Trong đời, có những lần đầu mà tôi biết mình sẽ lưu giữ mãi mãi trong ký ức: như lần đầu đến trường, lần đầu rời bỏ nơi mình sinh ra để đến miền đất khác, lần đầu biết yêu, lần đầu đi làm, lần đầu tự ràng buộc mình vào cuộc sống vợ chồng… Có lẽ không thể kể hết những lần đầu, nhưng kể ra một vài lần đầu thì có thể lắm chứ!
Này nhé:
- 5 tuổi, lần đầu tôi phải đi học ở lớp mẫu giáo sau 2 năm trời trì hoãn hết lần này đến lần khác. Tôi không muốn mẹ đưa vào lớp vì rất sợ giây phút chia tay. Mẹ chỉ chở đến đầu ngõ và tôi tự đi vào. Tôi đi nép vào tường, lưng thẳng, đầu ngẩng cao tiến về phía trước và cố nuốt những giọt nước mắt tủi thân chỉ chực chờ dịp trào ra. Cô giáo ngồi ở bàn giữa lớp mỉm cười ra hiệu cho tôi bước vào, còn lũ bạn thì tròn xoe mắt tò mò nhìn nhân vật mới tới. Giờ ra chơi, đám con trai chơi các loại trò vận động, chạy nhảy, còn đám con gái xúm lại chơi đồ hàng. Tôi vốn nhút nhát, chả dám làm quen với ai mà cũng không thích chơi đồ hàng, nên lủi thủi loanh quanh một mình, cổ họng như có ai bóp nghèn nghẹn. Cô giáo lúc đó tuổi chừng ngoài hai mươi, giờ ra chơi tranh thủ đem truyện cổ tích ra đọc. Còn nhớ cuốn truyện đó có tựa đề là Bức gấm thêu, tôi lén đứng sau lưng cô, cô đọc trang nào là tôi đọc được hết trang đó. Gần hết giờ ra chơi cô mới phát hiện ra tôi đứng sau lưng và hết sức ngạc nhiên khi thấy tôi biết đọc chữ, mà lại đọc với tốc độ rất nhanh. Vào giờ học, cô gọi tôi ra đứng giữa vòng tròn ở lớp học và giới thiệu: “Các cháu, đây là bạn TH. Bạn TH đã biết đọc truyện rồi đấy, các cháu có thấy giỏi không?”. Đám bạn ồ lên: “Thưa cô, giỏi ạ!”. Ngày đầu đi học, tôi không phải làm quen với ai mà tự nhiên được tất cả các bạn trong lớp ngưỡng mộ. Sướng thế!
- 2 năm sau, tôi vào lớp Một. Ngày đầu tiên, tôi mặc một chiếc áo mới do mẹ tự tay may cho tôi. Không hiểu lúc đó mẹ quên không mua khuy áo hay vì một lý do nào đó, mà áo của tôi có 5 chiếc khuy hoàn toàn khác nhau. Đến lớp, có một đứa bạn gái phát hiện ra. Lập tức cô nàng gọi những đứa con gái khác đến vây quanh tôi chỉ trỏ và lăn ra cười. Tôi xấu hổ đến muốn chui xuống đất, nhưng cố làm mặt tỉnh, bảo: “Mẹ tớ nói áo chỉ có một loại khuy thì quá bình thường, người nổi tiếng phải mặc áo nhiều loại khuy”. Nói “cứng” như vậy, nhưng từ đó trở đi, tôi không bao giờ mặc chiếc áo đó nữa và cũng không bao giờ kể cho mẹ nghe lý do tại sao. Nghĩ lại thấy thương mẹ, thương mình và thương cả chiếc áo chỉ được mặc có một lần. Tuy nhiên, có điều thú vị là sau đó tôi thấy vài đứa bạn gái cũng bắt chước đòi mẹ đơm nhiều loại khuy vào áo. Chắc chúng thích giống người nổi tiếng chăng?
- Ngày đầu tiên rời xa gia đình để vào trường đại học cách nhà hơn 20 cây số, tôi lại bắt gặp mình có cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ y như mười mấy năm trước. Ba chở tôi bằng xe máy đến trường rồi quay về, để lại tôi một mình lóng ngóng như một con bé ngốc với chiếc vali quần áo và một mớ lỉnh kỉnh sách vở, chiếu cói, xô nhôm… Đứng trước ngôi trường và nhìn ký túc xá nằm trên một vùng đồi mêng mông toàn cây tràm và đất nhuốm một màu đỏ quạch, tôi thấy mình thật lạc lõng và bé nhỏ. Thế rồi, tôi thấy mấy đứa con gái cùng lớp khóc toáng lên khi chia tay với cha mẹ và bất chợt tự hào đôi chút vì xem ra mình cũng “dũng cảm” hơn chúng. Đó là một lần đầu không có nước mắt, mở màn cho quãng đời đẹp nhất mà tôi có được.
- 26 tuổi, tôi làm phóng viên ảnh ở một tờ báo - lúc bấy giờ là một tờ báo khá lớn. Tuy nhiên, một thời gian sau, trong nội bộ toà soạn có nhiều sóng gió, đấu đá lẫn nhau, các phóng viên giỏi lần lượt bỏ toà soạn ra đi. Lần ấy, phóng viên thể thao sáng giá ĐH cũng quyết định bỏ việc. Trước khi bỏ đi, anh gặp tôi với tư cách như một người anh khuyên nhủ đàn em, nhưng trong những lời khuyên nhủ của anh, tôi thấy rõ sự kẻ cả và hả hê, kiểu như: “anh đi, cô ở lại ráng mà làm mấy việc của anh đi nhé! Mấy thằng PV thể thao kia chỉ biết viết bài thôi, không chụp ảnh được như anh đâu, nên cô phải lãnh luôn việc chụp ảnh”. Nghe anh rỉ rả nói chuyện, tôi biết anh không tin tôi có thể làm được việc đó. Và cái lần đầu tiên kinh khủng ấy đến khi tôi phải vác máy ảnh ra sân vận động. Gọi là “vác” không hề quá chút nào vì lúc ấy tôi chỉ cân nặng 40 kí mà phải khuân 2 cái máy ảnh cơ nặng trịch cùng chân máy và ống télé 300 to gần bằng một khúc thân cây chuối. Chiều tối, trời mưa tầm tã, tôi trùm áo mưa đứng dưới sân vận động cùng với hàng chục PV nam to khoẻ, lực lưỡng. Vài người trong số họ liếc nhìn tôi với con mắt thương cảm, số khác thì không thèm giấu sự ngạc nhiên pha lẫn đôi chút coi thường. Mưa quất vào mặt, vào mắt tôi cay xè. Cũng may, nhờ mưa nên không ai trông thấy tôi khóc. Tôi vừa khóc rấm rứt vừa lia máy ảnh theo các đường bóng, mắm môi chụp được mười mấy kiểu. Thế mà một điều kỳ diệu đã xảy ra khi cả mười mấy tấm ảnh tôi chụp đều đạt yêu cầu một cách mỹ mãn. Không biết sau đó anh ĐH có xem ảnh của tôi không, nhưng tôi hiểu mình đã vượt qua được lần đầu để đủ tự tin cho những lần tiếp theo.
- Hôm nay, lại thêm một lần đầu. Lần đầu quay lại nơi xuất phát sau một thời gian thất bại khi cố tìm cho mình một lối thoát khỏi đời công chức. Tôi đã đủ thời gian để chiêm nghiệm và nói điều này: dẫu bạn có được học hành đàng hoàng, dẫu suốt 5 năm ĐH, bạn luôn đứng đầu lớp, dẫu ở nơi làm việc, bạn được hầu hết đồng nghiệp đánh giá cao thì cũng không có nghĩa là đời công chức phải mỉm cười với bạn.
Một ngày ta trở lại, lại gặp những gương mặt cũ, chỗ ngồi cũ, công việc cũ…, chỉ có tên công ty là mới. Một ngày không nghẹn ngào, không có những giọt nước mắt, chỉ thấy ta không còn trẻ nữa để rưng rưng đón nhận lần đầu. Không biết nhiều năm nữa, tôi có nhớ lần đầu này như như nhớ những chuyện tôi vừa kể không. Nhưng, kể về những chuyện đã qua để tự thấy mình đã từng vượt qua những lần đầu khó khăn. Hôm nay, dẫu đời công chức không dành cho tôi một nụ cười thì tôi cũng chẳng đến nỗi keo kiệt để nhăn nhó lại với nó. Cứ cười bất cứ khi nào có thể, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ mỉm cười lại với mình! Biết đâu sẽ có một lần đầu hạnh phúc đang chờ mình ở phía trước. Biết đâu…
(Bài này đáng lẽ phải đưa lên từ 1.3, nhưng mạng ở công ty bị dở chứng nên loay hoay hôm nay mới post)
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Những lần đầu dù bỡ ngỡ nhưng kết cục hoàn hảo cả chị hén. Em thích những cái kết entry của chị, thường luôn sâu sắc và khiến entry ấy thật mặn mà. Như cái kết của entry này: "Một ngày không nghẹn ngào, không có những giọt nước mắt, chỉ thấy ta không còn trẻ nữa để rưng rưng đón nhận lần đầu. Không biết nhiều năm nữa, tôi có nhớ lần đầu này như như nhớ những chuyện tôi vừa kể không. Nhưng, kể về những chuyện đã qua để tự thấy mình đã từng vượt qua những lần đầu khó khăn. Hôm nay, dẫu đời công chức không dành cho tôi một nụ cười thì tôi cũng chẳng đến nỗi keo kiệt để nhăn nhó lại với nó. Cứ cười bất cứ khi nào có thể, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ mỉm cười lại với mình! Biết đâu sẽ có một lần đầu hạnh phúc đang chờ mình ở phía trước. Biết đâu…"
Trả lờiXóalàm mắt em bỗng cay cay. Thế... lần đầu hạnh phúc ấy đến với chị chưa, chị iu ơi?
Lần đầu hạnh phúc ấy vẫn còn ở phía trước, em gái à! :X :bh
XóaChị có những " lần đầu" thật đáng nhớ và đáng tự hào, đọc và hỉu thêm về chị , càng gưỡng mộ quá.
Trả lờiXóaCứ đọc nữa đi em, đến một lúc sẽ... hết ngưỡng mộ! :))
Xóa