nhẩm trong đầu. Mái tóc ngắn của cô càng ngày càng mỏng đi so với tuổi tác và ở phía trước đã ngả sang màu vàng, (ba em bảo tóc người ta sẽ bắt đầu bạc ở những chỗ đổi màu như vậy). Lọn tóc vàng phía trước thỉnh thoảng lại được cô hất cao lên để lộ vầng trán có vài nếp nhăn. Cô H có đôi mắt đẹp. Cô biết thế nên thường vẽ một chút ở viền dưới mắt để tăng thêm phần hấp dẫn. Đôi mắt cô luôn dành cho người đối điện, nhất là các chú cả tre trẻ lẫn gia già, cái nhìn lúng liếng đầy… tình cảm.
Lúc mới vào cơ quan, cô H vừa lấy bằng cử nhân của trường ĐH thứ 2. Cô là người năng động, thích làm việc, hay giúp đỡ mọi người và luôn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng, hiệu quả. Tuy nhiên, bây giờ do đã tích luỹ được kinh nghiệm nhiều năm, nên cô điều tiết sự năng động của mình giảm từ 10 phần xuống còn 6. Dù vậy, do nhìn thấy sự năng động và khả năng ở dạng tiềm ẩn, nên cô vẫn được lãnh đạo ưu ái phân công chuyển hết từ công ty nọ sang công ty kia rồi lại quay về công ty nọ….Chính vì thế, cô lại thêm rất nhiều kinh nghiệm trong việc đóng đồ đạc vào thùng carton và khiêng bàn ghế từ phòng này sang phòng khác. Vì yêu công việc, cô H có thể cặm cụi suốt nhiều giờ đồng hồ bên máy tính, làm với hết khả năng của mình, vừa làm vừa nghĩ: “không biết mình làm việc này để làm gì?”. Vừa làm cô lại vừa hát nho nhỏ vừa đủ để quên đi các áp lực đang đè nặng lên tâm trí. Vì làm việc tốt, nên cô H được các sếp tin cậy giao cho nhiều việc, làm mãi không hết. Và cũng vì làm tốt công việc nên cô được ưu ái cho làm việc trực tiếp mãi, vì cô mà lên làm quản lý thì không có ai làm việc trực tiếp thay cho cô.
Kết luận: Em rất yêu quý cô H. Lớn lên, khi ra đời, em cũng sẽ tham khảo những đức tính của cô để rút ra bài học cho bản thân. Em muốn làm sếp vì làm sếp phù hợp với khả năng của em hơn. Được làm sếp, em hứa sẽ góp một phần sức lực nhỏ bé của mình giúp ích cho sự phát triển của đất nước.
Đọc lại thấy hình như bản nháp hay hơn bài văn mẫu. Giữa cái chân thực và cái hay, dạy cho con chọn cái nào bây giờ? Coi vậy chớ khó à nha!
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Bài viết về bé Nhân có 9 bài,bác cáu mẹ Tí Nhân đấy,bác tìm vần C để tìm CON không thấy , một lèo 3 bài về cún hết buổi sáng của bác rồi mà chị nhà bác đang ốm chưa có gì ăn .
Trả lờiXóaBiết mẹ Om làm ở NXB.....bác chả com nữa,người ta học văn khoa lại làm công việc bếp núc văn chương,bác thừa lời nhiều khát khô cả họng rồi.
Lang thang ngó Tí Nhân thích hơn chia sẻ với mẹ bé.
Chào Tí Nhân,bắt tay cái.
Tạm....tạm biệt cô Om đáng ghét.
Hix, sao bác lại cáu mẹ cháu ạ? Mẹ cháu bỏ chữ nghĩa từ 20 năm nay rồi, (mẹ làm nghề khác) cho nên mới phải lập ra cái blog này để khỏi quên chữ đấy!
XóaRất vui vì bác ngó cháu, nhưng đừng chê cháu nhiều... râu - nỗi đau khổ của cháu đó, bác ơi!
Câu chuyện học của con thôi nhưng ý tứ gửi gắm thật nhiều. nói thật chị cứ thắc mắc mấy bạn viết tốt không biết có nhiều nhuận bút không, cứ viết trong blog thế này cũng vui nhưng phí em à.
Trả lờiXóaNếu bỏ công ra viết mà chả được cái gì thì cũng phí thật chị ạ. Nhưng viết lách thế này, em có được những người bạn mới - điều đó quý giá gấp nhiều lần so với tiền bạc, nên em cảm thấy mãn nguyện rồi, chả bao giờ nghĩ đến chuyện viết bài đăng báo.
Xóa